Logo
Trang chủ

Chương 120: Tỏa Quốc đại trận

Đọc to

Vương Lâm, dung nhan vừa mừng vừa sợ, vội vàng đón lấy ngọc phù, bái tạ không ngớt. Trung niên văn sĩ trao phù xong, chẳng đoái hoài đến hắn nữa, liền bay vút vào phượng xa, cùng Phượng Loan thấp giọng trò chuyện.

Thấy văn sĩ đã vào xe, Vương Lâm cáo từ, rời khỏi xem đài, hòa vào đám đông tu sĩ.

Biên giới Hỏa Phần quốc giáp ranh Tuyên Vũ quốc, ngoài tu sĩ di chuyển, dân chúng cũng lũ lượt kéo đến. Hỏa linh thú biến dị giờ ít tấn công người phàm, mục tiêu của chúng chỉ còn Vương Lâm trong đại quân tu sĩ.

Thời gian lặng lẽ trôi, hỏa linh thú vẫn chậm rãi đuổi theo, số lượng ngày càng đông, khiến đám tu sĩ nặng trĩu lòng.

Ở biên giới Hỏa Phần quốc có một cái bồn địa rộng lớn. Đại quân tu sĩ đến đây, tứ đại phái cùng một số đại gia tộc tu chân liền tụ họp. Mười chín tu sĩ Nguyên Anh kỳ mật đàm với nhau.

Sau cuộc mật đàm, mười chín vị tu sĩ bay lên không trung.

Một vị Nguyên Anh kỳ của Lạc Hà môn trầm giọng:

- Sau nhiều năm dò xét, Lạc Hà môn ta đã tìm ra vị trí hỏa linh thú tổ, nơi chúng sinh ra. Phong ấn được nơi này, ắt sẽ kiềm chế được núi lửa. Lúc đó, dựa vào Tỏa Quốc đại trận tiền bối lưu lại ngàn năm, có thể giam cầm hỏa linh thú.

Một trung niên nam tử mặt mày hồng hào của Tà Ma tông, liếc xéo, hừ nhẹ:

- Nếu lão tổ tông đã đề phòng, sao không diệt trừ hết từ đầu, còn lưu lại trận pháp làm gì?

Ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Thi Âm tông không mang quan tài phía sau, hẳn là đã thu xác, thời gian đoạt xá sắp đến gần.

Ba người này thờ ơ nhất, dường như chẳng điều gì lọt vào mắt. Nếu không phải linh khí Hỏa Phần quốc cuồng loạn khiến họ không thể khôi phục, còn lâu họ mới đến đây tham dự.

Tống lão tổ của Chiến Thần điện, đảo mắt nhìn quanh, nói:

- Lão tổ tông Hỏa Phần quốc ta cũng khó tính được chuyện núi lửa bộc phát, hỏa linh thú uy hiếp. Dù có tính trước, e cũng khó tránh. Ngàn năm nỗ lực bố trí Tỏa Quốc đại trận, để lại cho hậu thế một con đường sống đã là đủ lắm rồi. Chư vị đạo hữu, chúng ta bắt đầu thôi!

Lão nhân họ Tống dứt lời, đám trung niên văn sĩ, Phượng Loan, sáu Nguyên Anh kỳ tu sĩ của Chiến Thần điện đứng vào vị trí khác nhau. Tay mỗi người kết ấn kỳ dị, đồng thanh quát lớn. Sáu đóa hoa sen từ tay bắn ra, rơi xuống bồn địa hướng đông. Một tiếng động vang lên, từ bồn địa tỏa ra làn sương mù đỏ rực.

Tiếp theo là Lạc Hà môn, Tà Ma tông, Thi Âm tông. Vô số đóa sen từ trời giáng xuống, rơi vào vị trí các hướng Nam, Tây, Bắc.

Tiếng động càng thêm dữ dội. Sương mù đỏ bốc lên càng lúc càng nhiều. Bay lên không trung, chúng ngưng tụ lại, tạo thành vô số hình thù, cuối cùng hình thành một cái vụ hoàn khổng lồ.

Lúc này, mấy vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ của các gia tộc tu chân có chút bất đắc dĩ. Bọn họ vỗ mạnh vào trán, xuất ra nguyên anh, nhanh chóng bay lên không. Nguyên anh tới trước vụ hoàn liền chần chừ.

- Chư vị đạo hữu tán tu còn chưa hành động, còn đợi đến khi nào? - Một vị tu sĩ Lạc Hà môn quát lên.

