Logo
Trang chủ
Chương 1184: Tung hoành Vô Cực (6)

Chương 1184: Tung hoành Vô Cực (6)

Đọc to

Trong đại hội trước đây của Vô Cực Tông, Thanh Vân Tông là tông phái đứng hạng ba trong Tinh Vực cấp bảy. Thần thông của Thanh Vân Tông chú trọng sự biến hóa, ẩn giấu ý niệm khó lường, môn hạ đệ tử có hơn bảy ngàn người, nhiều năm qua đào tạo vô số cao thủ. Tất cả cao thủ đều được Vô Cực Tông tuyển đi, trở thành trọng điểm bồi dưỡng.

Vẻ mặt người đàn ông trung niên mang giọng nói bình thản cực kỳ tĩnh lặng, làn da hơi vàng như mang bệnh nặng. Người này vừa dứt lời liền phóng ra từ đám người phía tây đài cao, tựa dưới chân hắn có đám mây vô hình nâng thân thể lên, dần dần tới gần đài.

Người đàn ông này mặc áo xanh, rất có danh tiếng trong Tinh Vực cấp bảy, ngày thường hắn thường bế quan, chẳng màng thế sự. Lần này đại hội chủ tông được tổ chức long trọng, hắn mới xuất quan tham dự. Người này tu vi dũng mãnh, mơ hồ bùng ra khí tức Toái Niết hậu kỳ.

Nghe nói người này chính là một trong ba đệ tử môn phái được Vô Cực Tông quyết định tham gia đại hội Tinh Vực cấp tám. Vài ngàn năm qua hắn được Vô Cực Tông cực kỳ coi trọng, vô số đan dược và pháp bảo, thậm chí thuật thần thông cũng liên tục ban xuống trợ giúp. Hơn nữa, người này còn được một vị trưởng lão trong nhóm bảy vị Thái Thượng của Vô Cực Tông tự mình truyền đạo ngàn năm.

Có thể nói, người này đã tập hợp toàn bộ thực lực Vô Cực Tông, là tu sĩ đại thần thông được bồi dưỡng trọng điểm với mục đích chiến thắng trong đại hội tông phái cấp tám. Khi bước chân hắn giẫm xuống, đám người bên dưới bắt đầu thảo luận ồn ào.

Nhìn qua, người đàn ông mặc áo xanh này không lớn tuổi, nhưng thời gian tu đạo đã đạt đến vài ngàn năm. Lúc này, vẻ mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, khi rơi người xuống trước mặt Vương Lâm, hắn ôm quyền nói:

- Lữ đạo hữu, xin chỉ giáo!

Người này vừa nói xong, hai mắt bùng lên tinh quang, một thân tu vi Toái Niết ầm ầm tràn ra, tạo thành vòng xoáy lấy thân thể làm trung tâm, quét ngang bốn phía. Lúc này, thiên địa dường như thay đổi, từ xa nhìn có thể thấy vòng xoáy khổng lồ chậm rãi chuyển động. Hư ảnh mãnh hổ chín đầu màu đỏ đột nhiên huyễn hóa ra trong vòng xoáy, một tiếng gầm rống kinh thiên vang lên.

- Hổ Hồn Cửu Chuyển!

Ánh mắt đám người có kiến thức rộng rãi trong đám tu sĩ khắp bốn phía đột nhiên ngưng trọng.

Trong đám người Vô Cực Tông đang ngồi trên khán đài, vẻ mặt Phùng Hải trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm Vương Lâm. Tâm cơ của lão rất sâu, nếu không phải chuyện bất đắc dĩ tuyệt đối chẳng cùng chém giết với người mà chính mình không nắm chắc phần thắng. Lúc này, lão đang lợi dụng cơ hội để xem tu vi cực hạn của kẻ đã giết Triệu Long.

Đám trưởng lão còn lại của Vô Cực Tông cũng dùng ánh mắt đánh giá người cùng thế hệ nhìn về phía kẻ mặc áo xanh. Trong lòng bọn họ đều biết rõ, nếu tên đàn ông trung niên kia không phải một trong ba người bắt buộc tham dự đại hội tông phái cấp tám, chắc chắn sẽ trở thành trưởng lão Vô Cực Tông.

