Đệ tam quan, thực chất không phải Tịch Diệt giới, mà chỉ là một khe không gian khổng lồ.
Trong không gian ấy, Vương Lâm chậm rãi bước đi, hai tay không ngừng điểm ra xung quanh. Mỗi lần ngón tay hắn chạm vào hư không, một du hồn lại hiện ra, rồi bị hắn thôn phệ.
Đã lâu lắm rồi hắn mới có lại cảm giác thôn phệ này. Tính ra, từ khi rời khỏi chiến trường ngoại vực đến nay đã mấy chục năm. Mà thời gian đầu khi vừa trở về, uy nghiêm của pháp tắc giới luật vẫn còn lởn vởn trong đầu hắn, mãi không tiêu tan.
Ma đầu Hứa Lập Quốc và con ma đầu thứ hai run rẩy bám theo sau, dọc đường đi, cả hai không dám thở mạnh, nhìn đám tiền bối thực lực cao cường mà không chút phản kháng, rơi vào miệng sát tinh, lòng càng thêm sợ hãi.
Năm xưa, thần thức khổng lồ của Vương Lâm đã áp súc thành một tia Cực Cảnh thần thức. Nếu không kể đến thân phận thôn hồn, hắn chính là kẻ đứng đầu của du hồn.
Giữa các thôn hồn có thể cắn nuốt lẫn nhau hay không, Vương Lâm không rõ. Hắn chỉ biết rằng, giữa chúng nếu không phải bất đắc dĩ, sẽ không tấn công mà lấy phương pháp cộng sinh để giải quyết mọi vấn đề.
Sau một hồi phi hành, số lượng du hồn bị Vương Lâm cắn nuốt đã rất nhiều, nhưng vẫn chưa gặp được thôn hồn nào. Thấy vậy, hắn có chút trầm ngâm. Bất chợt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu, hắn liền dừng lại, hai tay giang rộng, lập tức những hòn đá trôi nổi xung quanh đều bay về phía hắn.
Rất nhanh, những tảng đá tụ lại thành một ngọn núi khổng lồ, Vương Lâm nhảy lên đứng trên đó. Tay phải hắn vẫy nhẹ, băng diễm màu lam từ lòng bàn tay bay ra.
Tinh quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, hắn đặt tay phải lên núi đá, băng diễm liền chui vào bên trong. Vô số khe hở giữa các khối đá lập tức bị vầng sáng lam sắc bao phủ, từng đợt hơi lạnh tỏa ra khắp nơi. Trong chốc lát, tất cả khe hở trên ngọn núi đá đều bị lam sắc lấp kín, liên kết chúng lại với nhau.
Vương Lâm thu tay lại, băng diễm màu lam trở về bên người rồi nhanh chóng chui vào đan điền. Hắn hít một hơi thật sâu, thần thức trong mắt lóe lên liên tục. Tay phải hắn khẽ vung lên, một vòng tròn tàn ảnh lập tức xuất hiện, khảm vào ngọn núi.
Ngay sau khi vòng tròn tàn ảnh dung nhập, núi đá liền tỏa ra quang mang chói mắt, nhưng chỉ trong phút chốc lại trở nên ảm đạm. Vương Lâm bình tĩnh ngưng thần, tay phải khua lên rất nhanh, vô số vòng tròn tàn ảnh liên tục xuất hiện rồi nhập vào núi đá. Rất nhanh, ngọn núi đã biến thành một ngọn Cấm Sơn nho nhỏ.
Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi dẫm nhẹ xuống đất, thân thể hắn từ từ dung nhập vào bên trong, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Hắn khoanh chân ngồi trong núi đá, tay phải lại xuất ra một vòng tròn tàn ảnh nữa đánh vào vách đá.
Lập tức, cả ngọn núi rung lên rồi nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng kích thước của nó cũng giống như những hòn đá bình thường đang trôi nổi xung quanh. Nhìn bề ngoài chẳng hề có chút khác biệt, nó giống hệt như những hòn đá kia.
