Nếu là tu sĩ bình thường nghe những lời này, chắc chắn sẽ động lòng, thậm chí rất có khả năng tha cho hắn rời đi. Lời lẽ của hắn chính khí lẫm liệt, còn lộ ra khí thế có thể vì giới nội mà không tiếc sinh mạng. Trên thực tế, cả đời nam tử trung niên này dựa vào lời lẽ sắc bén mà thu được vô số lợi ích lớn, ngay cả thân phận sứ giả của Lôi Tiên Điện cũng là do năm đó hắn dùng miệng lưỡi đổi lấy.
Chỉ là, người mà hắn gặp phải lúc này lại là Vương Lâm. Với đủ loại âm mưu quỷ kế, đủ loại người tính tình xảo trá mà Vương Lâm đã gặp trong đời, hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay từng câu từng chữ của người này chỉ là hoa ngôn xảo ngữ!
Tay phải của hắn giơ lên, nhẹ nhàng hạ xuống. Nam tử trung niên đã lui lại mấy trăm trượng kia lập tức kêu lên thảm thiết, thân thể chấn động, trong tiếng ầm ầm từ tất cả các vị trí trên thân thể đều phun ra máu tươi, trong nháy mắt đã trở thành một huyết nhân.
- Suốt mấy trăm năm qua, những người làm nhục cô ta rất đông, tại sao ngươi chỉ giết một mình ta? Nếu ngươi có bản lĩnh, hãy giết toàn bộ bọn họ đi!
Sau khi gào lên một lời cuối cùng này, thân thể nam tử trung niên kia ầm một tiếng trực tiếp nổ tung, vỡ thành từng mảnh tiêu tan trong tinh không.
Giết Khuy Niết tu sĩ cũng chỉ như giết một con kiến!
Tu sĩ bốn phía hoàn toàn yên lặng, kể cả lão già lúc trước, toàn bộ đều chấn động đứng ngây ra ở đó, tâm thần kinh hoàng. Mặc dù bọn họ cảm nhận được sự hùng mạnh của Vương Lâm, nhưng giờ phút này tận mắt nhìn thấy chỉ một cái phất tay mà khiến cho một Khuy Niết tu sĩ không có một chút cơ hội phản kháng, trực tiếp tiêu tan, cũng vô cùng hoảng sợ.
Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng đảo qua gần một trăm tu sĩ này, bước về phía trước. Tốc độ của hắn cực nhanh, trong nháy mắt đã tiến vào trong đám tu sĩ này, lóe lên một cái, cùng với Tây Tử Phượng biến mất ở giữa đám người.
Ở đằng xa, một đạo ánh sáng nhẹ nhàng bay nhanh tới, hóa thành một viên đan dược, lơ lửng ở phía trước lão già kia.
- Hãy bế quan nuốt đan dược này vào, cảm ngộ hồn phách của mãnh thú trong đó, có thể khiến cho tu vi của ngươi gia tăng!
Bên trong đan dược này tản mát ra nguyên lực dao động cực kỳ nồng đậm, hắn chỉ hít vào một hơi đã cảm thấy tâm thần khoan khoái, giống như tĩnh tọa mấy tháng.
Trong La Thiên Tinh Vực, trên một tu chân tinh gần như là bỏ đi, lúc này trên bầu trời tràn ngập tuyết trắng, giống như phủ một lớp chăn bông xuống mặt đất. Ở phía bắc của tu chân tinh này có một ngọn núi, giờ phút này ngọn núi khoác một lớp áo tuyết, thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.
Trên đỉnh núi, Tây Tử Phượng cúi đầu, sắc mặt tái nhợt. Nàng cố kìm nén nước mắt chảy xuống, trầm mặc ở đó.
Ở phía trước nàng, Vương Lâm phức tạp nhìn nữ tử ở trước mắt, than nhẹ một tiếng, giơ tay phải lên nhẹ nhàng vung về phía trước. Lập tức có một luồng nguyên lực nhu hòa dũng mãnh nhập vào trong cơ thể nữ tử này, dung nhập vào nguyên thần của nàng. Dưới sự vận chuyển của nguyên lực này, trong thời gian ngắn thương thế của nữ tử này đã hồi phục.
Thân thể Tây Tử Phượng run lên, đầu càng cúi thấp.
Luồng nguyên lực kia ở trong cơ thể nàng sau khi chữa lành thương thế vẫn chưa tiêu tan, mà ầm ầm đi thẳng lên khuôn mặt. Từng trận tiếng rắc rắc vang lên. Những vết sẹo dữ tợn trên mặt Tây Tử Phượng, những vết thương mà tu sĩ bình thường không thể làm cho hồi phục lần lượt tiêu tan, hóa thành những mảnh nhỏ bị gió tuyết thổi qua, từ trên mặt rơi xuống.
