Vương Lâm lẳng lặng đứng bên ngoài đình viện, thần thức đảo qua, thu hết mọi thứ vào trong mắt. Hắn khẽ trầm ngâm, rồi thân ảnh chợt lóe, đã tiến vào bên trong. Sư phụ của Trình Hiền căn bản không hề hay biết, Vương Lâm đã lặng lẽ lẻn vào phòng gã.
Hắn nhìn Trình Hiền đang bị trói, tay phải vung lên, nhất thời phá giải cấm chế trói buộc gã. Trình Hiền run rẩy, lập tức ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn Vương Lâm, ánh mắt hằn lên vẻ oán hận, nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi là do ả tiện nhân kia phái tới giết ta sao? Động thủ đi, lão tử không sợ!
Vương Lâm đeo mặt nạ, hơn nữa khí tức và tu vi lúc này của hắn khác hẳn trước đây, Trình Hiền hoàn toàn không nhận ra.
Vương Lâm liếc nhìn Trình Hiền, tay trái phất lên. Một đạo cấm chế hiện ra trước mặt, trong nháy mắt lan rộng, bao trùm cả căn phòng.
Ánh mắt Trình Hiền khựng lại, lập tức lộ vẻ thảm đạm, cười cay đắng:
- Ả tiện nhân kia quả nhiên có thủ đoạn, lại có thể mời cả tiền bối ngoại viện tới đối phó với loại tiểu nhân vật như ta. Tới đây đi, muốn giết thì giết, lão tử mà nhíu mày một cái thì không phải là Trình Hiền!
Sau khi đã thiết hạ cấm chế, ngữ khí Vương Lâm lạnh như băng, chậm rãi nói:
- Ta đích xác là được người nhờ tới, nhưng không phải tới giết ngươi, mà là giúp ngươi. Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kể lại chi tiết một chút.
Trình Hiền ngẩn ra, nhìn Vương Lâm dò xét, rồi mới do dự hỏi:
- Tiền bối được ai nhờ tới?
Vương Lâm nhướng mày, lạnh lùng nói:
- Ta cho ngươi ba câu. Vừa rồi là câu đầu tiên. Nếu sau hai câu nữa mà ngươi còn chưa nói rõ ràng, thì coi như xong chuyện này.
Trình Hiền cắn răng, trên mặt hiện lên vẻ quyết đoán, nói:
- Công Tôn Đồng ở Đông Uyển, chính ả, tất cả đều do ả hại. Ả tiện nhân đó tiếp xúc với ta là có mục đích, là vì muốn Đại Viên và Nhị Viên.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, hỏi:
- Linh viên này là của ngươi sao?
Câu hỏi của Vương Lâm rất khéo léo. Hắn biết rằng trong Vân Thiên Tông có rất nhiều linh thú, mà tác dụng của chúng chủ yếu là để người luyện đan sử dụng. Nếu vậy, việc Công Tôn Đồng làm cũng không có gì quá đáng.
Trình Hiền gật đầu:
- Ta hiểu ý của tiền bối. Nhưng Đại Viên và Nhị Viên không phải là linh thú của Vân Thiên Tông, mà là ta đã có được trước khi gia nhập tông môn. Dựa theo quy củ của tông, hai con linh thú này là của ta.
Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Vậy Công Tôn Đồng tiếp cận ngươi là vì linh viên này. Ngươi vì muốn lấy lòng mỹ nhân, nên đã tặng chúng cho ả, phải không?
Trên mặt Trình Hiền lộ vẻ hối hận, kích động nói:
- Nhưng mà... ta tưởng ả muốn dùng linh viên làm vật cưỡi. Ta đâu ngờ ả lại chú ý tới nội đan của linh viên! Đại Viên sau khi bị lấy nội đan đã mất tích, hẳn là đã chết. Bây giờ chỉ còn lại Nhị Viên. Ta đã nhiều lần tới Đông Uyển tìm tiện nhân đó nói lý, nhưng đều bị ngăn cản. Còn có đệ tử của Mộc đại tiên sinh là Lữ Tùng, chính hắn đã nhiều lần đả thương ta.
Vương Lâm nhíu mày. Hắn vốn không muốn dính vào chuyện này, nhưng Trình Hiền dù sao cũng đã giúp hắn có được phương thuốc Trúc Cơ Đan. Về tình về lý, hắn đều phải giúp đỡ.
Trầm mặc một lát, Vương Lâm nhìn Trình Hiền, bình thản hỏi:
- Ngươi muốn trả thù như thế nào?
Hai mắt Trình Hiền đỏ ngầu, cắn răng:
- Nếu như Nhị Viên không sao thì coi như xong. Nếu như Trình Hiền ta biết linh viên đã chết, ta muốn bọn chúng phải chôn cùng!
