Chương 30: Người chuột
"Cả nhà ngươi chết đi cho rồi, lại còn là một tên điên!" Kiều Gia Kính nhổ toẹt một bãi nước miếng xuống đất, "Cứ cảm giác ở đây lâu thêm chút nữa, chúng ta cũng hóa điên mất thôi."
Tề Hạ bị cái lão già này làm cho tâm phiền ý loạn vô cùng.
"Tề Hạ, ngươi không sao chứ?" Lâm Cầm đứng bên cạnh hỏi han.
"Không có việc gì." Tề Hạ cố gắng ổn định tâm thần, "Bọn người này không ngăn được ta đâu, ta nhất định phải tham gia cái "Trò chơi" kia. Các ngươi không cần thiết phải theo ta đâu."
"Ta đi cùng ngươi." Lâm Cầm đáp ngay, "Bất kể ngươi tham gia cái "Trò chơi" gì, ta cũng sẽ đi cùng ngươi."
Nghe xong câu này, Tề Hạ khựng lại, chậm rãi quay đầu nhìn Lâm Cầm với ánh mắt lạnh lẽo.
Ánh mắt ấy băng giá đến nỗi khiến Lâm Cầm giật mình.
"Sao... Sao vậy?"
"Lâm Cầm, động cơ của ngươi là gì?"
"Động cơ?" Lâm Cầm hơi nghi hoặc hỏi lại, "Ta cần phải có động cơ gì sao?"
Tề Hạ lại nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Cầm, nói: "Ngươi tiếp cận ta là vì cái gì? Dù nghĩ thế nào, ngươi cũng nên đi theo đội hành động khác chứ? Ba người bọn ta đâu có cùng đường với ngươi, càng không nên trở thành đồng bọn."
Nghe Tề Hạ hỏi vậy, Lâm Cầm chỉ mỉm cười đáp: "Ta đã nói rồi mà, ta rất hứng thú với ngươi. Ta muốn biết ngươi đang nghĩ gì."
"Ta muốn ra ngoài." Tề Hạ không chút do dự đáp, "Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta muốn ra ngoài, gặp lại thê tử của ta. Nàng không thể thiếu ta được, ngươi nghe rõ chưa?"
Lâm Cầm chớp mắt, đáp: "Nghe rõ rồi."
"Thê tử của ta tên là Dư Niệm An, nàng đã chịu khổ vì ta, gánh tội thay ta. Nàng là tất cả những gì ta tưởng niệm trong đời này. Cho nên ta muốn trở về tìm nàng, đó là toàn bộ ý nghĩ của ta, đủ rõ ràng chưa?"
"Đủ rõ ràng."
"Giờ ngươi đã biết ta đang nghĩ gì rồi, còn không định rời đi sao?" Tề Hạ lạnh lùng hỏi.
Lâm Cầm hơi cúi đầu, suy tư hồi lâu rồi đáp: "Xin lỗi, vì một vài lý do, ta vẫn chưa thể đi được."
Tề Hạ cau mày nhìn Lâm Cầm. Hắn không cảm nhận được sự nguy hiểm hay dối trá từ ả, nhưng hắn vẫn không thể nhìn thấu mục tiêu của ả.
"Tùy ngươi..." Tề Hạ thấy không thể nói lý với người đàn bà này, đành quay người tiếp tục bước đi.
Kiều Gia Kính cũng lật đật theo sau Tề Hạ, cất tiếng: "Lừa đảo! Chúng ta đã nói rồi mà, ngươi có đầu óc, ta có sức lực, chúng ta hợp tác."
"Ngươi cũng có lý do không thể không ra ngoài sao?"
"Phải." Kiều Gia Kính gật đầu, "Tuy ta không muốn chết, nhưng cũng không muốn ngồi chờ chết."
"Hợp tác thì không vấn đề, nhưng ta muốn nói rõ trước." Tề Hạ liếc nhìn Kiều Gia Kính, tiếp tục nói, "Ta với ngươi không có giao tình gì đâu. Nếu cuối cùng chỉ có một người có thể ra ngoài, ta sẽ không do dự mà vứt bỏ ngươi."
"Ngươi ném... Ngươi không có chút nghĩa khí nào sao?" Kiều Gia Kính bất đắc dĩ lắc đầu, "Thật là không ai ưa nổi."
Nghe mấy người nói chuyện, Điềm Điềm lặng lẽ cúi đầu.
Mỗi người dường như đều có một mục tiêu rõ ràng.
So với bọn họ, bản thân mình đang làm gì vậy?
