Vương Lâm thân hình khẽ động, trong nháy mắt hai phân thân kia vừa phóng ra pháp bảo, tốc độ của hắn đã đạt tới cực hạn, chớp mắt đã tới trước mặt chúng. Hai tay hắn vận dụng pháp quyết cổ thần trong ký ức, miệng khẽ quát:
- Phá!
Lập tức, một luồng lực đẩy kỳ dị xuất hiện giữa hai tay Vương Lâm. Lực đẩy này vừa hình thành, pháp bảo của hai phân thân liền bị một trận cuồng phong quái dị thổi quét, không tự chủ được mà khựng lại.
Ngay sau đó, thân ảnh Vương Lâm tựa như sao băng giáng thế, hung mãnh lao về phía hai phân thân. Sắc mặt chúng khẽ biến, lập tức bắt chước hắn, hai tay hợp thành pháp quyết.
Vương Lâm không chút do dự, trực tiếp đụng vào một phân thân. Phân thân kia lập tức vỡ tan, hóa thành bột đá tiêu tán trong không trung. Mục tiêu Vương Lâm nhắm tới chính là phân thân đã phóng ra cuốn tranh thần bí.
Đối với hắn, cuốn tranh kia quá mức thần bí, hắn lo sợ nếu phân thân kia tiếp tục thi triển bảo vật này sẽ phát sinh biến cố bất ngờ.
Phân thân còn lại thúc giục độc kiếm, tiếp tục đâm thẳng về phía Vương Lâm.
Trong khoảnh khắc phi kiếm lao tới, ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, thân thể không ngừng di chuyển, tay phải vẽ một vòng tròn trên không trung, lập tức một đạo tàn ảnh cấm chế hiện ra.
Cấm chế này lóe lên hắc quang, nhanh chóng bành trướng, chắn ngay trước mũi kiếm đang đâm tới.
Tiếp đó, Vương Lâm lao vút lên, va chạm vào phân thân còn lại. Phân thân kia thấy tình thế bất lợi, vội vàng lùi lại phía sau. Cứ như vậy, hai người một trước một sau tạo thành cảnh tượng truy đuổi.
Nhưng phân thân kia hiển nhiên không thể nào phục chế được những biến hóa do truyền thừa Cổ Thần mang lại, dù là tốc độ hay là độ cứng rắn của thân thể đều không thể so sánh với bản tôn.
Chỉ trong nháy mắt, phân thân kia đã bị Vương Lâm đánh trúng, toàn bộ cơ thể vỡ nát.
Vương Lâm không hề giảm tốc độ, sau khi nghiệm chứng thân thể cùng Cực Cảnh Thần Thức, hắn không muốn lãng phí thời gian ở nơi này. Toàn thân hắn hóa thành một đạo lôi điện, ầm ầm xông về phía trước.
Vương Lâm một mạch chạy hết quãng đường còn lại chừng bảy mươi dặm. Những tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng bên cạnh hắn. Cùng lúc đó, trước mặt hắn xuất hiện mấy phân thân. Nhưng những phân thân này còn chưa kịp hoàn toàn hiện hình đã bị Vương Lâm đâm phải mà tiêu tán. Thậm chí, một số ở xa cũng không thoát khỏi Cực Cảnh Thần Thức của hắn, lần lượt bị tiêu diệt dưới ánh điện hồng vừa lóe lên.
Hơn bảy mươi dặm, không một phân thân nào có thể ngăn cản được Vương Lâm dù chỉ là nửa bước chân. Vương Lâm thế như chẻ tre, xông ra khỏi Toái Tinh Loạn!
Đối với người khác, Toái Tinh Loạn này có uy lực vô cùng. Nhưng đối với Vương Lâm, nơi này không thể nào phục chế được Cực Cảnh Thần Thức của hắn, càng không thể phục chế được thân thể Cổ Thần của hắn. Vậy thì nơi này đã mất đi tác dụng vốn có.
Kỳ thực, Toái Tinh Loạn hiển nhiên là do một loại thần thông cực mạnh tạo thành. Chỉ có điều, Cực Cảnh Thần Thức của Vương Lâm là vật nghịch thiên nhất trong thiên hạ, thần thông này không có cách nào phục chế được. Điều này cũng không có gì lạ.
