Vương Lâm khẽ dừng bước, xoay người nhìn về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy nơi xa xăm, một gã trung niên dáng vẻ tiều tụy đang kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt tựa hồ gợi lại một đoạn hồi ức xa xăm.
Vương Lâm nhìn gã, cảm thấy có chút quen thuộc, liền cất bước tiến đến gần, ngồi xổm xuống, thong thả hỏi:
- Ngươi vừa nói gì?
Gã trung niên kia do dự một chút, rồi lại cười, nụ cười mang theo vị đắng chát, cung kính hạ giọng:
- Tiền bối, là vãn bối nhận lầm người. Mong tiền bối thứ lỗi.
Vương Lâm tỉ mỉ đánh giá gã, trầm ngâm:
- Sao? Ngươi biết ta?
Gã trung niên cười khổ, tiếng cười càng thêm chua xót, thở dài:
- Tiền bối, vãn bối có một sư đệ. Năm đó, chính vãn bối đã dẫn hắn lên núi...
Tim Vương Lâm chợt thắt lại, cuối cùng hắn cũng nhớ ra người này là ai. Trầm mặc một hồi, hắn vung tay áo, lập tức cuốn gã biến mất khỏi Hợp Hoan Tông.
Trên một vách núi cách Hợp Hoan Tông chừng trăm dặm, Vương Lâm hiện thân, đặt gã trung niên ở phía sau, lặng lẽ nhìn gã.
Gã trung niên nhìn hắn, vẻ mặt phức tạp, thấp giọng:
- Ngươi...
- Trương sư huynh, nếu đã nhận ra ta, vì sao lại giả vờ như không quen biết?
Vương Lâm thở dài, chậm rãi hỏi.
Gã trung niên run rẩy cả người, im lặng một lúc, lại cười khổ:
- Ta... Ai...
- Hằng Nhạc Phái hiện giờ ra sao?
Vương Lâm nhìn Trương sư huynh trước mặt, cảnh tượng năm xưa như hiện về, trái tim khẽ nhói lên. Một lúc lâu sau, hắn mới buồn bã cất lời hỏi.
- Đã rất nhiều năm ta không trở về... - Gã trung niên thấp giọng đáp.
- Vì sao Trương sư huynh lại ở trong Hợp Hoan Tông? Hơn nữa, tu vi của huynh...
Vương Lâm nhíu mày, nắm lấy cánh tay Trương sư huynh, trầm ngâm một hồi, lại hỏi:
- Linh lực trong cơ thể huynh tán loạn dị thường. Kinh mạch lại yếu ớt đến khó tin.
Gã trung niên chua xót cười:
- Năm đó ngươi rời đi không trở về. Các sư tổ dồn hết tâm sức bồi dưỡng ta, hao tổn không ít công sức, giúp ta nâng cao tu vi đến Kết Đan hậu kỳ. Ta rời khỏi Hằng Nhạc Phái, vốn định lịch lãm một phen, tu luyện chờ ngày kết anh, một lần nữa làm rạng danh Hằng Nhạc Phái. Nhưng không ngờ lại gặp phải một ả đàn bà. Ả là đệ tử Hợp Hoan Tông. Ta... Ai... Uổng phí một thân tu vi. Tiện nhân kia hứa sẽ niệm tình cũ, chưa giết ta, mà lấy thân thể ta để luyện chế Hợp Hoan Đan. Đan này còn chưa luyện thành, nên ta tuy là một phế nhân, nhưng thọ nguyên vẫn còn. Nếu không, ta đã sớm thành một bộ xương trắng.
Vương Lâm lặng im không nói, vỗ túi trữ vật, lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ màu trắng, đưa cho Trương sư huynh:
- Trong này có bảy viên đan dược, mỗi tháng huynh ăn một viên, sau bảy tháng, tu vi ít nhất cũng có thể khôi phục một nửa. Trương sư huynh, tại hạ còn có chuyện quan trọng, hôm nay đành từ biệt, hy vọng có ngày gặp lại.
Nói xong, Vương Lâm lặng lẽ nhìn sâu vào mắt Trương sư huynh, xoay người, thân ảnh chợt lóe lên, biến mất tại chỗ. Con quái thú to lớn phía sau mang theo một đống thi thể được bó gọn bằng cả một ngọn núi nhỏ, bay dần về phía xa.
Gã trung niên nhìn theo bóng dáng Vương Lâm biến mất, ánh mắt không giấu được sự ngưỡng mộ, lại pha lẫn chút phiền muộn. Vừa rồi, hắn đã gọi ra tên Vương Lâm, hiển nhiên đã nhận ra sư đệ của mình, nhưng sư đệ năm nào hắn đưa lên núi, hôm nay đã thay đổi quá nhiều, tu vi cao đến khó tin. Trí nhớ của hắn khẳng định đây đúng là Vương Lâm, nhưng tận sâu trong lòng, hắn vẫn không dám tin... Nắm chặt chiếc bình ngọc, hít sâu một hơi, hắn rướn người, tập tễnh bước đi xa dần.
