Logo
Trang chủ

Chương 1151: Kinh biến

Đọc to

Bên trong động phủ thứ nhất, Vương Lâm mở túi trữ vật, bên trong chứa vô số nguyên tinh, đủ thấy Trần Thiên Quân đã sưu tầm cần mẫn đến mức nào. Hắn vung tay phải, nguyên tinh từ trong túi trữ vật lập tức tuôn ra không ngừng, rơi trên cấm chế xung quanh.

Tiếng ầm ầm vang dội, chỉ thấy nguyên tinh vừa được Vương Lâm lấy ra đã bị hút cạn nguyên lực, hóa thành tro bụi tiêu tan. Ngay khi chúng tan biến, nguyên tinh mới lại tiếp tục rơi xuống.

Một lượng lớn nguyên lực không ngừng theo trận pháp cấm chế dũng mãnh nhập vào cơ thể Văn Thú. Dần dà, sức sống trên người Văn Thú bắt đầu nồng đậm, chậm rãi hồi phục. Màu tím trên người nó tiêu tan, mơ hồ lộ ra ánh sáng vàng nhạt. Ánh sáng vàng này rất nhạt, nhưng ngay khi xuất hiện lại có một luồng uy áp từ thân thể Văn Thú phát ra.

Trăm năm tế luyện, với lượng nguyên tinh đủ khiến bất cứ tông phái nào cũng phải đau lòng, hơn nữa thủ đoạn lại đặc biệt, cuối cùng cũng khiến Văn Thú lột xác thành công.

Theo nguyên lực không ngừng dung nhập, tinh thần của Văn Thú càng thêm phấn khởi, sức vùng vẫy cũng lớn dần, từng trận tiếng gầm nhẹ truyền ra. Sau khi nguyên tinh trong túi trữ vật tiêu hao hết bảy phần, Văn Thú rít gào kinh thiên, trong tiếng ầm ầm vùng vẫy thoát ra khỏi quả trứng bao phủ. Ngay khi nó bay lên, cái miệng sắc bén vung lên, đâm vào quả trứng, hút mạnh một cái, chỉ thấy quả trứng này đã bị hút khô hoàn toàn.

Tiếng rống to rõ từ trong động phủ truyền ra, Văn Thú toàn thân màu vàng nhạt mang theo sự hứng khởi, vờn quanh bên người Vương Lâm, cái vòi khổng lồ không ngừng cọ vào thân thể Vương Lâm, có vẻ cực kỳ hưng phấn.

Kích cỡ của Văn Thú cũng đã thay đổi, giờ phút này nó chỉ to ba trượng, nhưng từ trên người cũng lộ ra một khí tức có thể so sánh với Tịnh Niết.

Trên mặt Vương Lâm lộ ra vẻ mỉm cười, vung tay phải, thu Văn Thú lại. Văn Thú là một đòn sát thủ của hắn, một khi chưa có một đàn hoàn chỉnh, hắn sẽ không để cho người khác nhìn thấy.

Bước ra khỏi động phủ, Vương Lâm trầm ngâm, liền đem toàn bộ vật còn lại trong động phủ thu lại, kể cả lò luyện đan rất lớn kia. Động phủ lúc trước giam giữ những người lạc đường giờ phút này trống không. Trong trận chiến với lão già tóc trắng năm đó, theo lão già tóc trắng gọi ra đạo niệm mà chết, cho dù là lão già trong động phủ thứ tám cũng biến mất không thấy, mặt đất chỉ còn một đám tro cốt tràn ngập.

Tư Mã Mặc để mặc đồng môn của hắn tìm kiếm, nhưng cuối cùng không một ai thức tỉnh, toàn bộ đều tiêu tan.

Vương Lâm thầm than, đứng bên ngoài gian động phủ thứ sáu, giơ tay phải đặt lên cửa đá.

Tuế Nguyệt cấm chế trên đó đột nhiên nổi lên, hóa thành gợn sóng tản ra, nhưng hai mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải hắn hung hăng tung ra một quyền, trong tiếng ầm ầm vang lên, từ trong cơ thể Vương Lâm lập tức bùng phát ra một lực xung kích cực kỳ cường đại đánh vào trong núi đá.