Còn về thân thể Cổ Thần, nếu như Toái Tinh Loạn có thể phục chế được, vậy thì Cổ Thần cũng chẳng còn gì thần bí nữa. Tu vi của tu sĩ thiết lập đại thần thông Toái Tinh Loạn này căn bản không thể so sánh với Cổ Thần, vậy làm sao có thể phục chế được?
Người có Cực Cảnh Thần Thức và thân thể Cổ Thần như Vương Lâm, trong khoảnh khắc xông ra khỏi Toái Tinh Loạn, trong lòng dấy lên một chút kích động. Trước khi tiến vào Cổ Thần Chi Địa, hắn đã là người đứng đầu trong số những tu sĩ Kết Đan kỳ.
Bây giờ, không những hắn có được cấm chế, lại còn có được thân thể Cổ Thần. Ngoài ra, Cực Cảnh Thần Thức cũng sinh ra Hồn Hạch. Tuy nói Vương Lâm không thể sánh bằng Nguyên Anh kỳ, nhưng hắn tự tin rằng đánh không lại thì vẫn có khả năng tự vệ.
Hơn nữa, từ tận đáy lòng, hắn cảm nhận được nếu như phải đối đầu với Nguyên Anh kỳ, hoàn toàn không phải là không có cơ sở để chiến thắng. Hắn tin rằng, trong ba kỳ Sơ, Trung, Hậu của Nguyên Anh cảnh giới, nếu như hắn vận dụng linh hoạt các loại thần thông, thêm vào đó là các pháp bảo đã có, thì việc chiến thắng tu sĩ Sơ kỳ không phải là quá khó khăn.
Nếu như trước đây hắn gặp phải tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cho dù có chạy trốn cũng không thể thoát được, chỉ có một con đường chết mà thôi.
Sức mạnh của Nguyên Anh kỳ xuất phát từ sau khi kết ra Nguyên Anh, linh lực trong cơ thể có sự biến hóa vô cùng to lớn. Chỉ cần dùng một chút sức lực thôi đã có thể thi triển đòn tấn công bằng tu vi toàn thân của Kết Đan kỳ. Ngoài ra, thần thông rõ ràng nhất của Nguyên Anh kỳ chính là Thuấn Di.
Có được thần thông Thuấn Di là đã đạt được vị trí chí tôn trong Tam Cấp Tu Chân Quốc.
Mặt khác, pháp thuật mà tu sĩ Nguyên Anh kỳ có thể thi triển cũng nhiều hơn hẳn Kết Đan kỳ. Thậm chí, cùng một pháp thuật được thi triển, uy lực của Nguyên Anh kỳ cũng gấp trăm, nghìn lần Kết Đan kỳ.
Có thể nói, trong lịch sử của toàn bộ giới tu chân, hiếm có tu sĩ Kết Đan kỳ chiến thắng được Nguyên Anh kỳ. Cho dù có được pháp bảo nghịch thiên, cũng không có tác dụng gì lớn, nhiều nhất thì cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi.
Suy cho cùng, việc sử dụng pháp bảo có liên quan mật thiết với tu vi.
Nguyên Anh kỳ chính là thước đo chuẩn mực trong toàn bộ giới tu chân, chỉ khi kết ra Nguyên Anh mới có thể được đứng vào hàng ngũ những người mạnh nhất trong tu chân giới. Từ đó có thể thấy mức độ quan trọng của Nguyên Anh kỳ đối với tu sĩ.
Đồng thời, sự khác biệt giữa ba cảnh giới của Nguyên Anh kỳ cũng rất lớn, nếu như lấy con số để so sánh, có thể nói sự khác biệt là hàng chục lần!
Nói cách khác, Nguyên Anh hậu kỳ tương đương với hàng chục Nguyên Anh trung kỳ, và tương đương với hàng trăm Nguyên Anh sơ kỳ. Đây chỉ là phép tính đơn thuần mà thôi.
Trên thực tế, còn chưa tính đến những pháp bảo.
Trong lòng Vương Lâm chỉ là phỏng đoán như vậy mà thôi. Trên thực tế, hắn hoàn toàn không thể xác định được bây giờ mình có thể đối đầu được với Nguyên Anh kỳ hay không. Dù sao thì tu vi của hắn cũng chỉ là Kết Đan hậu kỳ.
