Chương 41: Bản Thảo
Cửa gỗ rất nhẹ. Lâm Huyền chỉ khẽ gõ hai cái, cửa gỗ liền trực tiếp trượt vào bên trong, kéo theo tiếng kẹt kẹt ma sát chói tai đến tê tâm liệt phế.
Hứa Vân đang chuyên tâm nghiên cứu, bị âm thanh ấy kinh động, ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Lâm Huyền. Lâm Huyền ngượng ngùng cúi người cười cười.
Hắn ném về ánh mắt không mấy hữu hảo: "Tiểu tử, ta nghĩ ngày ấy tại bệnh viện, ta đã nói rất rõ ràng rồi. Ngươi sao lại nghe không hiểu thế?"
Lâm Huyền lắc đầu, bước tới: "Hứa lão sư, ngài hiểu lầm. Ta lần này đến tìm ngài, không phải vì hóa chất kia, cũng không phải đại diện công ty MX tới."
"Triệu tổng đã nói trong cuộc họp rồi, buổi họp báo sản phẩm mới của chúng ta sẽ cân nhắc sản phẩm khác, sẽ không quấy rầy ngài về chuyện này nữa."
...
Nghe Lâm Huyền nói xong, sắc mặt Hứa Vân giáo thụ cũng coi như tốt hơn chút. Hắn cúi đầu, kính mắt dán sát vào thấu kính lọc sáng của kính hiển vi, tay trái cẩn thận vặn nút điều chỉnh tiêu cự: "Vậy ta tạ ơn thiện ý của các ngươi, nếu như mỗi một công ty mỹ phẩm đều có Triệu tiểu thư thấu hiểu lòng người như vậy thì tốt quá."
Lâm Huyền tiến lên, đặt sấp tài liệu đã được đóng ghim cẩn thận trong tay lên bàn thí nghiệm, nhìn Hứa Vân giáo thụ: "Hứa lão sư, ta lần này đến, là muốn đưa những tài liệu về dung dịch bổ sung cho khoang đông miên này cho ngài. Nếu ngài có thời gian rảnh, xin cứ xem qua một chút, những điều được ghi chép trong đó, có lẽ có thể mang đến chút linh cảm cùng trợ giúp cho nghiên cứu của ngài."
Hứa Vân ngẩn người. Ngẩng đầu đẩy gọng kính lên, vẻ mặt tràn đầy không thể tin nổi nhìn Lâm Huyền: "Ngươi..."
Hứa Vân nhất thời ngưng bặt lời nói, dừng lại một lát rồi tiếp lời: "Ta nhớ được ngươi đã nói, ngươi là tốt nghiệp học viện Nghệ Thuật và Thiết Kế?"
"Đúng thế."
"Ngươi lại am hiểu tri thức trong lĩnh vực đông miên?"
"Chỉ hiểu biết chút ít da lông mà thôi..."
"Vậy những tài liệu này từ đâu mà có?"
Lâm Huyền trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Chuyện này, e rằng không tiện nói ra."
Hứa Vân thở dài một tiếng, cười ha ha nói: "Tiểu tử à... tâm ý và thiện tâm của ngươi, ta xin nhận. Nhưng nghề khác như cách núi, nhất là loại chuyện nghiên cứu khoa học này, không thể đơn giản dùng đôi ba lời mà giải thích rõ ràng, hay có thể đạt được đột phá."
"Ta nghĩ, những tài liệu này của ngươi, chắc cũng từ trên mạng, hoặc là sao chép từ chỗ một nhà khoa học dân gian nào đó mà ra phải không? Những thứ này đều không đáng tin đâu, đứa trẻ... ngươi mang những thứ này đi đi."
Hứa Vân giáo thụ xua tay, tiếp tục cúi đầu nhìn kính hiển vi: "Nữ nhi của ta, ta sẽ tự mình cứu."