Vương Lâm ở bên trong hòn đá, Cực Cảnh thần thức lưu chuyển, xuất ra một tia nhỏ bé. Sau khi bay ra ngoài, thần thức liền biến ảo thành một cái bóng người.
Thần thức của Vương Lâm hóa thành bóng người, bay về phía trước rồi biến mất. Sau khi ly thể, không còn sự hạn chế của thân thể, nó nhẹ nhàng bay trong hư vô, chỉ thấy một tầng sóng gợn từ cái thân thể ngưng tụ từ thần thức của Vương Lâm khuếch tán ra xung quanh. Đám du hồn ẩn nấp gần đó đều xuất hiện, trên mặt lộ vẻ cung kính.
Ngay sau đó, đám du hồn như nhận được mệnh lệnh nào đó, lập tức lóe lên rồi biến mất, nhanh chóng bay về bốn phía. Khi thần thức của Vương Lâm càng lúc càng khuếch tán ra xa, càng có nhiều du hồn cảm ứng được sự tồn tại của hắn. Sau khi lộ vẻ thuần phục, chúng lại bay về bốn phương tám hướng.
Thần thức của Vương Lâm vừa rời khỏi thân thể lập tức nhanh chóng biến hóa, một lần nữa hắn lại trở thành thôn hồn. Hắn bay đi rất nhanh, nơi mà hắn đi qua, bất cứ một con du hồn nào cũng vô cùng cung kính.
Dần dần, Vương Lâm có thể cảm ứng được ở một nơi cực xa có một thần thức khổng lồ. Hiển nhiên đó cũng là một thôn hồn, chỉ có điều nó đang ở trong một loại cảnh giới kỳ quái, giống như đang ngủ say vậy.
Sau khi hắn cảm nhận được, đạo thần thức khổng lồ kia vẫn chẳng hề phản ứng. Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi mặc kệ, tiếp tục khuếch tán thần thức, khống chế thêm càng nhiều du hồn phục vụ cho mình.
Vào lúc này, ở một vị trí nào đó trong đệ tam quan, trên một hòn đá thật lớn, Đoan Mộc Cực đang khổ sở đứng đó, bên cạnh hắn là Uông Thanh Việt với nét mặt lạnh lùng.
Rõ ràng Đoan Mộc Cực và Uông Thanh Việt đã đi cùng nhau từ hư vô thông đạo. Sau khi vượt qua nơi đó, cả hai tiến vào Hành Kim chi địa. Bất cứ nơi nào, với ngũ hành độn thuật của Uông Thanh Việt, cả hai cũng đều vượt qua dễ dàng. Sau đó, bọn họ cùng tới Cấm Sơn.
Sau khi lên tới Cấm Sơn, Đoan Mộc Cực đã làm một việc khiến cho ngay cả những người hiểu rõ hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.
Ngàn năm trước, ở bảo tháp, hắn từng đoạt được một thứ pháp bảo, đó là một cái ngọc giản, nhưng trên nó có vết nứt rất dài. Theo hắn phân tích, nó cũng chỉ còn sử dụng được một lần nữa mà thôi.
Sau khi tốn nhiều công sức để tìm hiểu, hắn mới phát hiện ra tác dụng của nó chính là bài trừ tất cả mọi cấm chế. Kể từ đó, ham muốn đi vào Cổ Thần chi địa của Đoan Mộc Cực vốn đã tắt ngấm lại bùng lên.
Hắn biết tu vi của bản thân thấp hơn so với những người khác. Năm đó, cũng nhờ vào may mắn và sự cẩn thận mới có thể bảo toàn tính mạng. Hắn là người biết mình nên không hề có ý định trở lại nơi đây. Nhưng sau khi biết được tác dụng của ngọc giản, hắn lại nhen nhóm hy vọng.
Tuy nhiên, vẫn còn một số điểm khiến hắn do dự không quyết. Bởi ở cửa thứ nhất, hắn cũng chẳng dám chắc. Trừ khi bản thân có thể học được ngũ hành độn thuật thì mới có hy vọng.