Nhưng hắn đối với việc Cực Cảnh Thần Thức được tăng cường trong Cổ Thần Chi Địa, cơ thể lại được trọng tổ lại như Cổ Thần, thêm vào đó là vô số pháp bảo trong túi trữ vật, tất cả những điều này khiến Vương Lâm cảm thấy có chút đắc ý.
Sau khi ra khỏi Toái Tinh Loạn, ánh mắt Vương Lâm chớp động. Hắn đã quyết định sẽ không làm những việc mà chỉ có kẻ điên mới làm, đó là tìm tu sĩ Nguyên Anh để kiểm chứng trình độ của mình đã tăng đến đâu. Đối với Vương Lâm, hành động đó thực sự là ngu xuẩn.
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua Tiền Côn và Vân Phi. Đối với hai tu sĩ Kết Đan kỳ này, cho dù là trước khi tiến vào Cổ Thần Chi Địa hắn cũng đã không coi ra gì, càng không nói đến bây giờ.
Hắn không hứng thú can dự vào chuyện giữa hai người bọn họ. Chỉ có điều, hắn có một số vấn đề cần tìm người giải đáp. Giọng hắn bình thản, từ tốn nói:
- Thành gần đây nhất ở đâu?
Trong khoảnh khắc Vương Lâm bước ra, vẻ mặt Tiền Côn lộ vẻ cung kính, trong lòng thì lo lắng vô cùng. Khi nghe thấy Vương Lâm hỏi, hắn đang định trả lời thì không ngờ Vân Phi đã nhanh hơn hắn một bước, cướp lời mất rồi.
- Tiền bối, trong vòng vạn dặm quanh đây không hề có bất kỳ một thành trì nào. Nhưng đi khoảng hơn ba vạn dặm về phía tây thì có một tòa Kỳ Lân thành!
Vân Phi vừa nói vừa lấy tay phải vuốt mấy sợi tóc vương trước mặt lên mang tai. Động tác yểu điệu này lập tức thể hiện hoàn toàn sự quyến rũ đầy nữ tính.
Đáng tiếc, động tác này không gây được sự chú ý của Vương Lâm. Thấy ánh mắt hắn không hề dừng lại trên thân thể mình, từ đáy lòng Vân Phi cảm thấy thất vọng. Nhưng rất nhanh, nàng cảm thấy không cam tâm. Mặc dù biết mình không phải là tuyệt sắc giai nhân, nhưng đối với chuyện chăn gối cũng khiến Cung Chủ Ma Cung phải mê muội. Lúc này, nàng âm thầm cắn răng. Tận mắt chứng kiến vẻ mặt bình thản của Vương Lâm sau khi hắn đi ra từ Toái Tinh Loạn, suy đoán của cô ta về tu vi của người này hiển nhiên chưa dừng lại ở đó, thầm nghĩ nếu như có được sự che chở của hắn, cho dù chủ nhân Ma Cung có tìm thấy thì cũng phải ngậm đắng nuốt cay mà quay về.
Thậm chí, nếu như người này đồng ý giúp mình, thì việc tiêu diệt Ma Cung cũng không phải là chuyện khó. Chỉ có điều, tất cả những điều này chỉ là ảo tưởng của nàng mà thôi.
Những suy nghĩ này của nàng, hiển nhiên Vương Lâm không thể biết được. Ánh mắt hắn nhìn về phía tây, trầm ngâm hồi lâu, lãnh đạm hỏi:
- Kỳ Lân thành này có tu sĩ Hóa Thần kỳ hay không?
- Không có! Tiền bối, Kỳ Lân thành này không có tu sĩ Hóa Thần kỳ. Thực sự, trong Tu Ma Hải không nói tới Kỳ Lân thành, mà cả trong mười tòa thành lớn nhất cũng không có nhiều tu sĩ Hóa Thần kỳ.
Lần này, Tiền Côn cướp lời Vân Phi. Hắn thật sự tiếc vì đã để Vân Phi cướp lời trước, thầm nhủ nếu như lần này không nói, làm cho tiền bối không vui thì thiệt thòi lớn.
- Không có Hóa Thần kỳ... Vương Lâm thì thào tự nói, ánh mắt chớp động.
Đề xuất Voz: [Hồi ký] Những đóa hoa trong ký ức!
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời3 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.