Vương Lâm chụp lấy cây đinh, thân thể hắn lợi dụng lực phản chấn, lui về phía sau như tên bắn. Khi hắn rơi xuống chân núi, ba mãnh thú hình ưng phía sau vẫn gầm rống theo, tựa ba luồng hắc quang khủng bố.
Vương Lâm không kịp nghĩ nhiều, xông thẳng về phía trước, cố gắng chịu đựng đau đớn, phóng như bay.
Tiếng gào thét của mãnh thú hình ưng hóa thành hắc quang vẫn còn vang vọng bên tai, nhưng bọn chúng không đuổi theo vào con đường ngầm trong núi, chỉ quanh quẩn bên ngoài với bộ dạng hung tàn. Một lúc lâu sau, chúng mới chậm rãi bay đi, hóa thành sương mù bao phủ đỉnh núi.
Trong con đường ngầm dưới núi, Vương Lâm tìm một địa phương bí mật, khoanh chân ngồi xuống điều tức. Sau khi liên tục bố trí trước mặt rất nhiều cấm chế, hắn lập tức lấy đan dược ra nuốt vào, thổ nạp.
Thân thể hắn bị thương rất nặng, nhưng nhờ vào lực lượng khổng lồ của Cổ Thần và lực khôi phục khó có thể tưởng tượng, mấy canh giờ sau, tình trạng vết thương của Vương Lâm đã có những chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng Vương Lâm không rời đi, vẫn khoanh chân ngồi tại chỗ, liên tục khuếch tán lực lượng Cổ Thần, vận chuyển khắp toàn thân để chữa thương, đồng thời, luồng tiên lực khổng lồ cũng tràn ngập khắp người. Không còn đinh bảy màu, cũng không còn bất kỳ lực lượng gì ngăn cản quá trình khôi phục của Vương Lâm.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã qua hai ngày, hai mắt Vương Lâm lóe lên như tia lửa điện trong con đường ngầm đen kịt. Lúc này, hắn đứng thẳng người lên, sau khi hoạt động vài lượt, cảm thấy tình trạng vết thương đã hoàn toàn tốt đẹp. Nguyên thần cũng không còn uể oải, sau hai ngày thổ nạp, nguyên lực trong cơ thể cũng đã khôi phục hoàn toàn.
Lúc này, Vương Lâm lại đạt đến đỉnh phong, dù Thương Tùng Tử không bị trọng thương, hắn vẫn có thể chiến đấu một trận với lão.
Thân thể Vương Lâm lóe lên, hắn dùng tốc độ như sấm sét vượt qua con đường ngầm trong núi, xuất hiện ngoài mảnh đất đầy cỏ tươi của sơn cốc. Hắn hít vào một hơi thật sâu, hồi tưởng lại những hiểm nguy đã trải qua trước đó. Vương Lâm vung tay phải lên, trong tay lập tức xuất hiện một cây đinh, tản ra những luồng hào quang bảy màu.
Vương Lâm vẫn còn vô cùng sợ hãi đối với vật này, nếu chẳng phải hắn có thân thể Cổ Thần, cây đinh này không cách nào biến xương cốt khắp toàn thân thành khí bảy màu, do đó mới có thể kéo dài dấu hiệu điên cuồng, không thì hậu quả khó có thể tưởng tượng được. Hơn nữa, cũng vì thân thể Cổ Thần, hắn mới có thể mượn lực lượng trợ giúp từ bên ngoài, kéo cây đinh ra.
Tất cả mọi chuyện đã xảy ra, nếu thay vào bất kỳ một tu sĩ nào khác, đều không thể làm được. Dù tu vi là Toái Niết hậu kỳ, mà không có thân thể Cổ Thần, vẫn phải nuốt hận diệt đạo dưới cây đinh này.
"Vật này tuyệt đối không phải tầm thường, một đòn tấn công của nó không những chặt đôi Thiết Kiếm, mà còn phá vỡ máu thịt của ta, ghim lên xương. Sợ rằng nếu không có Thiết Kiếm ngăn cản, cây đinh này đã xuyên qua xương cốt, hóa thành những luồng sáng bảy màu, trực tiếp dung nhập vào xương cốt khắp toàn thân rồi."
