Logo
Trang chủ

Chương 134: Liều mạng với hắn

Đọc to

Trong gian mật thất tĩnh mịch, đầu rồng bỗng bừng lên bảy điểm sáng. Bảy điểm ấy mỗi lúc một thêm rực rỡ, cuối cùng hội tụ thành một cái bóng. Chầm chậm, cái bóng dần trở nên rõ ràng, hóa thành thân ảnh Vương Lâm.

Ngay khoảnh khắc hắn xuất hiện, Thượng Quan Mặc đã cảm nhận được, trong lòng không khỏi kinh hãi. Hắn thầm nghĩ, không biết tên sát tinh này tu luyện công pháp gì mà có thể thu liễm hơi thở toàn thân đến vậy. Vừa rồi, hắn còn đang loay hoay tìm nguyên nhân, tính toán xem có cơ hội nào để thoát thân hay không. Nhưng giờ đây, một chút hưng phấn trong lòng hắn cũng tan biến.

Lý Mộ Uyển đang chăm chú vuốt ve lớp vảy trên người cự long, trong lòng thầm tính toán điều gì đó. Làn da nàng trắng muốt, thân thể tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ. Hai mắt ngưng thần, bàn tay mềm mại lướt nhẹ trên lớp vảy cự long.

Mặc dù bản mệnh tinh huyết trong cơ thể dao động, nhưng cũng không thu hút được sự chú ý của nàng. Dần dà, ánh mắt nàng như chợt hiểu ra điều gì, liền chăm chú dõi theo từng chiếc vảy cự long một.

Vương Lâm xuất hiện tại nơi bế quan, khoanh chân ngồi xuống, cầm lấy túi trữ vật. Từ trước đến nay, đám tu sĩ Kết Đan kỳ bị hắn giết, đồ vật của bọn chúng đều được thu gom vào đây. Bây giờ, có thời gian, hắn mới kiểm tra một chút. Trong số đó có rất nhiều phi kiếm và pháp bảo. Chỉ có điều, những thứ đó không khiến Vương Lâm để ý bằng một cái họa trục nằm lẫn trong đó.

Cuộn tranh dài hơn hai thước, bên trên có chút linh lực dao động. Vương Lâm nhớ rằng hắn lấy được nó từ trên người một vị tu sĩ Kết Đan kỳ. Lúc đó, đối phương đã mở ra được một nửa.

Nhưng đáng tiếc, Cực cảnh thần thức của Vương Lâm lại chẳng phân biệt một ai. Bất kỳ tu sĩ nào dưới Nguyên Anh kỳ bị thần thức chạm phải đều chết ngay lập tức. Đối với Cực cảnh, trong lòng Vương Lâm vẫn có một cái gì đó không hiểu rõ. Khi ở trong truyền tống trận của chiến trường ngoại vực, dưới uy áp của giới luật, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự tồn tại của Cực cảnh. Sau đó, qua bao lần sử dụng và chiến đấu, hắn càng hiểu thêm về uy lực của Cực cảnh, nó đã hoàn toàn vượt qua tất cả mọi thứ.

Tuy nhiên, hắn vẫn chưa biết rằng Cực cảnh có một cái ngưỡng, đó là Nguyên Anh hậu kỳ. Muốn đột phá lên Hóa Thần, hy vọng quá đỗi mong manh.

Chủ nhân của tấm họa trục đã chết, thần thức cũng tiêu tan. Vương Lâm vuốt nhẹ tay phải một cái, khảm một tia thần thức lên bên ngoài cuộn tranh. Tuy nhiên, pháp bảo này hết sức cổ quái, cho dù đưa thần thức vào, nó vẫn không hề có cảm giác gì khác lạ. Nó chẳng khác gì so với lúc chưa có thần thức.

Vương Lâm lập tức cảm thấy hứng thú. Nếu là pháp bảo tầm thường, hắn chỉ cần xóa đi thần thức của đối phương, sau đó hạ một đạo thần niệm lên là có thể điều khiển một cách tự nhiên. Trừ khi đó là pháp bảo cấp độ Nguyên Anh, nếu không tất cả đều như nhau.

Căn cứ vào mức độ linh lực dao động, pháp bảo này vẫn chưa đạt tới cấp độ Nguyên Anh. Pháp bảo cấp Nguyên Anh trong tay Vương Lâm có mấy thứ. Một trong số đó chính là ngọc phù của Dương Sâm - Nguyên Anh kỳ tu sĩ của Chiến thần điện. Đặc điểm lớn nhất của pháp bảo cấp độ Nguyên Anh chính là có mức độ linh lực dao động rất mạnh, so với đan dược khác nhau một trời một vực.

Ngoài tấm ngọc phù đó, còn có một thanh phi kiếm. Theo phân chia của Vương Lâm, thanh phi kiếm đó hoàn toàn có cấp độ Nguyên Anh. Nếu không phải hắn sử dụng huyết luyện thuật để luyện hóa, chỉ sợ phải mất một thời gian dài tế luyện mới có thể điều khiển được nó.