"Thế nhưng Hứa lão sư, những điều trên bản thảo này ngài thật sự nên xem qua một chút." Lâm Huyền tiếp tục giải thích nói: "Trong này có phương pháp giải quyết nan đề 【Băng Tinh】, chắc chắn ngài cũng rất khó giải quyết được vấn đề khó khăn này, phải không?"
"Ngươi còn biết Băng Tinh? Xem ra ngươi quả thực đã tìm hiểu chút tài liệu, nhưng chuyện này trên mạng cũng chỉ là chủ đề cũ rích mà thôi." Hứa Vân thản nhiên nói.
Hứa Vân vẫn hoàn toàn không tin những lời Lâm Huyền nói. Lâm Huyền khẽ bất đắc dĩ. Nhưng hắn rõ ràng, với học thức nông cạn của hắn cũng rất khó thuyết phục Hứa Vân giáo thụ, dù sao những gì hắn chép lại được chính hắn cũng không hiểu rõ.
Ai. Nhà khoa học chính là điểm này không tốt. Rất cố chấp, quá quật cường, quá cứng nhắc, quá tin vào công thức mà không tin vào huyền học.
Lâm Huyền đẩy sấp bản thảo đã chép lại đầy vất vả của mình vào trong, cuối cùng khuyên nhủ: "Hứa lão sư, đợi ngài có thời gian, vẫn nên xem qua một chút đi, sẽ không làm lãng phí quá nhiều thời gian của ngài đâu."
Hứa Vân giáo thụ nhìn vào kính hiển vi, qua loa gật nhẹ đầu, xua tay ra hiệu Lâm Huyền rời đi, đừng quấy rầy mình nữa.
Lâm Huyền cũng không nói thêm lời nào, quay người rời đi.
Đóng cửa lại...
***
Đi ra tòa nhà thí nghiệm, chính lúc nắng ấm đầu mùa, Lâm Huyền vươn vai một cái. Hắn không xác định, Hứa Vân giáo thụ cố chấp kia, cuối cùng có thể hay không dành chút thời gian xem qua bản thảo hắn đã chép lại.
Nhưng thôi đành vậy. "Tôn trọng vận mệnh của người khác đi." Bao ngày qua, hắn đã vất vả chép bản thảo đến đau đầu mỏi tay, nếu như đến cuối cùng Hứa Vân vẫn không chịu xem qua, thì bản thân mình cũng đã hết lòng tận tâm rồi.
Lâm Huyền thở hắt ra một hơi, cuối cùng hít thở một hơi không khí mát mẻ đầy hoài niệm của Đại học Đông Hải, rồi trở về công ty làm việc.
Nếu Triệu Anh Quân đã từ bỏ «Phương án Sương Dưỡng Ẩm của Hứa Vân Giáo Thụ», thì không chỉ việc phát triển sản phẩm phải bắt đầu lại từ đầu, việc thiết kế văn án lời thoại liên quan đến mèo Rhine, cũng phải xem xét lại từ đầu: "Thật là lắm chuyện phiền phức..."
"Không có làn sương dưỡng ẩm kia dẫn đầu, dòng sản phẩm mới Rhine này liệu có thể thật sự thành công không?" Lâm Huyền bĩu môi. Trong lòng chính hắn cũng không hề chắc chắn.
...
Mấy ngày sau đó.
Lâm Huyền ban ngày tại công ty MX điều chỉnh thiết kế cho mèo Rhine, buổi tối liền tiến vào mộng cảnh, đến tiệm sách huyễn mộng, tìm kiếm trong những hình ảnh của tiệm, tìm kiếm thêm nhiều tác phẩm liên quan đến mèo Rhine để tìm kiếm linh cảm.
Ngày họp báo ra mắt dòng sản phẩm mới Rhine đang đến gần, nhiệm vụ của mỗi bộ phận đều vô cùng nặng nề, Lâm Huyền đương nhiên cũng không ngoại lệ.
...
Ban đêm.
Phòng thí nghiệm của Đại học Đông Hải.
