Logo
Trang chủ

Chương 235: Ý cảnh

Đọc to

Vương Lâm liếc nhìn lão nhân, cất giọng:

- Tiền bối, chúng ta đi chứ?

Lão nhân lật tay, hai chiếc mũ rơm xuất hiện, lão ném cho Vương Lâm một chiếc, chậm rãi nói:

- Tiểu tử đội mũ này lên đầu đi. Trừ phi tu vi đối phương cao hơn ngươi hai giai, bằng không khó mà nhìn thấu chân dung của ngươi. Đây là bảo vật ta cất giữ bấy lâu nay, dùng xong nhớ trả lại cho ta đấy!

Vương Lâm tiếp lấy mũ rơm, thần thức khẽ quét qua, đáy lòng liền chấn động. Chiếc mũ thoạt nhìn bình thường, kỳ thực ẩn chứa cả một càn khôn. Thần thức hắn vừa chạm vào đã phát hiện vô số trận pháp tinh diệu, những trận pháp mà hắn chưa từng gặp qua, so với thượng cổ cấm chế cũng chẳng hề kém cạnh.

Đó mới chỉ là những trận pháp bên ngoài, còn trận pháp ở trung tâm, trong thời gian ngắn ngủi, thần thức của hắn không thể nào thâm nhập. Tiểu tử thầm hạ quyết tâm, chiếc mũ này nhất định không thể trả lại, cùng lắm thì ta sẽ làm thêm vài bức tượng gỗ điêu khắc đền bù cho lão là được.

Lão nhân đội mũ rơm lên đầu, lập tức kim quang bao phủ toàn thân. Thần thức Vương Lâm quét tới, lập tức cảm thấy đau nhói. Kim quang kia tựa như kim châm, khiến thần thức hắn không thể xâm nhập.

Vương Lâm hít sâu một hơi, dẹp bỏ ý niệm chiếm đoạt chiếc mũ rơm, hắn trịnh trọng đội mũ lên đầu, không nói một lời.

Lão nhân liếc nhìn Vương Lâm, sau đó tay phải kết một thủ ấn cổ quái, nhẹ nhàng điểm về phía không trung xa xăm. Lập tức, một đạo hư ảnh khổng lồ xuất hiện giữa không trung. Vừa xuất hiện, thiên địa linh khí bốn phía, cùng với một tia cuồng sát, điên cuồng hội tụ về phía hư ảnh.

Chỉ trong chớp mắt, hư ảnh nhanh chóng ngưng thật, hình thành một người khổng lồ mặc kim giáp, tay cầm cự kiếm, mặt mũi dữ tợn, tựa như pho tượng ác thần, lộ ra khí thế bạo ngược, trừng mắt nhìn theo ngón tay của lão nhân.

- Kim Tử, phá cho ta!

Lão nhân đắc ý hét lớn một tiếng.

Người khổng lồ mặc kim giáp không nói lời nào, cự kiếm trong tay vung lên, lập tức một đạo kim mang chói mắt, tựa như thái dương giáng thế, ầm ầm xé rách không trung. Trong khoảnh khắc, không trung xa xăm xuất hiện một vết nứt như gợn sóng, kịch liệt lan rộng ra. Rất nhanh, vết nứt hình gợn sóng càng lúc càng lớn, cuối cùng ầm một tiếng, hóa thành vô số mảnh vỡ lớn nhỏ, bắn ra tứ phía.

Ngay sau đó, người khổng lồ hừ nhẹ một tiếng, thân hình chậm rãi biến mất.

Vương Lâm mơ hồ nghe thấy lão nhân bất mãn lẩm bẩm mấy câu, hình như lão đang mắng người khổng lồ mặc kim giáp kia là đồ vô dụng… Ngay khi hư không tan vỡ, một cỗ linh khí nhè nhẹ từ bên trong lan tỏa ra, hình thành gợn sóng hình tròn hướng về bốn phía xung kích. Bên trong cỗ lực lượng này ẩn chứa uy lực hủy diệt. Vương Lâm biến sắc, định né tránh thì tay phải lão nhân vung lên, lập tức một đạo quang mang xuất hiện trước mặt Vương Lâm, ngăn cản lại công kích của gợn sóng.

Lão nhân đứng nhìn, trực tiếp nghênh đón gợn sóng hình tròn, vẻ mặt lộ rõ sự hưởng thụ.