Đoan Mộc Cực suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đành bỏ qua ý định học tập ngũ hành độn thuật, bởi vì nếu quyết định học thì sẽ tốn rất nhiều thời gian. Cuối cùng, cho dù có học xong thì khả năng vượt qua cửa thứ nhất cũng chẳng chắc chắn, bởi ở cửa thứ nhất, ngoài việc phải nắm vững ngũ hành độn thuật, còn phải chống lại sự tấn công của một số lượng sinh vật khổng lồ.
Năm đó ở Băng Phong chi địa, hắn đã có quá nhiều kinh nghiệm khiến bản thân nhớ mãi không quên.
Vì vậy, Đoan Mộc Cực quyết định tìm tới Uông Thanh Việt, hứa hẹn với hắn rất nhiều rồi mời hắn đồng hành. Uông Thanh Việt vốn am hiểu ngũ hành độn thuật, nghe Đoan Mộc Cực nói ở cửa thứ nhất của nơi thần bí đó cần đến khả năng của hắn, nên sau khi suy nghĩ một chút, hắn cũng quyết định thử. Dù sao, nếu lời Đoan Mộc Cực là thật thì ở đó có quá nhiều thứ hấp dẫn.
Hơn nữa, Đoan Mộc Cực cũng khiến hắn vô cùng tin tưởng sau khi lấy ra ngọc giản. Sau khi Uông Thanh Việt xem xét, liền nhận ra đây chính là một loại pháp bảo từ thời viễn cổ đã biến mất từ lâu. Vì vậy mà chút lo lắng trong lòng liền biến mất. Nhưng do bản tính cẩn thận, hắn cũng không đồng ý ngay, mà nói chờ đến ngày đó sẽ quyết định.
Đoan Mộc Cực cũng chẳng thèm để ý. Hắn đã quyết định, nếu đến lúc đó Uông Thanh Việt không đi, hắn sẽ bán cái ngọc giản này cho Lục Dục Ma Quân, đổi lấy một ít pháp bảo là được.
Chỉ có điều, vẫn phải chuẩn bị thêm một số thứ. Nếu Uông Thanh Việt đi cùng thì cửa thứ nhất, cửa thứ hai chẳng có vấn đề gì. Nhưng chỉ có cửa thứ ba mới là quan trọng nhất, dù sao thì ngàn năm trước, bọn họ đã thất bại ở đây, sau đó phải sử dụng vật phẩm truyền thừa mở ra thông đạo mà bỏ chạy.
Năm đó, thứ sinh vật kỳ dị kia chỉ có một hai con thì hắn cũng chẳng sợ. Nếu mười mấy, hai chục con thì cũng gây cho hắn một chút chú ý nhưng vẫn chẳng để trong lòng. Thậm chí, có vượt qua trăm con, với tu vi của hắn vẫn có thể bình yên. Nhưng nếu số lượng của chúng mà vượt quá một ngàn thì cho dù hắn có là Hóa Thần kỳ cũng chẳng có biện pháp nào.
Loại sinh vật đó vô cùng cổ quái, chúng chẳng sợ bất cứ loại pháp thuật nào, chỉ có dùng chân hỏa trong cơ thể mới khiến chúng tránh ra một chút. Nhưng nếu số lượng quá đông thì không thể bảo vệ được tất cả các mặt. Chỉ cần bị một con lao vào, lập tức linh lực trong cơ thể sẽ bị cắn nuốt. Nếu có nhiều con nhào tới thì chỉ có chết mà thôi.
Kể từ đó, hắn đã tốn rất nhiều thời gian tìm kiếm pháp bảo có thể chống cự lại thứ đó, đồng thời phát ra công kích thần thức. Đáng tiếc, loại pháp bảo này quá ít. Mặc dù hắn đã tìm được một ít, nhưng đối với cửa thứ ba vẫn không cảm thấy chắc chắn.
