Vẻ mặt Vương Lâm tái nhợt không chút huyết sắc, chỉ có khóe miệng vệt máu kéo dài đập thẳng vào mắt. Sau khi hắn thu gom tất cả pháp bảo, kể cả thanh Thiết kiếm gãy đôi cùng chiến hồn, liền phóng về phương xa như tên bắn. Vật giống như nguyên anh huyết sắc của Thương Tùng Tử cũng không kịp bỏ lại, bị Vương Lâm dùng chiến hồn bao phủ, thu trở về.
Tình cảnh trước mắt Vương Lâm trở nên mơ hồ, trong lúc tiến về phía trước, cơn buồn ngủ kéo đến bao phủ toàn thân. Nhưng nỗi đau đớn như kim châm muối xát trên vai phải khiến hắn thanh tỉnh trở lại trong cơn hôn mê. La Bàn khổng lồ vẫn liên tục di chuyển trên bầu trời, một mực bao phủ trên đầu Vương Lâm, tiếp tục chuyển động.
La Bàn xoay tròn nhanh chóng, luồng uy áp nồng đậm từ trên bùng ra, tập trung xuống thân thể Vương Lâm đang phóng đi như tên bắn bên dưới. Uy áp càng nặng, thân thể Vương Lâm càng suy yếu, bước chân có chút lảo đảo.
Đúng lúc này, những tiếng nổ ầm ầm từ trong La Bàn truyền ra. La Bàn chuyển động ngày càng nhanh, cuốn hết luồng khí bảy màu trên bầu trời tụ bên trên. Đột nhiên, rất nhiều ký hiệu bảy màu bập bềnh trên thân La Bàn.
Khoảnh khắc này, cảm giác nguy hiểm cực độ tuôn ra trong nguyên thần Vương Lâm, dưới tình cảnh nguy cấp, hắn lập tức cắn mạnh đầu lưỡi, thân thể thanh tỉnh trở lại. Khoảnh khắc Vương Lâm tỉnh táo, rất nhiều ký hiệu trên La Bàn điên cuồng hàng lâm, tất cả đều phóng thẳng về phía Vương Lâm bên dưới.
Khoảnh khắc những ký hiệu bảy màu rơi xuống, Vương Lâm cắn chặt răng, vung một trảo lên hư không. Tam Xoa Kích trong tay đột nhiên quét ngang, ký hiệu giống như cơn mưa phủ xuống ào ào.
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên kinh thiên động địa. Vương Lâm phun ra một ngụm máu tươi, trên thân thể hắn nhiều vị trí bị ký hiệu in lên, để lại những dấu vết thật sâu. Mỗi khi một ký hiệu chạm vào thân thể, Vương Lâm lập tức chấn động.
Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ điên cuồng, tính cách của hắn là vậy, càng nguy cấp, càng là núi lở trước mặt, tâm thần càng tỉnh táo và điên cuồng. Mức độ tỉnh táo và điên cuồng không mâu thuẫn, tỉnh táo để phán đoán, hành động lại điên cuồng.
La Bàn này giống như tủy trong xương, nếu không hủy diệt, sẽ liên tục truy kích. Vương Lâm không muốn tạo ra mối nguy hiểm lâu dài, nếu có vật ấy trên đầu, kẻ khác muốn tìm hắn dễ như trở bàn tay.
Tay trái Vương Lâm nắm chặt Tam Xoa Kích, vẻ điên cuồng trong mắt càng nồng nặc. Hắn biết thời gian mình tỉnh táo không còn nhiều, khi vết thương tăng mạnh, bất cứ lực lượng nào cũng có thể khiến hắn mất đi ý thức. Hắn nhất định phải phá vỡ La Bàn này, sau đó lợi dụng cơ hội đang thanh tỉnh mà kiếm một địa phương trị thương.
Lúc này, thời gian cực kỳ gấp gáp, Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, chiến ý trong mắt bùng lên nồng nặc. Mắt trái Vương Lâm được bao phủ trong ánh lửa nồng nặc, khoảnh khắc ngọn lửa bao phủ toàn thân, bộ giáp Chu Tước màu đỏ lập tức huyễn hóa ra trên người hắn. Đúng lúc này, mắt phải Vương Lâm đột nhiên lóe lên sấm sét, những tiếng nổ ầm ầm vang lên, chu vi ngàn trượng bên ngoài thân thể hắn lập tức trở thành địa ngục sấm sét.
