Lúc này, sắc mặt hắn không còn tái nhợt mà đã lờ mờ ửng lên chút huyết sắc. Ba ngày qua, hắn chưa thể hoàn toàn bức sợi thiên kiếp ra khỏi cơ thể, chỉ có thể dùng linh lực bao bọc lấy nó, tạm thời giải trừ nguy cơ cho Kim Đan của mình.
Đồng thời, nhờ linh lực đạt được, hắn còn khiến Kim Đan thêm lớn mạnh. Tu vi của hắn không những không giảm mà còn có chút tinh tiến, chân chính đạt tới cảnh giới Giả Anh của Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn.
Vương Lâm phân tích, muốn hoàn toàn khu trừ sợi thiên kiếp nhỏ bé này, chỉ có một phương pháp: tu vi của hắn phải đạt tới Nguyên Anh kỳ. Khi đó, hắn có thể thi triển thuật thần thông "Tố Truyền Độc" trong ngọc giản mà năm xưa Mạnh Đà Tử để lại trong túi trữ vật, truyền sợi thiên kiếp nhỏ bé vào cơ thể người khác, từ đó hoàn toàn giải quyết vấn đề này.
Hắn trầm mặc một chút, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán. Hắn nhắm mắt lại cảm ứng sự tồn tại của ma đầu Hứa Lập Quốc. Vì khoảng cách quá xa, hắn chỉ có thể cảm nhận được vị trí đại khái của đối phương. Nhanh chóng mở mắt, hắn chợt động thân, bay nhanh về phương Tây.
Tốc độ của hắn lúc này nhanh hơn nhiều, hắn dùng đến thuật thổ độn mà đã lâu chưa dùng. Tốc độ lập tức tăng vọt. Thuật thổ độn chỉ có một khuyết điểm là tiêu hao linh lực quá lớn. Trước kia, vì thân thể gặp vấn đề khó giải quyết, hắn không tiện sử dụng thuật này.
Tốc độ hắn tăng vọt, thần thức không ngừng cảm giác vị trí của Hứa Lập Quốc. Cuối cùng, vào ngày thứ bảy, hắn đến được một nơi cách Kỳ Lân thành ba ngàn dặm, một vùng hoang tàn. Nơi này chính là ngọn núi mà ngày đó hắn đã hẹn.
Hắn có thể cảm giác được, ma đầu Hứa Lập Quốc đang ở nơi này.
Sự thật đúng là như vậy. Thời điểm thân thể hắn xông lên đỉnh ngọn núi, Hứa Lập Quốc lập tức từ trong đình lóe ra, chìm vào mi tâm của hắn.
Cùng lúc đó, bóng dáng Khâu Tứ Bình xuất hiện trong đình. Lúc này, trông hắn có chút chật vật, hơi thở có chút bất ổn.
Thân thể Vương Lâm chợt dừng lại, đi vào đình, ngồi xuống ghế đá, quan sát đối phương.
Khâu Tứ Bình cười khổ nói:
- Đạo hữu, Khâu mỗ đã đợi ngươi ở nơi này hơn nửa tháng. Nếu Khâu mỗ không tin đạo hữu tuyệt đối là người giữ chữ tín, thì ta đã sớm rời đi rồi.
Vương Lâm lộ vẻ xin lỗi, nói:
- Tu Ma Hải phát sinh dị biến, khiến nhiều tu sĩ nhân cơ hội chém giết lẫn nhau, các môn phái cũng tham gia vào, tranh đoạt thành trì. Vì vậy, hành trình của tại hạ bị cản trở, khiến đạo hữu phải đợi lâu.
Khâu Tứ Bình thở dài, cười khổ:
- Thôi được rồi, Khâu mỗ đã giết không ít kẻ có ý đồ xấu ở nơi này, cũng coi như là có chút thu hoạch. Đạo hữu, ngươi thấy chúng ta nên đi đến nơi đó bây giờ chứ?
Vương Lâm đứng lên, gật đầu:
- Như vậy cũng tốt, mời đạo hữu dẫn đường.
Ánh mắt Khâu Tứ Bình chợt lóe, mỉm cười:
- Đạo hữu, nếu chúng ta đều hiểu nhau, coi nhau như minh hữu, không biết đạo hữu có thể cho biết quý danh được không?
Vương Lâm liếc nhìn hắn một cái, đáp:
- Vương Lâm!
Khâu Tứ Bình liền ôm quyền:
- Vương huynh, từ đây đến đó còn rất xa. Nếu huynh không chê, hãy ngồi thuyền mây của ta đi!
Vừa nói, tay phải hắn vỗ vào túi trữ vật, lập tức một con thuyền lớn màu trắng xuất hiện trên không trung.
Con thuyền này dài chừng mười trượng, trên thuyền điêu khắc các loại hoa văn linh thú. Trên đầu thuyền lại dựng một pho tượng phi điểu. Pho tượng này trông rất sống động, như sắp bay lên.