Giả sử nàng thật sự vượt qua muôn vàn khó khăn, thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này.
Giả sử nàng thật sự trở về thế giới thực tại, trở về cuộc sống ban đầu, vậy nàng sẽ lại trải qua những ngày tháng ảm đạm, cùng những lão già dơ bẩn kia nhiệt tình ôm nhau.
Nghĩ như vậy... Biết đâu "chết ở chỗ này" lại là một kết cục không tồi.
"Điềm Điềm, ngươi sao vậy?" Lâm Cầm hỏi.
"Không có gì."
Rời khỏi quảng trường, mọi người đi về phía con đường khác.
Nơi này không giống với con phố cửa hàng giá rẻ, dường như là khu dân cư nhỏ, những căn nhà thấp bé xen kẽ nhau, không biết có ai sống ở đây không.
Đi chưa được mấy bước, bốn người lại thấy một kẻ đeo mặt nạ thú vật.
Kẻ đó đang đứng khoanh tay trước một cánh cửa cũ kỹ.
Tề Hạ đi thẳng về phía hắn.
Đến gần mới thấy, kẻ này đeo một chiếc mặt nạ chuột khổng lồ, bốc mùi khó ngửi. Nhưng hắn dáng người nhỏ gầy, không cường tráng như những kẻ đeo mặt nạ thú vật đã gặp trước đó.
Kiều Gia Kính lên tiếng hỏi: ""Chuột Người", đúng không?"
Đầu chuột người cuối cùng cũng chú ý đến bốn người trước mặt, hắn cười rồi cất tiếng: "Ta không phải "Chuột Người", ta là "Người Chuột" a."
Giọng nói của ả rất êm tai, là một cô gái.
Đây có lẽ là lần đầu tiên đám người gặp được kẻ đeo mặt nạ thú vật là nữ nhân.
"Nằm bẹp dí giữa đường còn được đà lấn tới..." Kiều Gia Kính tức giận nói, "Ta không cần biết ngươi là cái gì!"
"Người Chuột là Người Chuột, gọi sai sẽ gặp phiền toái đấy." Nữ sinh kia cười hắc hắc nói, "Hiếm khi có người ghé thăm chỗ ta, các ngươi muốn tham gia "Khảo nghiệm" sao?"
Tề Hạ nhìn căn phòng sau lưng Người Chuột rồi hỏi ả: "Quy tắc là gì?"
"Khảo nghiệm của loài chuột, vé vào cửa một cái "Đạo"." Người Chuột hệt như một nhân viên bán hàng vô cùng kiên nhẫn, dịu dàng giới thiệu cho mấy người, "Các ngươi khó mà tìm được "Khảo nghiệm" nào có độ khó thấp như vậy ở nội thành đâu."
"Vậy trò chơi phía sau ngươi là gì?" Tề Hạ hỏi tiếp.
Người Chuột đẩy cửa phòng bước vào, đó là một cái nhà kho nhỏ.
"Trò chơi của ta gọi là "Nhà kho tìm đạo". Trong phòng này có một cái "Đạo", chỉ một người được vào. Trong vòng năm phút tìm được "Đạo", các ngươi sẽ thắng, cái "Đạo" kia cũng thuộc về các ngươi."
Tề Hạ cảm thấy có gì đó không ổn, thế là lại hỏi: "Nếu chúng ta không tìm thấy thì sao?"
"Không tìm thấy?" Người Chuột "phốc phốc" bật cười, "Nếu không tìm thấy... thì vé vào cửa của các ngươi hết hiệu lực, các ngươi mất một cái "Đạo" thôi."
"Mất một cái "Đạo"?" Tề Hạ ngớ người, "Chỉ vậy thôi sao?"
"Vậy còn thế nào nữa?" Người Chuột nghi hoặc nhìn Tề Hạ.
Chuyện này là sao?
Tề Hạ nhíu mày cẩn thận suy tư. Vé vào cửa một cái "Đạo", chiến thắng thu được một cái "Đạo", thất bại mất đi một cái "Đạo"...
Trò chơi này cực kỳ không hài hòa. Nghe có vẻ không thu hoạch được thêm "Đạo", cũng sẽ không vì vậy mà mất mạng.
Đã vậy, mục tiêu của việc tham gia những trò chơi này là gì?
"Đây chẳng phải là một cơ hội tốt sao?" Điềm Điềm nói, "Chúng ta có thể nhân cơ hội này tham gia một lần, để hiểu rõ hơn về tình cảnh của mình."
"Thế nhưng mà..." Tề Hạ vẫn còn nghi hoặc. Coi như lần này thắng thì có ý nghĩa gì?