Nghĩ tới đây, hắn lại nhớ tới cái vỏ kiếm cổ xưa. Có nó phối hợp, uy lực của phi kiếm sẽ tăng lên rất nhiều. Cái vỏ kiếm này, Tư Đồ Nam từng nói là hắn cũng không thể dò xét được nó. Như vậy, cấp bậc của nó hiển nhiên là vượt qua pháp bảo Nguyên Anh. Thậm chí có thể đạt tới cấp độ Hóa Thần, Anh Biến cũng có khả năng. Dù sao, một pháp bảo có thể khiến Tư Đồ Nam không nhận ra cũng chẳng có nhiều.

Vương Lâm thầm than một tiếng. Đáng tiếc pháp bảo trong túi trữ vật bị Đằng Hóa Nguyên bóp nát. Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thầm kêu không ổn. Nếu vỏ kiếm kia thực sự là một loại bảo bối như vậy, bằng vào tu vi Nguyên Anh kỳ của Đằng Hóa Nguyên, không thể phá hủy được nó.

Mà nếu không thể phá hủy, vỏ kiếm đó đang ở đâu?

Hai mắt Vương Lâm chớp chớp. Sau khi buông cuộn tranh xuống, hắn đứng dậy. Đi đi lại lại vài vòng, hắn lấy một cái túi trữ vật có đựng một số loại tài liệu cấp thấp. Linh lực lưu chuyển lên hai ngón tay, hắn bóp nhẹ một cái, túi trữ vật hóa thành bụi phấn, bay lả tả trong không trung.

Ánh mắt Vương Lâm hết sức nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào quá trình túi trữ vật bị bóp thành bột. Một lúc sau, hắn lại lấy một cái túi trữ vật nữa ra rồi bóp nát. Liên tục phá hủy mấy cái túi, ánh mắt Vương Lâm có chút thay đổi.

Mặc dù túi trữ vật bị hủy, nhưng những đồ vật bên trong vẫn còn nguyên. Chúng giống như được xếp trong một căn phòng mà túi trữ vật chính là cánh cửa. Mặc dù túi trữ vật bị nát, nhưng căn phòng đó vẫn bị đóng kín. Những đồ vật bên trong vẫn còn tồn tại. Nếu có thể tìm được cách mở căn phòng đó, hoàn toàn có thể lấy được những thứ chứa ở trong đó.

Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi lại khoanh chân ngồi xuống. Hắn lại cầm lấy cuộn tranh, tập trung xem xét. Cuộn tranh này không phải là pháp bảo cấp Nguyên Anh. Còn về việc tại sao đã hạ thần thức lên nó mà vẫn không có cảm giác, Vương Lâm không thể hiểu được. Hắn trầm tư một lúc rồi mở nó ra. Ánh mắt Vương Lâm dần trở nên nghiêm túc.

Bên trong cuộn tranh chỉ có một màu đen, không hề có hình ảnh. Nhưng sau khi nhìn kỹ, bất chợt một dự cảm nguy hiểm chợt xuất hiện trong lòng Vương Lâm. Một đôi mắt hình tam giác đầy vẻ tà dị chợt xuất hiện giữa bức tranh. Ngay sau đó, một tiếng rít chói tai từ trong bức tranh vọng ra, khiến cho bức tranh rung lên bần bật.

Vương Lâm chẳng hề nghĩ ngợi, khép ngay bức tranh lại. Tiếng gào phẫn nộ từ trong bức tranh nhỏ dần rồi biến mất.

Trán Vương Lâm toát đầy mồ hôi. Vừa rồi, tiếng rít từ trong bức tranh phát ra chẳng kém gì tiếng rống của con giao long trong thi cốc trước khi chết. Chỉ có điều, nó bị hạn chế trong bức tranh nên linh lực không thể lan ra ngoài.

Đến lúc này, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao sau khi hạ ấn ký lên bức tranh mà vẫn không có cảm giác khống chế được nó. Hóa ra, tác dụng của nó chỉ dùng để phong ấn. Đó mới là uy lực chính thức của nó. Và thứ vừa mới xuất hiện trong bức tranh chắc chắn là một con linh thú.

Cẩn thận cuộn bức tranh lại, ánh mắt Vương Lâm chớp chớp, sau đó lấy từ trong túi trữ vật ra một viên Kim đan. Màu sắc của viên Kim đan hơi u ám. Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi vỗ vào túi trữ vật. Lập tức, hơn một trăm viên Kim đan bay ra. Tuy nhiên, màu sắc của chúng đều u ám, tàn tạ.

Nếu như trước đây, một khi Vương Lâm lấy Kim đan ra, chắc chắn sẽ nuốt ngay. Nhưng trên đường đi, theo lời Lý Mộ Uyển, việc cắn nuốt Kim đan của tu sĩ, mặc dù có thể gia tăng tu vi một cách nhanh chóng, nhưng rất dễ khiến linh lực không được tinh thuần, có nhiều tạp chất, dẫn đến hơi thở trong cơ thể rối loạn. Thậm chí linh lực của một số Kim đan còn có thuộc tính khác nhau. Nếu thôn phệ quá nhiều, chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng của ngũ hành tương khắc, dẫn đến suy nghĩ không còn được tỉnh táo.