Khâu Tứ Bình vừa động thân, nhẹ nhàng bay vào thuyền, quay đầu nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm quét thần thức lên chiếc thuyền, sau khi phát hiện không có gì dị thường, liền cất bước lên thuyền. Hai tay Khâu Tứ Bình liên tục thay đổi, đánh ra một đạo linh bí quyết, ấn lên pho tượng phi điểu trên đầu thuyền, lập tức con thuyền rung lên, nhanh chóng lao về phía trước.
Tốc độ con thuyền này chỉ chậm hơn phi kiếm một chút, nhưng không cần dùng linh lực thúc dục, cũng bớt chút phiền hà. Vương Lâm đứng trên thuyền, chỉ thấy một quầng sáng mỏng manh chiếu quanh thân tàu, ngăn cách cơn mưa màu đen đang không ngừng rơi suốt hơn nửa tháng nay.
Trên bầu trời truyền đến từng trận sấm rền, bên trong mưa gió hỗn loạn, có cảm giác "một tia sét khiến lòng người rung động".
Khâu Tứ Bình ở bên cạnh từ từ nói:
- Vương huynh, con thuyền này thế nào?
Vương Lâm gật đầu khen:
- Rất tốt!
- Tại hạ tự tay chế tác con thuyền này. Vương huynh, ngoài cấm chế ra thì Khâu mỗ thích nhất là chế khí. Khâu mỗ đã tốn mấy năm trời sưu tập đủ tài liệu mới chế tác thành vật này.
Khâu Tứ Bình cười ha hả, giọng nói có chút cảm khái.
Đúng lúc này, đột nhiên không trung vang lên một tiếng sét lớn, một tia sét từ trên trời giáng xuống. Dù cách xa Tu Ma Hải, nhưng từ xa nhìn lại vẫn cảm nhận được sức mạnh của thiên uy.
Loại tia chớp này hùng mạnh hơn nhiều so với pháp thuật của tu sĩ, hoàn toàn không cùng cấp bậc.
- Khâu mỗ sinh ra ở Tu Ma Hải, tu luyện đến nay đã hơn hai trăm năm, nhưng chỉ có hơn nửa tháng nay mới lần đầu tiên thấy được bầu trời thật sự.
Khâu Tứ Bình ngẩng đầu nhìn đám mây đen nghịt trên Tu Ma Hải, lẩm bẩm.
Vương Lâm đang định nói chuyện, đột nhiên đôi mắt sững lại, nhìn chằm chằm lên không trung phía xa, chỉ thấy nơi đó truyền đến từng trận tiếng động ầm ầm. Ngay sau đó, một con rùa vô cùng khổng lồ chậm rãi xuất hiện từ xa.
Có một lão già đang đứng trên lưng rùa. Lúc này, lão chỉ lên không trung, không ngừng mắng chửi, ngôn ngữ vô cùng tục tĩu. Dù cách rất xa, nhưng từng chữ vẫn truyền tới.
- Lão tử xxx, thiên kiếp khốn nạn kia, vừa rồi còn chưa nói hết mà, bây giờ nói chuyện với ngươi một chút. Ngươi phạm vào điều thứ ba vạn bảy ngàn tám trăm sáu mươi ba...
Vương Lâm nhíu mày, ánh mắt nhìn con rùa khổng lồ dưới chân lão già. Khí tức trên người nó rất giống với hoang thú giao long trong thông đạo của Cổ Thần năm xưa.
Quan trọng nhất là hình dáng con rùa này gần như giống hệt một sinh vật trong ký ức của Cổ Thần.
- Huyền Vũ!
Đôi mắt Khâu Tứ Bình trợn to, con ngươi co rút lại, hắn biến sắc, hai tay nhanh chóng biến hóa pháp quyết, đánh ra mấy đạo linh quang lên pho tượng phi điểu trên đầu thuyền.
Lập tức, toàn bộ con thuyền chậm rãi vòng lại, chuyển hướng, nghiêng qua một bên, không muốn chạm mặt với lão già điên kia.
- Huyền Vũ...
Vương Lâm nhìn chằm chằm con rùa, sắc mặt trầm xuống. Trong ký ức của Cổ Thần không có Huyền Vũ, chỉ có một loại sinh vật tên là Đề Thú.
Con thú này ăn linh khí, công kích mạnh nhất của nó là tiếng rống. Tu sĩ tầm thường chỉ cần nghe thấy một tiếng thì linh lực trong cơ thể lập tức tan rã, sau đó trở thành thức ăn cho con thú này.
Lão già đang chửi rủa lại lấy ra một chiếc hồ lô dơ bẩn từ trong ngực, sau khi uống một ngụm, tiếp tục chửi mắng. Còn Vương Lâm và Khâu Tứ Bình thì nín thở ngồi trên thuyền, không dám liếc nhìn lão một cái.
Mồ hôi túa ra trên trán Khâu Tứ Bình, hắn cẩn thận khống chế con thuyền, chậm rãi vòng ra xa lão già. Sau khi đã bay đi rất xa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói với Vương Lâm:
- Người này có thể dùng hoang thú Huyền Vũ làm vật cưỡi thì tu vi chắc chắn cao hơn ta tưởng tượng. Lần này xem ra dị biến ở Tu Ma Hải đã dẫn ra không ít lão quái vật ẩn cư. Cũng may lão không có ý định gây khó dễ cho chúng ta, nếu không thì e rằng lành ít dữ nhiều rồi.
