“Để Thất Nguyệt thấy được, ta chỉ sợ nàng muốn lo lắng.” Trong lòng Mạnh Xuyên hiện lên ý niệm này, đi vào sâu trong thân thể bị cắn xé thống khổ, lại một lần nữa khiến hắn không cách nào phân tâm.
Hắn không nhịn được phát ra một tiếng hừ nhẹ, cắn chặt khăn mặt, cố gắng kiềm nén thống khổ.
“Cùng tử vong so sánh, cùng tuyệt vọng so sánh, điểm thống khổ này tính là gì?”
“Tới đi, tới đi.”
“Cái này sẽ chỉ khiến ta càng cường đại hơn!” Trong đầu Mạnh Xuyên hiện lên từng cảnh tượng, đó là những tràng cảnh mà trong « Hướng Về Triều Dương » hắn đã từng vẽ ra, những hình ảnh tuyệt vọng, cùng mọi người vẫn kiên cường chiến đấu, tạo nên sức mạnh tâm linh cho hắn. Đối mặt với chiến tranh tàn khốc ở cấp độ kia, thì đau đớn một chút trong tu luyện này chẳng là gì? Nếu như cái này đều không gánh nổi, còn nói gì đến việc chém tận gốc Yêu tộc?
Chém tận gốc Yêu tộc, nếu như là một tòa núi cao chọc trời, thì hiện tại cái thống khổ này chỉ là một đống đất nhỏ mà thôi.
Hiện giờ, ta nhất định phải san bằng tòa đống đất nhỏ ấy!
Giữa cơn tra tấn thống khổ, ý chí không ngừng bị rèn luyện, bảo kiếm được chế tạo từ ma luyện, ý chí cũng như thanh đao không ngừng bị mài giũa, tràn ngập phong mang.
Không biết đã qua bao lâu...
Rốt cục toàn thân đau đớn như thủy triều dần dần lui xuống.
Trước đó như rơi vào Địa Ngục, giờ đây mọi đau đớn diệt hết, Mạnh Xuyên thậm chí cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, chỉ thấy thật thoải mái, không gì sánh bằng. Hắn hiểu rằng đây chỉ là ảo giác, là sự thích ứng với đau đớn kéo dài, mà giờ đây, khi đau đớn đã diệt hết lại cảm thấy vô cùng dễ chịu.
“Hôm nay Thần Ma Thể tu luyện đã kết thúc.” Mạnh Xuyên từ trong bồn tắm đứng dậy, chân nguyên lưu chuyển quanh thân, giọt nước lập tức tiêu tan, theo đó hắn đơn giản mặc vào bộ áo bào bên người, bước đi thấy nhẹ nhàng lạ thường.
Kẹt kẹt.
Mạnh Xuyên mở cửa gỗ, thấy Liễu Thất Nguyệt đang tiến tới, nàng vui vẻ nói: “A Xuyên, ngươi giờ có đói bụng không, ta vừa nấu cho ngươi một ít thức ăn.”
Giờ khắc này, trong lòng Mạnh Xuyên ấm áp, chỉ cảm thấy Thất Nguyệt chờ đợi mình thật tuyệt vời. Nếu như cả đời này có thể cùng Thất Nguyệt đồng hành, cùng nhau nhàn hạ hưởng thụ cuộc sống... thì thật sự là một chuyện tốt không gì sánh bằng. Chỉ có điều, cả hắn và Thất Nguyệt đều phải nỗ lực tu luyện, nàng thức tỉnh Phượng Hoàng huyết mạch, Nguyên Sơ sơn cũng gửi gắm nhiều hy vọng vào nàng.
Cả hai đều lười biếng không được.
“Thật sự đói bụng.” Mạnh Xuyên cười nói, hai người cùng nhau đi vào sảnh, có hai bát cháo trắng và vài món nhắm.
Mạnh Xuyên vừa ngồi xuống đã lập tức bưng một bát cháo lớn lên uống một hớp, cảm thấy ấm áp trong dạ dày, gật đầu nói: “Thường ngày không cảm nhận thấy cháo ngon như vậy.”
