Logo
Trang chủ
Chương 10:  Dược hoàn diệu dụng

Chương 10:  Dược hoàn diệu dụng

Đọc to

Cửu Hoa một phái lấy ngũ hành chủ thủy, môn hạ đệ tử tự nhiên là đem nước đá dùng đến xuất thần nhập hóa. Xem xét đại sư huynh phong bế tên lỗ mãng kia, đám đệ tử còn lại nhao nhao cười ha ha.

"Tô Dịch Thủy lại dạy ra loại điểm tâm phế vật này, cũng không cảm thấy ngại cùng chúng ta huy quyền khiêu chiến?"

Lời này khiến mấy tiểu đồ đệ Tây Sơn mới đến xúc động phẫn nộ không thôi.

Đại sư huynh Cao Thương đang muốn tiến lên, lại bị tiểu sư muội Nhiễm Nhiễm phía sau ngăn cản. Sư thúc còn chưa ra nửa chiêu, liền bị đông cứng thành tảng băng, bọn hắn những con gà con mới vào cửa này, lại có thể mổ ra cái gì gạo tốt?

Cao Thương coi là tiểu sư muội sợ hãi, trừng trừng con mắt nói: "Sĩ khả sát bất khả nhục! Đám hỗn đản này đều khi dễ đến trên đầu chúng ta, há có thể làm rùa đen rút đầu."

Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng nói: "Đại sư huynh, ná cao su của huynh không phải dùng đến xuất thần nhập hóa sao?"

Nói rồi, nàng cúi đầu từ bên hông móc ra viên đan dược trước đó bị sư phụ ném xuống đất, dùng đầu ngón tay bóp nát xoa thành mấy tiểu cầu, sau đó đưa cho đại sư huynh, vừa chỉ chỉ ná cao su bên hông hắn.

Cái này vốn là sư huynh dùng để đánh chim chơi, nhìn tiểu sư muội lấy ra viên đan dược nàng luyện chế, Cao Thương lập tức ngầm hiểu.

Hắn từng ăn cái đồ chơi này, trọn vẹn ngồi phịch ở trên giường hừ một ngày một đêm nha! Thế là Cao Thương vội vàng giơ lên ná cao su, đem thanh tâm hoàn của tiểu sư muội bắn đi ra.

Cao Thương xuất thân binh vũ thế gia, ná cao su của hắn thế nhưng là đặc chế, kình lực rất lớn.

Mấy tiểu viên thuốc kia chuẩn xác rơi vào miệng đám đệ tử Cửu Hoa phái đang cười ha ha.

Viên đan dược vào miệng tan đi, những đệ tử kia coi như muốn nôn cũng nhả không ra, mà lại tư vị kia... cũng quá ngon!

Mấy người kia nháy mắt mấy lần, trợn mắt nói: "Tiểu tử thối, ngươi bắn tới là cái gì?"

Đúng lúc này, Nhiễm Nhiễm không chút hoang mang cởi xuống túi đồ ăn vặt bên hông, móc ra một nắm thịt thơm làm, cùng cho chó ăn bình thường ném xuống đất.

Vệ Phóng nhíu mày không hiểu, không biết cô nương nhỏ gầy này cử động như vậy vì sao.

Nhưng vào lúc này, mấy sư đệ phía sau hắn trừng trừng con mắt, mũi không ngừng thở phì phò, cuối cùng không nhịn được, đột nhiên xoay người lại lục tìm thịt khô rơi trên đất để ăn.

Từng người một dáng vẻ quỷ đói đầu thai, nơi nào còn có nửa điểm uy nghiêm của đệ tử danh môn chính đạo?

Khâu Hỉ không nhịn được vỗ tay cười nói: "Ở đâu ra một đám chó hoang, trách không được sủa loạn, nguyên lai là đói bụng tìm ăn!"

Vệ Phóng cũng sợ ngây người, vội vàng thấp giọng quát lớn, thế nhưng đám sư đệ kia lại như trúng tà, tiếp tục cúi đầu nhặt ăn, có chút miệng dính đầy bùn cũng không quan tâm, giống như lưu dân quỷ đói.

Điều này khiến đệ tử Không Sơn phái và Phi Vân sơn hai đại môn phái đến sau kinh ngạc không thôi.

