Một luồng khí tức mong manh từ lòng đất phả lên. Bất chợt, giữa vũng nước đỏ như máu kia, một gốc cây quái dị lại trồi lên. Lần này, nó cao lớn hơn, tán lá cũng rực rỡ hơn trước.
Vương Lâm trong lòng trầm xuống. Hắn vung tay phải, phi kiếm liền bay trở lại. Nhưng sau một hồi giao chiến, ánh sáng trên thân kiếm đã mờ nhạt đi nhiều, linh tính cũng giảm sút đáng kể.
Hai tay Vương Lâm kết ấn, một trận quái phong nổi lên, xoay quanh phi kiếm. Sau khi thổi bay hết những chất nhầy nhụa bám bên ngoài, phi kiếm mới khôi phục lại vẻ ban đầu.
Nhìn qua một lượt, Vương Lâm thu hồi phi kiếm, ánh mắt hướng xuống đám thực vật rậm rạp dưới chân. Hắn vỗ vào túi trữ vật, lấy ra Cấm Phiên. Hai tay run lên, Cấm Phiên lập tức khuếch đại, trùm xuống mặt đất.
Chín mươi tám đạo cấm khí như chín mươi tám con hắc long gầm rú, điên cuồng lao xuống truyền tống trận. Đến nơi, chúng lập tức xoay tròn. Mỗi một vòng, vô số thực vật bị nghiền nát, phun ra vô số chất lỏng màu đỏ tươi.
Hai tay Vương Lâm nhanh chóng đánh ra vài đạo pháp quyết. Hắn khẽ quát:
- Khai!
Lập tức, vũng chất lỏng màu đỏ trên mặt đất như bị một bàn tay khổng lồ đẩy sang hai bên, lộ ra truyền tống trận bên dưới.
Vương Lâm không chút do dự, hạ xuống. Hắn lấy ngọc giản ra, căn cứ theo những gì ghi chép mà khắc lên trận pháp. Sau đó, hắn lại bay lên không trung, đồng thời vung tay phải, thu hồi Cấm Phiên.
Ngay khi Cấm Phiên trở lại tay Vương Lâm, chất lỏng màu đỏ trên mặt đất lại lan ra, vô số thực vật cao lớn đột nhiên xuất hiện. Lúc này, chiều cao của chúng đã đạt đến mấy chục trượng, gần như gấp ba so với trước.
Vương Lâm lơ lửng giữa không trung, tay cầm ngọc giản, ngưng thần quan sát. Một lát sau, vẻ mặt hắn lộ vẻ trầm tư, xoay người rời đi.
Trong khoảng một tháng di chuyển đến đây, Vương Lâm luôn nghiên cứu ngọc giản mà hắn đã phải dùng năm viên trung phẩm nội đan để đổi lấy. Nguyên lý của Cổ truyền tống trận tuy phức tạp, nhưng hắn trước đây cũng đã nghiên cứu về trận pháp và truyền tống trận, nên không cảm thấy quá khó khăn. Trong đầu hắn chỉ nghĩ làm thế nào để sửa chữa được truyền tống trận này, và hắn đã tìm ra một vài biện pháp.
Chỉ có điều, với những suy nghĩ của bản thân, Vương Lâm cũng không chắc có thể thành công hay không. Nhưng lúc này, tìm một đại sư về cổ truyền tống trận ở Tu Ma hải là điều vô cùng khó khăn. Trừ phi Lục Dục ma quân sống lại, nếu không, hắn cũng không biết còn ai chuyên nghiên cứu về cổ truyền tống trận nữa.
Dựa theo bản đồ trong ngọc giản, Vương Lâm dò xét một vòng lớn. Sau bảy ngày, hắn lại tìm được một cái cổ truyền tống trận khác, nằm trong một hạp cốc. Bốn phía tuy có yêu thú, nhưng sau khi bị Văn Thú truy quét liền nhanh chóng trở nên vắng lặng.
Điều khiến Vương Lâm kinh ngạc là cái cổ truyền tống trận này vẫn còn nguyên vẹn. Sau khi nghiên cứu một hồi, ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại ở một vị trí.
Vị trí này rõ ràng khác với vị trí vốn có. Sau khi quan sát kỹ, Vương Lâm sững sờ nhận ra, cái truyền tống trận này đã được ai đó sửa chữa, vị trí này rõ ràng là mới được bố trí thêm sau này.
Vương Lâm suy nghĩ, nhưng không thể đoán ra được ai đã sửa chữa trận pháp này. Chẳng lẽ, còn có người khác cũng muốn truyền tống đi?
Một lát sau, Vương Lâm không nói hai lời, lấy đi một vài bộ phận. Sau khi suy nghĩ thêm, hắn phá hủy toàn bộ trận pháp rồi mới dẫm lên lưng Văn Thú rời đi.
