Logo
Trang chủ

Chương 226: Ngưng sát

Đọc to

Vương Lâm ngắm nghía con tuấn mã, quả thật là một con ngựa đẹp, đôi mắt như có thần. Hắn đưa tay khẽ vuốt ve, con ngựa liền lim dim mắt, tỏ vẻ vô cùng hưởng thụ.

Cảnh tượng này khiến Lữ Hưng không khỏi ngẩn người. Đây là lần đầu tiên hắn thấy con ngựa lộ vẻ mặt như vậy. Vương Lâm đặt tay trái lên lưng ngựa rồi nhẹ nhàng nhảy lên.

Lữ Hưng vội vàng bám theo phía sau, vừa trò chuyện với Vương Lâm vừa không quên liếc nhìn về phía xe ngựa.

Vương Lâm ung dung cưỡi trên lưng ngựa, ánh mắt bình thản nhìn ngắm bốn phía. Một cảm giác xa lạ chợt nảy sinh trong lòng hắn. Vào khoảnh khắc này, linh lực trong cơ thể hắn tự động vận chuyển, như bị một thứ gì đó bên ngoài kích thích, trở nên cuồn cuộn.

Nếu lúc này có tu sĩ đại thần thông ở đây, chắc chắn sẽ phải kinh hãi. Bởi lẽ, bên ngoài thân thể Vương Lâm đang bao phủ một tầng khí tức màu đỏ. Khí tức dày đặc nhưng không hề tản ra, cứ ngưng tụ quanh cơ thể hắn, rất lâu không tiêu tan.

Thứ sương mù màu đỏ này, không chỉ người phàm mà phần lớn tu sĩ cũng không thể nhìn thấy. Nó chính là sát khí của Vương Lâm, sinh ra trong bốn trăm năm qua, sau khi giết vô số người mà tích tụ thành lệ khí. Cuối cùng, khi số lượng người chết dưới tay hắn ngày càng nhiều, lệ khí hóa thành sát khí kinh người, khiến bất cứ tu sĩ nào cũng phải run sợ.

Sát khí này một khi có thể sử dụng, không cần chiến đấu cũng có thể khuất phục được người, chẳng khác gì pháp bảo. Thậm chí, trong lúc luyện chế pháp bảo, chỉ cần trộn thêm một chút sát khí này, uy lực chắc chắn sẽ tăng lên gấp bội.

Một cơn gió nhẹ thổi qua người Vương Lâm. Hắn vô thức hít một hơi thật sâu, hai mắt bỗng sáng ngời. Hắn cảm nhận rõ ràng linh lực trong cơ thể đang có một sự biến hóa vi diệu. Sự biến hóa này tuy nhỏ bé, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh thần kỳ.

Lúc này, một phần nhỏ sát khí màu đỏ quanh thân Vương Lâm chợt bay ra, hóa thành một tia khí màu hồng, chui vào cơ thể hắn, dung hợp với linh lực.

Dần dần, trên quãng đường đoàn xe chậm rãi di chuyển, linh lực bốn phía càng lúc càng nồng đậm. Dưới bầu không khí tràn ngập linh lực, tất cả các con ngựa đều hí vang liên tục.

Ngay cả cặp mắt của những người luyện võ cũng trở nên sáng ngời. Bọn họ không hiểu vì sao, nhưng trong cơ thể lại có một luồng chân khí dâng lên, lưu chuyển bên trong, khiến mỗi người cảm thấy vô cùng thoải mái.

Một lúc sau, linh lực trong cơ thể Vương Lâm từ từ trở lại bình thường. Linh khí bốn phía cũng chậm rãi tan biến. Những người luyện võ tỉnh lại, ánh mắt có phần khó hiểu, nhỏ giọng bàn tán về cảm giác khó tin vừa rồi.

Đoàn xe tiếp tục hành trình cho đến khi màn đêm buông xuống. Lúc này, đoàn xe được xếp thành một vòng tròn, dừng chân trên quan đạo. Một số nữ tử từ trên xe ngựa bước xuống, nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn. Thi thoảng, vài đôi mắt đẹp lại liếc nhìn về phía Vương Lâm, khẽ cười duyên.

Thực ra, cũng không thể trách các cô nương không kiềm chế được mà liếc nhìn Vương Lâm. Lúc này, trong mắt các nàng, Vương Lâm tỏa ra một mị lực khó tả. Tuy tướng mạo của hắn bình thường, nhưng toàn thân lại toát lên vẻ phóng khoáng hiếm có.