Sau khi gợn sóng hình tròn tan đi, hư không kia bỗng nhiên biến đổi, lộ ra hàng loạt lâu các cung điện đứng san sát nhau, như chốn tiên cảnh, lơ lửng giữa tầng mây trắng. Từ bên trên các lầu các này tỏa ra đạo đạo ánh sáng bảy màu.

So với cảnh tượng Vương Lâm chứng kiến ở Sở quốc năm xưa, khung cảnh này long trọng hơn gấp bội. Nhất là sự rộng lớn của các lầu các này, gần như không thể nhìn thấy điểm cuối. Cùng lúc đó, từ bên trong truyền ra một tiếng gầm lớn, rồi mấy chục đạo khí tức cường hãn lập tức lao ra.

Thần thức Vương Lâm quét qua, trong số những đạo khí tức này, không ngờ có hơn ba mươi vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ, còn lại năm người khác đều là Hóa Thần kỳ.

Hắn hít sâu một hơi. Tứ cấp tu chân quốc quả nhiên không hổ danh Tứ cấp. Bất kể là quy mô hay thực lực, Tam cấp tu chân quốc đều không thể sánh bằng một tông phái của Tứ cấp tu chân quốc. Thậm chí không hề khoa trương khi nói rằng chỉ cần một tông phái của Tứ cấp tu chân quốc cũng có thể quét ngang bất cứ Tam cấp tu chân giới nào!

Sau khi những tu sĩ này lao ra, lập tức tạo thành thế hình quạt, vây quanh lão nhân và Vương Lâm. Tất cả đều lộ vẻ mặt âm trầm, không chút thiện ý, đồng thời tỏa ra thần thức, quét về phía hai người.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, hơn phân nửa trong số đó lập tức lộ vẻ kinh hãi.

Vương Lâm có thể cảm nhận rõ ràng khi thần thức của những người này quét tới, từ trên mũ rơm bỗng nhiên lóe ra vô số kim mang. Khi thần thức chạm vào kim mang này, liền giống như tuyết gặp lửa, nhanh chóng tan rã.

Về phần lão nhân, một tay lão kết ấn, lập tức kim mang tỏa ra, hóa thành hư ảnh của Kim Sí Đại Bàng. Đôi cánh nó vung lên, toàn bộ thần thức vờn quanh thân thể lão đều bị đánh tan.

Ngay sau đó, một số tu sĩ kêu rên, thân mình run rẩy, sắc mặt trở nên rất khó coi.

Lúc này, trong số những người kia, một trung niên văn sĩ mặc đạo bào màu lam bay ra. Khuôn mặt hắn tái nhợt, không chút huyết sắc, ánh mắt nhìn mọi việc vẫn không hề thay đổi, ngược lại có chút tương đồng với Vương Lâm, đều phân định rõ ràng trắng đen, trên mặt lộ vẻ bất phàm.

Sau khi bước ra, hắn ôm quyền, trầm giọng nói:

- Hai vị vô duyên vô cớ phá đi đại trận của Bạch Vân Tông ta! Hôm nay nếu không làm rõ sự tình này, e là khó lòng rời khỏi đây.

Lão nhân hừ một tiếng, tay phải vung lên, không ngờ lấy ra một chiếc ghế trúc, đặt giữa không trung, rồi ngả người ngồi lên, nhìn sang Vương Lâm, nói:

- Ta mặc kệ, ta chỉ là tay sai thôi, là hắn bảo ta ra tay. Ngươi nói chuyện với hắn ấy!

Trung niên văn sĩ kia lộ vẻ kiêng kỵ, do không thể dò xét được gì. Nhưng người hắn kiêng kỵ chính là lão nhân kia, chứ không phải Vương Lâm.

Lúc này, nghe lão nhân nói vậy, hắn liền chuyển ánh mắt sang Vương Lâm, trầm giọng hỏi:

- Vị đạo hữu này, Bạch Vân Tông ta từng đắc tội với ngươi chăng?

Vương Lâm trầm mặc một lát, không nói một lời, vỗ vào túi trữ vật, lập tức một thanh phi kiếm bình thường bay ra. Hắn khẽ rung tay, thần thức thoáng cái ấn lên thân phi kiếm, sau đó từng tiếng bùm bùm vang lên, phi kiếm lập tức hóa thành chất lỏng, ngưng tụ lại thành một quả ngân cầu lớn chừng nắm tay.