Vương Lâm liếc nhìn Khâu Tứ Bình, sắc mặt âm trầm nói:
- Chưa chắc!
Khâu Tứ Bình giật mình. Vương Lâm chỉ tay phải về phía trước, hắn lập tức biến sắc, chỉ thấy ở nơi Vương Lâm chỉ, lại xuất hiện cảnh tượng mà lúc nãy vừa thấy.
Một lão già đứng trên lưng rùa, ngẩng đầu chửi ầm lên.
Khâu Tứ Bình trầm mặc một chút, nói:
- Trận pháp?
Vương Lâm không để ý đến Khâu Tứ Bình, mà đi lên đầu thuyền, quan sát xung quanh. Lúc nãy, hắn đã cảm thấy có chút bất hợp lý. Khi con thuyền thay đổi phương hướng, dù chỉ một chút dao động nhỏ, bốn chân con Đề Thú đã khẽ nhúc nhích.
- Không phải trận pháp, đây là cấm chế!
Sau một lát, Vương Lâm nói với giọng bình thản.
Vẻ mặt Khâu Tứ Bình hơi trầm xuống, cau mày nhìn xung quanh, lập tức cười khổ:
- Với tu vi của chúng ta, chắc không đến mức khiến vị tiền bối này cố ý bố trí cấm chế chứ?
Vương Lâm không nói gì, thần thức âm thầm quan sát xung quanh. Hắn thầm nghĩ, lão già trên lưng Đề Thú chắc chắn không vô duyên vô cớ cản trở bọn hắn, chuyện này e rằng sẽ có chút khó khăn.
Có lẽ lão già kia mắng đã mệt, nên sau khi uống thêm một ngụm lớn rượu trong hồ lô, mới ngồi phịch xuống, đồng thời ánh mắt đảo qua, dừng lại trên con thuyền của Khâu Tứ Bình.
Tay phải của lão già khẽ vung lên, lập tức con thuyền kia nhanh chóng bay về phía lão, trong nháy mắt đã tiến đến gần hơn mười trượng.
Vẻ mặt Khâu Tứ Bình vội vàng cung kính, xoay người nói:
- Vãn bối Khâu Tứ Bình bái kiến tiền bối.
Mí mắt lão già kia vừa chớp, hỏi:
- Ngươi biết ta sao?
Khâu Tứ Bình giật mình, vội vàng nói:
- Vãn bối...
- Ta không biết ngươi, ngươi làm sao biết ta? Còn chưa biết ta thì tại sao gọi ta là tiền bối? Lão tử già lắm sao? Thôi được, ta kể cho ngươi nghe chuyện năm ta ba tuổi, chờ ta kể xong chuyện mấy ngàn năm, ngươi sẽ biết ta, biết về ta lúc ba tuổi...
Lão nhân này vừa mở miệng liền nói liên miên không dứt, khiến Khâu Tứ Bình ngơ ngác, không nói nên lời.
Một hồi lâu sau, lão nhân kia mới ngừng lại, sau khi uống một ngụm rượu trong hồ lô. Hồ lô đã cạn, lão nhân nhếch mép, thầm nghĩ: "Sớm biết hôm nay phải nói nhiều như vậy, đã chuẩn bị thêm rượu rồi."
- Ở đây ồn ào quá, hai người theo ta đi uống rượu, trên đường ta sẽ kể cho các ngươi nghe chuyện năm ta bảy mươi lăm tuổi.
Nét mặt Khâu Tứ Bình thoáng co giật. Hắn vội vàng lấy ra vài hũ rượu nhạt từ trong túi trữ vật, lắp bắp:
- Tiền... à... Vãn bối có rượu ở đây, ngài cứ việc dùng, không cần đi mua nữa.
Vẻ mặt lão nhân vui vẻ, tay phải vừa động, lập tức bình rượu trong tay Khâu Tứ Bình biến mất.
Vương Lâm vẫn trầm mặc, hắn không thể nhìn thấu tu vi của lão già này. Hơn nữa, hắn không thích nói chuyện với người khác, nên chuyện này cứ để Khâu Tứ Bình lo liệu là thỏa đáng nhất.
Hơn nữa, người này chặn bọn họ lại, rốt cuộc là có ý đồ gì? Vương Lâm vẫn luôn tính toán trong lòng. Dần dần, hắn hiểu ra. Chuyện này chắc chắn liên quan đến thiên kiếp, hoặc những chuyện giết chóc gần đây của hắn. Đương nhiên, cũng có khả năng ý đồ của lão già này không phải nhắm vào Vương Lâm, mà là Khâu Tứ Bình, nhưng từ thần thái của lão, Vương Lâm mơ hồ cảm thấy, người này chặn bọn họ lại, không phải vì Khâu Tứ Bình, mà là vì mình!
Lão già mở bình ra, sau khi ngửi một hồi, cười ha hả:
- Dùng quả Tàn Vân ủ rượu ngon. Tốt lắm, tiểu tử ngươi hợp khẩu vị của lão phu. Thế nào, làm đồ đệ của ta được không?