Trong khoảnh khắc này, trên mi tâm Vương Lâm, tinh điểm quy tắc do ý cảnh hóa thành đột nhiên lóe lên, chỉ nghe ầm một tiếng kinh thiên động địa, núi đá dưới một quyền của Vương Lâm trong tiếng rắc rắc xuất hiện một vết nứt, tan vỡ!

Cảnh tượng này được Trần Thiên Quân bên trong sơn cốc tận mắt nhìn thấy. Hắn hít sâu, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm càng thêm phần kính sợ, cho dù là Vân Hồn Tử ở bên ngoài sơn cốc cũng hơi có chút phát hiện, tâm thần chấn động.

Ngay khi núi đá này mở ra, Vương Lâm cảm nhận rõ ràng bản thân so với năm đó hùng mạnh hơn rất nhiều. Loại cảm giác này, rất tốt... Tiến vào động phủ, Vương Lâm nhặt một ngọc giản từ trên mặt đất lên, thần thức đảo qua. Ngọc giản này quả nhiên như hắn dự đoán năm đó, thứ bên trong ghi chép chính là Tuế Nguyệt cấm chế trong tứ đại cấm chế!

Cứ như vậy, sau khi đánh một quyền vào gian động phủ thứ bảy lấy được một ngọc giản khác, thần thức của Vương Lâm đảo qua, đem toàn bộ Tuế Nguyệt cấm chế ghi nhớ trong lòng, sau đó bóp nát ngọc giản.

Tuế Nguyệt cấm chế là một trong tứ đại cấm chế, cho dù là Tư Mã Mặc cũng phải cần trăm năm mới có thể hiểu được. Cấm chế này bác đại tinh thâm, cần nghiên cứu tỉ mỉ mới có thể học được. Hơn nữa cấm chế này quá mức ác liệt, nếu tu vi của Vương Lâm không có tiến nhanh, mà bản thân lại là truyền nhân của Phá Diệt cấm chế, đối với việc tạo cấm chế đã đạt tới đỉnh, tất cả những yếu tố này nếu chỉ thiếu một, thì sẽ không dễ dàng phá giải Tuế Nguyệt cấm chế này như vậy.

Một điều tối quan trọng khác, đó là Tuế Nguyệt cấm chế của Tư Mã Mặc cũng chưa được thi triển tới mức thực sự tinh túy. Dù sao trong thời gian quá ngắn, hắn cũng chỉ mới học được một phần mà thôi.

Loại cấm chế hùng mạnh này, Vương Lâm không cho phép người khác có thể vì sơ suất của mình mà học được, cho nên mới hủy diệt ngọc giản này, khiến cho Tuế Nguyệt cấm chế chỉ có mình mới có thể nắm giữ.

Động phủ của Tư Mã Mặc, có nhiều cấm chế nhất, mà lại cũng thần bí nhất, đó là gian thứ chín. Vương Lâm năm đó chỉ nhìn thấy trong đó có sương mù bảy màu lượn lờ, không nhìn rõ vật bên trong.

Giờ phút này tiến về phía trước, hắn đã tới bên ngoài gian động phủ thứ chín, tay phải đặt lên núi đá, nhẹ nhàng ấn một cái. Lập tức núi đá xuất hiện rất nhiều gợn sóng, trong lúc vặn vẹo dần trở nên trong suốt. Ánh mắt Vương Lâm như điện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên trong động phủ. Như thể là vĩnh hằng, Tuế Nguyệt cũng không thể xóa đi màn sương bảy màu! Ánh sáng bảy màu lại ẩn hiện từ trong núi đá phát ra, dần dần chiếu sáng sơn cốc tối đen.

Nhìn đám sương mù bảy màu bên trong động phủ, Vương Lâm lờ mờ thấy được vật bên trong. Ở vị trí trung tâm trong đám sương mù, trên mặt đất có một bộ hài cốt.

