Lúc này, Vương Lâm nhìn dải đất, cảm giác khác hẳn trước kia. Hắn nhận ra bên trong vòng tròn đá vỡ kia ẩn chứa một thứ vượt ngoài pháp tắc Thiên Địa. Chính thứ đó đã huyễn hóa ra phân thân của kẻ xâm nhập, với thực lực còn hơn cả bản tôn!
Cùng lúc ấy, lão nhân cưỡi dị thú nọ đang lặng im nhìn Toái Tinh Loạn. Khi Vương Lâm đến, lão chỉ liếc qua rồi thôi. Bằng tốc độ của hắn, lão biết đây là tu sĩ Hóa Thần.
Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, hắn trầm ngâm. Chọn một chỗ gần Toái Tinh Loạn, hắn khoanh chân ngồi xuống, im lặng thổ nạp, nhưng thần thức vẫn cảnh giác.
Hắn muốn xem lão già này đến đây có mục đích gì. Nếu cũng nhắm vào Cổ Thần chi địa, hắn sẽ chờ lão đi trước, rồi mới vào sau.
Lão lại liếc Vương Lâm một cái, chợt mở miệng:
- Đạo hữu! Đến đây hẳn cũng muốn thu thập Cực Quang Hỏa Tuyến. Hay là ta và ngươi kết thành một tổ, tiến vào Toái Tinh Loạn, thế nào?
Vẻ mặt Vương Lâm không đổi, nhưng lòng lại chấn động. Cực Quang Hỏa Tuyến là thứ gì? Ký ức Cổ Thần không hề nhắc đến. Thời gian tu chân của hắn cũng không ngắn, nhưng chưa từng nghe nói đến thứ này. Hắn đổi giọng, cười khàn khàn:
- Tại hạ không hứng thú với tổ đội.
Lão già hừ một tiếng, liếc nhìn Vương Lâm, rồi lại quay sang nhìn Toái Tinh Loạn.
Lão vỗ nhẹ lên lưng dị thú. Tức thì, con thú giống Huyền Vũ kia há miệng rít lên một tiếng. Thanh âm như xuyên vân phá thạch. Nhìn thì vô thanh vô tức, nhưng bên trong Toái Tinh Loạn, đám đá vụn tách ra hai bên, lộ ra một khoảng chân không.
Lão nhân dẫm lên đầu thú. Con thú hít một hơi thật sâu, vô số linh lực xung quanh tụ lại trong miệng nó rồi bị thôn phệ.
Sau đó, con thú lại rống lên một lần nữa. Lần này, có thể thấy rõ một đạo khí hình trụ ầm ầm chui vào Toái Tinh Loạn. Trong khoảnh khắc, nó tạo ra một thông đạo rộng trăm trượng. Đá vụn bên trong thông đạo hoàn toàn biến mất.
Hai mắt Vương Lâm chớp chớp. Uy lực của con thú khiến hắn kinh ngạc. Không ngờ nó lại mạnh đến vậy. Nhưng nếu phải đánh nhau, hắn cũng chẳng sợ. Dù sao thì uy lực của con thú tuy mạnh, nhưng chỉ khi trực diện công kích mới có uy hiếp. Mà trong đấu pháp biến ảo khôn lường, hắn đâu dễ để nó công kích.
Trong nháy mắt con thú rống lên, thân thể lão nhân như tên rời cung, lao đi vun vút. Lão bám theo luồng khí đang rít lên mà tiến vào Toái Tinh Loạn. Ngay sau đó, đá vụn bên ngoài luồng khí dung hợp lại, hình thành vô số phân thân của lão.
Lão nhân không hề hoảng hốt, vỗ vào túi trữ vật. Tức thì, từ trong túi bay ra hơn mười miếng ngọc giản. Đám ngọc giản vừa bay lên liền xoay tròn quanh người lão. Đám phân thân đang định tiến tới, nhưng vừa thấy ngọc giản liền lập tức bắn về bốn phía.
Mỗi một ngọc giản cũng bay về bốn phía với tốc độ cực nhanh, đuổi theo phân thân. Mấy tiếng nổ vang lên, ngọc giản đồng loạt phát nổ, hóa thành vô số tia sáng. Sau đó, chúng ngưng tụ lại, hình thành một đám người giống hệt với phân thân của lão.
Từ đó, nhìn vào Toái Tinh Loạn mà hoa cả mắt. Lão nhân lấy ngọc giản tạo thành phân thân, đại chiến với phân thân do đá vụn biến thành. Nhân cơ hội, lão tiếp tục lao về phía trước, nhanh chóng ra khỏi Toái Tinh Loạn.
