Không một tu sĩ Quy Nguyên Tông nào nhìn ra được manh mối trong tình cảnh xảy ra tại dược viện. Khu vườn phía nam đã trở thành cấm địa, nên không đệ tử nào dám bước chân vào nửa bước. Dù là đám người Lữ Yến Phỉ, nếu không được gọi, cũng không dám xâm nhập.
Trong nháy mắt đã giết chết hung thú cấp tám, quát một tiếng đẩy lùi ba tên tu sĩ của ba tông phái cấp sáu. Từng chuyện từng chuyện xảy ra khiến Vương Lâm dường như đã trở thành lão tổ trong lòng tất cả tu sĩ Quy Nguyên Tông, tất cả đều kính sợ.
Lúc này, vẻ mặt Lô Vân Tòng vô cùng khó coi. Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Ánh mắt người đàn ông áo trắng có vẻ tầm thường này rất bình tĩnh, nhưng nếu Lô Vân Tòng tiến lên một bước, hắn có cảm giác trời sập; nếu hắn lùi lại một bước, đạo niệm tan vỡ như băng. Giống như đạo của Lô Vân Tòng rõ ràng chỉ là một đứa trẻ đang bị người đàn ông trước mặt đùa giỡn.
Mồ hôi lạnh từ trên trán Lô Vân Tòng đổ ra. Cả đời hắn đều chỉ là hư ảo, nhưng nếu đối phương khẽ động tâm niệm, sẽ lập tức trở thành những tồn tại thật sự. Hắn còn sinh ra cảm giác thiên địa này cũng có thể biến đổi theo đạo niệm của người này. Những suy nghĩ quái dị bùng lên trong lòng Lô Vân Tòng.
Đúng lúc này, lời nói của Lý Thiến Mai vang lên. Âm thanh dịu dàng và dễ nghe của nàng lại có thêm chút ưu nhã, có thể làm tâm thần người ta dịu hẳn xuống. Khi ánh mắt Vương Lâm dời khỏi Lô Vân Tòng, nhìn lên mặt Lý Thiến Mai, Lô Vân Tòng mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn hít vào một hơi thật sâu, rồi lui về phía sau với vẻ mặt âm trầm.
Vương Lâm bình tĩnh nhìn Lý Thiến Mai. Tu vi của nàng sâu không thể dò. Lúc này tuy tất cả đã thu lại, nhưng Vương Lâm có thể thấy được cô gái xinh đẹp tuyệt trần này có thần thông Toái Niết.
- Đạo hữu là người phương nào?
Ánh mắt Vương Lâm vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng tâm thần hắn lại cực kỳ căng thẳng.
Ngọn gió nhẹ thổi ngang qua, làm những sợi tóc tuyệt đẹp của Lý Thiến Mai khẽ tung bay. Nàng dùng tay vuốt mấy sợi tóc qua tai, rồi nhìn Vương Lâm, khẽ nói:
- Lý Thiến Mai, Phá Thiên Tông!
- Lý đạo hữu tới đây có chuyện gì?
Vương Lâm chấn động tâm thần, nhưng vẻ mặt lại không có bất kỳ thay đổi nào, rồi chậm rãi nói.
Lý Thiến Mai khẽ cười, chớp mắt, rồi lại cười nói:
- Tới đây hỏi đạo huynh ba vấn đề, giải thích nghi hoặc cho Thiến Mai.
- Vì sao phải giải thích cho ngươi?
Giọng nói Vương Lâm vẫn cực kỳ bình thản. Lý Thiến Mai cũng vẫn rất điềm tĩnh, suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Thiến Mai có thể thổi một khúc sáo cho đạo huynh nghe.
- Không cần!
Vương Lâm nhíu mày, rồi thẳng thừng nói.
- Thiến Mai sẽ vì đạo huynh giải quyết chuyện phát sinh với Tử Đạo Tông.
Trên mặt Lý Thiến Mai hiện lên nụ cười, khẽ nói.
- Cũng không cần!
Vẻ mặt Lý Thiến Mai trở nên khổ não. Nàng nhìn Vương Lâm, rồi khẽ nói:
- Đạo huynh có lẽ đã hiểu lầm. Thiến Mai và Lô huynh chỉ là gặp nhau trên đường, khi đó Thiến Mai cũng không biết chuyện gì cả, tiện đường đi đến đây với Lô huynh. Thiến Mai cũng không có ý muốn đấu đạo pháp với đạo huynh, cũng không tham dự vào chuyện của đạo huynh và Tử Đạo Tông. Thiến Mai chỉ muốn hỏi ba vấn đề đang nghi hoặc mà thôi, cũng không có ý gì khác.