Vương Lâm trong lòng trầm xuống. Lão già này chắc chắn không vô duyên vô cớ nói ra lời này, tiếp theo tất nhiên sẽ có yêu cầu!
Khâu Tứ Bình trông như hoàn toàn giật mình. Nếu lúc nãy người này chỉ nói chuyện vu vơ, thì bây giờ hắn gần như chắc chắn đây là một kẻ điên, có ai thu nhận đồ đệ như vậy chứ?
Trong khoảnh khắc, cổ họng hắn như bị ai đó bóp chặt, không thốt nên lời. Hồi lâu sau, hắn mới cười khổ:
- Tiền bối, ta...
Lão già thoáng chớp mắt, nói:
- Sao, không thích à? Vậy thì thôi. Còn ngươi, ngươi làm đệ tử của lão phu được không?
Lão nhân này xoay ánh mắt, nhìn về phía Vương Lâm, như cười như không.
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, hắn đã đoán trước được, cuối cùng đối phương sẽ đưa chuyện này đến mình, vì thế cung kính nói:
- Vãn bối đã có sư môn rồi!
- Môn phái nào?
Lão già vẫn tươi cười, nhưng trong mắt Vương Lâm, lại thoáng thấy chút lãnh ý. Hắn càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Lúc này, người mà lão già này nhắm tới chính là hắn!
- Triệu quốc, Hằng Nhạc phái.
Thần thái Vương Lâm vẫn bình tĩnh, cung kính trả lời.
Lão già liếc nhìn Vương Lâm với vẻ sâu sắc, nụ cười lạnh hơn, nói:
- Trong vòng ba ngày mà giết hơn một ngàn tu sĩ Kết Đan, tiểu tử kia, ngươi thật quá mạnh tay rồi!
Vừa nói, vẻ mặt Khâu Tứ Bình lập tức biến đổi, hắn lùi lại vài bước, nhìn Vương Lâm với ánh mắt không thể tin nổi.
Vẻ mặt Vương Lâm như thường, nhưng trong lòng cũng thót tim. Vào lúc này, vô số ý niệm xoay chuyển trong đầu hắn. Sau khi lão già này xuất hiện, tất cả lời nói của lão đều chợt lóe qua trong đầu hắn. Hắn hít sâu, cung kính nói:
- Vãn bối đồng ý bái tiền bối làm sư phụ.
Lão già ngẩn ra, sau khi nhìn chằm chằm Vương Lâm một hồi, ý lạnh trong mắt chậm rãi tiêu tan, rồi cười ha hả, vung tay lên, đánh ra một tầng cấm chế, ấn lên mi tâm Vương Lâm. Lão cười nói:
- Tốt lắm! Ngươi quả nhiên thông minh, lão phu muốn thu ngươi làm đệ tử, hãy theo ta đi.
Sau khi cấm chế kia tiến vào cơ thể, lập tức hóa thành một đóa hoa sen khổng lồ, lấy kinh mạch Vương Lâm làm thân cây, mạch máu làm cành lá, máu làm chất dinh dưỡng, ngưng tụ trong cơ thể hắn.
Mặt Vương Lâm không lộ vẻ gì khác thường, mà trầm giọng nói:
- Đệ tử và Khâu đạo hữu có ước định, cần giúp hắn hoàn thành một việc, xin sư tôn cho thêm mấy ngày.
Ánh mắt lão già thoáng ngưng lại, quay về phía Khâu Tứ Bình. Khâu Tứ Bình trong lòng đấu tranh một chút, rồi cắn răng, gật đầu cung kính:
- Tiền bối... Mong ngài suy xét cho.
Lão già thoáng chớp mắt, nói:
- Ta cho ngươi thời gian một tháng. Sau một tháng, ngươi phải đến Luyện Khí Các trong bất kỳ thành trì nào ở Tu Ma Hải, nói tên Tôn Điên của lão phu, ta sẽ biết ngay.
Nói xong, lão lại liếc nhìn Vương Lâm, cười ha hả, chân đạp Đề Thú, từ từ chuyển hướng, bay về phía xa, trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng.
Khâu Tứ Bình trầm mặc một chút, liếc nhìn Vương Lâm có chút kiêng kỵ, không hỏi lão già kia đã nói gì, mà trầm giọng nói:
- Vương huynh, ta sẽ tăng tốc con thuyền, đại khái hai ngày nữa chúng ta sẽ tới nơi đó. Còn những chuyện liên quan đến cấm chế, xin nhờ Vương huynh.
Vương Lâm gật đầu, khoanh chân ngồi xuống ở đuôi thuyền, tay phải đặt lên mi tâm, lập tức ma đầu Hứa Lập Quốc và ma đầu thứ hai bay ra, quanh quẩn xung quanh.
Cùng lúc đó, hắn vỗ túi trữ vật, Cấm Phiên bay ra. Dưới sự khống chế của hắn, Cấm Phiên bao phủ hắn vào trong phạm vi của nó.
Ngay sau đó, trong màn sương đen do Cấm Phiên tạo thành, vang lên giọng nói lạnh lùng của Vương Lâm:
- Khâu đạo hữu, Vương mỗ cần bế quan trong hai ngày, xin đừng làm phiền.