Vương Lâm gật đầu, ngữ khí nhẹ nhàng:
- Như ý ngươi!
Nói xong, thân ảnh hắn lùi về phía sau, trong nháy mắt đã rời khỏi phòng, biến mất không dấu vết.
Trình Hiền ngơ ngác nhìn nơi Vương Lâm vừa đứng, ánh mắt lộ vẻ mê mang.
Về phần Vương Lâm, sau khi rời khỏi phòng Trình Hiền, hắn lập tức tăng tốc. Nhưng ngay khi vừa ra khỏi Nam Uyển, hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía xa.
Ở nơi đó, hắn cảm nhận được một tia thần thức dao động. Trầm mặc một lát, Vương Lâm xoay người lùi lại, vung tay phải lên. Thân thể hắn lập tức hóa thành sương trắng, trong nháy mắt biến mất.
Ngay khi thân ảnh hắn vừa tan biến, Lý Mộ Uyển đã nhanh như chớp phóng tới. Phía sau nàng còn có một trung niên nhân với vẻ mặt ôn hòa.
- Sư muội, rốt cuộc muội đang tìm cái gì vậy?
Trung niên nhân cau mày, chậm rãi hỏi.
Lý Mộ Uyển dừng lại. Thông qua thần thức ở mi tâm, nàng có thể cảm nhận được, người kia đang ở đây. Nhưng tại sao lại không nhìn thấy hắn? Lý Mộ Uyển cười khổ. Vốn dĩ nàng thông minh hơn người, lúc này đã hiểu rằng, hiển nhiên đối phương không muốn gặp mặt nàng.
Lý Mộ Uyển cắn môi, khuôn mặt buồn bã, nhẹ giọng nói:
- Ta biết chàng đã tới rồi. Tại sao ngay cả một lần gặp mặt, chàng cũng không muốn chứ?
Trung niên nam tử biến sắc, thần thức quét qua một vòng, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường. Hắn nhíu mày, hồ nghi nhìn Lý Mộ Uyển, nói:
- Sư muội, ai tới rồi? Nơi này không có ai cả!
Lý Mộ Uyển không thèm liếc nhìn hắn một cái, nhắm mắt lại, trên mặt lộ vẻ buồn bã, thanh âm trầm thấp nhưng rõ ràng, nhẹ nhàng nói:
- Uyển Nhi không mong gì hơn, chỉ mong có thể thấy mặt chàng. Hai trăm năm qua, Uyển Nhi hoàn toàn dựa vào bình linh dịch chàng tặng lúc ban đầu để duy trì sinh cơ. Nếu hôm nay chàng không hiện thân, Uyển Nhi sẽ tự vẫn ngay lập tức, coi như là chấm dứt một chấp niệm trong lòng.
Ánh mắt trung niên nam tử chớp động, cẩn thận nhìn xung quanh.
Lúc này, một tiếng thở dài từ trong màn sương trắng truyền tới. Ngay sau đó, một thân ảnh mơ hồ chậm rãi bước ra từ trong sương mù. Người này chính là Vương Lâm. Sự xuất hiện của hắn khiến khuôn mặt trung niên nam tử trở nên vô cùng khó coi. Nhưng hắn không dám khinh suất vọng động, mà tay phải từ từ sờ vào túi trữ vật.
Lý Mộ Uyển kinh ngạc nhìn Vương Lâm, nước mắt tuôn rơi. Cho dù đối phương mang mặt nạ, nhưng nàng có thể khẳng định, kẻ trước mắt chính là người đó!
Lý Mộ Uyển nhẹ giọng:
- Chàng tới rồi...
Vương Lâm cười khổ:
- Ngươi hà tất phải khổ như vậy?
Nói xong, ánh mắt hắn lạnh lùng hướng về phía trung niên nam tử kia, ngữ khí bình thản:
- Ngay khi ngươi đặt tay lên túi trữ vật, chính là lúc ngươi mất mạng!
Trung niên nam tử lập tức sững lại. Sắc mặt hắn thay đổi. Đối phương khiến hắn cảm thấy vô cùng quỷ dị. Rõ ràng hắn chỉ có tu vi Kết Đan hậu kỳ, nhưng lại khiến hắn cảm thấy áp bức, như khi đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Hắn lúc này không chút nghi ngờ, nếu tay hắn chạm vào túi trữ vật, hiển nhiên sẽ bị đối phương giết chết. Mồ hôi trên trán hắn tuôn ra như mưa, đành gượng cười:
- Huynh đệ đã là bạn cũ của Lý sư muội, thì cũng là bằng hữu của Vân Thiên Tông chúng ta, tại hạ nào dám làm bừa chứ. Huynh đệ hiểu lầm rồi.
Lý Mộ Uyển nhìn Vương Lâm, trong lòng như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng giờ đây một chữ cũng không thốt nên lời. Nàng trầm mặc một chút, thấp giọng hỏi:
- Ngọc giản đó, chàng còn giữ không?
