Logo
Trang chủ

Chương 242: Tu sĩ Tuyết Vực

Đọc to

Sau khi Chu Vũ Thái uống cạn một hớp rượu lớn, ánh mắt hắn đột nhiên khóa chặt vào ba tượng gỗ trên kệ không xa. Ba tượng gỗ kia không ai khác chính là ba vị tiền bối của Bạch Vân Tông. Năm xưa, khi Chu Vũ Thái đến nơi này, trên kệ chỉ có hai tượng gỗ, nay lại thêm một.

Ánh mắt hắn chăm chú quan sát ba bức tượng gỗ, dần dần, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn khẽ vung tay phải, một tượng gỗ rơi vào tay. Hắn cẩn thận xem xét hồi lâu, rồi nhẹ nhàng đặt xuống, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Vương Lâm. Một lúc sau, hắn khẽ thở dài, cười khổ nói:

- Vương huynh! Quả nhiên huynh đã tiến bộ nhanh hơn ta một bước. Mười năm qua, ta vẫn dậm chân tại chỗ...

Vương Lâm thần sắc bình thản, lại lấy ra một bình rượu, uống một ngụm rồi lắc đầu:

- Chỉ là cơ duyên xảo hợp mà thôi.

Chu Vũ Thái thở dài, cúi đầu nhìn tượng gỗ, chậm rãi nói:

- Tuế Nguyệt ý cảnh của Thanh Tùng sư thúc cũng đã được huynh điêu khắc. Tượng gỗ này đã đạt tới trình độ Nguyên Anh kỳ, là pháp bảo có cấp bậc cao nhất. Mười năm trước Vương huynh còn chưa làm được, không ngờ chỉ mười năm mà đã có tiến bộ vượt bậc như vậy, tại hạ bội phục!

Vương Lâm đột nhiên cười, nói:

- Nếu đạo hữu thích, cứ tặng cho đạo hữu!

Chu Vũ Thái ngẩn người, vẻ phức tạp trong mắt càng đậm, nhìn Vương Lâm một lúc, rồi lại nhìn tượng gỗ. Cuối cùng, hắn do dự lấy từ trong túi trữ vật ra một khối ngọc giản, nhẹ nhàng đặt bên cạnh, nói:

- Đa tạ!

Địch ý của hắn đối với Vương Lâm giảm đi không ít. Tùy tiện tặng bảo vật như vậy, không phải ai cũng làm được. Hắn tin rằng, có tượng gỗ này, dù không thể thực sự lĩnh hội được Tuế Nguyệt ý cảnh, nhưng ít nhiều cũng có thể cảm nhận được một chút.

Chỉ có điều, điều khiến hắn băn khoăn là nên lựa chọn cái nào. Dù sao, hiện tại cảm ngộ của hắn về Tuế Nguyệt ý cảnh trên tượng gỗ còn rất kém, trong lòng không khỏi nảy sinh chút mâu thuẫn.

Một lúc lâu sau, hắn khựng lại, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm, lại cười khổ, nói:

- Vương huynh! Tại hạ nhận thua! Huynh cũng đừng trách ta có những ý nghĩ khác. Ôi! Tượng gỗ này, Chu mỗ xin từ bỏ. Ngọc giản này cũng tặng cho huynh, bên trên ghi lại thần thông, pháp thuật của một vị tu sĩ Hóa Thần kỳ.

Mắt Vương Lâm lóe lên một tia kỳ lạ, nhìn kỹ Chu Vũ Thái. Hắn đưa tượng gỗ cho gã, vốn cũng có ý đồ trong đó. Nhưng không ngờ gã lại lập tức phản ứng, vứt bỏ cơ hội tìm hiểu Tuế Nguyệt ý cảnh, vẫn một mực giữ lại con đường hóa phàm nguyên bản của chính mình. Người như vậy, cả đời Vương Lâm gặp cũng không nhiều. Hắn mỉm cười rồi gật đầu, nói:

- Nếu đã như vậy, Vương mỗ từ chối cũng bất kính.

Nói xong, hắn cầm lấy ngọc giản, dùng thần thức đảo qua một lượt rồi thản nhiên đặt bên cạnh.

Chu Vũ Thái luyến tiếc liếc nhìn tượng gỗ. Sau đó, hắn khẽ cắn răng, cưỡng ép mình không được nhìn nữa, mặt trầm xuống, nói:

- Vương huynh! Mấy ngày gần đây tuyết rơi nhiều, huynh có phát hiện ra điều gì kỳ lạ không?