Khâu Tứ Bình liền đáp ứng, sau khi nhìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt, tập trung điều khiển con thuyền, tốc độ bay nhanh hơn.
Hai ngày sau, con thuyền đã đến một dãy núi hoang vắng. Khâu Tứ Bình quay đầu lại nhìn nơi Vương Lâm đang bế quan, trầm ngâm một chút, rồi không làm phiền mà khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.
Vài canh giờ sau, Cấm Phiến bên ngoài thân thể Vương Lâm bỗng nhiên quay cuồng, kịch liệt co rút lại, cuối cùng hóa thành một cây cờ nhỏ được Vương Lâm thu vào túi trữ vật.
Vẻ mặt Vương Lâm có chút tái nhợt. Cấm chế hoa sen của lão già kia không quá chặt chẽ, hắn đã phá giải được một phần nào đó. Tuy nhiên, để phá giải hoàn toàn thì cần thời gian.
Trong hai ngày này, hắn đã thấu hiểu tác dụng của cấm chế, nó tạo ra một tác dụng định vị. Theo phân tích của Vương Lâm, phạm vi của nó phải cực kỳ rộng lớn.
Khâu Tứ Bình thấy Vương Lâm tỉnh lại sau khi bế quan, liền đứng lên, trầm giọng nói:
- Vương huynh, phía dưới chính là động phủ kia.
Vương Lâm gật đầu, nhìn xuống phía dưới, rồi thân thể bỗng nhiên bay lên, rời khỏi con thuyền, lơ lửng trên không trung.
Tay phải Khâu Tứ Bình đánh ra một đạo pháp quyết, rơi lên con thuyền, lập tức con thuyền nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành cỡ bàn tay, được hắn thu vào túi trữ vật.
Sau khi làm xong những việc này, Khâu Tứ Bình nhanh chóng đáp xuống một bãi đá giữa dãy núi, quan sát xung quanh. Hắn vừa đảo tay phải, một hòn đá màu đen nằm trên tay, trong miệng phun ra một luồng khí Kim Đan, lập tức hòn đá lóe ra ánh sáng đen.
Tay phải Khâu Tứ Bình ném đi, hòn đá bay lên, lơ lửng giữa không trung. Hai tay Khâu Tứ Bình thay đổi pháp quyết, liên tục đánh lên nó, lập tức ánh sáng trên hòn đá phát ra bốn phía, chậm rãi bay về phía thân núi.
Hòn đá càng đến gần thân núi, từng đường sóng gợn xuất hiện giữa thân núi, dần dần tản ra bốn phía.
Từ trong sóng gợn, có thể thấy một hang động hình bán nguyệt.
Khâu Tứ Bình hít sâu một hơi, nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, thần thức chi nhãn lóe lên, nhìn chằm chằm vào sóng gợn kia một lát, hai tay hắn nhanh chóng vung lên trước người, lập tức ba bóng tàn ảnh xoay vòng, từ trong tay vung ra, rơi lên sóng gợn trên thân núi.
Trong nháy mắt, sóng nước bao quanh thân núi, không ngừng dao động, hoặc nhỏ đi, hoặc lớn hơn, vô cùng quỷ dị.
Vương Lâm không chớp mắt, hai tay nhanh chóng vung ở trước người, ngưng tụ ra một vòng tàn ảnh cấm chế.
Đúng lúc này, đột nhiên một bong bóng sóng nước vỡ vụn, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, một vòng tàn ảnh trước người nhanh chóng xuất ra, rơi vào điểm bị phá hoại đó.
Tiếp theo đó, càng nhiều bọt nước vỡ tan, hai tay Vương Lâm nhanh chóng xuất ra từng tầng cấm chế tàn ảnh, bay nhanh, rơi xuống mỗi một điểm bị phá vỡ.
Chỉ có điều, càng về sau, bọt vỡ tan càng nhiều, tốc độ của Vương Lâm rõ ràng không theo kịp. Vẻ mặt Khâu Tứ Bình khẩn trương, thấy tốc độ của Vương Lâm không theo kịp, hắn sốt ruột, tay phải vỗ vào túi trữ vật, một hòn đá màu đen bay ra.
Hai tay hắn liên tục điểm lên trên, rồi bỗng nhiên bắn ra hòn đá, nhanh chóng rơi lên một bọt nước vỡ vụn mà Vương Lâm không kịp bổ sung.
Ánh mắt hắn lộ chút đau lòng, nhưng vẻ mặt nhanh chóng ngưng trọng lại, hai tay liên tục điểm lên. Mỗi khi Vương Lâm không kịp bổ khuyết vào chỗ hở, hắn lập tức bổ sung hòn đá.
Vương Lâm nhìn thấy tất cả, ánh mắt hơi lóe lên, tốc độ hai tay chậm lại, cố ý để lộ một vài bọt nước, ép Khâu Tứ Bình bổ sung hòn đá.
Cuối cùng, sau khi mười hòn đá biến mất thì tốc độ tay của Vương Lâm nhanh hơn, liên tục bắn ra mấy cấm chế, chỉ nghe một tiếng ầm, những sóng nước trên thân núi tách ra, lộ ra một con đường.
