Logo
Trang chủ

Chương 154: Cướp đoạt cơn lốc

Đọc to

Thân thể Mạnh Đà Tử bị cơn lốc thông thiên cuồn cuộn thổi qua, liền tiêu tan trong lốc xoáy. Cơn lốc điên cuồng, hung hãn bao phủ khắp nơi.

Vương Lâm thân như một đạo thiểm điện, trong nháy mắt đã lách mình ra xa. Quanh thân gã lượn lờ vài cơn lốc xoáy, tựa hồ muốn cản trở bước chân gã. Vương Lâm cười lạnh một tiếng, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ. Đúng lúc này, trong những cơn lốc vây quanh, chợt có một cơn lốc điên cuồng lao thẳng đến bên cạnh Vương Lâm, nhanh chóng bao lấy gã vào trong. Sau đó, nó vội vàng tránh khỏi những cơn lốc khác, mang theo Vương Lâm bay vút đi.

Diễn biến quá nhanh, khiến những cơn lốc khác không kịp phản ứng. Mà cho dù có phản ứng, với linh trí đơn giản của chúng, cũng còn lâu mới đuổi kịp.

Vương Lâm đứng giữa cơn lốc, nhanh chóng bay thẳng về dòng xoáy giữa không trung. Vừa rồi, khi từ trong cơn lốc lao ra, trong khoảnh khắc, gã đã âm thầm khống chế hai con ma đầu, đoạt lấy quyền điều khiển một cơn lốc. Mọi việc diễn ra hết sức thuận lợi, nên lúc này đào thoát cũng vô cùng dễ dàng.

Ánh mắt sắc bén của thú vương, ẩn trong cơn lốc lớn nhất, lạnh lùng quan sát xung quanh. Cuối cùng, khi ánh mắt chạm đến cơn lốc có Vương Lâm bên trong, trên mặt nó lộ vẻ nghi hoặc. Chợt, nó gầm lên một tiếng. Nhất thời, tất cả cơn lốc xung quanh đều quay đầu đuổi theo Vương Lâm.

Về phần nó, ánh mắt trở nên cổ quái, nhìn cơn lốc có Mạnh Đà Tử bên trong bị nó bắt giữ. Sau đó, nó mang theo đối phương nhanh chóng di chuyển ngược hướng Vương Lâm, từ từ biến mất.

Lúc này, vô số cơn lốc mang theo đám tiểu thú kéo thành một đường thẳng tắp, hung hăng đuổi theo Vương Lâm.

Mặc dù phía sau là vô số cơn lốc truy đuổi, Vương Lâm vẫn bình thản không hề sợ hãi. Gã thầm tính toán trong lòng, rồi đột nhiên quay đầu nhìn về phía đám cơn lốc phía sau, há miệng phun ra một đạo tinh quang. Phi kiếm bất ngờ lóe lên, thuấn di về phía cơn lốc mà Vương Lâm đã nhắm đến.

Trong phi kiếm ẩn chứa Cực Cảnh Thần Thức. Mục tiêu của Vương Lâm không phải đám tiểu thú vô số bên trong cơn lốc, mà là Thi Lệnh Giả (kẻ khống chế cơn lốc).

Dưới tác dụng của Cực Cảnh Thần Thức, trên phi kiếm thi thoảng lại lóe lên những tia sáng sắc lạnh. Những tia sáng bất ngờ lóe lên trong mấy cơn lốc mà Vương Lâm vẫn luôn chú ý. Nhất thời, những cơn lốc đó khựng lại, đám tiểu thú bên ngoài lập tức rơi xuống, nét mặt ngơ ngác.

Vương Lâm không dừng lại. Hai tay gã điểm ra liên tiếp, tinh quang lóe lên không ngừng. Vài cơn lốc bị Vương Lâm nhắm đến nhanh chóng dừng lại hơn một nửa.

Lúc này, gã chợt cảm nhận được những cơn lốc phía sau có dấu hiệu ngưng tụ thần thức. Vì vậy, gã nhanh chóng quyết đoán triệu hồi phi kiếm quay về. Không phải Vương Lâm không muốn tiếp tục giết địch, nhưng qua vài lần, đám tiểu thú đã có sự đề phòng. Trước đó chúng bị bất ngờ nên mới có thể đạt được hiệu quả nhất định, nhưng bây giờ còn tiếp tục, phi kiếm vừa xuất hiện, thần thức ngưng tụ của đối phương cũng lập tức giáng xuống.

Gã không muốn giống như Mạnh Đà Tử, bị hủy đi bản mạng pháp bảo.

Vương Lâm nhếch mép cười lạnh, thu hồi phi kiếm, tiếp tục đào tẩu. Thoáng cái, khoảng cách giữa hai bên lại được kéo giãn ra. Lúc trước, Vương Lâm đã chọn một cơn lốc có tốc độ nhanh hơn một chút.