Cứ như vậy, sau nửa tháng, Vương Lâm đã phá hủy ba cái truyền tống trận. Tuy nhiên, trong lòng hắn lúc này như có một tảng đá đè nặng. Trong ba cái, có hai cái hoàn toàn nguyên vẹn, không hề sứt mẻ. Hơn nữa, sau khi xem xét, hắn phát hiện chúng đều đã được người ta tu bổ.
Nếu chỉ có một cái truyền tống trận được sửa chữa, thì có thể giải thích là có người rời đi. Nhưng liên tục mấy cái truyền tống trận đều được tu bổ cẩn thận thì việc này hoàn toàn không bình thường.
Trong lòng Vương Lâm chợt nảy sinh dự cảm, Tu Ma hải sắp có chuyện gì đó xảy ra. Chắc chắn là cái truyền tống trận bị đám thực vật bao phủ nên người ta không phát hiện ra. Đồng thời, phương vị truyền tống không đúng. Tóm lại, có nhiều nguyên nhân mới khiến người ta không sửa chữa nó.
Sau khi dừng chân ở mỗi cái truyền tống trận, Vương Lâm đều lấy đi một số bộ phận rồi phá hủy. Chỉ có làm như vậy hắn mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Tại cái cổ truyền tống trận cuối cùng được tu bổ, khi Vương Lâm đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên biến mất. Trong nháy mắt khi hắn biến mất, một thanh phi kiếm đã đâm thẳng vào vị trí hắn vừa đứng.
Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, xuất hiện giữa không trung. Hắn nhìn chằm chằm về phía hắc y nhân đằng xa. Lúc trước, thần thức của hắn vẫn luôn tỏa ra. Nhưng đến khi đối phương tới cách trăm trượng rồi tế xuất phi kiếm, hắn mới cảm giác được. Chuyện như thế này từ trước đến nay chưa từng xảy ra. Phải biết rằng, thần thức của Vương Lâm có thể sánh ngang với tu sĩ Hóa Thần kỳ. Dù vậy, khi người ta xuất hiện trong phạm vi trăm trượng hắn mới phản ứng. Nếu là tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường, chỉ sợ khi phi kiếm xuyên qua người mới biết.
Nhưng sau khi quan sát, Vương Lâm nhận thấy tu vi của người này mới chỉ đạt tới Nguyên Anh trung kỳ. Chỉ có điều, gã có được thuật ẩn nấp, nên mới tránh được thần thức của Vương Lâm.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên sát khí. Đối với kẻ am hiểu thuật ẩn nấp, nếu để chạy thoát thì khác nào tự gí dao vào lưng mình. Vì vậy, hắn không chút do dự, dù phải tiêu hao tinh hoa Nguyên Anh cũng phải sử dụng Cực Cảnh thần thức.
Hắc y nhân có vẻ ngoài trung niên, môi mỏng, nhìn không hề có thiện cảm.
Sau khi thấy Vương Lâm tránh được cú đánh lén, hắn vỗ vào túi trữ vật. Lập tức, từ bên trong bay ra một khối thạch ấn. Sau khi khẽ quát, thạch ấn lập tức xoay tròn, càng lúc càng lớn, cuối cùng hóa thành một ngọn núi nhỏ, đè xuống người Vương Lâm.
Chỉ có điều, khi thạch ấn chuẩn bị đè xuống, sắc mặt người đó đại biến. Hắn nhìn chằm chằm vào tia chớp màu đỏ trong mắt Vương Lâm rồi xoay người bỏ chạy.
Thậm chí, hắn chẳng thèm để ý đến pháp bảo thạch ấn của mình. Do không có linh lực cung ứng, pháp bảo vừa mới xuất hiện liền thu nhỏ, biến thành một cái thạch ấn rơi tự do xuống đất.
Vương Lâm nhướng mày. Cực Cảnh thần thức tỏa ra. Trong nháy mắt, tia chớp màu đỏ đuổi theo đối phương. Ánh mắt hắc y nhân chỉ còn lại sự kinh hoàng. Hắn cắn răng, ngay khi Cực Cảnh thần thức xâm nhập vào cơ thể, liền lập tức tự bạo.
Vụ nổ bất ngờ khiến linh lực ồ ạt phát tán ra xung quanh. Tại nơi viên tu sĩ tự bạo, chợt xuất hiện một vết nứt không gian. Nguyên Anh chỉ còn một nửa, hết sức yếu ớt, nhanh chóng lao vào vết nứt rồi biến mất. Cùng lúc đó, Cực Cảnh thần thức hóa thành một đạo tia chớp màu đỏ cũng bám sát ngay sau, chui vào trong vết nứt.