Vẻ mặt Khâu Tứ Bình vui vẻ, nhanh chóng lao vào. Vương Lâm cũng không nhanh không chậm đi theo sau.
Hang động không lớn, bên trong có bốn gian thạch thất, đầy tro bụi. Vương Lâm tiến vào, thấy Khâu Tứ Bình đang đứng bên ngoài một thạch thất, khuôn mặt dữ tợn.
Vương Lâm không để ý đến hắn, quan sát một hồi, phát hiện cả bốn thạch thất đều được bố trí cấm chế, hắn chọn thạch thất đầu tiên bên trái, xem xét một hồi, thấy nên phá giải cấm chế ở đó.
Hắn trầm ngâm, hai tay không chậm trễ liên tục huy động, linh lực ngưng tụ trên tay, đánh ra một vòng tàn ảnh, dừng lại trên thạch thất.
Lập tức thạch thất rung lên, vách đá từ từ bay lên, Vương Lâm nhìn vào trong, đôi mắt trợn to.
Trong thạch thất không có gì, chỉ có một pháp trận hình tròn trên mặt đất. Pháp trận này có vẻ cổ xưa, nhưng theo đánh giá của Vương Lâm, ký hiệu và tài liệu để tạo thành pháp trận này vẫn được duy trì đầy đủ.
Hơn nữa, Vương Lâm nhận ra pháp trận này, đúng là một loại truyền tống trận cổ, có thể vượt qua ít nhất trăm vạn dặm!
- Đây là truyền tống trận cổ. Năm xưa sư phụ ta phát hiện động phủ này, liền phát hiện trận pháp này. Tuy rằng trận này nằm trong thạch thất, không có gió táp mưa sa, nên được duy trì đầy đủ, nhưng muốn mở truyền tống trận cổ, phải cần cực phẩm linh thạch. Ở Tu Ma Hải, Khâu mỗ chưa từng nghe nói ai có cực phẩm linh thạch, nên trận pháp này chưa từng được mở ra.
Khâu Tứ Bình quay đầu lại, liếc nhìn trận pháp, bình thản nói.
Vương Lâm không nói gì, nhưng trong lòng cũng có động tâm rất lớn. Sau khi rời khỏi nơi của Cổ Thần, hắn đã muốn tìm tư liệu về truyền tống trận cổ. Nhưng hắn lùi lại vài bước, rời khỏi vị trí.
Vương Lâm nhìn chằm chằm thạch thất, tay phải vừa động, một cấm chế tàn ảnh bay ra, dừng lại trên vách đá. Nhưng lúc này, đột nhiên một con thú khổng lồ chui ra từ trong thạch thất, rít gào, hung hăng xông về phía Vương Lâm.
Vẻ mặt Vương Lâm như thường, tay phải vỗ vào túi trữ vật, Cấm Phiên bay ra, hắn quát:
- Thôn!
Lập tức, từ trong Cấm Phiên một bàn tay to đen như mực chìa ra, túm lấy đầu con thú.
Ngay sau đó, hai tay Vương Lâm liên tục biến hóa, đánh ra mấy vòng cấm chế. Mỗi khi một vòng cấm chế rơi trên vách đá, một cái đầu thú xuất hiện. Dần dần, đầu thú càng nhiều, nhưng cấm chế vẫn chưa mở ra.
Khâu Tứ Bình nhíu mày, trầm mặc một chút, lại lấy ra bốn hòn đá màu đen từ trong túi trữ vật, nhìn chúng có chút đau lòng, hai tay liên tục điểm lên, rồi ném ra, chia thành bốn hướng, dừng trên vách đá.
- Vương huynh, ta chỉ có thể áp chế đầu thú mười giây, nhanh lên!
Khâu Tứ Bình quát.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, cầm lấy Cấm Phiên vung lên, hàng trăm ngàn cấm chế từ đó tuôn ra, điên cuồng cuốn về phía vách đá.
Vương Lâm không chắc có thể phá giải cấm chế trên vách đá trong thời gian ngắn, nên hắn chọn phương pháp ép buộc phá bỏ!
Hơn một ngàn cấm chế rơi trên vách đá, lập tức vách đá xuất hiện vô số đầu thú. Những đầu thú này giãy dụa muốn thoát ra, nhưng bốn hòn đá lại tản mát ánh sáng, ngăn cản chúng chui ra.
Trong nháy mắt, cấm chế trong Cấm Phiên rơi lên, liên tiếp những tiếng nổ vang lên, bụi đất rơi xuống từ trên động phủ, thậm chí toàn bộ động phủ lay động, có dấu hiệu sụp đổ.
Cùng lúc đó, cấm chế thạch thất bên phải mở ra, hai luồng ánh sáng vàng ảm đạm bắn ra, thoát ra khỏi cửa động.
Đúng lúc này, tốc độ hai luồng ánh sáng vàng đột nhiên chậm lại, trở nên lờ mờ. Ánh sáng trong đó càng mờ, cuối cùng gần như biến mất.
Hiển nhiên, tác dụng của hương khí mê đảo tâm thần đã phát huy tác dụng.