Mãi cho đến khi hắn đến Nam Đẩu thành, chợt nghe thấy mọi người nhắc đến một kẻ có thể sử dụng Tử Chú thuật. Trong đầu hắn chợt lóe lên, hắn đã từng nghe nói về loại Tử Chú thuật này. Đây là một loại pháp thuật chuyên sử dụng thần thức để công kích, thủ đoạn vô cùng ác độc. Lúc ấy, trống ngực hắn đập thình thịch, thầm nghĩ, nếu có được người đó tương trợ, lại thêm pháp bảo của mình thì cửa thứ ba không chừng có thể vượt qua.
Vì vậy, hắn mới bắt đầu đuổi theo để tìm kiếm. Sau khi bắt được Vương Lâm, trên đường đi tới Cổ Thần chi địa, mọi chuyện hoàn toàn bình thường. Chỉ cần mọi người hợp lực, vượt qua đệ tam quan hoàn toàn quá đơn giản. Nhất là sau khi Lục Dục Ma Quân cũng đã chuẩn bị thêm một kẻ cho cửa thứ ba, Đoan Mộc Cực có thể khẳng định, chỉ cần bọn họ không xảy ra nội chiến thì tiến vào Cổ Thần thi địa chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Dù sao thì Cổ Thần chi địa cũng chỉ có bốn cửa, nhưng bọn họ căn cứ vào những ghi chép mà biết được, đệ tứ quan thực ra là một cái truyền tống trận, vị trí truyền tống của nó chính là đến thi thể của Cổ Thần.
Truyền tống trận căn cứ vào thời gian vượt qua tam quan mà định đoạt, sau đó truyền tống mỗi người tới một vị trí khác nhau trong cơ thể Cổ Thần. Thời gian vượt qua càng nhanh thì địa điểm tiến vào càng tốt, thậm chí có khi trực tiếp truyền tống thẳng vào trong kinh mạch của Cổ Thần cũng có khả năng. Một khi vào được kinh mạch, chẳng những có thể tìm được các hạt châu chứa đầy linh lực, thậm chí ngay cả các loại đan dược còn sót lại chút dược vật cũng có. Theo những gì ghi lại, thì trong đó có cả Anh Biến Đan.
Đối với Cổ Thần mà nói, đó chỉ là chút cặn bã, nhưng đối với bọn họ, nó chính là Anh Biến Đan thực sự.
Đáng tiếc, ý định của hắn đã bị con giao long trong hư vô thông đạo phá hủy. Tất cả mọi người tan tác. Nhất là Vương Lâm, không ngờ lại nhảy vào miệng giao long, ngay sau đó một con hồng giao long cấp độ hoang thú xuất hiện.
Một loạt các biến cố sau đó khiến Đoan Mộc Cực ứng phó không kịp. Đối mặt với nguy hiểm, hắn đành phải bỏ qua ý định tìm kiếm Vương Lâm, cùng Uông Thanh Việt bỏ đi.
Trên thực tế, hắn là người nhanh nhất trong số mọi người vượt qua được cửa thứ nhất và cửa thứ hai, sau đó thành công tiến vào cửa thứ ba. Chỉ là khi tiến vào cửa thứ ba, hắn lại đối phó hết sức vất vả.
Không có Tử Chú thuật của Vương Lâm, chỉ dựa vào số lượng pháp bảo mà hắn sưu tầm được trong ngàn năm, chỉ có thể bảo vệ được tính mạng. Nhưng nếu muốn xâm nhập qua cửa này, tìm được đường vào cửa thứ tư thì lại không thể.
Kể từ đó, rõ ràng hắn và Uông Thanh Việt là hai người đầu tiên tiến vào cửa thứ ba, nhưng lại bị chặn ở ngoài, không thể tiến vào trong.
