## Chương 78: Bí Chủng Sinh Trưởng
Hạt giống ấy đã mọc rễ nảy mầm, sinh cơ bừng bừng, trong màn đêm tỏa sáng rực rỡ.
Trong hộp đá cổ xưa, mầm xanh như ngọc mã não, óng ánh trong suốt, phá tan dị thổ, tản mát ra sinh mệnh tinh khí vô cùng cường liệt.
Sở Phong vốn dĩ mệt mỏi rã rời, giờ hít sâu một hơi liền cảm thấy toàn thân dễ chịu.
Ban ngày hắn phi nước đại đi đường, ban đêm lại cùng Trần Hải ác chiến, tiêu hao cực lớn, vậy mà một đoạn chồi non này lại quét sạch cảm giác mệt mỏi, khiến hắn toàn thân thư thái vô cùng.
Nó xanh óng ánh, tựa như ngọc thạch điêu khắc mà thành, đang sinh trưởng với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Từ chồi non phá đất mà lên, đến cao nửa thước, đều do Sở Phong chăm chú quan sát.
Trong nháy mắt, nó đã mọc ra bốn phiến lá cây.
Giống như cây, lại tựa như cỏ, tạm thời khó phân rõ, nó vẫn đang sinh trưởng, lục hà phát ra, trút xuống như mưa.
Sở Phong hít sâu, cảm thấy thể lực đang hồi phục, hắn bắt đầu tăng tốc độ, hướng về phía sâu trong Hồng Hoang đại sơn, nơi địa vực hiểm ác hơn mà xuất phát.
Hắn cần thời gian, phải tạm thời tránh Trần Hải, vào thời khắc mấu chốt này không thể để hắn tìm được!
Thực vật thần bí vẫn sinh trưởng, tốc độ hơi chậm lại, nhưng lại càng thêm kỳ dị, có mịt mờ sương mù tràn ngập, bao phủ lục hà, khiến cây chỉnh thể trở nên mơ mơ hồ hồ.
Sở Phong đối với loại đại sơn này quá quen thuộc, cùng Hoàng Ngưu đã từng nhiều lần lịch luyện, cùng các loại mãnh thú, hung cầm chém giết, đối với tập tính của bọn chúng hắn nắm rõ như lòng bàn tay.
Đây là ưu thế mà hắn sớm đã cân nhắc, dùng để đối phó Trần Hải.
Một mảnh đầm lầy nằm ngang phía trước, mang theo mùi lưu huỳnh nồng nặc, Sở Phong liếc mắt liền biết, trong này hơn phân nửa cất giấu Hỏa Ngạc.
Hắn rẽ trái rẽ phải, cẩn trọng lựa chọn bước đi trong đầm lầy, sau đó, giống như một trận gió lướt qua.
Hắn hiểu rõ tập tính của loài sinh vật này, thông qua mùi lưu huỳnh, còn có sự phân bố ẩm ướt và khô cằn trong đầm lầy, đại khái đánh giá ra vị trí ẩn nấp của chúng.
"Đây là một loại sinh vật hung hãn, hy vọng có thể gây cho hắn Trần Hải chút phiền toái!" Sở Phong từng tao ngộ qua, tràn đầy "kinh nghiệm".
Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, đi ngang qua đầm lầy, vượt qua sơn lĩnh, chuyên môn chọn lựa khu vực nguy hiểm nhất để tiến lên, lợi dụng sự hiểu biết đối với những dị loại kia, hữu hiệu tránh né.
Còn về phần Trần Hải phía sau, không thể dễ dàng xông qua như vậy được.
Sở Phong vững tin, hắn muốn đuổi theo đến, khẳng định phải tốn không ít công sức, thậm chí bị thương.
Phía trước, giữa hai ngọn núi, chướng khí nồng đậm.
Sở Phong dừng bước, hắn ngửi ngửi, có mùi máu tươi quen thuộc. Hắn tìm trong bụi gai một loại thực vật, nhanh chóng vò nát, bôi lên người, tản mát ra hương vị thập phần quái dị.
Sau đó, hắn nhanh như điện chớp, từ giữa hai ngọn núi, xuyên qua khu vực đầy mê vụ.