Lão già áo bào trắng, tông chủ Vô Cực Tông nheo mắt, lộ vẻ khen ngợi, dù biết người đàn ông áo xanh này không phải kẻ mạnh nhất trong đám ba người kia, nhưng tu vi Toái Niết hậu kỳ cũng đủ chứng tỏ sự hùng mạnh của Vô Cực Tông.

Trong những lần đại hội tông phái cấp tám trước đó, Vô Cực Tông đều đi đến giai đoạn cuối của đại hội. Lần này, lão già áo trắng tin Vô Cực Tông dù không thể chiến thắng và trở thành đệ nhất, tuyệt đối không rớt xuống vị trí cuối cùng như những năm xưa.

Hai mắt người đàn ông áo xanh bùng lên chiến ý, hai tay bấm pháp quyết chỉ về phía trước, mãnh hổ chín đầu bên ngoài thân thể hắn được hình thành trong lốc xoáy đột nhiên phát ra những tiếng nổ ầm ầm. Khi mãnh hổ chín đầu gầm rống, thân thể hóa thành trăm trượng, chín đầu từ chín phương hướng khác nhau phóng về phía Vương Lâm mà thôn phệ. Lúc này, thiên địa dường như vì sự xuất hiện của mãnh hổ chín đầu mà trở thành một màu đỏ máu.

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, không chút biến hóa nào. Lần này hắn đến Vô Cực Tông chính là muốn dùng một chữ nhanh, dùng tốc độ cực nhanh bộc phát thực lực, chỉ như vậy mới có thể làm thanh danh Quy Nguyên Tông bùng lên mạnh mẽ.

Nếu để thời gian kéo dài, một khi không thể áp chế vết thương và sinh ra chuyển biến xấu, lợi bất cập hại.

Khoảnh khắc mãnh hổ chín đầu gầm rống, Vương Lâm tiến về phía trước một bước, khi bước chân giẫm xuống, ý cảnh của hắn đột nhiên thay đổi, bốn phía quanh thân thể trở nên vặn vẹo, không phân biệt được thật giả. Khi tiến lên một bước, tay phải Vương Lâm vung lên hư không phía trước, ngọn lửa màu lam đột nhiên bùng lên, bao phủ toàn thân, tạo thành vòng xoáy lửa.

- Mở!

Vương Lâm khẽ quát một tiếng, vòng xoáy lửa bên ngoài thân thể hắn đột nhiên nghịch chuyển, ầm ầm tản về bốn phía, khoảnh khắc sau đã đánh thẳng về phía mãnh hổ chín đầu.

Những tiếng nổ ầm ầm lập tức vang vọng, những con sóng tản ra kịch liệt trong thiên địa, mãnh hổ chín đầu lập tức bị ngọn lửa màu lam bao vây, ba đầu mãnh hổ lập tức tan vỡ, phát ra những tiếng nổ kinh thiên động địa.

Hình bóng Vương Lâm lập tức phóng ra khỏi ngọn lửa, tiến về phía người đàn ông áo xanh. Khi hắn phóng về phía trước, tay phải nâng lên chỉ bầu trời, quát:

- Thiên Địa Chi Hỏa!

Lời này vừa dứt, trong đám tu sĩ gần mười vạn khắp bốn phía đài cao, hễ là những người có thần thông liên quan đến hỏa, vẻ mặt lập tức biến đổi. Bọn họ rõ ràng phát hiện, khoảnh khắc này, nguyên lực thuộc tính hỏa trong thân thể không còn được chính mình điều khiển, tất cả trở nên điên cuồng, muốn lao ra khỏi cơ thể, dường như đang được kêu gọi.

Khoảnh khắc này, thân thể tất cả tu sĩ có lực lượng liên quan đến hỏa trên khắp khán đài dường như bốc cháy, ngọn lửa bùng lên ngập trời, phóng thẳng về phía Vương Lâm, ngưng tụ lại.

Vẻ mặt một vị trưởng lão tóc trắng trong đám người Vô Cực Tông lập tức biến đổi, thần thông lão tu luyện thuộc hệ hỏa, lúc này lão vội vàng khoanh chân, hai tay bấm pháp quyết điểm lên ngực vài cái, hỏa nguyên thần trong cơ thể mới yên ổn trở lại. Khoảnh khắc này, dường như Vương Lâm đã hóa thân thành ngọn lửa bùng lên từ thời kỳ thiên địa sơ khai, đã trở thành người điều khiển ngọn lửa, tất cả lửa trong thiên địa đều phải nghe hiệu lệnh của hắn.