Vệ Phóng biết các sư đệ mắc lừa, mặt mũi Cửu Hoa phái hôm nay xem như bị đám sư đệ này làm mất hết, hắn chỉ có thể xanh mặt, điểm huyệt cho mấy sư đệ đang tìm ăn dưới đất ngủ say.

Hôm nay nếu không thể tìm lại mặt mũi, thân là đời thứ mười đệ tử Cửu Hoa phái như hắn làm sao còn mặt mũi về gặp sư tôn? Nghĩ đến đây, hắn rút phắt bảo kiếm, khí thế hung hăng hướng phía Cao Thương bọn họ đánh tới.

Nhưng ngay khi kiếm quang sắp giáng xuống, một cỗ sóng nhiệt khuấy động, lập tức phản chấn hắn trở về, mà Vũ Thần bị đóng băng cũng tan rã gông xiềng băng tuyết, oa nha nha quái khiếu, tóm lấy cổ áo Vệ Phóng ném văng thật xa.

Đúng lúc này, tất cả những người xông vào sơn môn nghe thấy giữa không trung vang lên âm thanh trong trẻo lạnh lùng dư âm không ngừng: "Tây Sơn không nghênh viễn khách, Tô mỗ bế quan, liền không tiếp đãi chư vị."

Thanh âm kia rõ ràng cực kỳ, từ giữa không trung tiến lại gần, phảng phất người bên tai nói chuyện, khiến người ta dựng tóc gáy. Đệ tử ba đại môn phái nhịn không được lùi lại mấy bước.

Bọn hắn rõ ràng, người nói chuyện không ở phụ cận, đây là thiên lý truyền âm chi thuật của người tu vi cực cao.

Nghĩ đến Tô Dịch Thủy tuổi chưa qua ba mươi sáu, trong giới tu đạo động một chút mấy trăm tuổi, chỉ có thể coi là tiểu tử đầu xanh, thế nhưng tốc độ tu vi của hắn lại đại đại siêu việt người thường.

Mặc dù mấy chục năm gần đây, lời đồn nói tu vi của Tô Dịch Thủy vẫn chưa khôi phục tốt, cho nên mới ẩn cư không ra. Không ngờ hôm nay hắn lộ ra chiêu này, vẫn khiến đệ tử có chút danh tiếng của các môn phái kia theo không kịp.

Nhất là đệ tử Không Sơn phái, thầm may mắn năm đó Mộc Thanh Ca mang Tô Dịch Thủy từ Không Sơn phái đi.

Nếu không trong sư môn có một bực tiểu bối dị bẩm thiên phú này, chính mình khi nào có thể có cơ hội ra mặt?

Tô Dịch Thủy hiển nhiên còn chưa xuất quan, lại dùng thiên lý truyền âm phát ra tiếng thét dài chói tai, lập tức đem những người không mời mà tới rung ra khỏi Tây Sơn sơn môn.

Người đến Không Sơn phái lần này là một nữ tử hơn ba mươi tuổi, dung mạo tú mỹ, đáng tiếc trên má phải có một vết sẹo nghiêng bắt mắt.

Nữ tử mặt sẹo bị rung ra sơn môn, vận khí nâng cao tinh thần, đứng trên ngọn cây, cũng dùng linh lực truyền âm về phía đỉnh núi Tây Sơn: "Dịch Thủy, chúng ta đến đây không có ác ý, sư tôn ta mời ngươi ra mặt, cùng nhau chống cự ma tu Ngụy Củ, ngươi tổng không muốn bi kịch năm đó tái diễn chứ... Đệ tử Cửu Hoa phái có chút lỗ mãng vô lễ, ta thay bọn họ giải thích với ngươi!"

Nói xong, nàng sâu sắc nhìn thoáng qua đỉnh núi Tây Sơn bị xanh ngắt che giấu, mong đợi Tô Dịch Thủy trả lời.

Nhưng đợi đã lâu, đỉnh núi vẫn trống vắng im ắng. Nữ tử lộ vẻ thẫn thờ, quay người mang theo đệ tử Không Sơn phái vội vàng rời đi.

Vũ Thần trước đây tu hành cùng chủ tử, hiện tại cũng coi như sư thúc của Cao Thương Bạch Bách Sơn.