Đây là một bộ xương thú, nhìn bộ dạng giống như một con hươu nhỏ. Nhưng trên bộ xương này lại cắm một thanh đoản kiếm! Ngay khi nhìn thấy hết toàn bộ, hai mắt Vương Lâm tuôn ra tinh quang, hắn nhớ rất rõ ràng năm đó ở Thất Thải Giới đã từng nhìn thấy một cảnh tượng như vậy! Hắn không rõ cảnh tượng này biểu hiện cho cái gì, trầm ngâm hồi lâu, tay phải Vương Lâm vung một quyền vào núi đá. Tiếng ầm ầm vang lên, núi đá xuất hiện vết nứt, nhưng vẫn chưa vỡ.

Vương Lâm nhướn mày, hừ lạnh, tay phải lại một lần nữa nắm lại, đánh một quyền thứ hai vào núi đá. Tiếng nổ ầm ầm vang lên, dường như cả sơn cốc rung rẩy, rất nhiều đá vụn văng ra, những vết nứt trên núi đá càng nhiều, cuối cùng hóa thành vô số mảnh, hướng về bốn phía tản ra.

Đám sương mù bảy màu bên trong động phủ không vì núi đá tan vỡ mà xuất hiện biến hóa gì, thủy chung vẫn tràn ngập thành từng đám, nhúc nhích một cách kỳ dị. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nâng chân chậm rãi đi vào bên trong động phủ, dừng lại bên ngoài đám sương mù, thần thức tản ra chậm rãi quan sát.

Hồi lâu sau, thần sắc Vương Lâm khẽ động, cũng nhìn ra một ít manh mối. Đám sương mù này không phải bỗng nhiên xuất hiện, dường như... dường như từ bộ xương hươu kia sinh ra.

- Rất thú vị... Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, giơ tay phải định xâm nhập vào đám sương mù, nhưng lúc này, đột nhiên hắn biến sắc, tay phải chợt dừng lại. Lúc này hắn cảm nhận rõ ràng hồn phách của phân thân Thiên Vận Tử bị nhốt dưới mười tám tầng địa ngục của Phong Tiên Ấn bên trong nguyên thần dường như muốn vùng vẫy lao ra.

Đây là lần đầu tiên hồn phách bị nhốt bên trong ấn này không vào luân hồi, bỗng nhiên khi không có tình huống tác động lại xuất hiện dấu hiệu vùng vẫy.

Tâm thần Vương Lâm trong thời gian ngắn tiến vào bên trong Phong Tiên Ấn, quét qua mười tám tầng địa ngục, đi tới tầng phong ấn hồn phách của Thiên Vận Tử, không chút do dự nhảy vào trong hồn phách cùng dung hợp. Dần dần, khí tức toàn thân Vương Lâm đột nhiên biến hóa kinh thiên động địa. Hắn không còn là Vương Lâm nữa, mà như thể trở thành Thiên Vận Tử, thần sắc bình tĩnh, dường như hết thảy mọi thứ trong trời đất đều bị hắn điều khiển, không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến hắn biến sắc.

Cảm thụ được hồn phách của Thiên Vận Tử, Vương Lâm nhận thấy rõ ràng khát vọng của hồn phách này đối với đám sương bảy màu. Khát vọng này rất mạnh, từ sự vùng vẫy muốn thoát ra khỏi Phong Tiên Ấn có thể thấy rõ.

- Khát vọng này... Ta muốn xem, đám sương bảy màu này ngươi dùng để làm gì.

Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ kỳ dị, tay phải đã dừng lại liền không chút do dự đưa vào đám sương mù.

Ngay trong khoảnh khắc này, đám sương bảy màu lập tức quay cuồng, điên cuồng chui vào tay phải Vương Lâm, trong thời gian ngắn tiêu tan không còn. Nhưng ngay lúc sương mù tiêu tan, từ bên trong bộ xương thú trên mặt đất lại tràn ra sương mù, cũng bị hút vào tay phải Vương Lâm.