Hàng loạt ngọn lửa từ trong đám tu sĩ bay ra, tất cả đều hướng về phía Vương Lâm, ngưng tụ lại. Toàn bộ mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Khi Vương Lâm đi về phía trước, tay phải hắn lập tức được những ngọn lửa khắp bốn phía phóng đến, hóa thành hỏa cầu cực lớn. Khi tay phải vung lên, hỏa cầu này ầm ầm dung nhập vào tay Vương Lâm.

Vẻ mặt người đàn ông áo xanh biến đổi, thân thể lập tức lui về phía sau, hắn vung trảo lên hư không, túi trữ vật lập tức xuất hiện. Hắn đang muốn lấy pháp bảo ra chống cự.

Nhưng Vương Lâm sao có thể để người kia có cơ hội lấy pháp bảo, tu sĩ Toái Niết chắc chắn có pháp bảo với uy lực khổng lồ, một khi lấy ra, trận chiến này không thể kết thúc trong thời gian ngắn. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay trái đột nhiên chỉ về phía đối phương, trong miệng truyền ra một tiếng:

- Định!

Một chữ vừa ra, thân thể người đàn ông áo xanh phải ngừng lại, khoảnh khắc khi người đàn ông áo xanh ngừng lại, Vương Lâm hóa thành biển lửa bùng đến gần. Hỏa cầu trên tay phải hắn lúc này đã như ngọn lửa trên tay, hai ngón tay hắn khẽ điểm lên ngực đối phương vài cái.

Mỗi một chỉ điểm xuống đều phát ra những tiếng nổ vang vọng, thân thể người đàn ông áo xanh càng chấn động, toàn thân lập tức bao phủ trong ngọn lửa. Sau ba chỉ, người này phun ra ngụm máu tươi, thân thể bị luồng lực lượng khổng lồ đẩy mạnh, văng thẳng xuống dưới.

Nếu chỉ như vậy không thể biểu hiện thần thông của Vương Lâm, thân thể hắn dừng lại, tay phải lại vung trảo lên hư không.

Khoảnh khắc khi trảo được vung lên, biển lửa vô tận lại được huyễn hóa ra trong thiên địa, biển lửa quét ngang che phủ bầu trời, làm nơi đây trở thành thế giới đầy lửa.

Khoảnh khắc khi biển lửa bùng lên, điên cuồng phóng tới thân thể người đàn ông áo xanh bị đánh văng, những tiếng nổ ầm ầm liên tục vang vọng một cách kinh người. Cuối cùng, một tiếng đùng vang lên, toàn thân người đàn ông áo xanh bùng ra máu tươi nhưng không tan vỡ, trong thân thể bùng ra những luồng sáng màu trắng bạc, liên tục đối kháng, triệt tiêu lực lượng ngọn lửa.

Vẻ mặt người đàn ông áo xanh không còn chút máu, người này từ trên đài cao vạn trượng rơi xuống đất. Khoảnh khắc khi rơi xuống, mặt đất bên dưới lập tức vang lên tiếng ken két, hàng loạt vết nứt bùng ra, liên tục vỡ vụn.

Thân thể người đàn ông áo xanh lại tiếp tục lui về phía sau, liên tục lùi vài trăm trượng mới ngừng lại. Hắn phun ra ngụm máu tươi rơi trên mặt đất.

- Đa tạ đạo hữu hạ thủ lưu tình!

Người đàn ông áo xanh trầm tư một lát, hướng về phía Vương Lâm vẫn như thường, dường như trận chiến vừa rồi đối với hắn mà nói cực kỳ nhàn nhã. Thật sự hắn đã xuống tay lưu tình, nếu không, một đòn tấn công vừa rồi cũng đủ làm thân thể đối phương tan vỡ.

Nhưng lần này ra tay, Vương Lâm cũng phải trả giá lớn, hắn đã cưỡng chế thi triển toàn lực, tình trạng vết thương lại nặng thêm một phần, nhưng người ngoài không thể nào nhìn ra được.