Khi lão vừa ra khỏi Toái Tinh Loạn, đám ngọc giản phân thân liền biến mất. Về phần đám phân thân do đá vụn tạo thành cũng rít lên một tiếng không cam lòng, rồi biến mất theo.
Lão nhân xoay người, liếc nhìn Vương Lâm đang ở bên ngoài Toái Tinh Loạn, hừ nhẹ một tiếng. Tay phải hắn vẫy một cái, tức thì thân thể con thú bỗng thu nhỏ lại, hóa thành một tia sáng đen bay vào Toái Tinh Loạn. Có điều, Toái Tinh Loạn không hề có chút tác dụng đối với tia sáng. Hắc quang bay ngang qua, đến bên người lão nhân, rồi lại biến thành con thú. Lão nhân nhảy lên, giẫm trên lưng con thú mà bay đi.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn không đứng dậy ngay, mà lặng lẽ chờ ở đó.
Hắn ở đó bảy ngày. Con Văn thú, hắn cũng không cho vào túi trữ vật, mà thả ra cho nó kiếm ăn. Văn thú vốn là loại yêu thú sinh ra ở Tu Ma Hải, nên giờ như trở lại biển rộng, hết sức thoải mái.
Sau bảy ngày, thân ảnh con thú kia lại chầm chậm xuất hiện. Lão nhân ngồi ngay ngắn trên lưng nó. Bên người lão có bảy luồng sáng dài như giao long đang vờn quanh.
Mỗi khi chúng giẫy dụa chực thoát ra, thì lại gặp phải một vầng sáng ngăn cản. Lão nhân liếc nhìn Vương Lâm, rồi lại dùng phương thức ban đầu từ Toái Tinh Loạn đi ra. Ngay sau đó, lão đột nhiên mỉm cười, giơ tay phải lên chộp một cái. Tức thì, một sợi tơ màu vàng bị lão nắm trong tay. Sau đó, lão ném về phía Vương Lâm mà nói:
- Đạo hữu! Hỏa tuyến này cho ngươi.
Sợi tơ ánh sáng màu vàng như tia chớp, bay thẳng về phía Vương Lâm. Khoảng cách Vương Lâm ở rất xa, nhưng thoáng cái nó đã tới trước người.
Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, tay phải điểm một cái vào không trung. Ý cảnh Sinh Tử dưới sự biến hóa của Nguyên Thần. Sinh ý cảnh biến hóa vô biên. Trên thực tế, sinh cơ chỉ là một loại biến hóa của nó mà thôi.
Sau khi tay hắn điểm ra, sợi ánh sáng đang bay tới lập tức dừng lại. Sau đó, ngoan ngoãn quấn quanh ngón tay Vương Lâm một vòng.
- Từ chối thì bất kính. - Thanh âm khàn khàn của Vương Lâm lại vang lên chậm rãi.
Ánh mắt lão nhân lóe lên. Lúc này, lão hoàn toàn xác định tu vi của đối phương chính là Hóa Thần kỳ. Phải biết rằng Cực Quang Hỏa Tuyến là do trời đất sinh ra, chuyên nuốt Nguyên Anh. Trừ khi có thể hình thành Nguyên Thần, nếu không vật này tu sĩ bình thường không thể nắm được. Lão nhân cười hắc hắc, nói:
- Nếu đạo hữu không muốn kết thành một tổ, thì tại hạ cáo từ. - Nói xong, hắn vỗ con thú dưới chân một cái. Tức thì, con thú lại tỏa ra làn mây đỏ, dẫm lên đó mà bay đi. Thoáng cái đã biến mất.
Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi đứng dậy. Đang nhìn sợi kim tuyến trên tay, bất chợt Văn thú từ xa bay về, đứng cách Vương Lâm mười trượng. Ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào sợi kim tuyến, có phần sợ hãi, nhưng thi thoảng lại lóe lên một chút thèm muốn. Nhìn nó như muốn tiến lên, nhưng lại không dám.
Vương Lâm khẽ thốt lên. Hắn liếc nhìn sợi kim tuyến trên ngón tay. Sau khi trầm ngâm một chút, hắn nhìn Văn thú, nói:
- Vật này có tác dụng đối với ngươi?
Ánh mắt con Văn thú như đang đấu tranh một lúc, rồi gật gật đầu. Nhưng ngay lập tức, nó lại lộ ra vẻ sợ hãi.