Sương mù này trong tay phải Vương Lâm dung nhập vào nguyên thần, trực tiếp tiến vào Phong Tiên Ấn, bị hồn phách của Thiên Vận Tử điên cuồng hấp thụ. Trong khi hấp thụ, một ảo ảnh giống như có xác thịt khiến Vương Lâm dường như thấy được một Thiên Vận Tử thật sự đang bị nhốt bên trong phong ấn, mà không phải hồn phách hai phân thân dung hợp!

Thời gian chậm rãi trôi qua, sau một nén nhang, bộ xương thú không còn tỏa ra sương mù, toàn bộ sương mù dung nhập vào cơ thể Vương Lâm đều bị hồn phách của Thiên Vận Tử hấp thụ. Hồn phách này khoanh chân ngồi, giống như đang thổ nạp và hấp thụ, dần dần, cảm giác làm Vương Lâm rất không thích kia càng ngày càng rõ ràng.

- Rất thú vị... Vương Lâm quan sát hồi lâu liền thu thần thức lại, ánh mắt nhìn lên đoản kiếm trên bộ xương thú.

Hắn rút kiếm này ra, cẩn thận nhìn thoáng qua, bên trên cũng có phong ấn, dường như giống hệt thanh kiếm mà hắn lấy được trước kia. Ngay khi đoản kiếm này bị rút ra, bộ xương thú bỗng chấn động, trong chốc lát liền hóa thành tro bụi. Trầm ngâm một lát, Vương Lâm hiểu rằng lúc này không phải lúc giải khai phong ấn, liền thu đoản kiếm lại, đi ra khỏi động phủ.

Nhìn trời tối đen, Vương Lâm nhẹ giọng nói:

- Chúng ta rời khỏi nơi này!

Hắn vừa nói xong, thân thể nhoáng lên một cái, cuốn Trần Thiên Quân bay ra khỏi sơn cốc, Vân Hồn Tử theo sát phía sau, nhanh chóng bay đến biên giới Thất Thải Giới.

Ba người do Vương Lâm dẫn đầu, bay đi rất nhanh. Phía xa xa đột nhiên có một khí tức phóng lên cao, chỉ thấy một lão phụ nhân mặc áo xanh chạy tới, dường như rất do dự, không dám tới gần mà chỉ đi theo sau rất xa.

Bốn đạo cầu vồng trên không trung dần dần đi tới biên giới Thất Thải Giới, chỗ của Tế Đàn mà trước đây bọn họ đã tiến vào nơi này. Nhưng Tế Đàn kia đã tan vỡ, đã trở thành một đống đổ nát.

Đứng ở chỗ này, Vương Lâm hai tay bấm quyết, trong đầu hiện lên phương pháp cùng ấn quyết rời khỏi nơi này mà hắn lấy được trong ký ức của Thương Tùng Tử. Trong chốc lát, hai tay hắn càng lúc càng nhanh, từng đạo ấn ký bay ra rơi vào hư không phía trước, phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, dường như có một cái khe như ẩn như hiện, chậm rãi chuẩn bị mở ra.

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên thần sắc Vương Lâm biến đổi, hai tay ngưng lại, ngẩng mạnh đầu. Chỉ thấy bầu trời tối đen, trong khoảnh khắc này có một cơn lốc xoáy lớn ầm ầm biến ảo hiện ra. Cơn lốc xoáy này bống nhiên xuất hiện, khuấy động bầu trời, làm cho bầu trời tối đen như thể tan vỡ, hóa thành vô số mảnh trở thành một phần của cơn lốc xoáy. Hai ánh mắt vô tình ẩn chứa sự tang thương từ xa xưa ầm ầm từ sâu bên trong cơn lốc xoáy xuất hiện, nhìn thẳng về phía Vương Lâm!

- Nuốt lấy đạo quả của bổn tôn, chẳng lẽ cứ như vậy mà rời khỏi sao?

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Hành trình lấy vợ =)))
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 ngày trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 ngày trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

4 tuần trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Sức Mạnh Tràn Về

Trả lời

1 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.