Lục Dục Ma Quân lúc này đang phi hành trong cửa thứ ba để tìm kiếm đường lên cửa thứ tư. Trên đường đi, nếu gặp phải du hồn, hắn liền vung thân thể người thanh niên lên. Mỗi một lần như thế lại có một đạo quang mang màu lam hiện ra. Sau đó, mấy con du hồn liền bỏ qua Lục Dục Ma Quân mà lao về phía người thanh niên. Chỉ có điều, sau khi chúng chui vào trong cơ thể liền biến mất vô tung vô ảnh. Nhìn bên ngoài, thi thể không có bất cứ sự thay đổi nào.
Trên đường đi, Lục Dục Ma Quân sử dụng biện pháp này có thể nói là hữu kinh vô hiểm. Có một lần hắn gặp hơn một ngàn con du hồn cùng lao tới, nhưng chỉ cần quang mang màu lam trên thi thể lóe lên, đám du hồn liền bị thu hút sang đó.
Hắn nhìn thi thể trong tay, nhếch mép cười lạnh, thầm nghĩ tuy bản thân ở cửa thứ hai bị mắc mưu một tên tiểu bối, nên khi xông ra bị thiên lôi bổ trúng, khiến cho tu vi giảm xuống một cảnh giới, biến thành Hóa Thần sơ kỳ. Nhưng chỉ cần có cái pháp bảo trong tay mà hắn phải chuẩn bị mất cả ngàn năm, chắc chắn có thể tiến vào cửa thứ tư.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn lại cảm thấy sung sướng, ánh mắt càng thêm cuồng nhiệt. So với việc chui vào trong cơ thể Cổ Thần, tìm được Anh Biến Đan thì việc tu vi bị giảm xuống có là gì đâu. Một khi có được Anh Biến Đan, chắc chắn sau này sẽ trở thành cao thủ Anh Biến kỳ. Đến lúc đó, đừng nói là Tu Ma Hải, cho dù là trên Chu Tước tinh, chỉ cần không động đến Chu Tước quốc, hắn chẳng có gì phải sợ ai.
Nghĩ tới đây, tốc độ của hắn lại tăng lên, tìm kiếm xung quanh. Vật phẩm truyền thừa của Cổ Thần đang ở trong tay hắn. Thực tế, vật phẩm này ngay từ đầu đã là của sư phụ hắn mang theo, đi cùng với mấy người để dò xét nơi đây.
Sư phụ hắn đã chết ở cửa thứ ba, trước khi chết đã giao cái vật phẩm truyền thừa đó cho hắn. Nguyên bản, ý định của sư phụ hắn là sử dụng nó để mở thông đạo mà thoát ra, nhưng đáng tiếc, vào đúng thời khắc quan trọng nhất, lại bị một con sinh vật rất mạnh chú ý, cuối cùng phải bỏ mình.
Lục Dục Ma Quân chứng kiến toàn bộ quá trình tử vong của sư phụ, nên kinh hãi cầm theo vật phẩm truyền thừa mà chui vào thông đạo trốn đi.
Lúc này, trong đệ tam quan còn có một người nữa, đó chính là Cổ Đế. Hắn đang khoanh chân ngồi trên một hòn đá, quanh thân thể hắn có bốn lá cờ nhỏ đang xoay tròn, trên đỉnh đầu lại có thêm một cái bảo tháp đang tỏa ra chút ánh sáng êm dịu. Dưới ánh sáng của bảo tháp, trong hư không hiện ra vô số thân ảnh du hồn. Đám du hồn thấp thoáng ẩn hiện, ánh mắt thèm thuồng nhìn về phía Cổ Đế, nhưng không có một tên nào dám tiến vào trong phạm vi của vầng sáng.
Sắc mặt Cổ Đế hết sức khổ sở. Sau khi hắn ra khỏi cửa thứ hai, bị ngay một đạo thiên liên đánh trúng, lúc đó hắn phải liều mạng phá bỏ bốn cái pháp bảo mới may mắn sống sót, nhưng tu vi lại giảm xuống tới Nguyên Anh hậu kỳ.