Trong lòng Vương Lâm thoáng động, ý cảnh Sinh Tử từ Nguyên Thần tỏa ra, ngưng tụ vào sợi kim tuyến. Tức thì, từ sợi kim tuyến tỏa ra một làn ánh sáng nhàn nhạt. Dưới tác dụng của ánh sáng, màu sắc của kim tuyến nhạt dần, có phần uể oải.
Con Văn thú lập tức kêu nhỏ một tiếng. Vương Lâm vung tay lên, Kim tuyến liền bay ra. Văn thú vội vàng bay lên, húc vào kim tuyến một cái. Tức thì, kim tuyến liền chui vào đầu Văn thú.
Văn thú rít lên vài tiếng đau đớn, thân thể nó co quắp, nhưng ánh mắt lại có một sự vui mừng lẫn sợ hãi.
Vương Lâm nhìn thấy mà có phần kinh ngạc. Hắn quan sát một lúc. Sau khoảng chừng ba nén hương, Văn thú liền thôi không run rẩy nữa. Trên người nó lóe lên một vài tia sáng màu vàng. Thân thể nó vào lúc này phát ra những tiếng răng rắc, tăng thêm một vòng.
Kích thước của Văn thú đột biến, xấp xỉ ba mươi trượng, giống như một quả núi nhỏ cũng không hề quá đáng. Nhìn cái miệng rộng của nó, có cái vòi dài khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Trên thực tế, sợi tơ Cực Quang chỉ là một loại vật liệu luyện khí, mà chỉ có tu sĩ Hóa Thần trở lên mới có thể nắm được nó. Vật ấy chuyên cắn nuốt Nguyên Anh mà tăng trưởng. Về phần yêu thú, nhìn thấy nó đều lánh xa.
Nhưng do Văn thú đi theo Vương Lâm đã lâu, lại thường xuyên được ăn linh dược, nên cấp bậc đã có sự đột phá. Từ hạ phẩm linh cấp, đạt tới trung phẩm, tương đương với một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn.
Vốn nó không thể kết hợp được với kim tuyến, nhưng dưới ý cảnh Sinh Tử của Vương Lâm, kim tuyến đã yếu đi rất nhiều. Vì vậy mà sinh cơ giảm xuống, khiến Văn thú có thể dung hợp. Từ đó mà làm cho thân thể nó biến đổi.
Vương Lâm đứng thẳng lên, vỗ Văn thú một cái. Con thú hiểu ý, liền hóa thành một luồng ánh sáng, chui vào trong túi trữ vật. Vương Lâm thoáng động một cái, liền bay về phía Toái Tinh Loạn.
Chẳng mất nhiều thời gian, hắn từ Toái Tinh Loạn bay ra. Năm đó Kết Đan kỳ Vương Lâm còn có thể qua lại tự nhiên, chẳng cần nói đến bây giờ. Nhất là khi hắn ngộ được ý cảnh Sinh Tử, nên sau khi tiến vào Toái Tinh Loạn, Tử ý cảnh liền bao phủ toàn thân, khiến sinh cơ giảm đi. Vì vậy mà mặc dù có phân thân xuất hiện, nhưng thực lực cũng giảm xuống.
Sau khi từ Toái Tinh Loạn chui ra, hắn cũng không dừng lại, liền nhanh chóng lao về phía cửa vào của Cổ Thần chi đạo.
Khi hắn tới nơi, đang định tiến vào. Đột nhiên, Văn thú chui ra khỏi túi trữ vật, nó bay lượn trong không trung mấy vòng, hướng về phía xa mà kêu lên cuống quít. Khi thì ánh mắt nó lại nhìn về phía Vương Lâm mà cầu khẩn.
Vương Lâm giật mình. Thần thức của hắn khuếch tán ra xa, liền phát hiện giữa không trung có một vết nứt không gian nhỏ bé. Từng sợi kim tuyến đang từ trong vết nứt chui ra, tỏa từng làn ánh sáng màu vàng. Thấy vậy, Vương Lâm liền hiểu ngay, vừa nói:
- Thế nào? Một cái vẫn chưa đủ hay sao?
Văn thú vội vàng gật đầu, lộ vẻ vui mừng. Nó đưa cái miệng to dũi dũi vào người Vương Lâm. Nếu có người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ phải hoảng sợ. Bởi cái miệng lớn như vậy chắc chắn là không lành. Ít người dám để cho nó động vào.
Vương Lâm cười cười, liếc nhìn về phía kim tuyến mà nói:
- Không cần phải nóng vội. Đợi ta phong ấn xung quanh, không cho người khác tiến vào, rồi sẽ lấy cho ngươi.