Một Nguyên anh đang chập chờn trước vụ hoàn, phát ra thanh âm the thé:

- Chư vị đạo hữu! Tứ đại phái đã lấy Bổ Anh đan ra tặng, chúng ta cũng được bù lại trăm năm linh lực, ta đành liều mạng vậy! - Nói xong, thân thể nguyên anh khẽ động, hai tay bắt ấn, gầm lên một tiếng, rồi vọt vào trong vụ hoàn. Trong nháy mắt, thân thể nguyên anh dung nhập vào trong vụ hoàn, không thể phân biệt được.

Đám nguyên anh còn lại cũng đều cắn răng đi vào. Kích thước vụ hoàn không đổi, nhưng lại phát ra linh lực dao động.

Đám tu sĩ tiền bối Hỏa Phần quốc, phòng ngừa núi lửa bộc phát nên đã bày ra Tỏa Quốc đại trận. Không chỉ bắt bốn đại môn phái xuất lực mà còn cần tu sĩ Nguyên Anh kỳ tự xuất ra Nguyên anh nhập vào bên trong. Có như vậy mới làm cho trận pháp vận chuyển không hề có kẽ hở, chính thức tỏa quốc.

Huyết sắc trên vụ hoàn càng lúc càng đậm, từ từ bay lên không trung, tới một vị trí rất cao. Ngay sau đó, vụ hoàn đột nhiên khuếch tán, nhanh chóng lan tỏa ra bốn phía Hỏa Phần quốc.

Những nơi vụ hoàn đi qua, tất cả núi lửa đều xuất hiện sương mù đỏ. Sương mù đó nhanh chóng bị hút vào vụ hoàn, khiến tốc độ khuếch tán càng nhanh hơn.

Khoảng một nén nhang, vụ hoàn đã lan khắp Hỏa Phần quốc. Một cái lồng màu đỏ chụp xuống toàn bộ Hỏa Phần quốc. Tỏa Quốc đại trận đã được mở thành công.

Một khi Tỏa Quốc đại trận được mở ra, ngoại trừ người phàm có thể đi lại, tất cả tu sĩ hay linh thú có năng lực thần thông đều không thể ra vào.

Mười chín vị tu sĩ Nguyên Anh của tứ đại phái nhanh chóng lùi lại khi đại trận mở ra. Mấy người đỡ lấy thân thể tán tu Nguyên Anh kỳ, đưa về gia tộc. Ai không có gia tộc thì thống nhất đưa về Lạc Hà môn.

Mấy vị tu sĩ Lạc Hà môn đứng ngoài đại trận, khom lưng, cúi đầu, cao giọng:

- Chư vị đạo hữu cứ an tâm hộ trận. Lạc Hà môn ta xin bảo đảm an toàn cho thân thể của các vị. Tỏa Quốc đại trận này chỉ duy trì ba tháng. Sau ba tháng, khi chúng ta ổn định ở Tuyên Vũ quốc, thượng cấp tu chân quốc sẽ phái người đến diệt Hỏa linh thú. Lúc đó, bọn ta sẽ tự mình nghênh đón chư vị trở về.

Dứt lời, tu sĩ Nguyên Anh kỳ của ba phái còn lại cũng khom lưng, ôm quyền, thể hiện rõ sự chân thành.

Sau khi Tỏa quốc đại trận được mở ra, tất cả hỏa linh thú gầm rống giận dữ, liên tục công kích vào cái lồng màu đỏ. Nhưng mặc cho chúng công kích thế nào vẫn không thể phá nổi. Tạm thời ngăn được sự truy kích của Hỏa linh thú, đại quân tu sĩ liền đẩy nhanh tốc độ, kiếm quang rợp trời vượt qua biên giới Tuyên Vũ quốc.

Ở biên giới Tuyên Vũ quốc có quân đội phàm nhân chiếm đóng. Bọn họ ngơ ngác nhìn kiếm quang bay đầy trên đầu.

Chẳng cần ai hô hào, tất cả quẳng vũ khí, quỳ xuống dập đầu, bái lạy không thôi.

Trong đám quân đội có một trung niên nhân mặc đạo bào, kinh ngạc nhìn lên, mặt tái mét, thì thào:

- Đây...đây...là tu sĩ Hỏa Phần quốc!

Hắn hít một hơi thật sâu, nét mặt đại biến, vội lùi lại phía sau.

Đúng lúc đó, mấy tiếng cười khằng khặc từ trên trời vọng tới. Một vị tu sĩ Kết Đan kỳ của Tà Ma tông đạp kiếm quang bay tới.

Một tia sáng chợt lóe, ba thanh phi kiếm từ các góc độ khác nhau đâm xuyên qua cơ thể tu sĩ kia.

Người đó kêu lên bi thảm, thân thể đứt thành mấy đoạn, máu văng khắp nơi.

Đám quân đội phàm nhân lập tức giải tán. Ngay cả tướng quân cũng bỏ chạy trối chết, sợ bị liên lụy.

Vạn đạo kiếm quang tiến vào Tuyên Vũ quốc. Tới một ngọn núi gần biên giới có sương mù bao phủ, một lão nhân mặt mày âm lãnh, chợt xuất hiện trước đại quân tu sĩ. Tay phải lão phất nhẹ, hóa thành một bàn tay khổng lồ chụp lên ngọn núi.

Một đạo kim quang từ ngọn núi tỏa ra, hóa thành một vòng sáng, cố ngăn cản bàn tay đó. Trong vòng sáng có hơn ngàn tu sĩ đang bối rối nhìn lên. Một lão bà tóc bạc bay ra, quát lớn:

- Đạo hữu Hỏa Phần quốc! Các ngươi có ý gì?

Chiến Thần điện Dương Sâm nhoáng lên, xuất hiện trên vòng sáng. Hắn bình thản, tay phải chộp một cái, vòng sáng phát ra những tiếng động lớn, bị nghiền nát, biến mất không còn dấu vết.

Ánh mắt lão bà co lại, không nói tiếng nào, xoay người bỏ chạy, thoáng cái đã ra ngoài mười dặm. Đột nhiên, trên tầng mây chợt hiện lên thân hình Dương Sâm. Hắn lạnh lùng nhìn lão bà, vung tay lên. Lão bà kêu to một tiếng, xuất ra nguyên anh.

Nguyên anh vừa xuất hiện, bản thể đã bị một nguồn năng lượng mang tính hủy diệt đánh cho nát bấy.

Lão bà kinh hãi run rẩy. Tu vi lão bà mới tới Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng thực lực đối phương là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong. Tu vi như thế, khắp Tuyên Vũ quốc cũng không vượt quá ba người. Trong lòng lão bà không hề có ý định phản kháng.

- Ngươi chạy không thoát đâu. - Dương Sâm hừ nhẹ, cất bước đuổi theo.

Tạm thời không nói tới chuyện của Dương Sâm, chuyển đến nơi ngọn núi kia. Sau khi vòng sáng bị đánh nát, tu sĩ Trúc Cơ, Kết Đan kỳ Hỏa Phần quốc lao lên, gặp người là giết. Trong nháy mắt, trên ngọn núi máu chảy thành sông, không còn ai sống sót.

Một ngọn núi to lớn đã bị bốn đại tông phái chiếm cứ. Hơn vạn đệ tử dừng chân trên ngọn núi. Trên bầu trời, mười tám vị tu sĩ Nguyên Anh còn lại lơ lửng.

Tống tu sĩ Chiến Thần điện lóe lên quang mang, giọng tràn ngập sát khí:

- Đây là một cuộc chiến không có đúng sai. Nếu trong ba tháng, chúng ta không thể đặt chân ở Tuyên Vũ quốc, hỏa linh thú sẽ phá trận mà ra. Hỏa linh thú không đáng sợ, đáng sợ là không có thiên địa linh khí để tu luyện. Chiến Thần Điện, Tà Ma tông, Lạc Hà môn, Thi Âm tông liên kết thành Hỏa Phần minh. Đệ tử của liên minh có tu vi Trúc Cơ kỳ sẽ được nhận bảo vật cấp bậc Kết Đan kỳ. Tu vi Kết Đan kỳ thì được nhận pháp bảo cấp bậc Nguyên Anh kỳ. Trong chiến tranh, ai đoạt được vật phẩm gì, liên minh sẽ không đoạt lại. Các vị đệ tử! Đây là một trận chiến, nhưng ta hy vọng các ngươi hãy coi đó là một cuộc xâm lược vì sinh tồn.

Một vị tu sĩ Nguyên Anh Lạc Hà môn ho khan vài tiếng, nói:

- Ngoài pháp bảo, mỗi người sẽ được phát một ngọc phù. Trên ngọc phù ghi lại số lượng địch nhân bị giết. Cứ giết được một trăm người tu vi Ngưng Khí kỳ, hoặc mười người tu vi Trúc Cơ kỳ sẽ được mười khối trung phẩm linh thạch. Giết được hai mươi người tu vi Trúc Cơ kỳ hay một người tu vi Kết Đan kỳ thì được tặng mười bình linh dược.

Đề xuất Kiếm Hiệp: Đại Đường Song Long (Dịch)
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

3 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

3 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.