Sau khi tiến vào cửa thứ ba, cơ bản là hắn không dám tiến vào quá sâu, chỉ ngồi trên hòn đá bên ngoài mà thổ nạp, hy vọng có thể nhanh chóng khôi phục tu vi tới Hóa Thần kỳ. Nếu không, với tu vi Nguyên Anh kỳ của hắn, cũng chỉ có thể bảo vệ mình ở cửa thứ nhất và cửa thứ hai mà thôi, còn ở cửa thứ ba, chắc chắn không thể sống sót.
Nhưng trong lòng hắn cảm thấy khổ sở chính là do, truyền tống của cửa thứ ba hoàn toàn khác với những cửa trước. Nó lập tức truyền tống Cổ Đế vào ngay vị trí giữa của cửa thứ ba. Nếu không phải hắn nhanh chóng lấy ra pháp bảo, thì đã bị đám du hồn cắn nuốt từ lâu rồi.
Lúc này, hắn cũng chẳng còn biện pháp nào khác, chỉ còn cách duy trì quang mang của bảo tháp, chịu khốn ở đây.
Nhớ lại tất cả mọi chuyện, nét mặt của Cổ Đế đầy căm hận. Hắn cho rằng tất cả mọi chuyện đều do kẻ thần bí kia gây ra.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy nghi hoặc về thân phận của người đó. Theo hắn nghĩ, ngoại trừ tiểu tử Vương Lâm ra, không thể có kẻ nào khác. Nhưng cho dù nghĩ thế nào, hắn cũng không thể tin được lại bị một tên tiểu tử Kết Đan kỳ làm cho khốn khổ thế này.
Vào lúc đó, thần thức của Vương Lâm tỏa ra rất rộng, nhanh chóng tràn ngập toàn bộ cửa thứ ba. Sau khi quét qua một vòng, hắn biết ngoại trừ bản thân, ở đây chỉ có một thôn hồn. Về phần số lượng du hồn, cũng không nhiều bằng ở chiến trường ngoại vực, chỉ do phạm vi ở đây không lớn lắm nên mới cảm giác chúng nhiều mà thôi.
Ngoài việc đó ra, Vương Lâm cũng đã tìm được dòng xoáy tiến vào cửa thứ tư. Nó không phải ở trung tâm đệ tam quan, mà lệch về hướng Tây Bắc. Ở vị trí cửa thứ tư, số lượng du hồn tập trung đông nhất, gần như chiếm tới một phần tư.
Đồng thời, do bị uy áp của hắn khuất phục, đám du hồn cũng thông qua một loại phương pháp đặc thù truyền lại cho hắn một số tin tức. Theo yêu cầu của Vương Lâm, chúng đã tìm ra được vị trí của Lục Dục Ma Quân và Cổ Đế.
Đồng thời, Vương Lâm cũng cảm thấy ngạc nhiên khi du hồn còn tìm được cả vị trí của Đoan Mộc Cực và Uông Thanh Việt.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, thần thức của hắn thoáng động, nhanh chóng bay về vị trí của Cổ Đế. Theo tin tức mà du hồn đưa lại, thì trong đám người, Cổ Đế là kẻ có tu vi thấp nhất, hơn nữa, hắn bị nhốt ở một chỗ nào đó, không thể ra ngoài.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, dưới sự dẫn dắt của du hồn, thần thức của Vương Lâm chợt xuất hiện bên ngoài làn sáng tỏa ra từ bảo tháp của Cổ Đế. Hắn nhìn nét mặt âm trầm của đối phương mà suy nghĩ.
Vương Lâm ở đây cắn nuốt du hồn, khiến cho thần thức dần trở nên khổng lồ. Tuy nói chưa thể đạt tới được cấp độ ban đầu, nhưng về chất lượng lại hơn xa, dù sao thì thần thức của hắn cũng chẳng phải tầm thường, nó chính là Cực Cảnh thần thức.
Khi Vương Lâm đến chỗ này, hai mắt Cổ Đế liền mở ra, ánh mắt hắn nhìn về một vị trí nào đó ngay trước mặt, nhưng chỉ thấy một khoảng không gian hư vô. Nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng ở đó có thần thức của một thứ gì đó hoàn toàn khác với hắn. Khi thần thức đó vừa xuất hiện, đám sinh vật kỳ dị xung quanh liền tản ra, lộ rõ một sự cung kính.