Trên núi, một con quái vật khổng lồ tuyết trắng cúi đầu nhìn thoáng qua, nhìn chăm chú hắn vượt qua, rồi không để ý đến nữa.
Giữa hai ngọn núi có một cái lưới lớn, rất kinh khủng.
Sở Phong một đường đi ngang qua, đều là khu vực nguy hiểm nhất, có vài lần chính hắn cũng suýt gặp nguy cơ, nhưng cuối cùng vẫn hữu kinh vô hiểm mà thông qua.
Sơn lâm càng ngày càng nguyên thủy, hắn nhìn thấy đều là hung thú thời tiền sử, trong đó có một vài quái vật, nếu như chính diện gặp phải, Sở Phong chỉ có thể trốn tránh, căn bản không đối phó được.
Càng vào sâu, càng đáng sợ, nơi đây ẩn giấu cả những sinh vật cấp bá chủ.
Sở Phong biết, không thể tiếp tục như vậy được nữa, nếu cứ mải truy cầu hiểm địa, dù hắn hiểu rõ tập tính của những sinh vật kia, hơn phân nửa cũng sẽ mất mạng.
Phía trước, sơn phong liên miên, không quá cao lớn.
Sở Phong lặng lẽ chui vào, nơi này sơn phong rất nhiều, lại giống nhau như đúc, tùy tiện xâm nhập, sau khi gặp phải chướng khí nồng đậm rất dễ bị lạc.
"Không sai biệt lắm!"
Sở Phong cảm thấy, hẳn là đã thoát khỏi Trần Hải, đã tranh thủ đủ thời gian, có thể dừng lại.
Bởi vì, thực vật trong hộp đá đang sinh trưởng nhanh hơn, theo gió lay động, hắn lo lắng nếu cứ cực tốc chạy vội như thế, lỡ không cẩn thận sẽ khiến nó bị gãy.
Hiện tại, nó đã cao hơn một mét, toàn thân tươi lục, trút xuống sinh cơ vô song, phát ra vầng sáng, càng thêm bất phàm.
Sở Phong dừng bước, lựa chọn địa thế có lợi, hắn ngồi xuống nghỉ ngơi, cũng đặt hộp đá xuống đất.
Vùng núi này cổ thụ che trời, nơi xa thú rống không ngừng.
"Đây là một gốc dây leo, hay là một cái cây?" Hắn kinh ngạc.
Nó khẳng định không phải cỏ, thân cây to như ngón tay cái, một đường lan tràn lên phía trên, dài đến hơn một mét, trên đường phân nhánh, giống như chạc cây, lại tựa như sợi đằng.
Giống như cây lại như dây leo, nó đứng thẳng, nhưng lại hơi mềm mại, có chút cong, muốn mượn lực để lan tràn.
Vô luận là phiến lá, hay là dây leo đều mang một màu xanh nhạt, tươi non ướt át, tinh khí mạnh mẽ không ngừng phát ra.
Phiến lá rất quái lạ, hình dạng giống hệt bàn tay người, xanh mơn mởn, khi gió đêm thổi đến, cả cây thực vật giống như ngàn tay thần đang động.
Trên phiến lá có đường vân, nhìn kỹ, cùng hoa văn trên hạt giống thần bí lúc trước rất tương cận.
Trên thân cây cũng có, đường vân rõ ràng hơn, khắc sâu hơn.
Từ xa nhìn lại, một đoàn lục quang tươi mát bao phủ nơi đó, trong chướng khí có vẻ hơi mông lung, yên tĩnh yên ắng, lộ ra vô cùng thần bí.
Từ đầu đến cuối, hộp đá vẫn không hề biến hóa, nó phong cách cổ xưa, yên tĩnh không gợn sóng.
"A?!" Sở Phong kinh ngạc, gốc cây thực vật này đang biến hóa.
Nó đón gió vươn cao, dài đến khoảng một mét rưỡi, đồng thời sợi rễ từ trong hộp đá nhanh chóng mọc ra, cắm rễ xuống đất bùn chung quanh.
Những sợi rễ kia cũng màu xanh lá, như khoáng thạch màu xanh lá.