Tất cả diễn biến nói ra thì dài, nhưng trong thực tế diễn ra cực nhanh. Trong nháy mắt, khoảng cách hai bên đã giãn ra một đoạn dài. Lúc này, thần thức của đám tiểu thú đã hoàn toàn ngưng tụ, vô số tia sét lóe lên đánh tới.

Ánh mắt Vương Lâm vẫn hoàn toàn bình tĩnh. Trong nháy mắt khi thần thức tiến công, gã liền ra lệnh cho con ma đầu thứ hai. Chỉ thấy, ma đầu khống chế đám tiểu thú lập tức điên cuồng quay đầu lại, lao về phía sau. Vô số tiếng rít chói tai xuất hiện, tỏa ra những cơn sóng gợn trong không trung.

Âm thanh công kích tỏa ra đột nhiên tăng mạnh, khiến cho thần thức công kích bị suy yếu. Đợi đến khi ngưng tụ lại một lần nữa, chuẩn bị tiến hành công kích, cơn lốc của Vương Lâm đã bay đi rất xa.

Dòng xoáy khổng lồ giữa không trung đã xuất hiện ngay trước mắt. Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên. Thật ra, nếu gã không có ý định đoạt bảo vật của Mạnh Đà Tử, thì đã tiến vào tầng thứ hai từ lâu rồi.

Cho dù là bây giờ, gã không cần cơn lốc, mà chỉ sử dụng lực lượng bản thân, cũng có tám phần nắm chắc an toàn tiến vào dòng xoáy. Nhưng Vương Lâm không có ý định làm như vậy.

Gã không biết tầng thứ hai có mức độ khó khăn như thế nào. Nếu cứ tùy tiện xông vào, chỉ sợ sẽ không còn may mắn như ở cửa thứ nhất.

Vì vậy, với bản tính cẩn thận, gã nảy ra ý định lợi dụng những cơn lốc đang đuổi theo phía sau. Tốt nhất là có thể mang theo một vài cơn lốc tiến vào cửa thứ hai. Như vậy, gã có thể tăng thêm một chút an toàn.

Có ý định như vậy, hiển nhiên, gã không thể đơn độc tiến vào. Quay đầu nhìn vô số những cơn lốc phía sau, gã cắn răng, ra lệnh cho ma đầu thứ hai. Nhất thời, tốc độ của cơn lốc chậm lại. Tốc độ của những cơn lốc phía sau bất ngờ tăng lên, trong nháy mắt rút ngắn khoảng cách, chỉ còn chưa tới năm mươi trượng. Cùng lúc đó, vô số các loại thần thức và âm thanh công kích ùa đến.

Lúc này, vị trí của Vương Lâm đã rất gần với cơn lốc xoáy. Khoảng cách chỉ còn chừng năm mươi trượng. Với khoảng cách đó, dốc toàn lực của cơn lốc bay đi, cũng chỉ cần một hơi thở là tới.

Nói cách khác, những cơn lốc phía sau muốn tới được vị trí của gã cũng phải mất một nhịp hô hấp. Còn muốn tiến vào trong dòng xoáy, phải mất hai nhịp hô hấp.

Vào nhịp thở đầu tiên, Vương Lâm lấy từ trong túi trữ vật ra một vật. Phía sau, cơn lốc bị thần thức đánh trúng, gã không củng cố thêm, mà sử dụng thần thức của đám tiểu thú trong cơn lốc chống cự.

Chỉ trong một nhịp thở đó, số lượng tiểu thú trong cơn lốc của Vương Lâm đã chết hơn nửa. Ánh mắt Vương Lâm hết sức bình tĩnh, không hề có chút bối rối. Lúc này, khoảng cách giữa gã và dòng xoáy đã càng gần. Mà những cơn lốc phía sau vẫn đang đuổi theo.

Nhịp thứ hai, hàn quang trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thân thể gã giống như tên rời khỏi cung, quyết đoán lao ra khỏi cơn lốc. Vô số những cơn lốc phía sau gầm rít lao tới. Từng tiếng rít xé gió vang lên từ trong những cơn lốc.

Sau khi Vương Lâm bỏ đi, trong nháy mắt, ngoại trừ hai ma đầu, toàn bộ tiểu thú đều chết hết.

Lúc này, thân thể Vương Lâm đã đứng bên trong dòng xoáy. Đám cơn lốc đuổi theo phía sau cũng đã xâm nhập vào trong. Một số cơn lốc phía sau lập tức lui lại.

Nhưng Vương Lâm làm sao có thể để chúng được như ý. Gã nhìn chằm chằm về phía hơn bốn mươi cơn lốc, quát khẽ:

- Đứng lại cho ta!