“Vậy mỗi đêm tu luyện xong, ta đều nấu cho ngươi một ít cháo.” Liễu Thất Nguyệt cũng vừa uống, không nhịn được hỏi, “A Xuyên, ngươi mỗi ngày tu luyện đều thống khổ vậy sao?”
Mạnh Xuyên cười đáp: “Muốn luyện thành siêu phẩm Thần Ma Thể, nào có dễ dàng như vậy. Bây giờ nếm chút khổ sở, tương lai thực lực sẽ mạnh lên nhiều, đây chính là chuyện mà cầu cũng không đến.”
“Từ ngày ngươi thất luyện bắt đầu tính, đệ bát luyện hẳn là có năm ngày rồi?” Liễu Thất Nguyệt hỏi.
“Đúng, ngày thứ năm.” Mạnh Xuyên gật đầu.
“Mỗi ngày đều luyện sao?” Liễu Thất Nguyệt hỏi tiếp.
“Mượn dược vật ngoại lực hỗ trợ, ngày thứ hai thân thể ta đã hoàn toàn bình phục, đương nhiên phải mỗi ngày tu luyện.” Mạnh Xuyên đáp, “Thời gian tu hành nhất định phải nắm chặt.”
Liễu Thất Nguyệt không nhịn được nói: “Nhưng đệ bát luyện này dường như rất thống khổ, ta đã hỏi Lưu quản sự, từ khi ngươi tắm thuốc cho đến khi kết thúc, khoảng hơn hai canh giờ. Hơn hai canh giờ tra tấn thống khổ... mỗi ngày đều kinh lịch một lần, tinh thần sẽ không chịu nổi đâu. Sư phụ ta từng nói, tinh thần cũng có giới hạn chịu đựng, vượt qua cực hạn tự thân, tinh thần sẽ đổ vỡ! Ta nghĩ ngươi tu luyện một ngày, nghỉ ngơi một ngày, như vậy khả năng sẽ tốt hơn.”
“Ha ha.” Mạnh Xuyên cười nói, “Thất Nguyệt, đây mới là đệ bát luyện, đệ cửu luyện là 'Lục Dục Sát', yêu cầu đối với ý chí còn cao hơn nhiều. Ta muốn đem Lôi Đình Diệt Thế Ma Thể cửu luyện luyện thành, mà bây giờ đệ bát luyện đau đớn tra tấn, chính là để tôi luyện ý chí của ta.”
“Dù phải mệt mỏi, nhưng cũng vẫn phải kiên trì, ý chí cũng có thể càng thêm cường đại.”
“Đây chính là một cơ hội quý giá để tôi luyện ý chí.” Mạnh Xuyên cười nói, “Ta sao có thể tu luyện một ngày rồi nghỉ một ngày chứ? Buông lỏng áp lực thì hiệu quả tôi luyện sẽ giảm đi.”
“Tôi luyện?” Liễu Thất Nguyệt sững sờ.
Nàng không nghĩ tới, nàng cho rằng đau đớn tra tấn chính là cực khổ. A Xuyên lại coi nó là tu hành, là rèn luyện ý chí! Vì chuẩn bị cho đệ cửu luyện.
“Đây mới là bát luyện bắt đầu ngày thứ năm, toàn bộ tu hành sẽ kéo dài 120 ngày.” Mạnh Xuyên nói, “Ta tin rằng sau 120 ngày, ý chí của ta sẽ tiến bộ rất nhiều. Nếu có thể đạt tới yêu cầu về ý chí cho 'Lục Dục Sát' thì càng tốt, nhưng ta cảm thấy, Lục Dục Sát yêu cầu về ý chí khá cao, không dễ dàng như vậy.”
“A Xuyên, ngươi đã rất lợi hại.” Liễu Thất Nguyệt an ủi nói, “Nhập môn mới có hơn nửa năm, đã luyện thành siêu phẩm Thần Ma Thể, Hắc Thiết Thiên Thư tuyệt học.”
“Ta cũng chưa luyện thành siêu phẩm Thần Ma Thể.” Mạnh Xuyên đáp.