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào cây đinh bảy màu trong tay, hắn dùng thần thức bao quanh. Sau khi để lại ký hiệu của mình, hắn thu nó vào trong túi trữ vật.
"Mất một đổi một, dù Thiết Kiếm đã bị gãy đôi, nhưng lại nhận được cây đinh bảy màu sắc bén. Vật này có thể trở thành một đòn sát thủ! Nếu có vật này trong tay, dù là tu sĩ Toái Niết hậu kỳ, chắc chắn cũng phải chết."
Vương Lâm trầm ngâm, hắn vung một trảo tay phải lên hư không, từ trong khe nứt không gian trữ vật bay ra chiếc nhẫn của lão già họ Bàng. Vương Lâm lấy nó đeo lên ngón tay cái tay trái, lực phòng ngự của vật này rất tuyệt, cũng là một loại vũ khí phòng thân rất lợi hại trong thế giới bảy màu này.
Sau đó, Vương Lâm lại lấy ra một vật, đây chính là thanh đoản kiếm trên bộ xương nai trong động phủ. Nhưng đáng tiếc là với tu vi của Vương Lâm, cũng không thể mở ra được, hắn tập trung tinh thần nhìn một lúc rồi thu lại.
Cuối cùng, Vương Lâm lấy ra nguyên anh màu máu hình người của Thương Tùng Tử. Vẻ mặt nguyên anh này rất ủ rũ, nhưng trong mắt vẫn lóe lên cái nhìn hung ác, nó đang nhìn Vương Lâm, liên tục gầm nhẹ.
"Thứ này thật thú vị!"
Vương Lâm há miệng phun ra một luồng nguyên khí, bao bọc nguyên anh hình người này lại, sau đó đặt nó vào nguyên thần, bắt đầu tế luyện. Vật này giống như nguyên anh, nhưng lại là pháp bảo, đúng là có chút quỷ dị. Vương Lâm không biết lai lịch của thứ này, nhưng cũng không ngại luyện hóa.
Sau khi Vương Lâm dùng nguyên thần tế luyện nguyên anh hình người, xóa đi ký hiệu của Thương Tùng Tử bên trên, nó sẽ là vật của Vương Lâm. Đến lúc đó, tất nhiên hắn sẽ có thời gian nghiên cứu cẩn thận.
"Trận chiến này, dù ta và Thương Tùng Tử lưỡng bại câu thương, dù tổn thất rất nhiều, nhưng những gì thu hoạch được lại không ít, bình ngọc đựng chất lỏng, cây đinh bảy màu, nguyên anh huyết sắc, còn có Thủy Tinh kiếm!"
Vương Lâm vung tay phải lên, Tam Xoa Kích lập tức xuất hiện trên tay. Hắn rung Tam Xoa Kích, trên tay lại xuất hiện Thủy Tinh Kiếm.
Khi nắm chặt Thủy Tinh Kiếm, Vương Lâm cảm nhận được một luồng khí tức Thứ Không Niết Bảo bùng ra. Dù Thủy Tinh Kiếm không thể so sánh được với Thiết Kiếm, nhưng uy lực của nó thật sự không phải tầm thường.
Sau khi thu dọn lại pháp bảo, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, từ những bảo vật trên người Thương Tùng Tử, hắn không khó có thể nghĩ ra trên thế giới bảy màu này nhất định có rất nhiều bảo vật. Pháp bảo trên người Thương Tùng Tử, phần lớn đều có quan hệ với thế giới này, đặc biệt là những hạt châu có thể triệu hoán thần thông.
"Nơi đây là một vùng đất đầy bảo vật, Thương Tùng Tử đã có thể đoạt được, ta cũng có thể… Trận chiến sau này, thực tế chỉ so sánh xem kẻ nào có thể đoạt được nhiều pháp bảo và đan dược hơn, kẻ nào có thể đề thăng được tu vi."
Vương Lâm liếm môi, thân thể hắn lóe lên, phóng thẳng về sơn cốc phía trước. Mục tiêu thứ nhất của hắn, chính là động phủ Tư Mã Mặc trong trí nhớ của Bàng Đức Tài.