Vừa quát, Vương Lâm vừa rót linh lực vào cái vật đã lấy ra lúc nãy. Nhất thời, một cái lồng ánh sáng từ vị trí của gã, tản ra, bao vây toàn bộ những cơn lốc vào bên trong. Đồng thời, hư ảnh Thanh Long cũng từ trong ngọc giản xuất hiện. Dưới sự điều khiển của Vương Lâm, vầng sáng bắt đầu xoay tròn. Cũng vào lúc đó, do Vương Lâm xuất hiện, bên trong dòng xoáy lóe lên vô số tia chớp màu tím. Những tia chớp đánh lên người Vương Lâm, bao vây lấy toàn bộ vòng sáng phòng ngự quanh người gã, lan cả ra xung quanh.

Trong nháy mắt, hơn bốn mươi cơn lốc trong lồng sáng bị kéo vào trong vòng xoáy, biến mất.

Vào lúc này, vô số những cơn lốc khác từ phía sau kéo đến, nhưng khi chạm vào dòng xoáy liền bị đẩy bật ngược trở lại. Những cơn lốc tụ tập càng lúc càng nhiều. Nhưng sau khi thử vô số lần vẫn không thể tiến vào trong vòng xoáy, liền từ từ tản ra.

Cửa thứ nhất - Hành Thổ Chi Địa từ từ trở lại yên tĩnh. Chỉ có một chỗ bên ngoài, thân thể Mạnh Đà Tử đầm đìa máu tươi đang lơ lửng giữa không trung. Hai mắt hắn không còn một chút tỉnh táo. Con thú vương cao hơn ba trượng đang đứng trước mặt hắn. Lúc này, từ trên trán của thú vương, một đốt xương ngón tay màu vàng đang từ từ hiện ra, điểm vào mi tâm của Mạnh Đà Tử.

Vương Lâm từ trong vòng xoáy đi ra, vội vàng đem thần thức tản ra xung quanh. Sau khi quan sát một lúc, gã không khỏi ngẩn người. Trước mắt gã là một thế giới chỉ toàn tro bụi. Ngoại trừ một cây cầu đá màu đen, không còn bất kỳ vật gì khác.

Vương Lâm thu hồi thần thức, xoay người nhìn lại phía sau. Trong vầng sáng phòng ngự của gã vẫn còn hơn bốn mươi cơn lốc đang điên cuồng xoay tròn, phát ra những tiếng rít chói tai, đánh vào vầng sáng.

Mỗi lần chúng công kích, ánh sáng xung quanh cái lồng lại ảm đạm đi một chút. Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, thu lại pháp trận phòng ngự. Cái lồng sáng cùng với hư ảnh Thanh Long vừa mới biến mất, bốn mươi cơn lốc liền rít lên, tản ra xung quanh.

Cùng lúc đó, tay phải Vương Lâm điểm một cái. Con ma đầu thứ hai lập tức xuất hiện, kêu lên một tiếng, khiêu khích với một cơn lốc.

Cơn lốc lập tức dừng lại, từ bên trong bay ra một con tiểu thú, giao chiến với ma đầu. Vương Lâm thản nhiên theo dõi. Chuyện này, vốn gã đã tính sẵn từ trước. Sở dĩ ở cửa đầu tiên, gã không dám cho ma đầu khiêu chiến, là do số lượng cơn lốc đuổi theo quá nhiều, căn bản không thể dừng lại. Một khi khiêu chiến sẽ thu hút tới rất nhiều cơn lốc. Đến lúc đó, nếu ma đầu khiêu chiến thất bại, muốn chạy cũng không còn đường.

Nhưng lúc này chỉ có hơn bốn mươi cơn lốc, thì mọi chuyện lại khác.

Ba ngày sau, Vương Lâm đứng trên cây cầu làm bằng đá đen, nhìn về phía sau. Bốn mươi hai cơn lốc đang gào rít xoay tròn, quấn lấy nhau. Nếu nhìn kỹ có thể thấy được xung quanh chúng đều có một cơn lốc nhỏ đang bao vây. Từ trong cơn lốc lóe lên một tia điện quang màu đỏ, ép bọn chúng tụ tập lại với nhau.

Toàn bộ Thi Lệnh Giả bên trong cơn lốc đều bị ma đầu thứ hai dung hợp. Sau đó bị Vương Lâm hạ lệnh, bắt nó nhả ra hết để cho gã thu vào trong hồn kỳ. Sau này có thời gian sẽ chế tạo thêm một số lượng lớn ma đầu.

Làm như vậy cũng là để phòng ngừa ma đầu thứ hai dung hợp quá nhiều, thoát khỏi sự khống chế của gã.

Đề xuất Tiên Hiệp: Huyền Giới Chi Môn
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

3 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

3 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.