Vương Lâm nhìn giai nhân trước mắt, trầm mặc rồi lắc đầu:
- Ném đi rồi!
Thân thể Lý Mộ Uyển run rẩy, ánh mắt lộ vẻ bi ai. Nàng cố gắng trấn định, mấp máy môi, thấp giọng:
- Ném rồi thì thôi. Vốn dĩ cũng không đáng giá mà...
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng nàng đang đau đớn vô cùng. Nỗi đau này giống như thủy triều, tràn ngập trái tim nàng.
Thanh long ngọc giản đó là do nàng năm xưa hao hết tâm thần, thậm chí trả giá bằng thọ nguyên mới khắc nên. Nếu không vì lần đó tâm huyết bị hao tổn quá độ, thì chỉ dựa vào những đan dược những năm gần đây, dù nàng không đạt tới Nguyên Anh, thì cũng đạt tới cảnh giới Giả Anh rồi, sao lại vẫn dậm chân tại chỗ ở cảnh giới Kết Đan sơ kỳ chứ!
Lúc này, nghe thấy ngọc giản đó bị người ấy vô tình vứt bỏ, trong lòng nàng vô cùng đau đớn, nhưng nàng vẫn cố gắng trấn định, tuy vậy thân thể không tự chủ được run lẩy bẩy, khuôn mặt xinh xắn trở nên tái nhợt, không còn chút huyết sắc.
Vương Lâm quay đầu đi, không nhìn Lý Mộ Uyển, trầm mặc một lát rồi nhẹ giọng:
- Ta đi.
Nói xong, hắn chậm rãi bước từng bước về phía trước.
Trong lòng Lý Mộ Uyển đau đớn vô cùng. Nàng nhìn bóng lưng Vương Lâm, khẽ cười. Nụ cười ấy nhìn vào, rõ ràng là tiếng khóc không thành tiếng.
- Thủy tổ Vân Thiên Tông muốn ta kết thành đạo lữ song tu với người này. Ta trước đây đã từ chối, nhưng bây giờ... ta còn lý do gì nữa? Nếu ba tháng sau ngươi còn ở Sở quốc, hy vọng ngươi tới tham dự.
Đôi chân Vương Lâm khựng lại, đáy lòng nổi lên những cảm xúc phức tạp. Hắn im lặng.
Đôi mắt Lý Mộ Uyển sáng lên. Nàng đang chờ đợi một câu trả lời.
Trung niên nam tử lúc này đã hiểu rõ vì sao Lý Mộ Uyển đối với chuyện song tu lại kiên quyết đến vậy. Hóa ra là vì người này. Trong mắt hắn bình tĩnh, nhưng lại thoáng hiện lên một tia sát khí.
Vương Lâm trầm ngâm hồi lâu. Hắn vẫn quay lưng, ngữ khí trầm thấp:
- Chúc mừng!
Nói xong, thân ảnh hắn dần dần đi xa.
Thân thể Lý Mộ Uyển run rẩy, một lúc sau nước mắt không kìm được chảy xuống. Nàng thì thào:
- Ta hận chàng... hận chàng!
Trung niên nam tử lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiến lại gần, thấp giọng ôn hòa:
- Sư muội, hắn đã đi rồi!
Lý Mộ Uyển cắn môi, cũng không để ý tới trung niên nhân kia, xoay người trở về.
Sắc mặt trung niên nam tử vẫn ôn hòa như trước, nhưng trong lòng thầm cười lạnh, nghĩ: "Tiện nhân, để có được nguyên âm hơn hai trăm năm của ngươi, ta phải thúc giục để thủy tổ đồng ý chuyện song tu. Khi mà có được nguyên âm của ngươi, cộng với những đan dược ta đã sưu tầm mấy năm nay, chuyện đột phá Kết Đan kỳ đã nằm trong tầm tay. Nếu lúc đầu ngươi đồng ý gả cho ta, thì ta còn tôn trọng ngươi một chút. Nhưng bây giờ ư, đợi ta đạt tới Nguyên Anh, sẽ dùng đủ mọi cách dâm nhục ngươi để rửa hận, vì ngươi năm lần bảy lượt cự tuyệt ta!"
Vương Lâm rời khỏi Nam Uyển. Cho dù hắn là một kẻ vô tình, thì đối mặt với Lý Mộ Uyển, hắn cũng cảm thấy rất có lỗi với nàng. Không phải hắn không thể chấp nhận nàng, mà là hắn vẫn còn những việc phải làm, còn những đoạn đường phải đi, thực sự không thích hợp mang theo một người phụ nữ.
Đề xuất Voz: Em Hàng Xóm Đối Diện Nhà Tôi
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời3 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.