Nghe vậy, dù Vương Lâm không cam lòng, cũng đành từ bỏ ý định thôn phệ. Theo lời Lý Mộ Uyển, nếu đem Kim đan tế luyện, phối hợp với thuộc tính ngũ hành mà nuốt vào, mới không để lại hậu hoạn.

Chỉ có điều, phương pháp tế luyện đó lại thuộc về ma đạo. Lý Mộ Uyển mới chỉ nghe nói đến chứ không có phương pháp cụ thể. Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi thu tất cả số Kim đan vào trong một túi trữ vật, cất đi. Để sau này tìm được phương pháp phối hợp rồi sử dụng cũng được.

Sau đó, Vương Lâm lại lấy long cân ra. Phất tay một cái, ma đầu ẩn nấp bên trong bị hất ra ngoài. Sau khi bay một vòng giữa không trung, ánh mắt nó có vẻ tủi thân nhìn Vương Lâm.

Hồng quang trên người ma đầu đã đậm hơn không ít. Vương Lâm liếc mắt nhìn nó, hỏi:

"Tu vi của ngươi đã khôi phục đến mức nào?"

Ma đầu cẩn thận lùi lại phía sau vài bước, vội nói:

"Vừa đủ tới Trúc Cơ hậu kỳ. Nếu không phải kiếm linh cứ tranh đoạt với ta, chắc chắn có thể khôi phục tới Kết Đan kỳ."

Vương Lâm cười lạnh, im lặng nhìn ma đầu. Ma đầu càng lúc càng sợ hãi, vội nói:

"Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, chỉ còn một chút nữa là Kết Đan." - Nói xong, nó thầm nghĩ: "Nếu ngươi bức tử ta, lão tử nhất định sẽ liều mạng với ngươi!" - Nhưng đó chỉ là ý nghĩ mà thôi. Ma đầu cũng biết rằng bây giờ dù liều mạng, nó cũng không có cơ hội nào.

Hàn quang trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Một bàn tay to chợt xuất hiện, chộp xuống. Ma đầu hét lên một tiếng, định lánh sang một bên, thì thấy cả bốn phía đã bị giam cầm. Nó chỉ đành trơ mắt nhìn bản thân bị Vương Lâm chộp lấy.

Bàn tay Vương Lâm sờ khắp thân thể ma đầu. Dần dần, một làn khí màu hồng từ trong cơ thể nó xuất hiện. Một viên Kim đan nhỏ như nắm tay, hiện ra trong làn khí.

Khí thế của ma đầu lập tức xìu xuống, xấu hổ nói:

"Ơ? Kết Đan lúc nào không biết? Lúc đó, ta thôn phệ nhiều quá nên không biết." - Vừa nói đến đó, nó chợt thấy ánh mắt Vương Lâm đang dần trở nên lạnh lùng. Thân thể nó run lên, ánh mắt lộ vẻ cầu xin.

Vương Lâm suy nghĩ một chút, chợt hỏi:

"Ngươi đã khôi phục lại trí nhớ?"

Ma đầu lập tức run rẩy, ánh mắt càng thêm sợ hãi. Đây là một bí mật lớn nhất của nó. Đúng vào lúc Kết Đan thành công, trong đầu nó chợt xuất hiện một số hình ảnh. Nhưng nó không dám lộ ra điều đó. Bây giờ, bị Vương Lâm phát hiện, trong lòng nó không khỏi kinh hoàng, không ngừng tranh đấu với bản thân:

"Có nên liều mạng với hắn không? Liều mạng? Không được, mình đánh không lại hắn... quyết định liều mạng với hắn!"

Cố gắng lắm, ma đầu mới đưa ra được quyết định. Vừa ngẩng đầu, định hành động, thì trong nháy mắt, nó thấy từ trong mắt Vương Lâm phát ra một tia sáng màu hồng. Ma đầu gào lên một tiếng bi thảm, từng làn khói xanh từ trong cơ thể nó bốc lên, Kim đan chầm chậm thu nhỏ.

Thực ra, Cực cảnh thần thức của Vương Lâm không có uy lực lớn đến vậy. Nhưng hắn vốn là một trong những thôn hồn. Mặc dù thần thức thay đổi, nhưng uy áp của thôn hồn vẫn còn nguyên. Thậm chí là năng lực thôn hồn vẫn còn như cũ.

Vì vậy, năng lực của hắn chính là thiên địch của ma đầu. Sau khi ma đầu gào lên mấy tiếng bi thảm, Vương Lâm liền thu hồi thần thức lại. Ma đầu uể oải, loạng choạng đứng một bên.

Trên đời này, có lẽ nó chẳng sợ ai, ngoại trừ Vương Lâm. Vừa rồi, nếu đối phương duy trì thêm nửa nén nhang nữa, Kim đan mà nó mới kết được cũng sẽ vỡ vụn.

"Thôn phệ bao nhiêu hồn phách, nhả ra hết cho ta." - Vương Lâm nói một cách thản nhiên.

Đề xuất Voz: Tình yêu học trò
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

3 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

3 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.

Đăng Truyện