Sau vài hơi thở, tia chớp màu đỏ xuất hiện, chui vào cơ thể Vương Lâm. Sắc mặt Vương Lâm hết sức âm trầm. Mặc dù, người đó đã bị Cực Cảnh thần thức giết chết trong vết nứt không gian, nhưng nhìn cảnh tượng vừa rồi, rõ ràng người đó biết về Cực Cảnh và uy lực của nó. Vì vậy, hắn đã tự bạo để mở ra một vết nứt không gian mà bỏ trốn.
Vương Lâm suy nghĩ rồi xoay người nhanh chóng rời đi. Viên tu sĩ tự bạo nên túi trữ vật của hắn đã vỡ vụn. Vài ngày sau, hắn trở lại chỗ thực vật màu đỏ bao phủ, sửa chữa truyền tống trận.
Trong lúc sửa chữa, Cấm Phiên luôn được mở ra, chỉ có như vậy mới khiến thực vật xung quanh không tiếp tục sinh sôi. Ba ngày sau, cuối cùng Vương Lâm cũng sửa xong.
Trong ba ngày qua, Vương Lâm đã phải tập trung toàn bộ tinh thần để sửa chữa truyền tống trận. Sau khi sửa xong, hắn hít một hơi thật sâu, ngồi xuống. Đến khi khôi phục lại linh lực, hắn lấy ra một viên cực phẩm linh thạch từ túi trữ vật, cẩn thận đặt vào vị trí trung tâm của truyền tống trận.
Đợi một lúc lâu, truyền tống trận vẫn không có phản ứng gì. Vương Lâm ngẩn người, thay một viên cực phẩm linh thạch khác, nhưng kết quả vẫn như vậy.
Lòng Vương Lâm lại trầm xuống. Tay phải hắn đặt lên trên. Cắn răng, linh lực trong cơ thể tràn ra theo từng đường vân của trận pháp, chảy vào trong. Dần dần, truyền tống trận có dấu hiệu mở ra. Chỉ có điều, với linh lực của một tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà muốn mở ra một cái cổ truyền tống trận là điều vô cùng khó khăn.
Một lúc sau, Vương Lâm cảm giác linh lực trong cơ thể sắp cạn kiệt. Hắn vội vã lấy linh dịch trong túi trữ vật, đổ vào miệng rồi tiếp tục duy trì.
Một lát sau, Vương Lâm thu hồi linh lực. Hắn nhấc tay phải lên, khoanh chân ngồi xuống. Sau khoảng hai nén hương, Vương Lâm đứng dậy, đi tới vị trí phía Đông Bắc của truyền tống trận.
Lúc trước, Vương Lâm sử dụng linh lực không phải để mở trận pháp, mà là để kiểm tra xem trận pháp này có dùng được hay không. Sau khi linh lực của hắn chảy tới góc Đông Bắc, liền cảm nhận được linh lực ở đó bị tiêu tán. Vì vậy, hắn biết vấn đề nằm ở đây.
Sau khi sử dụng vô số tài liệu để sửa chữa, Vương Lâm không dừng lại. Hắn thu hồi Cấm Phiên rồi nhảy lên. Gần đây có một cái truyền tống trận đã bị hắn hủy đi, nên phải đi xa hơn một chút mới có thể tìm được bộ phận thay thế.
Vương Lâm phi hành với tốc độ cực nhanh. Mục tiêu của hắn là cái truyền tống trận cách đó tám ngày đường. Đến ngày thứ tư, hắn có thể thấy được cái truyền tống trận mà trước đó hắn đã phá hủy khoảng bảy, tám phần. Hắn vẫn không dừng lại, tiếp tục phi hành.
Đột nhiên, truyền tống trận chợt phát sáng. Vương Lâm dừng lại ngay lập tức, hai mắt hắn chớp chớp liên tục. Từ trong truyền tống trận có chút ánh sáng lóe lên, nhưng cuối cùng, do nó bị hỏng quá nặng nên ánh sáng từ từ biến mất.
Mãi đến khi ánh sáng biến mất hoàn toàn, Vương Lâm mới thôi không nhìn nữa. Hiển nhiên, vừa rồi truyền tống trận phát sáng là do ở nơi nào đó có người mở nó. Chỉ có điều, truyền tống trận nơi đây bị phá hủy nghiêm trọng nên cuối cùng không thể thành công.
Cảm giác bất an trong lòng Vương Lâm càng thêm mãnh liệt. Hắn hít một hơi thật sâu, cố không nghĩ đến việc đó. Thực tế, hắn đã đoán ra được một chút. Chỉ có điều, việc này hắn không thể ngăn cản. Suy nghĩ duy nhất của Vương Lâm lúc này là nhanh chóng tìm được truyền tống trận, lấy được bộ phận kia rồi nhanh chóng sửa chữa trận pháp. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất để di chuyển.