Rễ cây rất nhiều, không ngừng cắm sâu vào trong tầng đất, hấp thu chất dinh dưỡng cần thiết cho thực vật.
Rất nhanh, hộp đá bị từng đầu sợi rễ xanh mơn mởn bao trùm, gần như bị chôn vùi.
Sở Phong hai mắt lập lòe, nhìn chằm chằm vào biến hóa của nó.
Từ khi hạt giống dị biến trong hộp đá, hắn đã biết chắc chắn sẽ nảy mầm trong mấy ngày tới, không ngờ so với dự liệu còn nhanh hơn, tối nay đã mọc ra.
Hắn rất chờ mong, có cảm giác vui sướng khi thu hoạch.
Vùng đất này chướng khí dần tan, ánh trăng vương xuống.
Dưới ánh trăng, gốc cây thực vật này càng óng ánh long lanh, lục sắc say đắm lòng người, cuối cùng nó dài đến độ cao ngang người thì không sinh trưởng nữa.
Nhìn như lục đằng, nhưng nó lại không cần bám vào vật thể khác, có thể đứng thẳng, phân ra mấy nhánh cây, mọc ra rất nhiều bích diệp như bàn tay.
Nó phát ra từng tia sương mù, được hào quang màu xanh lá bao phủ trở nên rất nhu hòa, nhìn tổng thể vô cùng thần dị.
Bỗng nhiên, đỉnh của lục đằng, phát ra ánh sáng cực kỳ chói lọi, cùng với sinh cơ vô song, so với trước kia nồng nặc hơn gấp mấy chục lần!
Sở Phong rung động, nhìn chằm chằm vào nơi đó.
Đỉnh của dị đằng, lục quang nở rộ, có chút chướng mắt, nơi đó nhú ra một mầm xanh, nhìn kỹ, đúng là một nụ hoa, nó từ nhỏ thành lớn, đang sinh trưởng!
Sở Phong nắm chặt nắm đấm, vô cùng kích động.
Hết thảy đều thật bất khả tư nghị, hạt giống không nảy mầm thì thôi, một khi khôi phục, tốc độ sinh trưởng mau kinh người, khiến người ta khó tin.
Lục hà chảy xuôi, từ đỉnh dây leo rủ xuống, nơi này càng thêm nhu hòa.
Minh nguyệt trong sáng, ngân huy vẩy xuống, làm nổi bật gốc dây leo trên mặt đất càng thêm phi phàm, óng ánh lập lòe.
***
Một nơi khác, Trần Hải sắc mặt băng lãnh, hắn như một con dã thú trong núi, truy tìm tung tích Sở Phong.
Từ khi tiến vào sơn lâm, hắn không biết đã giết bao nhiêu hung cầm mãnh thú, cả người đầy máu.
Hắn có thể giết cho một mảnh sơn lâm yên tĩnh, khiến các loại tẩu thú và dị cầm nơm nớp lo sợ, nhưng xông vào nơi tiếp theo, sẽ lại gặp tập kích.
Hắn cảm giác rõ ràng, quái vật càng ngày càng lợi hại.
Oanh!
Khi hắn tiến vào một mảnh đầm lầy, sự yên tĩnh bị phá vỡ, nguyên bản âm u đầy tử khí ẩm ướt chi địa, đột nhiên bùn nhão bắn tung tóe, một con cá sấu lửa đỏ xông ra.
Nó toàn thân lân phiến xích hồng, há miệng phun ra một đạo hỏa diễm, chiếu sáng toàn bộ đầm lầy, nóng bỏng vô cùng, hư không dường như muốn bị đốt sụp đổ.
"Tam Muội Chân Hỏa?!" Trần Hải giật mình kêu lên, cấp tốc lui lại.
Hỏa diễm cuồn cuộn, đốt cháy đầm lầy, cây rừng chung quanh bị thiêu rụi, đồng thời nham tương trào ra.
Từ đầm lầy hóa thành nham tương địa, chỉ trong nháy mắt, quá đột ngột.