Dần dần, trong lúc những mảnh nhỏ này bị cuốn đi, trên mặt Tây Tử Phượng lộ ra một dung nhan diễm lệ, hình dáng so với năm đó, ngoài những dấu vết của thời gian dường như cũng không có gì khác.
Nữ tử xinh đẹp năm đó lúc này mặc dù vẫn còn là một xử nữ, nhưng có một vẻ khắc khổ, nhìn giống như một phu nhân.
Tây Tử Phượng đưa tay sờ lên gương mặt nhẵn nhụi của mình, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống. Tám trăm năm trước, chính tay nàng đã phá hủy dung nhan của mình, nàng không ngờ rằng tám trăm năm sau, người mà mình vẫn mong nhớ, lại khôi phục lại dung nhan năm đó cho mình.
- Cả đời ta chỉ nhận hai đệ tử, một người tên là Tạ Thành Thanh, còn một người tên là Thập Tam. Ngươi, có muốn trở thành đệ tử thứ ba của ta không? - Vương Lâm nhìn những bông tuyết trôi nổi giữa thiên địa, để mặc cho tuyết rơi lên người, chậm rãi mở miệng.
Thân thể Tây Tử chấn động, trong lúc trầm mặc, nước mắt ngày càng rơi nhiều.
Vương Lâm không nói nữa, mà chờ sự lựa chọn của đối phương. Hắn vốn không phải là một người vô tình, nhưng hắn cũng không thể đón nhận hết thảy. Hắn có thể ngăn cản bản thân yêu thích người khác, nhưng trên thế gian này, có vài chuyện hắn cũng không thể ngăn cản được.
Hắn không ngăn cản được nữ tử này yêu mình từ tám trăm năm trước, cũng không thể ngăn cản được cho đến tám trăm năm sau, trong lòng đối phương thủy chung vẫn như vậy.
So với Lý Thiến Mai đã quen sống chết trong giang hồ, đối với Tây Tử Phượng yếu đuối đáng thương này, Vương Lâm làm không được, nói không ra một câu tuyệt tình.
Tình của thế gian, nam nữ vẫn còn có rất rất nhiều sự lựa chọn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tuyết dần dần càng ngày càng dày, rơi xuống trước mặt hai người, giống như một tấm màn tuyết.
Trên mặt Tây Tử Phượng lộ ra một nụ cười nhu hòa, lần đầu tiên nàng ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu vào thân ảnh đang đứng phía sau bức màn tuyết.
Dường như nàng muốn đem thân ảnh này ghi tạc thật sâu vào trong lòng, cùng với những hình ảnh của thân ảnh này năm đó chậm rãi chồng lên nhau.
Nàng nhẹ nhàng quỳ trên mặt đất.
Hành động này đã cắt đứt chuyện cũ suốt tám trăm năm.
Hành động này khiến cho Tây Tử Phượng đau khổ, nhưng cũng giúp cho nàng được giải thoát.
Nàng quỳ trên tuyết, thấp giọng nói:
- Đệ tử bái kiến sư tôn! - Hai giọt nước mắt cuối cùng theo gương mặt nhẵn nhụi chảy xuống, rơi lên mặt đất đầy tuyết, dung hợp vào từng tầng tuyết trắng, tạo nên những cái lỗ rất sâu.
Nhưng những cái lỗ này rất nhanh bị tuyết lấp đi.
- Chúng ta đi thôi. - Vương Lâm nhẹ giọng nói.
- Nhà của đệ tử ở La Thiên. - Tây Tử Phượng đứng dậy, thấp giọng nói.
Vương Lâm trầm mặc, hồi lâu sau giơ tay phải lên vồ vào hư không, lập tức có một luồng nguyên lực vô biên ầm ầm dung nhập vào trong cơ thể Tây Tử Phượng, truyền vào nguyên thần của nàng. Đồng thời hắn còn đem cảm ngộ cả đời mình phân ra một phần truyền cho nàng trong giới hạn đối nàng có thể tiếp nhận được, vận chuyển trong cơ thể nàng.
Tu vi của Tây Tử Phượng dưới sự vận chuyển của nguyên thần lập tức đột phá Dương Thực, trực tiếp đạt tới Khuy Niết!
Nhưng thuật truyền công này vẫn chưa dừng lại, mà vẫn tiếp tục tiến hành, cho đến sau khi tu vi của Tây Tử Phượng mạnh mẽ tăng lên tới Tinh Tịnh Niết mới dần dần ngừng lại, hóa thành ba đạo phong ấn, áp chế tu vi của Tây Tử Phượng bạo tăng. Hắn làm như vậy chính là để cho nàng từ từ tìm hiểu và tiêu hóa.
Thuật truyền công này, ngay cả với tu vi như của Vương Lâm, muốn làm lại cũng rất khó khăn.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Bát Đao Hành
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tuần trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tuần trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời1 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Tô Minh
Trả lời1 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.