Sấm sét xuất hiện, vang lên những tiếng nổ ầm ầm, tia chớp giống như rắn bò qua lại ngang dọc. Mặt đất trong chu vi ngàn trượng lập tức phát ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc, rất nhiều đất đá bị sấm sét đánh xuống văng ra khắp bốn phía. Tất cả lực lượng Cổ Thần còn sót lại trong cơ thể Vương Lâm đều dồn qua tay phải, ngưng tụ hết lên tay trái, sau đó truyền vào Tam Xoa Kích.
Khoảnh khắc này, trong thiên địa đột nhiên vang lên một tiếng nổ còn mạnh mẽ hơn cả tiếng sấm. Thân thể Vương Lâm từ mặt đất xông lên, biển lửa lập tức bao phủ toàn bộ ánh mắt. Ngoài cơ thể Vương Lâm lại có Chu Tước huyễn hóa ra, giống như lúc này hắn đang điều khiển tất cả lửa nóng trong thiên địa, tất cả đều phóng về phía La Bàn.
Khoảnh khắc Vương Lâm phóng ra, sấm sét nổ lên ầm ầm, từ dưới mặt đất đánh thẳng lên. Tất cả sấm sét đều đi theo bên cạnh Vương Lâm, từ xa nhìn lại có thể thấy rõ trong địa ngục lôi quang phạm vi ngàn trượng từ từ bốc lên không trung theo Vương Lâm, dần dần tạo thành ngọn núi đầy sấm sét, ngọn núi do sấm sét tạo thành.
Lúc này, Vương Lâm đang đứng trên đỉnh núi, ngọn núi sấm sét liên tục lớn mạnh, cuối cùng thì hoàn toàn tiêu tán trên mặt đất, ngưng tụ bên ngoài thân thể Vương Lâm. Tình cảnh này xuất hiện giống như hắn đang hấp thu ngọn núi đầy sấm sét bên dưới.
Vương Lâm mang theo lực lượng lôi hỏa, giống như ngôi sao băng được biển lửa và sấm sét vờn quanh. Hắn nắm chặt Tam Xoa Kích, điên cuồng phóng thẳng lên bầu trời.
Tốc độ của Vương Lâm càng lúc càng nhanh, khoảnh khắc ký hiệu liên tục hiện ra trên La Bàn, hắn đã tiến đến sát bên cạnh. Những tiếng rít cào xé gió càng trở nên mãnh liệt, cuối cùng hầu như đã hóa thành hàng loạt tiếng nổ kinh thiên động địa.
- Cửu Huyền Biến!
Trong cặp mắt Vương Lâm nổi lên đầy tơ máu, trong khoảng thời gian cực ngắn, hình bóng của hắn lập tức hóa thành chín phần. Nhưng chín phần lại lập tức hợp lại làm một, luồng khí tức mạnh hơn trước đó rất nhiều lần trực tiếp hàng lâm trên người Vương Lâm.
Những âm thanh Chu Tước đột nhiên vang lên, hình bóng của hắn đột nhiên lóe lên cực kỳ chói mắt, phóng thẳng về phía La Bàn, đánh thẳng lên phía trên. Những tiếng nổ ầm ầm đột nhiên vang dội khắp hư không, toàn thân La Bàn lập tức chấn động, nổ đùng lên rồi tan vỡ. Nhưng khi quá trình tan vỡ bắt đầu, chỉ là những vết nứt nhỏ xuất hiện trên thân La Bàn, khoảnh khắc sau, những vết nứt đó liên tục tách ra, cuối cùng trên thân La Bàn đã phủ đầy những vết nứt chằng chịt. Sau đó mới nổ đùng một tiếng, vỡ tan thành bốn năm mảnh.
Khoảnh khắc những mảnh vỡ La Bàn văng tung tóe xuống dưới, hình bóng màu đỏ thẫm lao ra từ trong La Bàn tan vỡ. Hình bóng này cũng không quay đầu nhìn lại, trực tiếp phóng về phương xa rồi biến mất.