Vương Lâm vừa phi hành, vừa tản thần thức ra, lúc này, toàn bộ huyết mạch Đằng gia trong Triệu quốc, thông qua nhiều con đường khác nhau, đã biết được sự kiện giết chóc kinh hoàng này. Mọi việc đều nằm trong sự điều khiển của Vương Lâm, những người này đang di chuyển.
Mục tiêu của bọn chúng lúc này là Đằng Gia Thành!
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ lạnh lẽo tàn nhẫn, thầm nhủ:
- Cứ chạy đi, khi các ngươi tập trung tất cả ở Đằng Gia Thành, chính là lúc ta gặp Đằng Hóa Nguyên.
Sau khi di chuyển một khoảng cách lớn, thần thức Vương Lâm không ngừng dò xét, phát hiện bảy đốm sáng, tuy nhiên, chúng vẫn đứng im không nhúc nhích.
Sau nhiều ngày giết chóc, Vương Lâm đã biết được Đằng gia có chín hạch tâm tộc nhân.
Chín người này, trừ Đằng Hóa Nguyên, cực kỳ ít người biết đến. Họ, có thể nói, là do chính tay Đằng Hóa Nguyên bồi dưỡng nên, tương lai sẽ kế thừa Đằng gia.
Để bồi dưỡng chín người này, Đằng Hóa Nguyên đã bỏ ra rất nhiều công sức. Hắn mở ra chín linh huyệt trên khắp Triệu quốc, cả chín người gần như quanh năm bế quan.
Tất cả đan dược, pháp bảo, công pháp đều do người Đằng gia tìm kiếm và đưa đến tận nơi, chín người này chỉ có một việc duy nhất là tu luyện.
Sau một khoảng thời gian, Đằng Hóa Nguyên sẽ đến gặp chín người, đưa họ đến một vài hiểm địa quanh quốc gia, dùng thực chiến để rèn luyện. Có thể nói, chín người này, bất kể là tu vi hay kinh nghiệm chiến đấu, đều gần như đạt đến đỉnh phong.
Cả chín người, hoàn toàn tiếp nhận mọi tài nguyên của Đằng gia, được tôi luyện mà thành.
Ngoài ra, chín người này cũng không phải là bất biến. Cứ mỗi năm mươi năm một lần, người Đằng gia đều có cơ hội khiêu chiến với họ, một khi chiến thắng, sẽ có tư cách thay thế họ trở thành hạch tâm gia tộc, được tu luyện tại Địa Linh Huyệt, được cả Đằng gia hỗ trợ.
Do đó, chín người hạch tâm tộc nhân này, trừ một người ra, đã đổi chủ khoảng ba lượt.
Với loại khảo nghiệm này, tu vi của hạch tâm tộc nhân ra sao, có thể tưởng tượng được.
Vương Lâm cảm nhận được bảy điểm sáng vẫn không nhúc nhích, đúng là hạch tâm tộc nhân. Trong đó, có hai người đã bị triệu hồi về Đằng Gia Thành, nên vẫn chưa quay lại.
Ánh mắt hắn lóe lên tia ngoan độc, lúc này, gần như tất cả người Đằng gia đều theo kế hoạch của hắn, tiến về phía Đằng Gia Thành. Dĩ nhiên, Vương Lâm không cần bận tâm đến họ, mục tiêu của hắn lúc này là bảy người kia.
Bảy người này chính là những hạch tâm tộc nhân do Đằng gia không ngừng đào thải và bồi dưỡng trong nhiều năm qua!
Bảy người này, nhất định phải chết!
Một trận gió đen mang theo sát khí nồng đậm cùng tia máu tanh, chậm rãi từ không trung lan tỏa. Thân ảnh Vương Lâm, phảng phất như La Sát đòi mạng, bay về phía cồn cát xa xăm.
Đằng Cửu - là một cái tên, cũng là một danh xưng đầy vinh quang.
Cái tên này, đã mấy lần đổi chủ, chính xác là sáu lần.
Đằng Cửu khoanh chân ngồi trong một gian phòng bí mật. Căn mật thất này bài trí khá đơn sơ, nhưng Đằng Cửu biết, gian phòng này là nơi vô số người Đằng gia đã và đang điên cuồng muốn được bước vào.
Năm xưa, hắn cũng là một trong những kẻ điên cuồng ấy.
Từ nhỏ, hắn đã được gọi là thiên tài, luôn ôm giấc mộng thay thế người khác, trở thành hạch tâm đệ tử. Bởi chỉ có thể trở thành hạch tâm đệ tử mới có thể ngẩng cao đầu ở Đằng gia, mới có thể được lão tổ để mắt đến, mới có thể trở thành tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Vốn sinh ra ở chi thứ Đằng tộc, từ bé hắn đã quen với cảnh tộc nhân nịnh bợ và lợi dụng lẫn nhau, chứng kiến hết thảy bất công và ấm ức, tuổi thơ đã trải qua nhiều chuyện, khiến cho tâm hắn dần trở nên lạnh như băng. Vì sức mạnh, hắn không tiếc phải trả bất cứ giá nào.