Đến ngày thứ tám, hắn đã tới được vị trí có truyền tống trận trên ngọc giản. Thoáng nhìn một cái, Vương Lâm cảm thấy ớn lạnh. Cái truyền tống trận này không hề có một chút hư tổn.
Hắn không chút do dự, định tiến tới hủy đi một bộ phận thì đột nhiên trận pháp chợt phát sáng. Một cột sáng xuất hiện trong trận pháp, xuyên thẳng lên trời. Cùng lúc đó, một đám người hư ảo từ từ xuất hiện trong vòng sáng. Một luồng sát khí trong nháy mắt từ đám người đó phát ra.
Gần như cùng lúc trận pháp phát sáng, Vương Lâm vọt tới ôm lấy số tài liệu ở phía Đông Bắc của trận pháp. Linh lực trong cơ thể nhanh chóng lưu chuyển.
Trong nháy mắt khi hắn chuẩn bị nhổ số tài liệu đó lên, những tiếng hò hét phẫn nộ từ trong đám người vọng ra:
- Dừng tay!
Vương Lâm chẳng những không dừng tay mà còn dồn thêm sức. Một tiếng động vang lên, chút tài liệu đó bị rút ra khỏi trận pháp. Sau đó, hắn lạnh lùng nhìn vòng sáng đang dần biến mất cùng với đám người. Trong lòng hắn thầm cười lạnh. Nếu thực sự dừng tay, chỉ sợ những người đó vừa ra liền giết mình diệt khẩu. Có thể xâm nhập và động đến các thế lực ở Tu Ma hải, nếu không có tu vi Hóa Thần kỳ thì đừng hòng mơ tưởng.
Ngay lúc này, phần lớn cổ truyền tống trận đồng loạt phát sáng. Không phải truyền tống trận nào cũng có Hắc y nhân canh giữ, chỉ tại một số truyền tống trận quan trọng mới có mà thôi. Tất cả lúc này cùng thống nhất mở ra. Vô số tu sĩ bất chợt từ trong các cổ truyền tống trận xuất hiện.
Về phần truyền tống trận chỗ Vương Lâm, vốn gần đó có một Hắc y nhân canh giữ, nhưng người này đã bị hắn giết chết rồi.
Vào thời điểm này, toàn bộ Tu Ma hải đại loạn. Bốn tứ cấp tu chân quốc phối hợp hành động. Mấy vạn tu sĩ liên tục từ bốn nước truyền tống tới Tu Ma hải. Một trận đại chiến nổ ra.
Chín trăm chín mươi chín ngôi thành trong Tu Ma hải nhất thời chìm trong gió tanh mưa máu.
Tất cả những việc này, sau khi Vương Lâm phát hiện ra cổ truyền tống trận được sửa chữa, cùng với Hắc y nhân, hắn đã đoán được tám chín phần. Nhất là sau khi những người đó xuất hiện từ trong truyền tống trận, càng khẳng định suy nghĩ của hắn.
"Phải mau chóng rời khỏi Tu Ma hải!" Tốc độ của Vương Lâm tăng nhanh, một tay sờ vào túi trữ vật chứa chút tài liệu, hít sâu một hơi.
Mấy ngày sau, Vương Lâm trở lại truyền tống trận. Sau khi sắp xếp tài liệu xong, hắn đảo mắt nhìn bốn phía rồi lấy cực phẩm linh thạch đặt vào bên trong.
Một vầng ánh sáng lóe lên. Cuối cùng, trận pháp cũng mở ra. Trong nháy mắt, Vương Lâm đánh ra một đạo pháp quyết vào Cấm Phiên. Lập tức, chín mươi tám con rồng cấm khí lại xuất hiện một lần nữa. Sau khi gầm rú, xoay tròn một vòng, thực vật bốn phía lại bị phá hủy, mặt đất lại đầy thứ chất lỏng màu đỏ.
Lúc này, trận pháp đã mở ra hoàn toàn. Thân thể Vương Lâm dần dần trở nên mơ hồ. Trước khi hoàn toàn biến mất, hắn vẫy tay một cái, thu hồi Cấm Phiên rồi biến mất.
Ngay sau khi hắn biến mất, chất lỏng đỏ như máu lập tức bao phủ trận pháp. Ngay sau đó, vô số loại thực vật nhanh chóng mọc lên, cao tới mấy chục trượng. Truyền tống trận phát ra những tiếng động, cuối cùng vỡ vụn.
Lúc này, cho dù có bản đồ cũng khó mà nhận ra nơi đây trước kia có một truyền tống trận.
Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời3 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.