Dù hình bóng đó đã tiêu tán, âm thanh La Bàn tan vỡ cùng những mảnh nhỏ văng ra vẫn liên tục vang vọng trong thế giới bảy màu. Tất cả mãnh thú hóa sương bên ngoài lập tức ngưng tụ lại nhanh chóng, đám mãnh thú này có nhiều hình dạng khác nhau, cả đám đều ngửa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh kinh thiên động địa. Khoảnh khắc này, rất nhiều Mê Thất Giả đang mê man đi lại trong thế giới bảy màu đột nhiên dừng chân, ngẩng đầu, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn về địa phương phát ra tiếng nổ, trong đó có cả đồng tử Đoan Mộc.
Trong động phủ trên đỉnh núi ở tận bên ngoài, người đàn ông đang khoanh chân ngồi xuống. Vẻ mặt người này tái nhợt, trên bộ y phục màu nâu vẫn còn lấm tấm máu tươi. Trong lúc hắn đang chữa thương, mở rộng hai mắt, hai bên tai lập tức vang lên tiếng nổ vang vọng ở phương xa cùng những con sóng chấn động truyền đến. Người này hít vào một hơi thật sâu, đây chính là Trần Thiên Quân.
Bên ngoài sơn cốc đã hoàn toàn bị cấm chế bao phủ nên không thể bỏ đi trong thời gian ngắn được, đồng thời lão phụ nhân áo xanh cũng phải liên tục chống đỡ những đòn tấn công của ký hiệu cấm chế. Lúc này vẻ mặt bà ta đã không còn chút máu, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng. Hai tay lão bà áo xanh liên tục bấm pháp quyết hóa thành cấm chế để chống cự, nhưng uy lực cấm chế nơi đây đã vượt xa sức tưởng tượng của lão bà. Đặc biệt là sau khi Sinh Tử Cấm và Phá Diệt Cấm dung hợp lại, lúc này tuy hai mà một. Nếu còn ở trong đây khoảnh khắc nào, sẽ gặp phải rất nhiều đợt tấn công, lúc này thân thể bà lão áo xanh đã bị thương rất nhiều, hơn nữa những vết thương này rất nghiêm trọng. Khi những tiếng nổ ầm ầm truyền đến, lão bà áo xanh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Tiếng nổ này vang vọng khắp thế giới bảy màu, truyền thẳng vào trong dãy núi giống như bức tường bao quanh sương mù bên trong. Lúc này, sương mù cũng trở nên chấn động, cuồn cuộn vận chuyển sóng dữ, lần đầu tiên tất cả Minh Chí Giả bên trong phải ngừng những tiếng nói kỳ dị, thân thể cũng dừng lại, đều ngẩng đầu, đều mờ mịt.
Trong đám sương mù dày đặc, trên ký hiệu tia chớp nơi mi tâm của bức tượng đá khổng lồ có làn sương bảy màu, nguyên thần suy yếu của Thương Tùng Tử đang khoanh chân ngồi bên trong. Hai tay lão già liên tục bấm niệm pháp quyết chữa thương, khi âm thanh từ phương xa truyền đến, lão ngẩng đầu lên thật mạnh. Lúc này, trong mắt lão lộ ra vẻ cực kỳ kinh hoàng, lão thật sự chấn động.
Trước đây, Thương Tùng Tử dù đánh giá cao Vương Lâm, chưa bao giờ nghĩ đối phương có thể ngang bằng với chính mình, nhưng không ngờ chỉ sau một trận chiến thảm thiết mà đôi bên đều lưỡng bại cầu thương. Thương Tùng Tử nhớ lại trận chiến mà lão đã tổn hại rất nhiều pháp bảo, đặc biệt là ba hạt châu, cảm thấy trong lòng cực kỳ đau xót. Trong số đó còn có Thủy Tinh Kiếm, khiến Thương Tùng Tử cảm thấy lòng đau như cắt. Nhưng nếu gom tất cả những pháp bảo đó lại cũng không thể so sánh được với chiếc đinh bảy màu, đây mới là đả kích lớn nhất của Thương Tùng Tử.
Khi nhớ tới cái đinh bảy màu, Thương Tùng Tử đều sinh ra cảm giác nguyên thần tan vỡ. Đây là pháp bảo mạnh nhất trong không gian trữ vật của lão, cũng chính là đòn sát thủ để bảo vệ tính mạng. Nhưng khi lão lấy nó ra lại không thể giết chết tên họ Lữ, ngay cả thân thể chính mình cũng tan vỡ suýt chết.