Đôi mắt Vương Lâm sáng ngời, trong lúc hai luồng ánh sáng vàng bay ra, hắn đã thấy rõ bên trong là hai đôi mắt nhắm nghiền, thân Nguyên Anh gần như trong suốt.
Hơn nữa, theo mức độ suy yếu, nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Lúc này, trải qua hương vị mê loạn tâm thần thúc giục, hai nguyên anh gần như sụp đổ.
Vương Lâm và Khâu Tứ Bình gần như cùng lúc ra tay, tốc độ của Vương Lâm nhanh hơn một bước, hắn bắt lấy một trong hai Nguyên Anh hơi mạnh hơn một chút. Sau khi chiếm được, hắn nhanh chóng xông ra khỏi cửa động.
Thời điểm hắn lao ra, động phủ liền sụp đổ, vang lên những tiếng ầm ầm. Lúc này, Khâu Tứ Bình cũng lao ra, ôm quyền về phía Vương Lâm, vội vã bỏ chạy, sợ Vương Lâm sẽ ra tay với hắn.
Vương Lâm cầm lấy Nguyên Anh, nhanh chóng vỗ vào mi tâm, ma đầu Hứa Lập Quốc bay ra. Sau khi nhìn thấy Nguyên Anh, trong mắt nó lộ vẻ tham lam.
Vương Lâm hừ lạnh, Hứa Lập Quốc run lên, lộ vẻ e ngại, quấn lấy Nguyên Anh rồi trở về thức hải của Vương Lâm.
Làm xong những việc này, Vương Lâm quay đầu nhìn động phủ sụp đổ, thấy Khâu Tứ Bình đã bay đi rất xa. Hắn lóe mắt, trầm ngâm, bỏ qua ý định đuổi giết. Dù sao, một Nguyên Anh đã là cực hạn chịu đựng của thần thức hắn. Nếu thêm một cái thì khó khống chế ma đầu, dễ bị đoạt xá.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, lúc này hắn có chút kích động. Sau khi nuốt Nguyên Anh này, hắn tin rằng có thể Kết Anh thành công. Hắn hít sâu, áp chế ham muốn trong lòng, nhanh chóng bay đi.
Một ngày sau, Vương Lâm dừng chân trên một sa mạc hoang vu. Hắn nhìn khắp nơi, chọn những nơi hoang vắng để bay. Trong phạm vi ngàn dặm, hiếm có người và thú. Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, bước chân vừa động, thân thể chìm xuống đất.
Dưới độ sâu hai ngàn trượng, hắn dừng lại, mở ra một động phủ đơn giản, khoanh chân ngồi xuống, hít sâu, tay phải đặt lên mi tâm, ma đầu Hứa Lập Quốc bay ra.
Vương Lâm liếc nhìn Hứa Lập Quốc, thân thể ma đầu này duỗi ra, lộ ra Nguyên Anh gần như tan vỡ, yếu ớt lơ lửng bên cạnh, trơ mắt nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm không thèm nhìn Hứa Lập Quốc, hơi nhắm mắt, sau mấy giây mở mắt, trong mắt lộ vẻ quyết đoán, nắm chặt Nguyên Anh, rồi nuốt vào.
Nguyên Anh vừa vào cơ thể, Cổ Thần Quyết lập tức vận chuyển, giống như một cối xay gió khổng lồ, Nguyên Anh tan ra, phóng ra một luồng linh lực khổng lồ. Luồng linh lực này chạy khắp kinh mạch Vương Lâm.
Vương Lâm lập tức ngừng vận hành Cổ Thần Quyết, phòng ngừa nó dùng hết linh lực Nguyên Anh để luyện thể. Dưới sự khống chế của hắn, linh lực vô tận này nhanh chóng lưu chuyển trong kinh mạch, như trăm sông đổ về biển, dũng mãnh hướng về Kim Đan.
Kim Đan của hắn lập tức mở rộng, màu sắc đậm hơn, kích cỡ lớn lên, cuối cùng bề mặt xuất hiện một số khe nứt.
Một chút dấu hiệu Kết Anh chậm rãi xuất hiện trong cơ thể hắn.
Nhưng!
Đúng lúc này, từ trong thức hải của hắn, tia chớp do Cực Cảnh Thần Thức tạo thành, lần đầu tiên không theo sự khống chế của Vương Lâm, tự động vận chuyển, nhanh chóng lao ra thức hải, đột phá tử phủ, xuất hiện trong cơ thể Vương Lâm, xông về phía Kim Đan, ầm ầm rơi xuống.
Vương Lâm trợn to mắt, mặc kệ hắn khống chế thế nào, Cực Cảnh Thần Thức không kết thúc chuyện tự khống chế, trong khoảnh khắc đánh vào Kim Đan, một tiếng "Bụp", Kim Đan nổ tung.
Trong cơ thể Vương Lâm bùng nổ, linh lực từ Kim Đan phóng ra, điên cuồng chạy theo kinh mạch, va chạm với linh lực sau khi nuốt Nguyên Anh.
Hai luồng linh lực va chạm mạnh mẽ, xông ra khỏi kinh mạch trong cơ thể Vương Lâm, quét ngang qua.