Hứa Vân giáo thụ mồ hôi đầy đầu, tâm tình kích động, dán mắt vào kính hiển vi. Đây là một lần thí nghiệm vắt kiệt tâm trí... Có thể nói là át chủ bài cuối cùng của hắn, là phương pháp cuối cùng hắn có thể nghĩ ra để khắc phục nan đề 【Băng Tinh】.
Hắn lau mồ hôi trên trán, trực tiếp cởi bỏ áo khoác trắng, ném về phía chiếc ghế xa xa. Hai tay vung vẩy mấy lượt, nắm chặt hai bàn tay thành quyền, cẩn thận từng li từng tí, dán mắt vào kính hiển vi.
Trên màn hình máy tính bên cạnh, hiển thị chỉ số nhiệt độ không ngừng giảm xuống... 13 độ C, 3 độ C, 0 độ C, -1 độ C, -3 độ C...
Theo nhiệt độ không ngừng giảm xuống, ở khu vực biên giới mà kính hiển vi quan sát được, bắt đầu ngưng tụ các băng hạch, rồi lấy các băng hạch ấy làm hạch tâm, bắt đầu kết tinh thành những băng tinh sắc bén mà lại mỹ lệ.
Hứa Vân tim đập thình thịch. Hắn ôm chặt lồng ngực, ánh mắt nhìn thẳng vào tế bào sống ở chính giữa kính hiển vi. Nó vẫn còn chậm rãi lay động. Màng tế bào vẫn còn nguyên. Dịch tế bào bên trong vẫn chậm rãi lưu chuyển.
"Đừng kết băng mà... Đừng kết băng mà..." Hứa Vân giáo thụ khẽ cầu nguyện.
Trên màn hình bên cạnh, hiển thị nhiệt độ vẫn không ngừng giảm xuống, đã xuống tới -16 độ C.
Nhưng mà! Dị biến đã xuất hiện!
Bên trong tế bào, đột nhiên xuất hiện mấy băng hạch cực kỳ nhỏ bé! Sau đó lấy những băng hạch ấy làm hạch tâm, cấp tốc lan rộng ra sáu cánh băng tinh sắc bén mà đối xứng như bông tuyết! Tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt, vô số băng tinh sắc bén đã đâm xuyên màng tế bào yếu ớt!
Tế bào sống vừa mới còn đầy đặn lay động trong nháy mắt như quả bóng da bị xì hơi... Dịch tế bào chảy ra nhanh chóng hóa thành băng tinh, kết băng đông cứng lại.
Mọi thứ đều bị băng phong, đình trệ. Tế bào sống vừa mới còn lay động, giờ đây đã triệt để hóa thành một tiêu bản đóng băng, bị phong kín trong một khối băng tinh hình bông tuyết...
Phù!
Hứa Vân giáo thụ bản thân cũng như quả bóng xì hơi, tê liệt ngã xuống ghế. Hắn hai mắt vô thần nhìn thẳng lên trần nhà, giọng nói khàn khàn: "Lại thất bại..."
Hắn tháo kính mắt đặt sang một bên, hai tay chống lấy mặt bàn, xoa xoa hốc mắt khô rát. Hắn tiện tay muốn với lấy thứ gì đó để lau mắt.
Vừa quay đầu lại.
Đúng lúc nhìn thấy trên mặt bàn sấp bản thảo giấy đã được đóng ghim cẩn thận. Trên đó, mực đen sì, viết tay chi chít chữ viết và ký hiệu. Rất lộn xộn, nhưng lại được viết vô cùng chỉnh tề.
Ngay ở phần mở đầu của trang đầu tiên...
Hai chữ 【Băng Tinh】 thật lớn, tựa như cây kim, đâm xuyên linh hồn Hứa Vân.
"..."
Hứa Vân gắt gao nhìn chằm chằm vào hai chữ này. Như có ma xui quỷ khiến, hắn vươn tay... cầm lấy phần bản thảo này.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Tướng Chi Vương