Logo
Trang chủ
Chương 43: Có người tinh tướng (hạ)

Chương 43: Có người tinh tướng (hạ)

Đọc to

Chỉ thấy trên thư tịch viết tỉ mỉ rất nhiều sự tích cùng khuyết điểm của vị đại sư Mặc Dương này.

"Nguyên danh Dương Mặc, học đồ giám bảo, tên lừa đảo chuyên nghiệp của vương quốc Lưu Chu, thường lấy danh nghĩa Giám bảo sư để lừa tiền, lừa sắc!"

"Võ kỹ: Hoặc Âm Thuật tiểu thành, lời nói có thể mê hoặc nhân tâm, khiến người ta tự nhiên tin phục!"

"Khuyết điểm: Một, bị vương thất Lưu Chu truy nã, hai..."

Trương Huyền dở khóc dở cười.

Cái tên này một bộ dáng vẻ cao nhân, tự mang khí chất, vốn tưởng rằng thật lợi hại, hóa ra lại là lừa gạt!

Xem ra trong đám người có không ít là đồng bọn của hắn, người bán hàng này chắc chắn cũng cùng hắn chung một phe, lấy danh nghĩa giúp giám bảo để người ta mua phế phẩm với giá cao, từ đó kiếm lời kếch sù.

"Có người đi lừa gạt, liền có người bị lừa!"

Biết đối phương là tên lừa đảo, Trương Huyền không hề có ý định vạch trần.

Thứ nhất, hắn không có chứng cứ, chuyện của Thiên Đạo Thư Viện chắc chắn không thể nói ra! Thứ hai, những người bị lừa này, giờ phút này đã không còn tỉnh táo, nói nhiều làm không cẩn thận còn bị bọn họ đồng lòng tấn công!

Loại chuyện không chiếm được lợi ích, còn chuốc lấy phiền phức này, hắn sẽ không làm.

"Được rồi, vẫn là trước tiên chọn xong đồ vật, ta tự mua đi!"

Không thèm để ý tiếp tục phong độ cao nhân của "đại sư" Mặc Dương, Trương Huyền tiếp tục dọc theo quầy hàng đựng bảo vật chậm rãi đi, vừa đi vừa tùy ý sờ qua.

Chỉ cần bị hắn chạm vào, trong đầu sẽ xuất hiện thư tịch, tuy rằng thư viện sẽ không đưa ra giá cả, độ quý trọng, nhưng nếu ít khuyết điểm chắc chắn giá cả sẽ cao.

Liên tục sờ soạng bốn năm mươi kiện, lại không có một món nào đáng giá, xác suất thấp khiến người ta giận sôi.

"Tiêu chuẩn cuối cùng... Là ngươi!"

Đúng lúc hắn đang sờ sướng tay, một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy "Tuyệt thế cao nhân" đại sư Mặc Dương đang nhìn sang với vẻ mặt vui mừng, âm thầm gật đầu, vô số người xung quanh cũng nhìn về phía hắn, tràn đầy ước ao.

"Ta?" Trương Huyền sửng sốt một chút.

"Vị tiểu hữu này, không cần không tự tin, chính là ngươi!" Đại sư Mặc Dương vuốt râu, vẻ mặt ngạo nghễ, phảng phất đang nói, có thể được ta chọn lựa, tuyệt đối là vinh hạnh của ngươi.

"Không tự tin?" Trương Huyền lắc đầu.

Hắn đâu phải không tự tin, mà là cảm thấy sao lại xui xẻo thế, phía sau ngươi có nhiều người điên cuồng theo đuổi như vậy, chọn ta làm gì?

Tuy nhiên, sửng sốt một chút lập tức rõ ràng, ngày hôm nay đến đây đánh cược bảo vật, hầu như đều đi theo phía sau vị "đại sư" này, mình một mình dọc theo trường đài sờ loạn, nhìn loạn, liền có vẻ đặc biệt chói mắt, muốn không gây chú ý cũng khó khăn!

"Hảo ý tâm lĩnh, ta không cần!"

Biết đối phương là tên lừa đảo, mình lại không muốn làm công tử Bạc Liêu, Trương Huyền vẫy vẫy tay, liền muốn tiếp tục nhìn về đống bảo vật trước mắt.