- Từ lâu đã nghe danh Bạch Vân Tông có nhiều tu sĩ Hóa Thần kỳ, hôm nay tại hạ muốn khiêu chiến một phen, có chút thất lễ, mong được bỏ qua!

Nói xong, tay phải hắn khẽ động, kết ấn điểm vào ngân cầu.

Nháy mắt, ngân cầu kia bay đi, phát ra âm thanh xé gió, như thể có thể cắt đứt cả không gian!

Trung niên văn sĩ vẫn giữ vẻ thận trọng, nhưng sau khi nhìn thấy ngân cầu, bỗng nhiên cười lạnh, nói:

- Không biết tự lượng sức mình!

Nói xong, không thấy hắn lấy ra pháp bảo gì, tay phải cách không chụp một cái, lập tức một đạo linh khí màu tím, từ giữa các ngón tay nhanh chóng bay ra.

Linh khí này vừa xuất hiện, lập tức hóa thành một con tử long, gầm thét lao về phía ngân cầu. Ngân cầu bỗng nhiên khựng lại, pháp quyết trên tay Vương Lâm thay đổi, khẽ quát:

- Biến!

Lập tức, ngân cầu bắt đầu nhúc nhích một cách quỷ dị, hình thành một sinh vật có hình dạng như con rùa. Đó chính là Chung Cổ Thú, con thú mà Vương Lâm đã giết chết trong Tu Ma Hải.

Ngân cầu vừa biến thành Chung Cổ Thú, lập tức như sống lại, lộ ra một chiếc răng đen ngòm sắc bén, há miệng lớn, phát ra từng tiếng gầm thét, từng trận không khí gợn sóng từ trong miệng nó ầm ầm lao ra, giao chiến với tử long.

Trung niên văn sĩ hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên trước ngực, kết thủ quyết, khẽ quát:

- Phân!

Lập tức, tử long từ một phân ra làm hai, xẹt qua hai bên Chung Cổ Thú, hướng về Vương Lâm gầm thét lao tới. Vương Lâm nhíu mày, định lùi về phía sau. Đúng lúc đó, bên tai hắn vang lên giọng nói của lão nhân:

- Ngươi lùi làm gì! Không cần động đậy, hãy lĩnh ngộ ý cảnh của tu sĩ Hóa Thần kỳ đi.

Vương Lâm hơi do dự, tay phải vỗ lên túi trữ vật, nếu có nguy hiểm, hắn sẽ lập tức lấy ra Cấm Phiên. Thực tế, lần động thủ này hắn không dùng những pháp bảo thường dùng là vì lo sợ sau này bị người ta nhận ra thân phận.

Lúc này, nghe lời lão nhân nói, Vương Lâm hít sâu một hơi, trong đầu như tia chớp xẹt qua, nhớ lại những gì hắn biết về lão nhân, cuối cùng cắn răng, bất động. Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra rất nhanh, hai con tử long đã nhanh chóng bay tới.

Ánh mắt lão nhân lộ ra một tia tán thưởng, cảnh tượng đấu tranh vừa rồi của Vương Lâm tuy ngoài mặt không lộ ra chút sơ hở nào, nhưng với kinh nghiệm của lão, sao lại không nhìn ra chút gì. Lão liếc nhìn hai con tử long, tay phải nhấc lên, bóp một cái, lập tức một con trong đó như bị bóp nát, phát ra tiếng bụp như bọt khí vỡ tan.

Sắc mặt trung niên văn sĩ lập tức đại biến, vẻ kiêng kỵ càng hiện rõ trong mắt.

Lúc này, con tử long còn lại mang theo tiếng gầm thét và khí lãng, nhào vào người Vương Lâm. Thân mình Vương Lâm lập tức run lên, cảm nhận được một cỗ lực lượng khổng lồ ập vào người, bỗng nhiên tràn vào trong cơ thể. Chỉ có điều, lực đánh này thoạt nhìn hung mãnh, nhưng thực tế khi dừng lại trong cơ thể lại như một cơn gió nhẹ, không có chút tính công kích nào, không mang đến cho hắn chút cảm giác bất an nào.

Đề xuất Voz: Nghiện ma tuý
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

3 tuần trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

3 tuần trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

1 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.