Trong ký ức của Bàng Đức Tài, sau khi bọn họ phát hiện ra động phủ của Tư Mã Mặc, cũng không thể mở ra hoàn toàn, chỉ mở ra một bộ phận. Lần này, bọn họ chuẩn bị đến đây lấy thú hồn, luyện chế đan dược, đợi sau khi tu vi tăng lên, sẽ phá vỡ hoàn toàn động phủ của Tư Mã Mặc. Đây là một cái động phủ chưa từng được mở ra, bên trong đầy bảo vật. Vương Lâm dựa theo con đường trong ký ức của Bàng Đức, xuyên qua hàng loạt sơn cốc. Tốc độ của hắn đủ nhanh, nhưng không phát hiện ra bất kỳ một cấm chế nào.
Nơi đây tương đối rộng rãi, là một địa phương dày đặc sơn cốc, phần lớn tất cả cấm chế trong chỗ này đều đã tan vỡ, dù là những động phủ trong sơn cốc, cũng trống trơn.
Một ngày sau, Vương Lâm dừng chân ngoài một sơn cốc, địa phương này rất bình thường, nhưng sau khi nhắm mắt lại, cảm thấy một luồng ý niệm tăm tối truyền vào trong tâm thần.
Bên ngoài sơn cốc là một thảm cỏ dày và xanh mượt, cũng có dấu hiệu cấm chế bị phá hủy. Nơi đây chính là động phủ Tư Mã Mặc trong trí nhớ của Bàng Đức Tài.
Sau khi quan sát cẩn thận một lượt, Vương Lâm đi thẳng về phía trước, khi tới gần sơn cốc thì dừng chân lại, trong mắt bùng ra những luồng sáng thôi diễn. Một lát sau, hắn dùng tay phải bấm pháp quyết, cấm chế lập tức huyễn hóa ra. Hắn vung tay về phía trước, cấm chế này lập tức phóng đi.
Đột nhiên, sơn cốc trước mặt trở nên chấn động, giống như có một bức tranh bị xé toạc trước mặt Vương Lâm, sau đó lại được cuốn sang hai bên.
Những biến hóa trước mặt xảy ra lập tức làm cho sơn cốc vô cùng bình thường trước mặt trở thành một địa phương màu tím. Tất cả cỏ dại trên mặt đất đều tiêu tán, thay vào đó là một mảnh đất có màu đen kịt. Ngay cả lối đi cũng xuất hiện biến hóa, một vầng sáng màu đen bao phủ khắp bốn phía, ngăn cản bước chân của kẻ muốn tiến lên phía trước.
Trên sơn cốc này có hai tầng cấm chế, tầng thứ nhất chỉ là hư ảo, dù phá giải thế nào, cuối cùng cũng không có cách nào tiến vào bên trong động phủ thật sự. Trước đó, đám người Bàng Đức Tài đã phá giải tầng cấm chế này.
Nhưng đối với Vương Lâm, với trình độ cấm chế của hắn, nhìn thấy được đầu mối. Hắn vung tay lên, làm cho tầng cấm chế thứ hai xuất hiện, rồi lộ ra diện mạo chân thật của sơn cốc.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào vầng sáng màu đen, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười khổ. Vầng sáng Thương Tùng Tử đi vào lấy bình ngọc trước đó cũng giống hệt thứ này, cũng là Tuế Nguyệt Cấm!
Vương Lâm đặt tay phải lên màn cấm chế, hắn trầm tư một lúc lâu. Đối với những gì hắn hiểu biết về cấm chế, có thể tính ra được thời đại mà tấm màn cấm chế trước mặt tồn tại khoảng hai vạn năm. Dù thời gian thua kém tấm màn bao bọc bên ngoài ngọn núi Thương Tùng Tử lấy bình ngọc, nhưng nếu muốn phá giải, lại cực kỳ khó khăn, trừ khi không tiếc tiêu hao pháp bảo, cưỡng ép mở cấm chế.
Vương Lâm nhìn tấm màn cấm chế trước mặt, hắn trở nên trầm ngâm. Lúc này, ánh mắt hắn đột nhiên lóe lên, tay phải lập tức xuất hiện một khối ngọc giản. Ngọc giản này chính là vật của Tư Mã Mặc mà Vương Lâm lấy được trên Man Hoang đại lục khi trước.
"Ta lấy được di vật của Tư Mã Mặc ở Man Hoang đại lục, lúc này lại thấy được động phủ của Tư Mã Mặc ở nơi đây, thật thú vị…" Vẻ mặt Vương Lâm rất khó lường, khó phân biệt được đang vui hay buồn.