Trần Hải thân hình như điện, lùi ra ngoài hơn trăm mét, hắn luyện quyền thông thần, thực lực kinh khủng, mỗi động tác đều mạnh mẽ vô cùng, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Lùi ra đủ xa, Trần Hải sắc mặt không mấy dễ nhìn, quái vật càng ngày càng lợi hại, làm chậm trễ hắn quá nhiều thời gian.
"Chỉ có một chút Tam Muội Chân Hỏa mà thôi, ta còn tưởng ngươi có thể đốt cháy thế gian tất cả, chịu chết đi!" Hắn lạnh lùng nói, bất luận kẻ nào cản đường, đều sẽ bị một quyền oanh sát.
Ầm ầm!
Nơi này kịch chấn, nham tương sôi trào, Hỏa Ngạc lại có thể bay, mọc ra cánh.
Nhưng Trần Hải như một đại ma đầu, quyền ấn vô địch, rất nhanh đánh tan hỏa diễm.
Phốc!
Hắn một quyền đánh nổ đầu Hỏa Ngạc, thi thể dài mười mấy mét rơi xuống đất, khiến mặt đất rung động một hồi.
Bất quá, Trần Hải cũng chịu vết thương nhẹ, một cánh tay bị ngọn lửa thiêu đốt, hơi biến thành màu đen, tuy không sao, nhưng bị thương vẫn khiến hắn tức giận.
Sưu!
Hắn lao ra ngoài, một bước nhảy vọt đã vượt qua trăm mét.
Trên đường đi, hắn không ngừng hạ sát thủ, khu vực hắn đi qua ngập trong máu, gặp quái vật liền oanh sát, hắn là một kẻ hung ác, nhưng không thể phủ nhận là vô cùng cường đại.
Phía trước chướng khí rất nặng, giữa hai ngọn núi lớn, dường như có nguy hiểm.
Trần Hải thực lực cường đại, thần giác nhạy bén, cảm nhận được điều bất thường.
Nhưng hắn cảm thấy tốc độ của mình đủ nhanh, có thể xông qua.
Nhưng dị thú nơi này quá kinh khủng, sau khi ngửi được mùi con mồi liền cảm thấy hứng thú, từ trên trời giáng xuống, mang theo một tấm lưới lớn, chụp về phía Trần Hải.
"Đây là vật gì?!" Mạnh như Trần Hải cũng giật nảy mình.
Đó là một quái vật khổng lồ, cao chừng hai mươi mét, toàn thân trắng như tuyết, giống như nhện, có hết chân nhện này đến chân nhện khác, nhưng đầu lại giống sư tử, hung mãnh và dữ tợn.
Quái vật nhả tơ, hóa thành dải lụa màu trắng, muốn quấn lấy Trần Hải.
"Cút!" Hắn giận dữ.
Tơ nhện to như cánh tay, thập phần kinh khủng, thật muốn bị nó quấn lấy thân thể, chắc chắn sẽ gặp đại phiền toái.
Trần Hải cấp tốc tránh né, đồng thời thi triển ra quyền ấn mạnh nhất, không ngừng đánh lên không trung.
Đông đông đông...
Giữa hai ngọn núi như phát sinh động đất, Trần Hải nổi giận, hai chân không ngừng nhảy vọt, dùng sức quá mạnh, giẫm nứt đại địa.
Chừng nửa khắc đồng hồ sau, hắn mới xông qua được, trên thân quấn quanh một chút tơ nhện màu trắng, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Trên vai hắn có một lỗ máu, suýt nữa xuyên thấu, máu tươi chảy xuôi.
Hắn tuy đã giết con quái vật kia, nhưng rất cố sức. Đó là một bá chủ trong khu vực, thực lực cường đại dị thường, vào thời khắc cuối cùng, một chân nhện tuyết trắng đâm tới, sắc bén hơn cả chiến mâu, suýt nữa đã phá vỡ thân thể hắn.
Bất quá, Trần Hải thật sự rất mạnh, vận dụng Hình Ý Quyền chân giải, tươi sống oanh bạo con quái vật cao hai mươi mét, khiến thi thể tan nát rơi tứ tung, nơi đó một mảnh hỗn độn.