Thương Tùng Tử bỏ chạy vì thân thể đã suy yếu đến mức không thể chiến đấu được nữa. Nhưng nguyên nhân chủ yếu là lão nghĩ đối phương chắc chắn sẽ chết, vì dưới tình huống trọng thương, tên họ Lữ kia sẽ không thể chạy thoát khỏi La Bàn do thần thông hạt châu biến thành.
Nếu đối phương chết, Thương Tùng Tử có thể đứng từ xa điều khiển La Bàn hút thi thể và nguyên thần của đối phương vào, sau đó đợi khi tình trạng vết thương của mình chuyển biến tốt, tất cả mọi chuyện còn lại sẽ dễ như trở bàn tay.
Nhưng khi tiếng nổ vang lên ở phương xa, những cảm ứng của Thương Tùng Tử với La Bàn cũng bị cắt đứt. Thân thể lão lập tức chấn động, trong lòng trở nên trầm tư.
- Dưới tình trạng vết thương như vậy mà tên kia vẫn có thể phá vỡ thần thông của La Bàn…
Lần đầu tiên trong lòng Thương Tùng Tử chính thức sinh ra cảm giác sợ hãi đối với Vương Lâm.
Thực tế thì địa phương được dãy núi như bức tường bao quanh cũng không giống như lời Thương Tùng Tử nói, vị trí trung tâm của thế giới này cũng không phải nơi đây. Nếu càng đi sâu vào bên trong, vị trí trung tâm thật sự là sơn cốc được bao phủ trong sương mù. Nhưng lúc này vẻ mặt Thương Tùng Tử cực kỳ tái nhợt, đang khoanh chân ngồi nơi đây không dám cử động chứ đừng nói đi đến đâu.
Vương Lâm phóng đi như tên bắn, thần thức dần trở nên mơ hồ, nhưng hắn vẫn cắn răng, miễn cưỡng giữ lại một luồng thần trí. Khi hắn liên tục tiến lên phía trước, ánh mắt dần trở nên ảm đạm, khoảnh khắc tiến vào động phủ bỏ hoang trong sơn cốc, hắn chỉ kịp mở ra khe nứt trữ vật để Ngân Y Nữ Thi và Hứa Lập Quốc đi ra hộ pháp, sau đó hắn ngã đập đầu xuống mặt đất rồi hôn mê.
Trước đó, Hứa Lập Quốc đã hoàn thành tốt đẹp nhiệm vụ giết chết Tiền Quý Chung, sau đó lại bị Vương Lâm thu hồi ngay. Lúc này vừa mới xuất hiện, Hứa Lập Quốc đang muốn đắc ý giành công, nhưng hắn thấy Vương Lâm hai mắt nhắm chặt, mặt xám như tro hôn mê, liền khẽ giật mình, con mắt liên tục chuyển động.
Nhưng đúng lúc này, tiếng hừ lạnh truyền đến, thân thể Hứa Lập Quốc trở nên run rẩy, hắn quay đầu lại, vẻ mặt lập tức lộ ra vẻ xu nịnh. Khi không còn trong không gian trữ vật, hắn đã biết rõ Ngân Y Nữ Thi này cực kỳ lợi hại nên không dám đắc tội.
- Hộ pháp!
Giọng nói của Ngân Y Nữ Thi vang lên lạnh lùng như băng. Nàng khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Vương Lâm, ánh mắt đảo qua mặt Vương Lâm, bên trong lộ ra vẻ mê man và chút dịu dàng.
Hứa Lập Quốc vội vàng nịnh nọt, một lúc lâu sau, thấy Ngân Y Nữ Thi không có phản ứng gì, chỉ nhìn tên sát tinh đang hôn mê kia, bộ dạng hắn lại trở nên đặc biệt trung thành với chủ nhân. Hắn đứng trong động phù thủ hộ cho Vương Lâm, nhưng trong lòng thầm nghĩ:
- Sát tinh có gì đẹp mà nhìn, chỉ có Hứa gia gia là phong lưu phóng khoáng, phong thái nhanh nhẹn, anh tuấn tiêu sái, tuyệt thế mỹ nam… Ôi! Đôi khi quá mức tuyệt vời cũng là một cái khổ…
Hứa Lập Quốc liên tục than ngắn thở dài, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ cảm khái.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Oan hồn của biển...
Hữu Luân Lê
Trả lời3 ngày trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 ngày trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời1 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Tô Minh
Trả lời1 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.