"Ta có thể thử trước." Điềm Điềm quay sang nói với Tề Hạ, "Chết cũng không sao."
"Đó là lời gì vậy?" Lâm Cầm cảm thấy trạng thái của Điềm Điềm không ổn.
"Thật mà." Điềm Điềm bình tĩnh nói, "Ta vừa nghĩ thông suốt rồi. Ta cảm thấy ta có ra ngoài hay không thì cũng chẳng khác gì nhau."
Nói xong, nàng hỏi Tề Hạ xin một cái "Đạo", quay sang đưa cho Người Chuột.
"Vậy là được rồi sao?" Điềm Điềm hỏi.
"Được, đã nhận được "Vé vào cửa". Trò chơi sẽ bắt đầu sau khi ngươi bước vào phòng." Người Chuột nhiệt tình gật đầu, "Ta xin nhắc lại quy tắc trò chơi. Hiện tại trong phòng có một cái "Đạo". Nếu ngươi tìm thấy và mang nó ra trong vòng năm phút, cái "Đạo" đó sẽ thuộc về ngươi."
"Tốt, ta hiểu rồi." Điềm Điềm lại gật đầu.
"Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?" Người Chuột hỏi.
"Chuẩn bị xong rồi." Điềm Điềm gật đầu.
"Rất tốt." Người Chuột nói, "Trò chơi bắt đầu, chúc ngươi may mắn."
Nói xong, ả đóng cửa lại.
Đề xuất Tâm Linh: Pháp Y Voz
ad có dịch ngoại truyện các nhân vật khác không ạ...
Có cách nào bấm số là ra chương mình muốn tim k mọi người huhu hay là có đánh dấu lại á chứ đôi khi out phát lại phải lướt tìm ….
đổi số trong url chương là được bạn.
Ad có thể bổ sung thêm phần qua chương sau nằm ở phía trên cùng bài viết ko. Vì nghe bằng audio hết chương cứ phải kéo xuống cuối cùng để bấm qua bài cũng hơi bất tiện
Các ad có thể sửa lại database để mỗi chương có bình luận riêng của nó để mọi người dễ dàng thảo luận về chương đó được không ạ 🥰🥰🥰
Trước có để vậy đó bạn, nhưng do ít người comment, để vậy bình thường là k thấy ai bình luận luôn.
web đọc dịch free xịn mà k thấy mn biết đến, có vẻ là do k đc đề xuất
Đọc truyện mấy ông bên trung như này bê thật , một tuần mà đc hơn 300 chương
Mọi người muốn đọc nhiều truyện nữ hay mà miễn phí có thể qua trang web huongkhilau nhé, tìm trên google là thấy.
Sao Tề Hạ lại nhớ ra đi gặp Ngụy Dương v mn. Mình đọc kỹ lắm mà đâu có thấy khúc nào nhắc tới cái ông độc tâm đó đâu, giải thích hộ với plea🥲
Ad ơi mình muốn mua file truyện để in đọc ạ
Đọc đi đọc lại vẫn méo hiểu cái trò chơi chọn cờ đen cờ trắng tại sao hỏi câu đó xong lại thắng? :D ai giải thích hộ cái
Cần giải thích nữa không ạ giờ mới thấy bình luận
Có bạn :3 giải thích giúp vs chứ mình đọc mãi ko hiểu đoạn đó
Đây nha,có 2 đứa một nói thật một nói dối.Bạn hỏi nó nếu m là thg kia m trả lời t như nào,tức là yêu cầu nó nhập vai thg kia trả lời.Nếu hỏi thg nói dối nó sẽ nhập vai thg nói thật và phải trả lời thật Nma nó là thg nói dối nên nó sẽ nói ngược lại,thế là thành nói dối.Còn hỏi thg nói thật thì nó biết thg kia nói dối nên nhập vai nó sẽ nói dối.Chung quy lại hỏi đứa nào nó cũng sẽ nói dối.Tề Hạ hỏi một đứa màu bi nó trả lời trắng thì suy ra được đấy là bi đen.
Hiểu chưa ạ không thì ib tôi nói rõ hơn cho
À ra là thế :D mình đọc cái phần giải thích của truyện mà rối quá k hiểu, ra là hỏi ai thì cái màu của viên cầm trên tay sẽ ngược lại đúng k? Mình hiểu r ạ cảm ơn bạn :3
Ad ơi cho em xin file truyện dc hăm, tại đọc cái này đau mắt quá, tui muốn in ra đọc cho dễ ấy, dc không ạ