Lý Thiến Mai rất ít khi giải thích kỹ càng như vậy. Lúc này, tất nhiên nàng cũng nhìn rõ Vương Lâm cho rằng mình cùng đi với Lô Vân Tòng, cho nên phải buồn rầu giải thích một lượt.
Vương Lâm tập trung tinh thần nhìn Lý Thiến Mai một lúc, sau đó khẽ nhăn mày, trầm giọng nói:
- Vấn đề trên phương diện nào?
- Liên quan đến đạo!
Lý Thiến Mai lại cười nói.
- Một vấn đề để đổi lấy một vật phẩm.
Vương Lâm chậm rãi mở miệng.
Lô Vân Tòng đứng ở bên cạnh nghe đến đây thì cười khổ. Trước đó, khi hắn gặp Lý Thiến Mai, hắn không nghĩ đến chuyện yêu cầu vật phẩm, mà chỉ muốn dùng tiếng sáo nghe cho vui, cũng có ý muốn tạo ra quan hệ tốt với Lý Thiến Mai. Lúc này, Lý Thiến Mai cũng khẽ giật mình, gật đầu cười:
- Nếu đạo huynh có thể giải thích được những nghi hoặc của Thiến Mai, đây là chuyện đương nhiên.
- Hỏi đi!
Vương Lâm cúi đầu nhìn viên đan dược cấp tám trong tay mình, rồi bình tĩnh nói.
- Đạo huynh! Câu hỏi thứ nhất của Thiến Mai, cái gì là thiên?
Trong cặp mắt Lý Thiến Mai tràn đầy sự chờ mong. Trên đường đến đây, nàng đã nghe qua rất nhiều đáp án. Trước đó, Lô Vân Tòng cũng đã trả lời thiên là nhà ngục. Lúc này, nàng rất muốn biết người đàn ông áo trắng rất bình thường trước mặt sẽ trả lời thế nào.
Không chỉ có mình Lý Thiến Mai mong chờ câu trả lời của Vương Lâm, mà ngay cả ánh mắt Lô Vân Tòng cũng trở nên ngưng trọng. Hắn muốn biết được người có đạo niệm mạnh mẽ như vậy thì trả lời câu hỏi này như thế nào. Lô Vân Tòng vẫn cho rằng câu trả lời của chính mình đã quá hoàn thiện, nếu không, hắn cũng không phải người đầu tiên được Lý Thiến Mai hỏi đến câu thứ hai. Sau khi nghe câu hỏi của Lý Thiến Mai, Vương Lâm chỉ cười cười, mà nhìn thẳng vào nàng, nhưng không nói gì.
Lý Thiến Mai cảm thấy rất khó hiểu đối với nụ cười của Vương Lâm. Nàng cũng không hối thúc, mà chỉ lẳng lặng chờ câu trả lời. Nhưng lúc này, Lô Vân Tòng lại nhíu mày. Hắn không hiểu vì sao người thanh niên áo trắng kia nghe thấy câu hỏi thì lại cười. Nụ cười của Vương Lâm trong mắt Lô Vân Tòng giống như có vẻ mỉa mai và giễu cợt.
- Hỏi vấn đề thứ hai đi!
Vương Lâm lắc đầu, rồi bình tĩnh nói.
- Các hạ chưa trả lời câu hỏi thứ nhất, cái gì là thiên?
Lô Vân Tòng nhìn Vương Lâm, rồi trầm giọng nói.
- Sao? Vậy ngươi cho rằng cái gì là thiên?
Vương Lâm quét mắt nhìn về phía Lô Vân Tòng, chẳng thèm quan tâm nói.
- Thiên là nhà ngục, miệng giếng là thiên, mặt nước cũng là thiên!
Giọng nói của Lô Vân Tòng rất bình tĩnh, nhưng lại rất tự tin.
Lý Thiến Mai vẫn nhíu chặt đôi mày thanh tú, giống như đang suy tư. Lúc này, nàng không nhìn thấu Vương Lâm. Sau khi nghe Lô Vân Tòng mở lời thì nói:
- Trước đó vì sao đạo huynh lại cười? Chẳng lẽ câu hỏi của Thiến Mai có gì không đúng sao?