Thân thể Vương Lâm bị ném đi, ngã mạnh xuống đất, miệng hắn trào ra vị ngọt. Sau đó, hắn liên tục phun ra vài ngụm máu tươi, vẻ mặt tái nhợt.
Hắn vùng dậy, đôi mắt Vương Lâm vô thần, trầm mặc. Một hồi sau, trong mắt hắn mới có chút thần thái. Hắn nhắm mắt, sau khi nhìn kỹ trong cơ thể, điên cuồng cười rộ lên, tiếng cười kéo dài, dần dần không nghe rõ, mang theo sự bi phẫn sâu sắc.
- Cực Cảnh Thần Thức... Cực Cảnh Thần Thức... Cực Cảnh Thần Thức...
Đôi mắt Vương Lâm đỏ bừng, lẩm bẩm.
Kim Đan trong cơ thể hắn chưa nổ hoàn toàn, mà kích cỡ giảm mạnh, chỉ còn cỡ móng tay cái.
Trước đây, Vương Lâm từng phán đoán sự tồn tại của Cực Cảnh có ảnh hưởng đến chuyện Kết Anh của mình hay không. Lúc ấy, hắn chưa chắc chắn, nhưng cảnh tượng vừa rồi như một đòn cảnh cáo, khiến hắn hiểu rõ, cửa ải khó khăn lớn nhất khi Kết Anh, chính là Cực Cảnh Thần Thức.
Thành cũng Cực Cảnh, bại cũng Cực Cảnh. Nhưng thực ra Vương Lâm muốn biết vì sao chuyện này lại xảy ra. Tại sao trong khoảnh khắc Kết Anh, Cực Cảnh Thần Thức lại không chịu khống chế mà tấn công Kim Đan!
Hắn chua xót thở dài, nhắm mắt ngồi xuống, điều dưỡng thân thể.
Ba ngày sau, Vương Lâm mở mắt, nhảy lên, rời khỏi động phủ, trực tiếp triển khai tốc độ cực nhanh, tìm kiếm thành trì xung quanh.
Nửa tháng sau, Vương Lâm đã đi qua phần lớn đường phố trong các thành thị xung quanh, nhưng chưa đi qua Luyện Khí Các.
Trong những đường phố đó, hắn không tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào liên quan đến Cực Cảnh.
Trong lúc mờ mịt, Vương Lâm đột nhiên nhớ đến động phủ của Khâu Tứ Bình trước đây. Trong đó có rất nhiều điển tịch, thậm chí có những điển tịch tồn tại dưới hình dáng thẻ tre, cho thấy tuổi của nó rất xa xưa. Chỉ một chút dao động pháp lực cũng có thể khiến nó vỡ tan, không thể khắc lên ngọc giản.
Nghĩ đến đây, Vương Lâm nhanh chóng di chuyển, bay về phía động phủ của Khâu Tứ Bình ngày đó.
Năm ngày sau, Vương Lâm đến vùng bình nguyên. Lúc này, hắn mặc kệ Khâu Tứ Bình có ở đó hay không, nếu đối phương ngăn cản, Vương Lâm sẽ giết chết hắn.
Tuy rằng Khâu Tứ Bình có được một Nguyên Anh, nhưng thời gian Kết Anh không thể hoàn thành trong nửa tháng ngắn ngủi, nên lúc này Vương Lâm không lo lắng về Khâu Tứ Bình.
Trên cánh đồng hoang vu, Vương Lâm hạ xuống, chìm vào trong đất. Rất nhanh, hắn tìm được động phủ của đối phương. Cấm chế bên ngoài động phủ không gây khó khăn cho hắn, sau khi phá giải, hắn tiến vào động phủ.
Thần thức Vương Lâm đảo qua, Khâu Tứ Bình không có trong động phủ. Hắn không do dự, đi vào thạch thất có đầy điển tịch. Vương Lâm hao phí chút thời gian phá giải cấm chế bảo hộ thạch thất, sau ba canh giờ, hắn đã vào được thạch thất.
Sau khi tiến vào, Vương Lâm hít sâu, tĩnh tâm, bắt đầu tìm kiếm.
Phần lớn thẻ tre ghi lại về cấm chế, Vương Lâm lướt qua chúng. Không có gì liên quan đến Cực Cảnh.
Vương Lâm hơi trầm xuống, tiếp tục tìm kiếm, bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng lại trên một thẻ tre. Thẻ tre này trông rất cổ xưa, thậm chí có một số chỗ bị nát.
Sau khi cầm lên, Vương Lâm mở ra xem, thân thể run lên, rồi đi tới bàn đá bên cạnh, nhẹ nhàng đặt thẻ tre xuống, trải nó ra.
Phần lớn trên thẻ tre miêu tả cấm chế, chỉ có một mặt cuối cùng ghi lại những chữ nhỏ:
- Ở Tu Chân Giới, có một loại biến dị linh lực, có thể sinh ra một loại lực lượng thần bí được gọi là Cực Cảnh. Ta chuyên môn nghiên cứu
Đề xuất Ngôn Tình: Đều Trọng Sinh Người Nào Nói Yêu Thương A
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời3 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.