Logo
Trang chủ

Chương 85: Nhà

Đọc to

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, một nam tử trạc ngoại ngũ tuần bước vào, dung mạo còn phong độ, chỉ thái dương điểm vài sợi bạc, toát vẻ nho nhã.

Theo sau hắn là một nữ tử xấp xỉ tuổi, khuôn mặt hiền hậu, trông đã biết người thiện lương, song giờ khắc này lại phủ một tầng ưu sầu.

Bọn họ không ai khác, chính là Sở Phong phụ mẫu - Sở Trí Viễn cùng Vương Tịnh.

"Không biết Tiểu Phong ở đâu, thật khiến người lo lắng a!" Vương Tịnh vừa về đến nhà đã vội vã lấy máy truyền tin, định liên lạc với nhi tử.

Bởi, mấy ngày nay, khắp nơi bỗng trở nên bất ổn, lũ dị thú bắt đầu xâm nhập thôn xóm, gây ra vô số huyết án, thật khiến nàng kinh hồn bạt vía.

"Tiểu Phong nói nó cùng người đi xe về, trên xe có dị nhân, hẳn không có việc gì, đừng lo lắng." Sở Trí Viễn trấn an thê tử, hắn vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh.

"Mẹ, cha!"

Vương Tịnh giật mình, quay phắt về phía phòng khách, vừa vặn thấy Sở Phong tiến về phía huyền quan, nét lo âu trên mặt lập tức tan biến, thay vào đó là niềm vui khôn tả.

"Tiểu Phong, con về rồi!"

Dù Sở Phong đã trưởng thành, nhưng trong mắt nàng vẫn mãi là đứa trẻ. Bà vội bước tới ôm chặt lấy hắn, ngắm nghía từ đầu đến chân, khuôn mặt rạng ngời nụ cười. Mấy ngày qua, bà sống trong thấp thỏm lo âu, sợ Sở Phong gặp nguy hiểm nơi xa.

"Về là tốt rồi!" Sở Trí Viễn cũng không giấu nổi vẻ vui mừng.

"Đứa nhỏ này, về đến nhà sao không báo cho cha mẹ một tiếng?" Vương Tịnh trách yêu.

"Con muốn cho cha mẹ bất ngờ mà!" Sở Phong cười đáp.

Thời gian qua, quá nhiều sự việc xảy ra, không ít gia đình ly tán, bởi thiên địa dị biến, đường sá nhiều nơi bị gián đoạn.

Giờ đây, cả nhà đoàn tụ, tự nhiên hạnh phúc vô ngần.

"Nói mẹ nghe, con muốn ăn gì, mẹ làm cho con." Từ khi thấy Sở Phong trở về, nụ cười chưa hề tắt trên môi Vương Tịnh.

"Con muốn ăn... thịt bò!" Sở Phong không ngần ngại đáp, bao ngày nhớ mong, rốt cục cũng về tới Thuận Thiên, thoát khỏi hai con trâu kia thì còn kiêng dè gì nữa.

"Không dễ mua đâu, nhưng không sao, để cha con đi tìm người quen xem sao." Vương Tịnh đáp.

Sở Trí Viễn gật đầu, toan bước ra cửa.

"Cha, mẹ, không cần đâu, con mua hết rồi." Sở Phong vội ngăn cản, hắn đã liệu trước việc này.

Sau thiên địa dị biến, lương thực thông thường không thiếu, song một số thực phẩm hơi khan hiếm, tỷ như thịt bò, bởi đường xá lên thảo nguyên phía bắc bị đứt, khó mà vận chuyển.

Sở Phong mở tủ lạnh, lôi ra mấy tảng thịt tươi lớn.

"Nhiều vậy, con mua đâu ra?" Hai người kinh ngạc, bởi loại vật tư này rất khan hiếm, có tiền cũng chưa chắc mua được.

"Con mua dọc đường, con lo Thuận Thiên mình khan hiếm." Sở Phong cười đáp.

"Dọc đường còn có thịt bò bán sao?"

"Có một con trâu biến dị, hung hãn làm người bị thương, bị dị nhân đi ngang qua giết chết, rồi xẻ thịt bán luôn tại chỗ." Sở Phong giải thích.

Quả thực có một con trâu nổi điên, sau khi biến dị, nó không ăn thịt người, nhưng lại cuồng loạn đả thương người. Lúc Sở Phong trên đường thấy nó, nó đang phát cuồng, hận không thể san bằng cả một thôn trang.

Song, Sở Phong không tiện kể thật với song thân, sợ họ thêm lo lắng.

Bữa cơm này, chẳng khác nào yến tiệc thịt bò: thịt bò kho tàu, canh thịt bò, thịt bò xào lăn, thịt bò kho tương...

"Nhi tử, con bị kích thích gì à, sao bỗng dưng thích ăn thịt bò vậy, mà cả bàn đều một loại thế này?" Vương Tịnh hỏi.