"Không cần?" Đại sư Mặc Dương hơi nhướng mày.

Vừa nãy hắn đã đưa ra chín tiêu chuẩn, bất kể ai nhận được đều vô cùng phấn khởi, kích động sắp ngất đi, chọn tiểu tử này lại... không cần?

Vẻ mặt hơi trầm xuống nhanh chóng ẩn giấu đi, vung tay, đi tới trước mặt, vuốt râu, vẻ mặt hơi đau khổ: "Nếu đến đánh cược bảo, tự nhiên muốn mua bảo vật chân chính, lão phu thấy ngươi chọn loạn xạ, không có quy tắc, không đành lòng còn trẻ tuổi đã mất hết tiền bạc, lúc này mới hảo tâm chỉ điểm cho ngươi, ngươi xác định không cần? Đừng phụ lòng hảo ý của lão phu!"

"Tiểu tử, ngươi không muốn tiêu chuẩn này cho ta!"

"Đại sư chọn trúng hắn, hắn lại không muốn, đầu óc có vấn đề à?"

"Vừa nhìn đã không bình thường, vừa nãy cái tên này ta cũng chú ý, nhìn thấy bảo vật liền sờ, không phải muốn trộm đồ đi!"

"Nếu đại sư cho ta tiêu chuẩn này, ta khẳng định đã sớm cười tỉnh rồi!"

...

Cuộc đối thoại giữa Trương Huyền và "đại sư" mọi người đều nghe vào tai, từng người nhìn về phía người trước, như thấy quái vật.

Đây là ai, đại sư giám bảo a!

Ngày hôm nay đưa ra mười tiêu chuẩn rồi rời đi, cơ hội tốt như vậy, tất cả mọi người điên cuồng tranh đoạt, hận không thể dùng tiền mua, cái tên này... lại không muốn?

Đây không phải đầu óc có vấn đề là gì?

"Thật không cần..." Trương Huyền lắc đầu.

Còn mất hết tiền bạc, nếu thật sự nghe lời ngươi, thật sự mất cả chì lẫn chài...

"Đừng vội từ chối!" Lời hắn còn chưa nói hết, liền bị "đại sư" Mặc Dương cắt ngang, ánh mắt lão giả lộ ra vẻ thương đời, bao dung thế giới: "Người trẻ tuổi kiếm tiền không dễ dàng, ta cho ngươi tiêu chuẩn, không phải có mưu đồ, mà là mang trong lòng thiện niệm, không đành lòng ngươi mua phải phế phẩm, vô ích tốn tiền!"

"Đại sư Mặc Dương thật sự là quá nhân từ!"

"Có thể phân biệt bảo vật thật giả, nhân lại thiện lương, quả thực là thần tượng của ta!"

"Từ ngày hôm nay bắt đầu, ta chỉ sùng bái một người, đó chính là đại sư Mặc Dương!"

...

Nghe được lời nói của lão giả, mọi người một lần nữa bị thuyết phục.

Ngươi xem phẩm chất của người ta thế nào?

Có bản lĩnh giám bảo, nhưng không vì kiếm tiền, chỉ lo người khác chịu thiệt, không tiếc tốn tâm sức giúp hắn giám bảo! Thật sự là trên đời này đốt đèn lồng cũng không tìm được người tốt tuyệt thế a!

"Ta..."

Không nghĩ tới đối phương lại vô liêm sỉ như vậy, nói lời hùng hồn đến thế, Trương Huyền lắc đầu, đang định nói tiếp, lại một lần bị đối phương cắt ngang.

"Được, ta biết ý nghĩ của ngươi! Không cần nói nhiều!" Lão giả lạnh nhạt nhìn sang, tràn đầy ngạo nghễ.

"Biết ý nghĩ của ta?" Trương Huyền nghi hoặc.

"Đúng vậy, ngươi chắc chắn cho rằng mình tuổi trẻ không có kinh nghiệm, thực lực cũng không mạnh, cho dù được chọn, giúp ngươi nhận được bảo vật, cũng không có sức mạnh bảo vệ! Làm không cẩn thận, ngược lại chuốc họa vào thân!" "Đại sư" Mặc Dương chắp tay sau lưng, một bộ dáng vẻ ta đã sớm nhìn thấu ngươi.