Nhận thấy điều đó, trong lòng Cổ Đế cảm giác có chút ớn lạnh. Hắn nhanh chóng lấy một viên dược hoàn rồi nuốt xuống, đảm bảo linh lực đủ cho việc duy trì ánh sáng của bảo tháp.
Vương Lâm nhìn làn ánh sáng tỏa ra từ bảo tháp của Cổ Đế. Thần thức của hắn thoáng động, nhất thời từ bốn phía có mười du hồn bay ra. Mặc dù nét mặt chúng vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn nhằm về phía luồng sáng mà bay tới. Lập tức một thứ lực cản rất mạnh chợt hiện lên, mười con du hồn chỉ có thể tiến vào được hơn nửa trượng, trên thân thể liền tản ra từng làn khói xanh đành phải quay về.
Chỉ có điều, quang mang của bảo tháp tối hơn một chút.
Thần thức của Vương Lâm lại dao động thêm một lần nữa. Lúc này, từ bốn phía, tất cả đám du hồn đều tập trung lại, nhìn chăm chú về phía hào quang của bảo tháp.
Cổ Đế lạnh người, trong lòng thầm kêu không hay. Hai tay hắn kết ấn, liên tục đánh ra mấy đạo linh quang về phía bảo tháp. Mỗi lần đánh ra một đạo, nét mặt hắn lại tái thêm một chút. Sau khi đánh ra đạo cuối cùng, sắc mặt hắn xám ngoét, tu vi tụt xuống tới Nguyên Anh trung kỳ.
Lúc này, tất cả du hồn từ bốn phía như những cơn sóng bắt đầu lao vào. Chỉ thấy quang mang của bảo tháp chớp lên liên tục. Tất cả đám du hồn lao vào đều bốc lên một làn khói xanh, không thể tiến vào sâu hơn được nữa, nhiều nhất thì cũng chỉ vào được tới hơn mười trượng, nhưng vẫn còn cách Cổ Đế rất xa.
Cổ Đế nhếch mép cười thảm, hắn đã cố hết sức, nhưng số lượng du hồn nhiều thế này cũng chẳng thể chống được. Năm đó, các vị tiền bối đều bị cắn nuốt, huống chi là hắn. Nhất là bây giờ, tu vi của hắn đã bị hao tổn quá nhiều. Chỉ sợ chẳng được bao lâu, linh lực trong cơ thể hao hết, không còn duy trì được ánh sáng, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị đám sinh vật này cắn nuốt.
Cho tới lúc này, Vương Lâm cũng không chủ động tiến lên. Hắn biết bản thân và đối phương chênh lệch rất nhiều. Nếu ở bên ngoài, có lẽ đối phương chỉ cần một tay cũng khiến hắn hình thần câu diệt. Nhưng ở đây, hắn là thôn hồn, có khả năng điều khiển du hồn. Vì vậy mà vị trí của hai bên liền thay đổi.
Tất nhiên, nếu hắn trực tiếp xông tới cũng vẫn không phải là đối thủ của Cổ Đế. Mặc dù hắn là thôn hồn, nhưng thực lực vẫn còn quá yếu.
Chỉ có điều, thôn hồn có một điểm đặc biệt chính là cắn nuốt du hồn, mà tính chất đặc biệt của du hồn chính là cắn nuốt tất cả sinh linh trên thế giới. Mặc dù đối phương có tu vi cực cao, nhưng nếu du hồn có số lượng nhiều hơn, cũng không thể chống cự.
Phải biết rằng, chỉ cần một con du hồn xuất hiện ở sinh linh giới, cũng có thể gây ra một trường hạo kiếp. Tất nhiên, đó phải là một du hồn chính thức, chứ không phải là cái loại ma đầu như Hứa Lập Quốc.
Đề xuất Tiên Hiệp: Đạo Quân
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời3 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.