"Hay là con bị trâu biến dị húc cho một cú?" Biết con không ai bằng cha, Sở Trí Viễn ngờ vực nhìn hắn, bụng nghĩ, Sở Phong không chừng đã thiệt hại gì đó dưới tay trâu biến dị.

"Cha nói đúng phóc, con gần đây bị "ngưu khí" ám, con trâu đen đó móng to như vầy nè, phải, cỡ cái chậu nước ấy, suýt chút nữa nó đạp con, còn hăm dọa con nữa, nên con phải ăn bù lại." Sở Phong đáp.

"Cái gì, con thật sự tiếp xúc gần với trâu biến dị hả? Bị thương chỗ nào, để mẹ xem." Vương Tịnh lo lắng ra mặt.

"Không sao, con sao lại để trâu dễ dàng khi dễ được, nó có đạp trúng đâu. Mẹ, mẹ nấu món này ngon tuyệt cú mèo, ngon quá đi!" Sở Phong vội đánh trống lảng.

"Đến, uống với ba hai chén, khó được hôm nay nhiều món ngon thế này." Sở Trí Viễn vui vẻ nói.

"Dạ!" Sở Phong nhanh tay rót rượu.

"Thế đạo này thật khiến người ta khó hiểu, ngay cả con khỉ cũng xưng vương bá đạo, chiếm cứ Tung Sơn lập môn phái, cứ như chuyện hoang đường." Uống vài chén, Sở Trí Viễn mặt đỏ gay, bắt đầu bàn về những sự tình trong báo.

"Con viên hầu kia coi như không tệ, ít ra không phá thành như con bạch xà kia, ở trong miếu thờ hẳn là hòa thuận." Vương Tịnh nói.

"Bà không hiểu đâu, lão hầu tử đó xảo quyệt lắm, chắc chắn phi thường lợi hại, chọc giận nó thì có thể lật tung trời đó." Sở Trí Viễn nói.

"Sao có thể, con viên hầu kia trông hiền lành, đâu phải hạng người hung ác." Vương Tịnh cãi lại, cảm thấy viên hầu Đại Lâm Tự Tung Sơn không phải kẻ ác.

"Ai biết được, loài khỉ trở mặt nhanh lắm, khó lòng phòng bị." Sở Trí Viễn nói.

"Ông có thành kiến đó thôi, chẳng phải hồi trẻ đi Tung Sơn du ngoạn bị khỉ véo một cái nên giờ còn nhớ đó hả!" Vương Tịnh vạch khuyết điểm.

"Bà oan cho tôi!" Sở Trí Viễn đỏ mặt.

Sở Phong đứng bên cười khúc khích.

"Thấy chưa, con trai chê ông kìa." Vương Tịnh cũng vui vẻ.

...

Bữa cơm kéo dài thật lâu, cả nhà vui vẻ sum vầy, ai nấy đều hạnh phúc.

"Cha, mẹ, sau này nếu bỗng mọc sừng, hay biết phun lửa, cha mẹ thấy lạ không?"

Cả nhà xem tivi, ăn trái cây, Sở Phong rất tự nhiên hỏi.

"Vậy chẳng thành yêu quái à?"

"Đúng vậy, con thấy dị nhân bây giờ gọi là yêu nhân hợp hơn."

Sở Phong nghe câu này, miếng táo trong miệng suýt chút nữa phun ra.

Nhất thời, hắn không nhắc đến chuyện hạt thông tử kim, không ngờ phụ mẫu vẫn có ý tưởng thế này. Hắn định lên mạng tra kỹ, dị biến thì sẽ có chuyện gì xảy ra.

Tỷ như Chu Toàn, biến hóa của gã đúng là khiến người ta tức anh ách. Người ta đặc thù còn che giấu được, gã thì cứ phơi ra, hết lần này đến lần khác kinh người, sợ người ta không biết vẻ bá đạo của gã hay sao.

"À phải, Tiểu Phong, con về là tốt rồi." Vương Tịnh vừa xem tivi vừa cười nói.

"Sao ạ?" Sở Phong nghi hoặc.

"Mẹ có cô bạn thân, cháu gái nó xinh lắm, bữa trước mẹ tận mắt thấy rồi, xinh hơn cả mấy minh tinh kia. Mẹ đã liên lạc với cô bạn kia, định giới thiệu cháu gái nó cho con." Vương Tịnh hồ hởi nói.

Sở Phong đau cả đầu, vội chạy về phòng.

"Tiểu Phong, mẹ nói cho con biết, lần này con không được bỏ lỡ đâu, con bé đó có khí chất lắm, nghe nói còn là bạn học với quốc dân nữ thần Khương Lạc Thần kia, mà không hề kém cạnh đâu."