Vương Lâm nhìn Lý Thiến Mai, rất lâu sau mới bình thản nói:
- Có thiên sao?
Lời này vừa nói ra, Lý Thiến Mai đã sửng sờ ngay tại chỗ. Trên đường, nàng vẫn liên tục yêu cầu rất nhiều người, nhưng chưa từng có ai trả lời như vậy. Không chỉ có nàng, mà ngay cả Lô Vân Tòng cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng, vô thức nhìn lên bầu trời:
- Câu nói hoang đường! Thiên ở bốn phía chúng ta, tại sao lại không có thiên?
Lô Vân Tòng hừ lạnh nói. Trong mắt Lý Thiến Mai lộ ra vẻ suy tư, suy nghĩ một lúc, rồi khẽ nói:
- Vì sao không?
Vương Lâm không mở miệng, mà nâng tay chỉ về phía trước. Trong dược viện lập tức nổi lên những luồng gió nhẹ. Nhưng trên mặt đất bên ngoài thân thể của Lý Thiến Mai và Lô Vân Tòng lại xuất hiện một vòng tròn, giống như có người nào đó dùng cành cây vẽ lên mặt đất vậy.
- Vòng tròn đó chính là thiên do các ngươi cho rằng nó tồn tại. Nếu trong lòng ngươi có thiên, thì thiên cũng sẽ tồn tại, ngươi sẽ nghĩ chính mình là một con kiến hôi đang bị giam trong lồng, đang muốn phản kháng để phá vỡ thiên địa. Đây là đạo niệm, mà cũng chính là tín niệm. Nhưng nếu ngươi đi từ trong vòng tròn này ra, thì có tác dụng gì chứ?
Vương Lâm lắc đầu, vung tay phải lên. Bên ngoài vòng tròn lúc nãy lại xuất hiện thêm một vòng tròn.
- Nếu các ngươi đi ra, thì vẫn giống như ngày hôm nay, nhân quả tuần hoàn, sẽ không có bến bờ cuối cùng. Mãi cho đến khi thiên trong lòng các ngươi dần mờ trong trời đất, thiên chẳng qua chỉ là lời bịa đặt. Mấy trăm năm trước, ta đã bắt đầu suy nghĩ về đạo lý này, cho nên vì sao nhất định phải có thiên?
Vương Lâm nói xong thì bình tĩnh ngồi xuống, cũng không nói thêm lời nào.
Thân thể Lô Vân Tòng chấn động, giống như có một người đánh đòn cảnh cáo vào thiên linh. Bên tai hắn vang lên những tiếng vù vù, giống như có rất nhiều sấm sét nổ vang trong tâm thần. Vô thức, hắn lùi về phía sau vài bước, bước ra khỏi vòng tròn một lớn một bé. Trong đầu liên tục vang vọng những âm thanh của Vương Lâm:
- Thiên chỉ là lời bịa đặt.
Vẻ mặt hắn trở nên tái nhợt, tâm thần hỗn loạn. Khoảnh khắc này, đạo niệm hắn kiên trì theo đuổi cả đời đã xuất hiện vết nứt. Hắn muốn phản bác lời nói của tên thanh niên áo trắng trước mặt, nhưng lại không thể.
Lúc này, hai vòng tròn bên ngoài cơ thể hắn giống như liên tục phóng đại, cuối cùng đã trở thành thiên trong lòng hắn, đã trở thành nhà tù. Hắn dùng tất cả sức lực để thoát ra khỏi nhà tù này, lại ngạc nhiên phát hiện mình đang đường trong một nhà tù khác.
Loại cảm giác kỳ dị này làm vẻ mặt hắn không còn chút máu, một dòng máu tươi từ trên khóe miệng hắn chảy xuống, trên mặt lộ ra nụ cười tự giễu cợt và đau khổ.
Lý Thiến Mai lặng lẽ nhắm hai mắt lại, tâm thần nàng chấn động. Lời nói của Vương Lâm biến thành những ký hiệu bay múa trong tâm thần nàng, làm những đám mây đen bên trong hơi tiêu tán.
Nàng vốn cho rằng tâm thần của chính mình rất mê man với đạo, giống như đang có mây đen bao phủ. Trên đường đi, nàng đã yêu cầu rất nhiều người, nhưng không ai giải thích được nghi hoặc trong lòng nàng. Chỉ có những lời nói của Lô Vân Tòng giống như tia chớp xuất hiện trong tâm thần, làm mây đen tiêu tan bớt.