Vương Lâm tựa người vào một gốc đại thụ, ngước nhìn bầu trời. Tâm trạng hắn suốt bốn trăm năm qua chưa từng được bình thản như vậy. Những ánh sao đêm yếu ớt chiếu xuống mặt đất. Nhưng Vương Lâm biết rằng, thực tế mỗi một ngôi sao trên trời đều là một tinh cầu.

Hắn có được sự hiểu biết này là nhờ ký ức của Cổ Thần. Trong trí nhớ của hắn, năm xưa, Đồ Ti khi chưa thể xuyên giữa các vì sao, cũng thường xuyên ngước nhìn bầu trời như thế này.

Tâm trạng bình thản khiến linh khí xung quanh lại từ từ tụ tập. Nhưng lúc này, Vương Lâm không còn chú ý đến linh khí nữa, bởi đây là lần đầu tiên, hắn có thể cảm nhận được lớp khí màu đỏ bên ngoài thân thể.

Thứ màu đỏ này, sau khi tâm tình hắn bình tĩnh liền tiêu tán một chút. Vương Lâm suy nghĩ một lúc liền hiểu, nếu tâm trạng cứ được bình thản như thế này, chắc chắn năm sau, lớp khí màu đỏ bên ngoài thân thể hắn sẽ biến mất hoàn toàn.

Đối với thứ màu đỏ này, trước đây Vương Lâm đã cảm ứng được, nhưng tận mắt nhìn thấy thì đây là lần đầu tiên. Hắn biết, nó được tạo thành do bản thân giết chóc trong bốn trăm năm qua. Tuy nói nếu thứ này tiêu tán, đối với Hóa Thần kỳ có lẽ sẽ có trợ giúp nhất định, nhưng Vương Lâm lại cảm thấy có chút nuối tiếc.

Hắn suy nghĩ một lát, chợt nảy ra một ý nghĩ. Lớp khí màu đỏ ngoài thân thể bắt đầu dao động, từ từ ngưng tụ. Nhưng sau khi ngưng tụ được một phần mười, dù cố gắng thế nào cũng không thể ngưng tụ thêm được nữa.

Vương Lâm hít một hơi thật sâu, đang định tiếp tục thì sắc mặt chợt thay đổi. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đám nữ quyến, thấy một cô gái tầm hai mươi tuổi, tay cầm tảng thịt hun khói và bầu rượu, đang đi về phía hắn.

Một mùi thơm thoang thoảng lan tới mũi hắn. Thoáng cái, cô gái đã tới trước mặt. Sau khi đặt rượu thịt sang một bên, nàng tò mò nhìn Vương Lâm rồi cười nói:

- Cám ơn ngươi.

Nàng chính là nha hoàn ngồi cùng xe ngựa với vị tiểu thư lúc ban ngày. Vương Lâm mỉm cười, cầm lấy bầu rượu. Sau khi dùng thần thức kiểm tra, hắn đưa lên miệng uống một ngụm.

Một cảm giác cay, nóng nhất thời bốc lên từ trong bụng Vương Lâm. Bốn trăm năm qua, hắn rất ít khi uống rượu. Hắn nhớ rất rõ năm xưa, khi còn chưa tu tiên, chỉ có Tứ thúc của phụ thân hắn mới có rượu để uống. Mỗi lần như vậy, Vương Lâm đều len lén uống trộm một hai ngụm. Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn ửng hồng, nhìn phụ thân và Tứ thúc mà cười khúc khích.

Mang theo nỗi buồn man mác trong lòng, Vương Lâm lại uống thêm một hớp nữa.

Cô gái mở cái miệng nhỏ nhắn, định nói gì đó thì đúng lúc này, từ phía xa vọng lại tiếng người gọi nàng. Cô gái lên tiếng đáp lời, sau đó đôi mắt to xinh xắn khẽ liếc Vương Lâm một cái rồi xoay người bước đi.

Với tu vi của Vương Lâm, đã đạt tới cảnh giới Tích Cốc, thì thức ăn của người phàm đối với hắn mà nói chẳng có gì hấp dẫn. Vì vậy, tảng thịt hun khói vẫn còn nguyên, hắn không hề đụng tới. Chỉ có bầu rượu là lôi cuốn tâm trạng của hắn, nên chỉ một lát đã cạn sạch.

