**Chương 12: Trên Càn Nguyên sơn, riêng một người**
Giữa cơn gió lạnh buốt của Càn Nguyên sơn, ta đứng lặng, cảm nhận từng luồng khí mát rượi đang thổi vào tâm hồn. Ngọn núi này vốn dĩ nổi tiếng với tiên cảnh hữu tình, nhưng hôm nay, bầu không khí như trở nên nặng nề hơn, như đang chất chứa vô vàn suy tư.
Lão nhân gù lưng, gương mặt nhuốm màu thời gian, ngồi bên cạnh một tảng đá lớn. ánh mắt lão xa xăm, như thể đang ngắm nhìn những ký ức đã qua. Hàng núi trùng điệp, mây trắng bồng bềnh, nhưng trong lòng lão, còn điều gì hơn thế?
"Ta đã đến đây nhiều lần," lão cất tiếng, âm thanh trầm bổng như tiếng chuông hòa cùng cảnh vật. "Càn Nguyên sơn này, không chỉ là nơi luyện đan, mà còn là chốn tĩnh tâm, nơi người ta có thể tìm thấy bản ngã của chính mình."
Bên cạnh lão, ca nữ áo trắng ngồi thiền định, khuôn mặt bình thản như nước. Trong một khoảnh khắc, lòng ta chợt chùng xuống, nhận ra rằng giữa vô vàn khách lữ hành, chỉ một mình ta hiện hữu nơi này. Mọi thứ xung quanh như hòa vào một bức tranh tinh khôi, nhưng ta lại cảm thấy cô độc.
"Thế gian này rộng lớn, nhưng lẽ nào người không hiểu, chỉ cần một người cũng đủ để viết nên vạn điều huyền bí?" Lão nhấn mạnh từng chữ, mang theo đó là một năng lượng ẩn chứa sâu xa.
Nghe lão nói, ta chợt ngẫm nghĩ. Dù đời này có ngàn vạn người, nhưng từng cá thể vẫn cần lắm một con đường riêng. Đó là hành trình tìm kiếm bản thân, tìm đến sự giải thoát khỏi những mê muội của cuộc đời.
Càng nghĩ, ta càng cảm thấy sự khao khát trong lòng mình lớn dần. Trên Càn Nguyên sơn, giữa sự tĩnh lặng của thiên nhiên, ta đã tìm thấy một phần của chính mình. Dù con đường phía trước có gian nan, nhưng tâm hồn ta sẽ được nuôi dưỡng bởi những giấc mộng và khát vọng.
Chiều tà buông xuống, ánh sáng le lói nơi chân trời như một vị thần gửi gắm. Ta biết, còn rất nhiều điều phải học, rất nhiều điều phải trải nghiệm. Nhưng một điều chắc chắn rằng, ở nơi này, giữa Càn Nguyên sơn, ta không còn chỉ đơn độc nữa.
Đề xuất Voz: Sài Gòn làm sao tránh được những cơn mưa!