Sở Phong vội lau mồ hôi, ngày đầu tiên về nhà đã bị sắp xếp xem mắt, thật không ngờ.

Hắn cũng biết, phụ mẫu kết hôn muộn sinh con muộn, gần ba mươi mới có hắn, nên dự định không để hắn lỡ dở, sớm chuẩn bị mọi thứ.

Một lát sau, Sở Phong trấn tĩnh lại, nở nụ cười. Có lẽ đây mới là cuộc sống của người bình thường.

Vừa rồi hắn có chút không quen, song nghĩ kỹ lại, cha mẹ bình thường chẳng phải đều như vậy sao?

Thời gian qua, hắn trải qua những gì? Học pháp với Hoàng Ngưu, đại chiến Bạch Xà Lĩnh, giết Trần Hải, xông Hồng Hoang đại sơn, chém giết với dị thú...

Có lẽ những thứ đó mới không bình thường.

"Một đoạn thời gian ngắn ngủi mà thay đổi nhận thức của mình." Sở Phong khẽ than.

Ngày trước, hắn không tin những thần thoại truyền thuyết, nhưng gần đây trải qua quá nhiều chuyện quái dị, thật sự có tính đột phá.

Sở Phong lấy máy truyền tin liên lạc mạng lưới, cẩn thận xem tin tức, muốn biết các triệu chứng sau khi ăn dị quả.

Tóm lại, tùy người mà khác nhau, mỗi người mỗi biểu hiện.

Đêm xuống, tinh tú rực rỡ.

Sở Phong đứng trước cửa sổ rộng mở, tiến hành hô hấp pháp đặc biệt, sớm tối không ngừng.

Đêm nay, hắn cảm thấy rất đặc biệt, khác với dĩ vãng.

Từ khi tiến hóa, thể chất tăng lên một mảng lớn, lúc hắn tiến hành hô hấp pháp đặc biệt, dần dần khác biệt.

Buổi sáng thì khỏi nói, sẽ được ánh sáng vàng óng bao phủ.

Hiện tại trong đêm cũng thay đổi, trước kia là ánh sáng nhu hòa rơi xuống người hắn, hiện tại thì có thêm từng tia từng sợi hắc vụ, rất mỏng manh, nhưng hắn vẫn cảm nhận được.

Những sợi sương mù đen này, hết sợi này đến sợi khác, vô cùng lạnh buốt, chui vào thân thể hắn.

"A, hiệu quả càng tốt!" Hắn giật mình.

Thân thể hắn như được cọ rửa, lạnh thấu xương, nhưng lại vô cùng hiệu quả, huyết nhục càng thêm thông thấu, tạng phủ có ánh sáng, thể chất đang tiến hóa!

Khi kết thúc hô hấp pháp, Sở Phong thấy tinh thần sảng khoái, vô cùng thư thái, tốc độ tiến hóa vừa rồi tăng nhanh!

Hắn biết đây là chuyện tốt.

"Hoàng Ngưu, hô hấp pháp có vấn đề lớn rồi!" Sở Phong lập tức liên lạc với Hoàng Ngưu.

Hoàng Ngưu giật mình, dùng văn tự hỏi hắn chuyện gì.

"Khi ta tiến hành hô hấp pháp đặc biệt, có yêu tà xâm lấn, mang theo hắc vụ từ trên trời giáng xuống, chui vào người ta!"

"Bò...ò...!" Hoàng Ngưu trợn mắt, vẻ mặt quái dị, như thấy quỷ vậy.

Rồi, nó ghen tị, hâm mộ, oán hận, trừng mắt Sở Phong, nghiến răng ken két, suýt chút nữa phun nước bọt, rõ ràng vô cùng không cam tâm.

"Là yêu tà xâm lấn, hay là, ta đột phá, bỏ xa ngươi một đoạn rồi?" Sở Phong cười hỏi.

"Xâm lấn tổ tông nhà ngươi!" Hoàng Ngưu giận dữ đánh xuống mấy chữ.

Rồi, nó mặc kệ Sở Phong.

Sở Phong thử liên lạc, Hoàng Ngưu tắt máy truyền tin ngay tắp lự, mặc hắn trơ trọi.

"Trâu chết!"

Đề xuất Tiên Hiệp: Hoàng Đế Này Không Chỉ Sống Buông Thả, Mà Còn Không Có Tố Chất
Quay lại truyện Thánh Khư [Dịch]
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Goku Son

Trả lời

3 tháng trước

Tập này bị thiếu rồi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

3 tháng trước

Chương nào b?

Ẩn danh

quangdznet

Trả lời

7 tháng trước

Truyện này bao nhiêu chap thế chủ thớt..

Ẩn danh

hoang nguyen duy

Trả lời

8 tháng trước

Không thấy danh sách chương chủ thớt ơi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

8 tháng trước

Sắp rồi bạn, mình đang dịch dở bộ khác.