Khoảnh khắc khi người đàn ông áo xanh thảm bại, phần lớn tu sĩ khắp bốn phía khán đài đều đứng thẳng lên, nhìn về phía hình bóng Vương Lâm đứng trên đài cao, quần áo bị những cơn gió thổi tung phần phật, trong mắt đám người đều lộ vẻ kính sợ nồng đậm.

Trong mắt đám trưởng lão Vô Cực Tông cũng lộ vẻ hoảng sợ, dù trước đó bọn họ đã nghe nói thực lực khủng bố của Vương Lâm, nhưng những gì tai nghe chỉ là giả, dù vẫn tin là thật, cũng không bằng trực tiếp nhìn thấy.

Tình cảnh trước đó, Vương Lâm đã giết người của Tiên Âm Môn và Tầm Loan Tông, dù sao cũng sinh ra cảm giác lấy mạnh hiếp yếu, dù thần thông kinh người, những trưởng lão Vô Cực Tông cảm thấy chính mình cũng làm được, cho nên cũng không quá để ý. Nhưng tình cảnh trước mắt đã hoàn toàn khác biệt.

Tu vi của người đàn ông áo xanh cũng không có gì khác biệt với đám trưởng lão, lúc này bọn họ cũng cảm thấy đồng cảm, nhưng lại đau khổ phát hiện ra, dù mình đổi cho người đàn ông áo xanh, cũng thất bại mà thôi.

Mà quan trọng là vẻ mặt của Lữ kia vẫn như thường, dường như cực kỳ thoải mái, căn bản không phải đã sử dụng toàn lực, điều này làm trong lòng bọn họ chấn động, Phùng Hải trở nên trầm tư, nhìn về phía Vương Lâm trên đài cao, ánh mắt chợt lóe.

Trong mắt vị trưởng lão tu luyện thần thông hệ hỏa bên cạnh Phùng Hải cũng bùng lên vẻ kinh hoàng, lão là người cảm nhận sâu sắc nhất. Khoảnh khắc cuối cùng của cuộc chiến vừa rồi đã làm lão sinh ra cảm giác, chỉ cần đối phương sinh ra ý niệm, ngọn lửa sẽ từ bỏ thân thể chính mình, trở thành thứ được đối phương sử dụng. Trong tất cả những trận chiến giữa lão và người khác, chuyện quỷ dị thế này đúng là lần đầu tiên xảy ra.

Ánh mắt Vương Lâm vẫn rất bình tĩnh, hắn nhìn qua đám mây trên bầu trời, chậm rãi nói:

- Hôm nay Lữ mỗ muốn chiến đấu, còn người phương nào muốn tham chiến không?

- Đỗ Lâm, người Tử Tùng Cốc cấp bảy, xin được Lữ đạo hữu chỉ giáo.

- Tại hạ là Doãn Hồ, người Thiên Âm Tông cấp bảy, xin Lữ đạo hữu chỉ giáo.

Giọng nói của một nam, một nữ hầu như cùng vang lên, từ hai phía đông và nam xuất hiện hai luồng cầu vồng phóng đi như tên bắn, khoảnh khắc sau đã đến gần. Lúc này, sau khi đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên khẽ ngừng lại.

- Nhóm người các ngươi cùng lên một lúc đi!

Vương Lâm thu hồi ánh mắt nhìn lên bầu trời, bình thản mở miệng. Hắn nâng tay phải lên, đẩy thẳng về phía đài cao bên dưới. Đài cao khổng lồ chiếm giữ gần một nửa tu chân tinh lập tức chấn động ầm ầm, ngay cả tu chân tinh cũng chấn động theo. Luồng khí tức tang thương dường như theo trảo tay phải Vương Lâm trực tiếp sinh ra từ trên tu chân tinh, làm cho thân thể Vương Lâm dường như bùng ra luồng khí tức mơ hồ.

- Rút Lực Linh Hồn!

Lập tức có tu sĩ hô lên kinh hoàng, trong giọng nói tràn đầy sự sợ hãi.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Yêu Thần Ký
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

3 tuần trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Sức Mạnh Tràn Về

Trả lời

1 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.