"Ngươi đối với tập tính của quái vật trong Hồng Hoang đại sơn ngược lại là hiểu rõ, ngươi cho rằng như vậy có thể ngăn cản ta, thậm chí muốn diệt trừ ta?!" Trần Hải sắc mặt âm lãnh.
Hắn đoán đúng, Sở Phong hoàn toàn chính xác muốn mượn núi rừng nguyên thủy đối phó hắn.
Trước đó, Trần Hải đứng ở rất xa, đã nhìn trộm thấy trên người Sở Phong có dị vật, xanh mơn mởn.
Sở Phong phát hiện hắn tham lam, lại ngăn cản nữ tử báo cáo, liền tiến một bước kích thích hắn, cho hắn quan sát hộp đá, cuối cùng dẫn đến hắn giết người diệt khẩu, một đường truy sát tiến đến.
Sở Phong hiểu rõ tập tính các loại quái vật, muốn mượn sức mạnh của chúng để trọng thương Trần Hải, sau đó hắn sẽ bắn lén.
Dự tính xấu nhất là, hắn ăn hạt thông tử kim, nhanh chóng tiến hóa, sau đó tìm cơ hội diệt Trần Hải.
Tin tức không thể rò rỉ ra, bằng không, tất nhiên sẽ gặp đại phiền toái!
"Ngươi nhất định phải chết!" Trần Hải sắc mặt khó coi, mang theo sát ý nồng đậm, như một Ma Vương, trong núi rừng bước đi, đạp trên máu mà đi.
Dù chậm trễ không ít thời gian, nhưng hắn tin tưởng, Sở Phong không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Hắn luyện Hình Ý Quyền đến "môn đạo", trực giác kinh khủng, luôn có thể phát hiện tung tích Sở Phong, một đường đi theo, chậm rãi tiếp cận.
Trần Hải cảm thấy, đối phương không thoát được, nhất định sẽ bị đánh giết!
***
Trong vùng núi, Sở Phong lòng tràn đầy vui sướng, nhìn kỳ đằng kết nụ hoa, cấp tốc lớn lên.
Hắn thở dài ra một hơi, không cần ăn hạt thông tử kim tiến hóa, có thể lặng lẽ chờ nụ hoa nở rộ, hấp thu "chất xúc tác" mà Hoàng Ngưu nói.
Hạt thông tử kim đối với người bình thường mà nói, chắc chắn là vật vô giá, vạn kim khó cầu một hạt, dù sao nó có thể giúp người ta cấp tốc tiến hóa, trở nên vô cùng cường đại, lại có thể gia tăng tuổi thọ.
Nhưng đối với Sở Phong mà nói, lại khó mà lựa chọn.
Nếu hắn chỉ muốn làm một dị nhân rất mạnh thì hoàn toàn không có vấn đề, ăn hết là được, nhưng hắn hiểu rõ chân tướng, còn muốn đi xa hơn nữa.
Sau khi ăn dị quả, đến cuối cùng sẽ có tai hại!
Mặc dù cái gọi là hậu kỳ, có lẽ cực kỳ xa xôi, nhưng Sở Phong vẫn vô cùng e dè.
Đối với người bình thường, hạt thông tử kim là bảo vật vô giá, nhưng đối với hắn mà nói lại rất phỏng tay.
Ông!
Đột nhiên, kỳ đằng lay động, toàn thân xanh biếc, nó sắp nở hoa rồi.
Cả cây đều xanh mơn mởn, ngay cả nụ hoa kia cũng vậy, nó lớn chừng cái bát, đã tiết ra từng tia mùi thơm ngát, sắp nở rộ toàn diện!
Đề xuất Tiên Hiệp: Thâm Không Bỉ Ngạn
Goku Son
Trả lời3 tháng trước
Tập này bị thiếu rồi
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 tháng trước
Chương nào b?
quangdznet
Trả lời7 tháng trước
Truyện này bao nhiêu chap thế chủ thớt..
hoang nguyen duy
Trả lời8 tháng trước
Không thấy danh sách chương chủ thớt ơi
Tiên Đế [Chủ nhà]
8 tháng trước
Sắp rồi bạn, mình đang dịch dở bộ khác.