Đáng hận là hắn cái đương sư thúc hôm nay không phát huy tốt, suýt chút nữa mất mặt trước mặt tiểu bối, sau khi xấu hổ, một bên rung rớt nước trên người, một bên hắng giọng, lớn tiếng mắng đệ tử Cửu Hoa phái xảo trá đáng hận, vậy mà đánh lén, hại hắn không cẩn thận mắc lừa.

Nếu là có bản lĩnh, hãy trở lại cùng hắn thương lượng trực tiếp đại chiến ba trăm hiệp.

Nhiễm Nhiễm rất tri kỷ, lập tức phụ họa: "Sư thúc xem bọn họ nhỏ, bỏ qua cho họ đi, quay đầu ta nấu canh đậu đỏ ngọt cho sư thúc uống, kẻo sư thúc cảm lạnh."

Hạ đài cho người khác như vậy thật tốt, tự nhiên có thể chiếm được lòng sư thúc. Vũ Thần thỏa mãn cười với Nhiễm Nhiễm, đắc ý run lên đầy người nước, tự đi phòng minh tưởng, tiếp tục khổ luyện tu vi.

Đến bữa tối, Vũ Thần và Vũ Đồng đều không có mặt, mấy tiểu bối cùng nhau ăn cơm.

Cơm tối theo lệ thường do Tiết Nhiễm Nhiễm nấu, thịt viên tươi mặn vừa miệng khiến người ta khen không dứt lời.

Trong khi ăn cơm, Bạch Bách Sơn tiếp tục khoe khoang kỳ văn tiên tu hắn thu thập được, hỏi mấy sư huynh muội, hôm nay dự tiệc cùng ba đại môn phái có phát hiện gì kỳ quặc?

Khâu Hỉ thân là bà mối trong trấn, ngược lại rất hiểu nhân tình, chuyện tình yêu nam nữ. Nàng đảo mắt, thần thần bí bí nói: "Nữ tử mang sẹo của Không Sơn phái kia lại gọi sư phụ chúng ta là 'Dịch Thủy'... Ta nghe có chút ám muội!"

Nhị sư huynh lập tức dùng ánh mắt dạy trẻ nhỏ có thể dạy được tán thưởng nhìn tam sư muội: "Các ngươi biết không? Nữ tử mặt sẹo kia là đại trưởng lão Ôn Hồng Phiến của Không Sơn phái, Không Sơn phái và Cửu Hoa phái rất giao hảo, môn sinh hai phái thường cùng nhau lịch luyện tu vi.

Sư phụ chúng ta từng là đệ tử Cửu Hoa phái, cùng Ôn Hồng Phiến kết giao rất thân, lúc trước hai người suýt chút nữa kết thành tiên lữ."

Tiết Nhiễm Nhiễm rất thích nghe loại bát quái sư bối này, cắn một miếng bánh ngọt hỏi: "Vậy sao không thành? Chẳng lẽ ghét bỏ sư phụ ta không có mặt mũi?"

Bạch Bách Sơn rất quen thuộc chuyện của Tây Sơn Tiên sứ, xem thường nói: "Ngươi tưởng sư phụ chúng ta không có mặt mũi sao? Trước kia tên tuổi Dịch Thủy Tiên Quân vang dội cỡ nào, ai không biết? Có bao nhiêu nữ tử muốn kết thành tiên lữ với sư phụ! Thậm chí có một vài nam tử đã từng... Tóm lại, sư phụ chúng ta mị lực rất lớn!"

Mọi người trên bàn nghe được mắt lấp lánh, Khâu Hỉ có chút nóng vội, vội nói: "Vậy sau đó thì sao?"

Bạch Bách Sơn đầu tiên hướng từ đường Linh Tê Cung ôm quyền thở dài, cáo lỗi tiên sư tôn, sau đó đè thấp giọng nói: "Vị sư tôn nữ ma đã từng của chúng ta há có thể dung người khác nhúng chàm đồ nhi mình nhìn trúng, giơ tay chém xuống, liền rạch nát mặt Ôn Hồng Phiến, mối duyên tiên lữ tốt đẹp cứ vậy tan rã..."

Tiết Nhiễm Nhiễm không khỏi hít một hơi lãnh khí, cảm thấy vị trước sư tôn Mộc Thanh Ca nếu thật sự làm như vậy, cũng không tránh khỏi quá cực đoan?

Chẳng lẽ nàng không biết dưa hái sớm không ngọt? Không lý do chia rẽ nhân duyên tốt đẹp của người khác, khó trách cuối cùng hồn phi phách tán.