Vương Lâm hơi trầm ngâm, nhìn bầu rượu trong tay, chậm rãi nói:

- Trận tuyết này, rõ ràng không phải do tự nhiên gây ra...

Ánh mắt Chu Vũ Thái lóe lên, nói:

- Không sai! Trong những bông tuyết còn mang theo một cỗ sát khí. Bây giờ toàn bộ lãnh thổ của Liên Minh Tứ Phái đều bị tuyết bao phủ, sát khí trong đó đã trở nên rất đậm.

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, từ đầu đến cuối, giống như chuyện này không liên quan gì đến hắn, chỉ lẳng lặng ngồi nghe.

Chu Vũ Thái nhìn Vương Lâm, tiếp tục nói:

- Đã có mấy vị tiền bối Tứ Phái đứng ra điều tra, cuối cùng ở trên bầu trời cao vạn dặm, phát hiện khe nứt truyền tống đơn của tu sĩ Tuyết Vực được che giấu dưới cấm chế!

- Tu sĩ Tuyết Vực? - Đây là lần đầu tiên Vương Lâm nghe thấy cái tên này. Chu Vũ Thái hít một hơi sâu, nói:

- Tu sĩ Tuyết Vực cũng là một tứ cấp Tu Chân Quốc, chỉ có điều lãnh thổ của bọn họ là ở Cực Bắc, nơi bị băng tuyết bao phủ. Thần thông pháp thuật bọn họ tu luyện cũng liên quan đến băng tuyết. Cho nên, mỗi khi Tuyết Vực quốc xâm lấn lãnh thổ Tu Chân Quốc chúng ta, bọn họ sẽ mở ra những truyền tống trận như thế này trước, để lãnh thổ đối phương bị băng tuyết bao phủ, sau đó mới xuất binh với số lượng lớn.

Chu Vũ Thái nói xong thì tay phải khẽ vung về phía sau, cửa tiệm lập tức mở ra. Một đám tuyết bị hắn hút vào tay, đưa đến trước mặt Vương Lâm. Cùng lúc đó, tay trái hắn bấm pháp quyết, trong nháy mắt, một quả cầu lửa to như nắm tay được tạo nên, phát ra từng đợt khí nóng hừng hực.

- Mời Vương huynh xem!

Hắn nói xong, cầm quả cầu và nắm tuyết gộp lại với nhau. Trong khoảnh khắc, quả cầu tỏa ra từng làn khói rồi bị dập tắt, còn nắm tuyết lại chẳng hề hấn gì.

Vương Lâm lập tức rung động, đây là điều hắn không ngờ tới.

- Thứ tuyết này không thể tan được. Khi toàn bộ lãnh thổ của Liên Minh Tứ Phái bị tuyết phủ thành bình nguyên, đó sẽ là ngày tu sĩ Tuyết Vực tấn công! - Giọng Chu Vũ Thái trầm xuống. Vương Lâm cũng trầm mặc, không nói gì.

- Vương huynh! Hôm nay tại hạ đến đây, là đại diện cho Liên Minh Tứ Phái, mời huynh gia nhập. Với tu vi của huynh, một khi gia nhập, chắc chắn Liên Minh Tứ Phái sẽ được tăng cường rất nhiều trợ lực - Chu Vũ Thái nói một cách chân thành.

Vương Lâm liếc nhìn gã, chậm rãi mở miệng nói:

- Tại hạ chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh, người có tu vi cao hơn Vương mỗ trong Tứ Phái không ít, hình như đâu chỉ có mình ta.

Chu Vũ Thái cười khổ, lắc đầu nói:

- Vương huynh không nên coi nhẹ bản thân. Với cảnh giới hiện tại của huynh, chỉ cần vài năm nữa sẽ đạt tới Hóa Thần. Khi đó, đối với Tứ Phái chúng ta mà nói, lại có thêm một vị tu sĩ Hóa Thần, đây mới là điểm trọng yếu mà lần này ta đến mời.

Vương Lâm trầm ngâm một lúc, đột nhiên hỏi:

- Vì sao tu sĩ Tuyết Vực lại muốn khai chiến với Liên Minh Tứ Phái?

Chu Vũ Thái nhìn khối tuyết trong tay, trầm mặc trong giây lát, rồi cười khổ:

- Tuyết Vực Quốc nằm trên Chu Tước tinh, nhưng lại thiếu hụt một vài loại vật tư. Mặc dù vậy, bọn họ vẫn có thể đạt đến tứ cấp Tu Chân Quốc. Nếu muốn phát triển hơn nữa, có được nhiều quyền lợi hơn, tất nhiên trận chiến này sẽ phải xảy ra.