Thậm chí, khi hắn biết mình có đủ tư cách khiêu chiến với hạch tâm tộc nhân, lần đầu tiên hắn ra tay giết người - và người đầu tiên chết dưới tay hắn chính là ca ca của hắn - bởi ca ca là một trong những đối thủ cạnh tranh với hắn!
Toàn bộ Đằng gia, cứ mỗi năm mươi năm lại có một nghi thức khiêu chiến hạch tâm tộc nhân, không cần biết ra sao, cuối cùng sẽ chọn ra chín người làm người khiêu chiến.
Từng bước một, thông qua đủ loại cách thức, cuối cùng hắn đã trở thành một trong chín người này. Tất cả, chỉ dùng máu tươi và vứt bỏ tất cả những gì gọi là tôn nghiêm, là nhân tính, để đổi lấy vị trí "người khiêu chiến".
Để được khiêu chiến, hắn không ngần ngại tu luyện bí thuật ác độc nhất trong gia tộc, thôn phệ linh lực của người khác để tăng cường tu vi của mình. Loại công pháp này sẽ làm giảm thọ nguyên người luyện một cách nghiêm trọng, nhưng lại có thể đề cao tu vi rất nhanh.
Dù sao, kẻ thù của hắn, cũng chính là chủ nhân trước của cái tên Đằng Cửu này, tu vi đã đạt tới Kết Đan hậu kỳ.
Đằng Cửu thỏa mãn nhìn căn mật thất, linh lực nơi đây nồng đậm gấp bội bên ngoài. Bên trong gian phòng tuy bài trí đơn sơ, nhưng nếu quan sát kỹ, có thể nhận ra, tài liệu xây nên căn phòng này hoàn toàn là thượng phẩm linh thạch.
Dưới gian mật thất này là một linh mạch ngầm, linh mạch ở đây tuy không lớn, nhưng cũng là quá xa xỉ cho một người tu luyện!
Đan dược, Đằng Cửu không thiếu. Tất cả đan dược trên đời, chỉ cần hắn yêu cầu, cả Đằng gia sẽ dùng mọi cách để kiếm về cho hắn.
Công pháp, Đằng Cửu có rất nhiều. Công pháp các phái, chỉ cần hắn muốn xem, cả Đằng gia sẽ dùng mọi cách để kiếm về cho hắn.
Pháp bảo, Đằng Cửu có vô số. Hơn nữa, mỗi một kiện đều là cấp Nguyên Anh.
Nữ nhân, Đằng Cửu lại càng không thiếu. Chỉ cần hắn cần, Đằng gia sẽ ngay lập tức đưa đến vô số nữ nhân có tu vi nhất định để hắn hấp thu.
Tất cả mọi thứ, Đằng Cửu đều không phải lo lắng. Đó là vì, hắn là hạch tâm tộc nhân, có thể hưởng thụ tất cả. Nhiệm vụ của hắn chỉ có một: tu luyện, tu luyện, và tu luyện.
Vương Lâm phiêu du giữa không trung. Dùng thần thức, hắn có thể thấy rõ ràng, trong cồn cát này có một gian mật thất, bên trong có một người, đó chính là con mồi của hắn!
Tu vi của người này hắn có thể nhìn ra, ngoại trừ Đằng Hóa Nguyên, đây là Nguyên Anh tu sĩ đầu tiên. Không xét đến tu vi, từ thân thể hắn tỏa ra một cỗ sát khí dày đặc, ngưng kết không thể tiêu tan.
Nếu không trải qua đủ loại sát kiếp, người bình thường khó có thể có được sát khí như vậy. Tuy so với sát khí của Vương Lâm còn kém xa, nhưng sát khí của người này so với một vài ma tu, còn mạnh hơn vài phần.
Khóe miệng Vương Lâm khẽ nhếch lên, người này tuy là người Đằng gia, nhưng lại khiến hai mắt hắn sáng ngời!
Phải biết rằng, điều kiện đầu tiên để trở thành ma đầu là phải có sẵn hung tính. Hung tính càng lớn, khi trở thành ma đầu, uy lực triển hiện ra càng kinh khủng.
Tay phải Vương Lâm bắt quyết, bỗng nhiên ấn xuống mặt đất. Lập tức, trên cồn cát xuất hiện một dấu ấn hình bàn tay. Những tiếng ù ù vang lên, thủ ấn càng sâu, mạnh mẽ ấn xuống dưới.
Đằng Cửu đang ở trong mật thất, đột nhiên mở mắt, gần như không chút do dự, thân mình chợt lóe lên, biến mất khỏi gian phòng. Ngay khoảnh khắc hắn biến mất, cả gian phòng ầm ầm sụt xuống, một khối cát khổng lồ không ngừng chảy xuống, tạo thành một lỗ cát xoáy sâu hun hút.
Đằng Cửu hiện ra giữa không trung, ánh mắt ngập tràn sát khí, cúi đầu nhìn gian mật thất đã biến mất không còn dấu vết, toàn bộ sát khí tăng lên cực hạn, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
Đề xuất Bí Ẩn: Kẻ Bắt Chước Thần
Hữu Luân Lê
Trả lời3 tuần trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 tuần trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời1 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.