"Nghe no đủ rồi?"

Ngay khi bốn người ghé vào một chỗ chia sẻ tình sử của ân sư, phía sau bọn họ đột nhiên truyền đến âm thanh lạnh lùng —— chỉ thấy nhị sư thúc Vũ Đồng không biết từ lúc nào đã trừng mắt đứng ở bên cạnh bọn họ.

Bạch Bách Sơn lắm mồm lập tức rụt cổ thành chim cút.

So với đại sư thúc cẩu thả, nhị sư thúc Vũ Đồng tính toán chi li mọi thứ không dễ lừa gạt như vậy, nếu bị nàng bắt được sai sót, thì việc vác mười gánh nước lên xuống núi khổ sai là không thoát được.

Bất quá lần này Vũ Đồng chỉ liếc bọn họ một cái, sau đó nói với Tiết Nhiễm Nhiễm: "Chủ nhân bảo ngươi lên đỉnh núi."

Tô Dịch Thủy bế quan đã nửa tháng, chẳng biết tại sao chưa xuất quan lại muốn nàng đến gặp. Tiết Nhiễm Nhiễm tranh thủ uống một hớp nước, liền theo Vũ Đồng lên đỉnh núi.

Đường lên đỉnh núi đều là thềm đá, nếu là trước đây Nhiễm Nhiễm chưa leo được mấy bước đã mệt mỏi co quắp nằm ngửa.

Bất quá từ khi bái sư ở Tây Sơn, nàng cũng không thấy sư phụ cho nàng uống rễ cây linh thủy, mà hằng ngày, ngoài việc ngồi, nàng cũng chỉ tưới nước cho cây nhỏ dời đến ngoài cửa sổ.

Có lẽ thổ nhưỡng trên núi nuôi người, nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng tự tại khỏe mạnh đến vậy.

Vũ Đồng cũng không dùng ngự phong chi thuật, có lẽ là muốn Nhiễm Nhiễm rèn luyện gân cốt, cứ vậy từng bước một cùng nàng leo lên đỉnh núi.

Nhưng đến mấy bậc cuối cùng, Vũ Đồng không đi lên, mà để nàng một mình tiến vào.

Đến đỉnh núi, Nhiễm Nhiễm theo thạch đường đến cửa hang. Vừa tới cửa hang, nàng đã nghe thấy trong sơn động có mùi thuốc nồng đậm.

Thăm dò nhìn vào, Tô Dịch Thủy đang ngồi ở ghế đá bên cửa hang nấu nước uống trà.

Bất quá lực chú ý của Nhiễm Nhiễm đều bị một tiểu đoàn mèo con trắng như nhung rụt lại bên cạnh lò trà hấp dẫn: "Sư phụ, ở đâu ra mèo con, thật đáng yêu!"

Con mèo con chẳng biết vì sao, sau khi Nhiễm Nhiễm nói xong, nhếch miệng kêu một tiếng, dù không tỏ vẻ gì hung dữ, nhưng khi lọt vào tai lại là tiếng "Meo" nãi thanh nãi khí.

Tô Dịch Thủy nhìn mèo con mắng, chỉ chỉ cái bàn đối diện: "Trà đã tốt rồi, ngồi xuống uống một chén đi."

Có lẽ do ở một mình trên núi, Tô Dịch Thủy không đeo mặt nạ, mái tóc dài đen nhánh thậm chí không buộc, như thác nước đen đổ xuống, thẳng đến bên hông.

Mỹ nhân trang điểm nhạt hay đậm đều hợp, sư phụ cũng vậy. Mái tóc rối bù có vẻ lôi thôi trên người người khác, đến trên người hắn lại thành sự thoải mái như thơ.

Tiết Nhiễm Nhiễm trước đây nghe nhị sư huynh kể những ân oán của sư bối, còn cảm thấy hơi khoa trương.

Nhưng bây giờ nhìn mày kiếm mắt sáng, sư phụ tuấn mỹ đến rối tinh rối mù, lại cảm thấy vì tranh giành một vưu vật như vậy, bị điên rạch một đao lên mặt người khác cũng rất có thể.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Gái ở cạnh nhà
Quay lại truyện Tiên Đài Có Cây [Dịch]
BÌNH LUẬN