Logo
Trang chủ
Chương 5

Chương 5

Đọc to

Nói đến đây thì tôi khựng lại, bây giờ tôi nhớ lại cảm giác đôi bàn tay vừa rồi và chợt hiểu vì sao nó lạnh toát như thế, trời mùa hè thì tay ai chả nóng, làm gì có chuyện lạnh toát thế được. Không nói gì thêm tôi bảo Lan lên xe chúng tôi tiếp tục đi, từ đó đến nhà Long không có gì xảy ra thêm nữa. Đến nơi chúng tôi đã bàn kế hoạch với nhau kỹ lưỡng. Tôi lại gọi cửa và bảo mẹ Long là tôi với lớp trưởng đến để hỏi thăm gia đình đồng thời sẽ đi đến nhà từng học sinh trong lớp để tìm cậu ta. Nhà Long lúc này chỉ còn bác gái thức, ông dượng quí hóa đã đi ngủ từ nãy. Bác gái cứ sụt sùi khóc lóc, bác bảo đã gọi báo công an nhưng họ bảo bao giờ mất tích đúng 48 giờ thì họ mới tiến hành điều tra. Tôi đánh lạc hướng bác bằng cách an ủi bác và hỏi bác có gì ăn không tôi đói quá, bác dẫn tôi vào bếp, lúc đó Lan ngồi ngoài tranh thủ chụp ảnh mọi góc trong phòng khách. Được một lúc chụp xong, Lan lại vào bếp ngồi nói chuyện động viên bác đồng thời lén đưa tôi chiếc máy ảnh và tôi lẻn luôn lên phòng riêng của Long. Lần này mở cửa ra vẫn lại cái cảm giác ớn lạnh đó ùa vào người tôi. Nhìn căn phòng mà bao kỷ niệm của hai thằng lại ùa về, nhớ đã nhiều đêm hai thằng một thằng nằm đất một thằng nằm giường tâm sự đến sáng, lại nhớ lần thằng Long bị con nhỏ lớp dưới từ chối tình cảm, thất tình, tôi sang mang theo chai rượu của bố, hai thằng lén uống say bí tỉ rồi lăn quay ra ngủ, rồi còn nhiều kỷ niệm lắm. Vậy mà giờ đây lại không biết thằng bạn biệt tích nơi đâu. Gạt mọi ý nghĩ ra để tập trung vào việc chụp ảnh, tôi chụp rất tỉ mỉ kỹ lưỡng căn phòng, tránh bỏ lỡ một góc nhìn nào để tiện cho việc điều tra. Đang chụp dở, cảm thấy như ai đang đứng đằng sau lưng mình, tôi quay ngoắt lại nhìn nhưng không có ai. Tôi cố chụp nốt vài kiểu thì bỗng thấy có một cánh tay vỗ lên vai mình, giật thót người quay lại, hóa ra là ông dượng đứng đó từ lúc nào không biết. Nhìn tôi bằng một ánh mắt thiếu thiện cảm, ông hỏi:

- Cháu làm gì thế?
- Dạ cháu… cháu… đang chụp lại ảnh tư liệu để cho bài báo tường sắp tới bọn cháu làm đề tài về “cách bố trí phòng riêng một cách khoa học nhất” ạ. Thôi cháu cũng chụp xong rồi, cháu chào bác.

Nói rồi tôi chạy ngay xuống tầng, chào bác gái và cùng Lan đi về. Lúc này có lẽ đã là hơn 12 giờ đêm rồi, đi cùng Lan trên đường mà hai đứa không nói gì với nhau.

- Lan đói không?

Tôi phá vỡ sự im lặng giữa hai đứa, đồng thời quay mặt lại nở một nụ cười nhìn Lan. Thú thật tâm trí tôi lúc này đang rất rối bời nhưng vẫn phải cười để làm em yên tâm, mình là đàn ông mà, lúc nào cũng phải thật mạnh mẽ, nhất là những thời điểm thế này.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Cầu Ma (Dịch)
Quay lại truyện Thằng bạn tôi
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện