Từ mi tâm Thượng Quan Mặc, một giọt bản mệnh tinh huyết màu vàng kim chậm rãi bay ra, tỏa ánh hào quang nhàn nhạt. Vương Lâm đứng đó, thần sắc thản nhiên, tay phải khẽ vẫy. Tinh huyết kia lập tức bay vào lòng bàn tay hắn.
Không chút do dự, Vương Lâm nuốt trọn tinh huyết vào bụng. Ngay tức khắc, nó tiến thẳng vào thức hải của hắn, bị thần thức Cực Cảnh bao bọc lấy. Từ giờ trở đi, chỉ cần hắn niệm chú, Thượng Quan Mặc ắt vong mạng.
Ngược lại, nếu Vương Lâm bỏ mình, Thượng Quan Mặc cũng khó thoát khỏi tử vong.
Bản mệnh tinh huyết, thực chất không khác gì một loại cấm chế, chỉ là tác dụng trực tiếp hơn. Thức hải của con người, thoạt nhìn kiên cố, nhưng thực tế lại vô cùng mỏng manh. Nếu nuốt quá nhiều tinh huyết, rất có thể gây ra hỗn loạn, dẫn đến hậu quả khôn lường.
Bởi vậy, bản mệnh tinh huyết có một sự hạn chế nhất định, không phải ai cũng thích thú sử dụng. Hơn nữa, có hàng ngàn loại cấm chế khác có thể đạt được hiệu quả tương tự.
Một điểm quan trọng nữa, bản mệnh tinh huyết phải do tu sĩ tự nguyện hiến ra. Nếu cưỡng ép, trừ phi kẻ đó có đại thần thông, bằng không, dù muốn cũng không thể lấy được.
Thượng Quan Mặc cũng là vạn bất đắc dĩ. Hắn biết, đối phương sẽ không dễ dàng buông tha, thậm chí còn có thể đặt lên người hắn vô số cấm chế lợi hại. Bởi vậy, khi khẩn cầu bái sư, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Thực chất, bái sư chỉ là cái cớ để hắn tìm đường thoát thân mà thôi.
Nhưng hắn không ngờ, đối phương lại không hề động lòng. Rơi vào đường cùng, để bảo toàn tính mạng, hắn mới chủ động hiến ra bản mệnh tinh huyết. Chờ đến khi đối phương thu nhận, nỗi hoang mang trong lòng hắn mới vơi đi phần nào.
Vương Lâm lạnh lùng nhìn hắn, quay người đi, nói với Mộc Nam:
"Tiếp tục dẫn đường."
Từ khi Vương Lâm giết chết trưởng lão Đấu Tà phái, hắn đã hạ quyết tâm, không thể mềm lòng. Giết một kẻ bình thường của Đấu Tà phái thì dễ giải quyết, nhưng giết trưởng lão, chắc chắn đối phương sẽ truy cứu đến cùng. Vương Lâm giờ không còn là thiếu niên thôn dã mộc mạc, chất phác ngày xưa. Tâm tính và phương thức hành xử đều lão luyện hơn rất nhiều.
Năm đó, giết chết Đằng Lệ đã dẫn đến một loạt chuyện không hay. Từ đó, Vương Lâm hạ quyết tâm, nếu đã giết một người, thì để loại bỏ hậu họa, có giết thêm mười người nữa cũng chẳng sao. Chính vì thế, hắn mới quyết định tận diệt Đấu Tà phái.
Chỉ có diệt Đấu Tà phái, mới có thể ngăn chặn những hậu họa về sau.
Nghĩ vậy, Vương Lâm kéo Lý Mộ Uyển, thân mình vọt lên. Đồng thời, dẫn lực thuật hóa thành hai cánh tay to, tóm lấy Mộc Nam, Mộc Bắc, bay về phía trước.
Sắc mặt hai huynh đệ tái mét, nhưng không dám kêu ca nửa lời. Bọn họ vội vàng ổn định thân hình, cúi đầu đi trước dẫn đường.
Về phần Thượng Quan Mặc... Lúc này, hắn mới lau mồ hôi trên trán, theo sát phía sau, trong lòng chua xót, nhưng không dám biểu lộ ra mặt, sợ sát tinh nổi sát tâm.
"Tử chú thuật... Nhất định là hắn sử dụng Tử chú thuật. Người có thể luyện được loại công pháp độc ác thế này, chắc chắn không phải người bình thường," Thượng Quan Mặc thầm nghĩ, thỉnh thoảng lại nhìn trộm Vương Lâm.
Trong lòng Lý Mộ Uyển trào dâng một cảm giác khó tả. Nàng ngước đầu nhìn Vương Lâm. Nằm mơ nàng cũng không ngờ, đối phương quả nhiên đã đạt đến Kết Đan kỳ. Hơn nữa, tất cả những việc xảy ra trên đường, đều ứng với lời nói trước khi hắn rời khỏi động.
"Dưới Nguyên Anh kỳ, không có địch thủ."
Nghĩ lại cuộc sống ở Tu Ma Hải mấy năm qua, Lý Mộ Uyển có cảm giác như đang mơ. Tất cả những điều đó, khác xa với cuộc sống trước đây của nàng.
Trước kia, Lý Mộ Uyển nếu không phải thổ nạp, thì cũng luyện đan dược, hiếm lắm mới ra ngoài một lần. Mà mỗi khi ra ngoài, ca ca của nàng cũng sẽ đi cùng. Có ca ca bảo vệ, gần như không có nguy hiểm gì xảy ra.
Thêm vào đó, nàng là người có thiên tư thông minh, đặc biệt trong luyện đan và trận pháp, đúng là một thiên tài. Nàng được trưởng bối Lạc Hà môn yêu mến, trong môn phái cũng không ít người theo đuổi, chỉ là không ai khiến nàng động lòng.
Lần đầu tiên gặp Vương Lâm, nàng đã coi thường hắn, suýt chút nữa thì mắc phải sai lầm. Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó đánh nhau với hắn, dù có ca ca nàng cũng không phải là đối thủ. Nàng biết, bây giờ kết cục duy nhất của những người kia sẽ là bị giết sạch. Thậm chí, ngay cả một người có dung nhan xinh đẹp như nàng, cũng chẳng khiến đối phương thương hại.
"Hắn là một người vô tình..." Lý Mộ Uyển nhìn Vương Lâm, trong lòng thở dài. Mấy năm nay, nàng hoàn toàn tin tưởng, đối phương không thể có những ý nghĩ hạ lưu với mình. Bởi trong mắt hắn, nàng chẳng qua chỉ là một cái lò luyện đan di động mà thôi.
Trong lòng Lý Mộ Uyển dâng lên một nỗi chua xót, cảm giác này càng lúc càng tăng, cuối cùng lan tỏa khắp thân thể. Vương Lâm trong lúc cấp tốc phi hành, chau mày nhìn Lý Mộ Uyển, lạnh lùng nói:
"Cô không cần quá lo lắng. Đợi sau khi ta giải quyết xong chuyện này, sẽ đưa cô tới Hỏa Phần Minh."
Sắc mặt Lý Mộ Uyển càng thêm tái nhợt. Nàng cắn nhẹ vào môi, xoa trán một cái.
Hai người cùng lâm vào im lặng. Bỗng nhiên, hai huynh đệ Mộc Nam, Mộc Bắc đang đi phía trước chợt đứng lại, sắc mặt bất định. Từ trong sương mù, xuất hiện trước mặt bọn họ hàng trăm tu sĩ, tất cả đều chăm chú nhìn vào cái chữ "Tru" đỏ như máu trên đỉnh đầu Vương Lâm. Ánh mắt bọn họ không thể che giấu sự thèm muốn, chỉ là trong ánh mắt thèm muốn đó, lại ẩn chứa một chút e ngại. Vương Lâm đưa con mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, bình thản nói:
"Đi tiếp đi! Ai dám cản, giết."
Thượng Quan Mặc vội vàng đáp lời, trong lòng thầm nghĩ cơ hội đã đến, lần này nhất định phải thể hiện thật tốt. Nghĩ vậy, hắn liền vọt tới, đứng bên cạnh Mộc Nam, Mộc Bắc, cười sằng sặc nói:
"Bọn tiểu tốt Trúc Cơ kỳ. Các ngươi nghe thấy rồi đó, ai dám ngăn cản, chết."
Tất cả tu sĩ đều tránh sang một bên nhường đường cho đám người đi qua.
Những tên tu sĩ đó vốn không định động thủ, mà chỉ muốn nhìn xem người được tuyên truyền thành Vạn Ma Bách Nhật Tru Sát Lệnh thông tập như thế nào.
Đặc biệt là phía sau, Vương Lâm dùng long cân trói mười thi thể, càng khiến người ta ớn lạnh, dù muốn động thủ cũng phải do dự một chút.
Chỉ là tin Tru Sát Lệnh lan truyền quá nhanh, phàm là người trong giới tu chân, hầu như không ai không biết chuyện này, người người đổ ra dò la thông tin. Dần dần, số lượng tu sĩ bay trên không trung càng lúc càng nhiều.
Trên đường đi, đám người Vương Lâm gặp rất nhiều tu sĩ. Do số lượng tu sĩ quá nhiều, tốc độ khó tránh khỏi chậm xuống. Vương Lâm thấy bực mình, hừ lạnh một tiếng. Nhìn thấy ánh mắt thèm muốn của đám tu sĩ, sát tâm trong hắn dần nổi lên.
Hơn nữa, còn có rất nhiều tu sĩ đi theo phía sau, ánh mắt bọn họ không hề có chút hảo ý.
Mộc Nam và Mộc Bắc trong lòng có chút sợ hãi. Tuy hai người đều là tu sĩ Kết Đan kỳ, nhưng trên đường gặp không ít tu sĩ có tu vi cao hơn, thậm chí có những người chỉ nghe danh chứ chưa từng gặp mặt, cũng lần lượt xuất hiện, bám theo họ ở phía sau.