“Đạt tới thất luyện, ngươi sẽ có thể thành Lôi Đình Diệt Thế Ma Thể bất cứ lúc nào.” Liễu Thất Nguyệt nói, “Sau khi nhập môn, tốc độ tu hành của ngươi rất kinh người, so với Tiết Phong và Tiêu Vân Nguyệt còn nhanh hơn. Không cần thiết phải liều mạng như vậy.”
Mạnh Xuyên quay đầu nhìn ra phía đại môn, bóng đêm mờ mịt, ánh trăng treo cao.
“Thất Nguyệt.” Mạnh Xuyên nói, “Ta tu luyện không phải vì so bì với người khác, thậm chí Tiết Phong, Tiêu Vân Nguyệt ta cũng không quan tâm, ta muốn chính là lưu danh Thần Ma trong sử sách! Ta muốn vượt qua bọn họ, thậm chí siêu việt hơn cả họ. Chỉ có so sánh với những Thần Ma cường đại trong lịch sử, thậm chí siêu việt bọn họ, ta mới có thể thực hiện được... Chém tận gốc Yêu tộc.”
Liễu Thất Nguyệt nghe mà sững sờ.
Nàng chưa từng nghe Mạnh Xuyên nói những điều này.
“Chém tận gốc Yêu tộc?” Liễu Thất Nguyệt thì thào, có chút rung động, đây là điều mà suốt 800 năm qua tất cả Nhân tộc Thần Ma đều muốn làm nhưng không thể thực hiện được.
“Nghe có chút ngốc nghếch.” Mạnh Xuyên cười nói, “Ta cũng biết bản thân không tự lượng sức, ngay cả sư tôn và các siêu việt Phong Vương Thần Ma cũng không làm được chuyện này, họ vẫn bị Yêu tộc áp chế. Yêu tộc liên tiếp tấn công, tàn sát Nhân tộc ta. Khắp nơi đều là sát cổng thành... Nhân tộc Thần Ma từng người ngã xuống. Nhưng ta vẫn sẽ dọc theo con đường này tiến lên.”
“Cho dù không thể diệt tận gốc Yêu tộc, ta vẫn sẽ cạn kiệt khả năng của chính mình, dùng hết cả đời này, có thể giết bao nhiêu thì giết bao nhiêu.” Mạnh Xuyên thốt lên, “Chỉ cần ta thật sự dốc hết toàn lực, thì cho dù cuối cùng phải nằm xuống, ta cũng không hối tiếc.”
Liễu Thất Nguyệt nắm chặt tay Mạnh Xuyên, trịnh trọng nói: “Ta sẽ cùng ngươi chiến đấu.”
“Cả đời này cùng đi.” Mạnh Xuyên nhìn Liễu Thất Nguyệt, “Hoặc là chém tận gốc Yêu tộc, trả lại bình yên cho thiên hạ. Hoặc là chiến tử trên sa trường.”
Liễu Thất Nguyệt mặt hơi ửng đỏ, nhưng vẫn gật đầu nói: “Chúng ta cùng nhau chinh chiến.”
Rồi nàng cười nói: “Ngươi đây là muốn cầu hôn ta sao?”
Mạnh Xuyên nhìn nàng, hỏi: “Nàng đáp ứng sao?”
“Ngày ấy Yêu tộc xâm lấn, ta ở Liệt Dương đạo viện trong Liệt Dương bảo, khi đó chứng kiến Liệt Dương bảo bị Yêu tộc công phá, tất cả mọi người đều muốn bị giết hại. Lúc ấy ta thấy A Xuyên, ngươi từ đằng xa chạy đến, không tiếc hết thảy để cứu mọi người. Ta hiểu rằng... cả đời này ta nhất định phải gả cho người này.”
Mạnh Xuyên nắm chặt tay Thất Nguyệt, nhẹ nhàng nói: “Ta Mạnh Xuyên thề, cả đời này sẽ không phụ nàng.”
“Ta tin tưởng A Xuyên.” Trong mắt Liễu Thất Nguyệt tràn đầy hạnh phúc vui vẻ.
Cả đời này, sẽ cùng nhau đi.
Cùng nhau chinh chiến trên sa trường, liều mạng sinh tử, chém Yêu tộc.
Cùng sống bên nhau, cùng nhắm mắt xuôi tay.
Đề xuất Tiên Hiệp: Món Nợ Bất Tận