Ban đêm, đám hộ vệ đốt lên một đống lửa rồi ngồi nói chuyện. Tiếng cười nói của bọn họ vọng vào tai, khiến Vương Lâm mỉm cười.

Có một số hán tử sau khi uống chút rượu, can đảm cũng tăng lên, liền chạy tới tìm vài cô gái để tâm sự (chỉ là trò chuyện chứ không phải tâm sự theo kiểu kia).

Chứng kiến cảnh sinh hoạt của mọi người, Vương Lâm bất chợt nhớ tới Lý Mộ Uyển.

Lúc này, Lữ Hưng cầm hai bầu rượu đi tới cạnh Vương Lâm. Sau khi đưa cho hắn một bầu, Lữ Hưng ngồi xuống, cười nói:

- Tiểu ca! Lá thuốc của ngươi quả là thần kỳ. Tiểu thư nhà ta đã tốt hơn nhiều rồi. Nào! Ta kính ngươi một chén.

Vừa nói, hắn nghiêng bầu rượu rót ra một chén. Nhưng ngay lúc đó, Vương Lâm không cần đến chén, mà nâng bầu rượu uống một hớp lớn. Lữ Hưng thấy vậy liền ngẩn người, sau đó cười ha hả đặt chén rượu xuống, cũng làm như Vương Lâm mà uống một hớp lớn.

- Lúc trước ngươi nói nha hoàn bị bệnh, sao bây giờ lại đổi thành tiểu thư? - Vương Lâm cười cười nhìn hán tử trước mặt.

Lữ Hưng đỏ mặt, xấu hổ, vỗ vỗ bắp đùi, nói:

- Tiểu ca! Việc này là ta sai. Thôi! Để tới kinh thành, nếu ngươi gặp phải chuyện gì rắc rối, thì cứ tới các cửa hàng của Thiên Nam tìm ta. Chỉ cần là chuyện Lữ mỗ có thể làm, thì không có gì phải lo lắng.

Vương Lâm mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ từ từ thưởng thức bầu rượu. Lữ Hưng nhìn cái bầu rượu rỗng trên mặt đất, rồi lại nhìn bầu rượu trên tay Vương Lâm cũng chỉ còn một ít, mà cười nói:

- Tiểu ca! Tửu lượng của ngươi tốt đấy. Ban đêm ngồi không cũng chán. Ngươi đi với ta, tới gặp mấy vị huynh đệ nói chuyện có được không?

Tiềm thức của Vương Lâm định cự tuyệt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn liền mỉm cười gật đầu.

Sau khi đi cùng Lữ Hưng tới bên đống lửa, hắn thấy có vài hán tử đang ngồi quanh, kể cho nhau nghe những chuyện thú vị mà mình đã gặp. Lữ Hưng tiến tới, đá một người đang ngồi, cười mắng:

- Vương Lão Ngũ! Chuyện về tiểu cô nương đó ta đã nghe ngươi kể không biết bao nhiêu lần rồi. Thôi được rồi! Lần này trở về, ta sẽ đi xem một chút xem ngươi có thổi phồng lên không.

Người kia cũng quay sang cười nói:

- Được thôi! Dù sao thì ngươi làm việc cũng nhanh. Chờ ngươi làm xong rồi đến cũng được.

Dứt lời, các hán tử ngồi quanh đều cười ồ lên. Lữ Hưng cười mắng vài câu rồi ngồi xuống. Vương Lâm tùy ý ngồi xuống một chỗ, nhìn những người trước mặt, trong lòng không khỏi cảm khái. Những người này tuy cuộc sống ngắn ngủi, thậm chí hắn chỉ cần thổi một hơi là có thể giết chết hết bọn họ. Nhưng bọn họ lại có một cuộc sống thoải mái mà hắn không thể có được.

Suốt đêm, Vương Lâm uống không ít rượu. Tuy hắn nói không nhiều lắm, nhưng ngồi cùng mọi người cũng khiến hắn dần trở nên vui vẻ hơn. Sau đó cũng có một số cô gái gan dạ tới tham dự. Trong đó có cả cô gái đã mang rượu thịt tới cho Vương Lâm. Chỉ có điều nàng ngồi bên cạnh Vương Lâm, chăm chú nhìn hắn, dưới ánh lửa bập bùng, chẳng biết trong lòng nàng đang nghĩ gì.

Đề xuất Tiên Hiệp: Tu Chân Thế Giới
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

2 tuần trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tuần trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

1 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.