Vương Lâm cười khẽ, hắn nhấc bình rượu trong tay lên uống một ngụm, bình thản nói:

- Chu huynh! Vương mỗ không tiễn!

Vẻ mặt Chu Vũ Thái lập tức trầm xuống, nhìn Vương Lâm, nói:

- Nếu Vương huynh gia nhập Liên Minh Tứ Phái, có bất cứ yêu cầu gì nằm trong khả năng của Chu mỗ, ta sẽ cố gắng đáp ứng. Vương huynh! Huynh không muốn cân nhắc lại một chút sao?

Vương Lâm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Chu Vũ Thái. Sau một lúc lâu, Chu Vũ Thái khẽ nhíu mày, hỏi:

- Vương huynh có ý gì?

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, ánh mắt bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Chu huynh! Chẳng lẽ xem Vương mỗ là đứa trẻ ba tuổi sao? Chu Tước tinh rất lớn, tu sĩ Tuyết Vực không muốn xâm lược những Tu Chân Quốc khác, sao cứ phải chọn nơi này? Nếu Chu huynh không muốn nói rõ ràng, tại hạ cũng không muốn hỏi nữa!

Chu Vũ Thái trầm mặc. Một lúc sau, hắn bật cười ha hả, không hề cảm thấy xấu hổ mà nhìn thẳng vào Vương Lâm, nói:

- Vương huynh cũng đừng trách ta. Chuyện này liên quan đến rất nhiều việc, Chu mỗ tất nhiên không thể tùy tiện nói ra được. - Nói xong, hắn ngậm miệng lại, rõ ràng đang đợi Vương Lâm đồng ý. Nếu Vương Lâm đồng ý, hắn mới nói ra nguyên nhân.

Vương Lâm lại rơi vào trầm ngâm. Đối với cuộc xâm lược của tu sĩ Tuyết Vực, hắn thực sự không có hứng thú tham gia. Dù sao, đây cũng là cuộc chiến của hai tứ cấp Tu Chân Quốc. Một khi tham dự, nếu sơ ý, chỉ sợ hắn sẽ bỏ mạng tại đây. Hơn nữa, hắn cũng chẳng thân quen gì với Liên Minh Tứ Phái. Một khi chiến tranh có gì bất lợi xảy ra, có khả năng hắn sẽ trở thành vật tế cờ. Một lúc lâu sau, Vương Lâm ung dung nói:

- Việc này tại hạ cần thời gian suy nghĩ. Trước khi tu sĩ Tuyết Vực đến xâm lược, tại hạ sẽ cho Chu huynh câu trả lời.

Chu Vũ Thái cũng không nghĩ rằng Vương Lâm sẽ đồng ý ngay lập tức. Nhưng lúc này, Vương Lâm cũng không đưa ra bất cứ yêu cầu nào, hắn cảm thấy có tám phần là đối phương không đồng ý rồi. Nghĩ đến đây, hắn hít một hơi thật sâu, đứng thẳng lên, ôm quyền nói:

- Nếu đã như vậy, tại hạ sẽ đợi câu trả lời của Vương huynh.

Nói xong, hắn lấy ra một miếng ngọc giản từ trong túi trữ vật, rồi đặt bên cạnh, lại nói:

- Nếu Vương huynh có câu trả lời, cứ dùng ngọc giản này để truyền âm! - Nói xong, hắn lại ôm quyền, xoay người rời đi.

Sắc mặt Vương Lâm từ đầu đến cuối vẫn như thường, không có chút biến hóa. Chu Vũ Thái cầm lấy áo tơi. Khi một chân đã bước ra khỏi cửa tiệm, hắn dừng lại một chút, nhưng không quay đầu lại, chậm rãi nói:

- Vương huynh! Huynh có bao giờ nghe nói đến tứ đại tiên môn Phong, Vũ, Lôi, Thiên chưa? Vị trí của tinh cầu Chu Tước, là sát bên Vũ chi Tiên Môn…

Ánh mắt Vương Lâm đột nhiên lóe lên. Bốn Tiên môn Phong, Vũ, Lôi, Thiên trong ký ức của Cổ Thần Đồ Ti cũng có nói sơ qua. Nghe nói bốn Tiên môn này đã tồn tại từ thời kỳ viễn cổ, không ai có thể tìm được nguồn gốc của chúng. Nhưng có thể khẳng định, bốn Tiên Môn này chính là cánh cửa để tiến vào Cổ Tiên Giới.

Đề xuất Voz: [Review] Kể chuyện vợ chồng trẻ
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

1 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.