Vương Lâm cầm lấy ngọc giản, vươn tay vào trong tấm màn cấm chế. Khoảnh khắc này, đột nhiên tấm màn cấm chế bùng lên những con sóng rung động dữ dội, rất nhiều gợn sóng vang vọng khắp bốn phía. Cuối cùng, tất cả đều hướng về phía ngọc giản trong tay Vương Lâm ngưng tụ lại, cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang lên, ngọc giản không thể phá vỡ được tấm màn cấm chế, nhưng lấy vị trí ngọc giản làm trung tâm hướng ra bên ngoài, trên tấm màn cấm chế lại xuất hiện một khe nứt mà con người có thể đi vào.
Ánh mắt Vương Lâm lại lóe lên, hắn hơi trầm ngâm rồi cất bước vào trong khe nứt. Khi hắn bước chân vào, khe nứt đột nhiên khép miệng lại, tất cả sóng rung động đều tiêu tán, mọi vật khôi phục lại như bình thường.
Bầu trời bên trên đã trở nên hư ảo, vùng sơn cốc màu tím đã trở lại như bình thường, mặt đất màu đen đã bị che lại. Lúc này, rất nhiều cỏ cây huyễn hóa ra, khi Vương Lâm bước chân vào tấm màn cấm chế, tất cả mọi thứ đều trở lại giống hệt như trước đây.
Khi Vương Lâm đi xuyên qua tấm màn cấm chế, hiện ra trước mặt Vương Lâm là một vùng cỏ xanh mơn mởn. Sơn cốc này cũng không lớn, chỉ khoảng trăm trượng, nhưng trên vách đá bốn phía sơn cốc có chín cái hang động. Lúc này, những tấm cửa đá trên hang động đang đóng im lìm.
Trên bãi cỏ trong sơn cốc còn có một bộ hài cốt, bộ xương này ngồi khoanh chân, tựa người trên một vách đá trước mặt Vương Lâm. Bộ xương cúi đầu xuống, tay phải đang chỉ trên mặt đất, trước bộ xương đặt ba khối ngọc giản. Vương Lâm lặng lẽ nhìn bộ hài cốt, đồng tử trong hai mắt co rút lại. Hắn phát hiện ra khung xương của bộ hài cốt trước mặt, mơ hồ lộ ra những luồng sáng bảy màu.
Vương Lâm chậm rãi đi đến bên cạnh, hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn bộ hài cốt vài lượt. Sau đó, hắn cầm lấy một ngọc giản đầu tiên trên mặt đất lên, dùng thần thức thăm dò.
"Không ngờ ta lại có thể quay về nơi này… Năm đó, ta và sư thúc, còn có rất nhiều đồng môn, theo yêu cầu của người, tìm được một khe nứt không gian cực kỳ thần bí… Khe nứt không gian này rất quỷ dị, trong đó tràn ngập những luồng sáng bảy màu rất đẹp… Sư muội rất thích cầu vồng, ta đồng ý vì nàng mà mang đến những luồng sáng cầu vồng phủ khắp nhà."
"Khi chúng ta tiến vào khe nứt này, tiến vào giấc mơ đáng sợ… Nhưng lúc đó, ta lại không có bất kỳ dự đoán nào đối với tất cả mọi thứ trong đây."
"Khi chúng ta tiến vào địa phương sâu nhất bên trong, phát hiện ra tồn tại đáng sợ kia, biết được một cái bí ẩn khổng lồ, có thể làm khiếp sợ tu chân giới, không chỉ riêng Vân Hải ta, dù là La Thiên, Triệu Hà, hay Côn Nhai, cũng khó thể tưởng tượng được."
"Ta không ngờ, khi tất cả đều đã tuyệt vọng, tai họa khổng lồ đổ ập xuống đầu. Chúng ta muốn trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn phải quay về chỗ này… Có lẽ cả đời ta cũng không thể rời khỏi nơi này… Đây là vận mệnh sao? Ta tin vận mệnh, rất tin vận mệnh…"
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Chị quản lý dễ thương
Hữu Luân Lê
Trả lời3 ngày trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 ngày trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời1 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Tô Minh
Trả lời1 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.