Nhưng lúc này, nàng lại hiểu được những lời nói của Lô Vân Tòng giải thích về đạo lại cực kỳ nực cười. Câu nói "thiên chính là lời bịa đặt" rơi vào trong tai, làm nàng không thể tự kiềm chế được.
Lúc này, lời nói của Vương Lâm giống như hóa thành những con sóng biển kinh hoàng, hóa thành hai bàn tay vô hình quét sạch tất cả mây đen đang bao phủ toàn bộ tâm thần Lý Thiến Mai.
Hai bờ mi của Lý Thiến Mai khẽ rung, mở hai mắt ra nhìn Vương Lâm một lúc lâu, sau đó dùng giọng kính phục nói:
- Đạo huynh có thể nói cho Thiến Mai biết tục danh không?
Lý Thiến Mai hơi cúi người, rồi khẽ nói.
- Lữ Tử Hạo!
Giọng nói Vương Lâm vẫn bình tĩnh như trước, không có chút dao động nào.
- Đạo ý của Lữ huynh đã phá vỡ những bế tắc của Thiến Mai. Bây giờ Thiến Mai muốn hỏi câu thứ hai, kính xin Lữ huynh giải thích nghi hoặc.
Lý Thiến Mai nhìn Vương Lâm, hai mắt nàng sáng rực như sao.
- Xong vấn đề thứ nhất, ta muốn một viên đan dược cấp cao nhất trên người ngươi!
Vương Lâm đảo mắt nhìn về Lý Thiến Mai.
Lý Thiến Mai nhìn Vương Lâm, rồi che miệng cười khẽ. Nụ cười giống như một cô gái nhỏ của Thiến Mai cực kỳ xinh đẹp, nhưng Lô Vân Tòng lại cười khổ, hắn chưa từng được nhìn qua. Nhưng dù Vương Lâm được nhìn, lại trở nên thờ ơ.
- Lữ huynh muốn thế nào, trên người Thiến Mai đều là đan dược bán thành phẩm, cần phải quay về tông phái luyện hóa mới trở thành đan dược chân chính. Đan dược cao nhất là cấp mười, nhưng không phải Ly Hồn Đan, mà chỉ là Cực Tài Đan dùng để chữa thương mà thôi. Nếu Lữ huynh đã yêu cầu, Thiến Mai sẽ tặng.
Lý Thiến Mai nói xong, vung tay trảo tay phải lên hư không, túi trữ vật lập tức xuất hiện, bên trong bay ra một viên thuốc. Lý Thiến Mai chụp lấy, rồi đưa tới cho Vương Lâm.
Vương Lâm cau mày nhìn thoáng qua đan dược, rồi thu hồi.
- Câu hỏi thứ hai của Thiến Mai, cái gì là thiên?
Hai mắt Lý Thiến Mai cực kỳ sáng, trái tim đập lên thình thịch, rồi chờ đợi câu trả lời của Vương Lâm.
Loại cảm giác này Lý Thiến Mai chưa từng có. Dù trước đây đối với những câu trả lời của Lô Vân Tòng, tuy nàng chờ mong, nhưng không đến mức độ như hiện tại.
Sau khi nghe được câu hỏi thứ hai của Lý Thiến Mai, Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, vẻ mặt hơi phiền muộn, khẽ nói:
- Câu hỏi đầu tiên ngày hôm nay chính là cực hạn của đạo niệm, câu hỏi thứ hai lại chính là thiên ý.
Vương Lâm vừa nói ra những lời này, hai mắt Lý Thiến Mai lại càng trở nên sáng ngời. Nàng kinh ngạc nhìn Vương Lâm. Đây là người đầu tiên nàng gặp thật sự biết được những điều tương đồng trong hai câu hỏi của mình. Tất nhiên, đây cũng là người cực kỳ khác biệt.
Lúc này, Lô Vân Tòng hít vào một hơi thật sâu, cố gắng áp chế tâm tư đang hỗn loạn. Nhưng sau khi nghe được lời nói của Vương Lâm, hắn lại đứng ngây ra như tượng. Hắn đã biết vì sao trước đó rõ ràng đã trả lời câu hỏi thứ hai rất hoàn mỹ, nhưng cuối cùng lại không có tư cách trả lời tiếp câu hỏi thứ ba.
Đề xuất Tiên Hiệp: Bắt Đầu Làm Tông Chủ (Dịch)
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.