"Thì ra là chuyện như vậy!"

"Đại sư không chỉ giám bảo lợi hại, không ngờ nhìn thấu tâm tư người khác cũng cao minh!"

"Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, tiểu tử này nghĩ như vậy cũng là bình thường!"

...

Nghe được giải thích của "đại sư" Mặc Dương, mọi người chợt tỉnh ngộ, cuối cùng cũng hiểu vì sao Trương Huyền không chấp nhận chuyện tốt, trái lại từ chối.

"Chuyện này..." Trương Huyền dở khóc dở cười.

Cái tên này vẫn thật là tự yêu mình.

Không có sức mạnh bảo vệ... Cũng uổng cho ngươi nghĩ ra được.

"Các vị!" Đang định giải thích, vị "đại sư" trước mắt nhìn quanh một vòng, giữa hai lông mày lộ ra khí ngạo nghễ: "Vị tiểu hữu này là do ta chọn lựa, bất kể lát nữa ta giúp hắn chọn được bảo vật gì, còn hy vọng chư vị không nên có ý đồ không an phận! Nếu không, chính là đối địch với Mặc mỗ này, đừng trách ta vô tình!"

"Đại sư nói vậy, người ngài chọn, chúng tôi nào dám động thủ!"

"Đại sư yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ không làm như vậy..."

Mọi người đồng loạt đồng ý.

"Tốt, ta đã nói với các vị rồi, ngươi cứ việc yên tâm mua, không cần lo lắng gặp phải phiền phức không cần thiết!" "Đại sư" Mặc Dương một bộ dáng vẻ trí tuệ nhìn sang.

"Ta..."

Trương Huyền không nghĩ tới tên này lại tự cho là như vậy, đang định mở miệng, lại một lần bị đối phương cắt ngang: "Không cần kích động, ta đã cho ngươi tiêu chuẩn cuối cùng, đó chính là chúng ta hữu duyên! Chuyện duyên phận này, không thể giảng minh bạch bằng lý lẽ, ngươi cũng không cần quá mức cảm kích, ta giúp ngươi lựa chọn bảo vật, không cầu báo đáp, chỉ là mang trong lòng thiện niệm thôi!"

"Cái này..."

"Không cần cái này cái kia, cứ mua bảo bối này là được, ta có thể đảm bảo, ngươi tuyệt đối có thể kiếm lời!"

"Đại sư" Mặc Dương căn bản không cho Trương Huyền cơ hội nói chuyện, từ một đống bảo vật bên trong lấy ra một kiện, đưa tới.

"Kiếm lời..."

Nhìn thấy món bảo vật này, Trương Huyền không nói nên lời.

Hắn vừa nãy đã xem qua, là một kiện phế phẩm không thể phế hơn, một đồng vàng cũng không đáng, thật sự mua về, tốn bao nhiêu, liền sẽ thiệt hại bấy nhiêu!

"Ông chủ, lại đây tính tiền cho vị tiểu hữu này!"

Đem bảo bối đưa tới, "đại sư" Mặc Dương chào hàng.

"Tổng cộng 3 vạn đồng vàng!" Chủ quán đi tới.

"Nhanh lên tính tiền đi, đây là kiện ta tự nhận là trân quý nhất đã chọn tối nay, tiểu hữu coi như là kiếm bộn rồi!" Thấy Trương Huyền không có động tĩnh, lão giả vuốt râu, trên mặt nở nụ cười cưng chiều: "Quay về đánh bóng đi, kiếm bộn rồi, đừng quá kích động là được!"

"Kích động? Kích động cái con khỉ mốc!" Thấy liên tục bị cắt đứt cơ hội nói chuyện, Trương Huyền cũng không nhịn được nữa: "Ngươi muốn lừa người thì cứ đi lừa gạt, ta cũng không thèm để ý! Sao lại tìm ta, liên tục giả vờ thú vị sao? Ta cho ngươi thể diện đúng không?"

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Mộ Hoàng Bì Tử - Ma Thổi Đèn
BÌNH LUẬN