Điều này khiến cho hai người kinh hãi. Không nói bọn họ, ngay cả Thượng Quan Mặc cũng không khỏi kinh sợ. Hắn thầm nhủ, nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ khiến tu sĩ trong ngoài Nam Đẩu thành chú ý, đến khi đó khó nói được sẽ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ xuất hiện hay không.
Trong lòng hắn lo lắng, nghĩ thầm, tại sao sát tinh kia vẫn chưa ra tay. Nếu là hắn, hắn đã sớm ra tay từ lâu rồi. Chỉ có lấy sự ác độc ra uy hiếp, mới có thể phá giải được tình hình này. Nếu không, khi đám tu sĩ kéo đến càng lúc càng đông, sẽ gặp rất nhiều phiền toái.
Bốn phía đều là tu sĩ, Lý Mộ Uyển có chút sợ hãi, nhưng sau khi nhìn Vương Lâm, nàng lại cảm thấy yên lòng. Sự lạnh lùng trong ánh mắt Vương Lâm càng lúc càng nhiều. Cuối cùng, hắn đột nhiên dừng bước, nhìn những người xung quanh, miệng nở một nụ cười lạnh lùng, âm thanh vọng ra bốn phía:
"Trong ba hơi thở, nếu người nào vẫn còn ở lại đây. Chết!"
Nói xong, hắn nhắm mắt lại. Sau một nhịp hô hấp, Vương Lâm mở mắt ra.
Một tia chớp màu đỏ trong mắt thoáng hiện, cùng với đó, hắn buông tay Lý Mộ Uyển, chuyển thành ôm eo. Không kịp cảm nhận sự mềm mại trong tay, thân mình hắn đã phóng về phía sau như một tia chớp.
Cực cảnh thần thức điên cuồng tỏa ra. Một đạo tinh quang từ trong miệng hắn bay ra, lóe lên vài cái rồi biến mất. Đây là lần đầu tiên, Vương Lâm ra tay chém giết trong một phạm vi lớn.
Trong phạm vi của Cực cảnh thần thức, việc giết những tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng giống như giết những con kiến mà thôi. Từng tên kêu lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết vang lên. Tất cả những tên còn lại lộ rõ vẻ kinh hãi, đều lui ra phía sau.
Dần dần, đại bộ phận tu sĩ đều dốc toàn lực, nhanh chóng đào tẩu. Tuy nhiên, cũng không chạy được bao xa. Mới được một đoạn, bọn họ liền gặp phải một tia sáng lóe lên. Ngay lập tức, đầu người vỡ ra làm đôi, tóe máu tươi mà chết.
Sắc mặt Vương Lâm lạnh lùng, lộ rõ vẻ vô tình. Nơi hắn đi qua, đám tu sĩ đều thất khiếu rỉ máu mà chết. Mỗi thi thể từ trên không trung rơi xuống, đều được long cân phía sau hắn vươn ra trói lại.
Tốc độ Vương Lâm không hề giảm sút, thân thể di động càng nhanh. Hắn chuyên chọn những tu sĩ Kết Đan kỳ để ra tay, còn đám Trúc Cơ kỳ thì chỉ bị tai bay vạ gió mà thôi.
Lúc này, phàm là những tu sĩ bao quanh Vương Lâm, trong lòng đã sớm không còn sự thèm muốn, chỉ còn lại một sự sợ hãi khủng khiếp. Chữ "Tru" trên đỉnh đầu Vương Lâm, sau mỗi lần giết thêm một người lại đậm thêm mấy phần. Sau cùng, nó như ngọn đèn sáng lên trong đêm, khiến cho người ta nhìn thấy mà kinh hãi. Màu sắc của chữ "Tru" đậm đến mức như muốn phun máu ra ngoài.
Ngoài ra, những tên tu sĩ bỏ chạy cũng đang kinh hồn bạt vía. Tia tinh quang thần bí khó lường, không hề có âm thanh. Chỉ cần có tia sáng lóe lên, nhất định sẽ có người tử vong. Nó giống như một tên sát thủ ẩn hình, thu gom từng linh hồn này đến linh hồn khác.
Thời gian tàn một nén nhang, dù là những tu sĩ đã chạy rất xa, cũng phải bỏ mạng dưới sự tấn công của phi kiếm. Mà số lượng chết dưới Cực cảnh thần thức của Vương Lâm, lại càng không thể đếm được.
Long cân sau lưng Vương Lâm đã trói lại hơn nghìn thi thể, một đống thi hài trải dài sau lưng Vương Lâm, giống như một tấm áo choàng được dệt bằng xác người.
Cùng lúc đó, ở một nơi mịt mù sương cách đó nghìn dặm, bảy tám ma tu có bộ mặt già nua đang trầm ngâm không nói, chỉ là chau mày nhíu mặt nhìn Vương Lâm. Sự e ngại trong ánh mắt càng lúc càng nhiều.
Đề xuất Voz: Như Giấc Chiêm Bao Của HeBe
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời3 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.