Vừa nói, hai tay Vương Lâm liền biến hóa, xuất ra vô số đạo tàn ảnh cấm chế. Những cấm chế này bây giờ hoàn toàn khác biệt so với khi tu vi của hắn chỉ ở Nguyên Anh. Trước đó, chỉ có uy lực của cấm chế mà thôi, nhưng bây giờ lại có cả ý cảnh của Vương Lâm, khiến uy lực tăng gấp bội.
Những đạo cấm chế nhanh chóng tản ra bốn phía, từ từ bao vây phương viên mấy trăm dặm, hình thành một cái cấm chế cực lớn.
Sau khi làm xong, Vương Lâm liền bay về phía kim tuyến.
Lúc này, kim tuyến mới chui ra một nửa, giống như gặp phải sát tinh, liền không hề do dự, nhanh chóng lui lại phía sau. Chớp mắt nó đã chui lại hơn nữa.
Văn thú ở bên cạnh cuống quít kêu một tiếng, nhưng cũng không dám tiến lên, mà chỉ nhìn Vương Lâm.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, giơ tay chộp vào khoảng không, nhất thời bắt được kim tuyến. Hắn quát khẽ một tiếng, lôi mạnh một cái. Ngay lập tức, kim tuyến bị hắn lôi ra ngoài, giãy dụa trong tay.
Tử ý cảnh lập tức thay đổi, khiến kim tuyến nhạt dần. Sau đó, Vương Lâm liền ném nó ra ngoài. Văn thú lập tức tiến lên, dung hợp với nó.
Lúc này, vết nứt to bằng nắm tay, sau khi kim tuyến bị rút ra, liền nhanh chóng thu nhỏ rồi biến mất. Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên tia sáng. Hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống. Nguyên Thần lập tức xuất thể, với tốc độ cực nhanh chui vào trong vết nứt không gian.
Sau khi Nguyên Thần của hắn vừa vào trong vết nứt, liền cảm giác trước mặt có một vầng kim quang. Hắn cảm nhận được nơi đây là một cái không gian kỳ dị. Phía xa như có một mặt trời cực lớn đang chiếu sáng. Bốn phía xung quanh nó có vô số kim tuyến đang bay lượn.
Vương Lâm không nói hai lời, giơ tay chộp một cái. Tức thì, hơn chục sợi Kim tuyến bị hắn bắt được. Nguyên Thần sau khi thu lấy, liền cầm lấy Kim Tuyến, rồi vội vã phản hồi.
Trong nháy mắt Nguyên Thần của hắn vừa ra khỏi, vết nứt liền khép lại. Về phần hơn mười sợi kim tuyến bị ý cảnh của Vương Lâm bao phủ, chợt ảm đạm. Sau đó, hắn ném tất cả cho Văn thú.
Hai mắt Văn thú nhất thời hưng phấn, nó nhanh chóng thôn phệ. Nhưng do Kim tuyến có quá nhiều, vì vậy mà trong khoảng thời gian ngắn, nó tỏ vẻ không thể hấp thu được nữa. Sau khi Vương Lâm hạ một chút Tử ý cảnh vào mỗi sợi kim tuyến, để giữ trạng thái suy yếu của chúng, liền cười nói:
- Ngươi cứ từ từ ăn đi. Ta đi Cổ Thần chi địa một chuyến.
Vừa nói, hắn liền biến mất. Khi xuất hiện đã đứng trước cửa vào Cổ Thần chi địa. Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó hai tay bắt quyết, miệng lẩm bẩm vài từ ngữ của Cổ thần. Tức thì, thân thể của hắn trở nên hư ảo, từ từ biến mất.
Bên ngoài cửa thứ nhất của Cổ Thần chi địa là một thông đạo không hề có chút ánh sáng. Vương Lâm xuất hiện trên một viên đá lớn đang chầm chậm trôi trong không trung.
Quay lại nơi đây, Vương Lâm có một chút cảm khái trong lòng. Nhưng hắn cũng biết thời gian gấp gáp, nên lập tức khoanh chân ngồi xuống, đánh ra một vài cấm chế để đề phòng. Tay phải hắn vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một khối Mặc Gian thạch.
Hít một hơi thật sâu, hai tay Vương Lâm biến hóa. Từng đạo cấm chế có tính công kích được hắn sử dụng với một tốc độ cực nhanh, đánh lên trên viên Mặc Gian thạch.
Thời gian trôi đi, cấm chế trên viên Mặc Gian thạch càng lúc càng nhiều.
Sau khi làm xong cơ sở tế luyện, Vương Lâm lại xuất ra một vật. Đó là một lá hồn kỳ. Dưới sự điều khiển của hắn, Mặc Gian thạch cùng với lá hồn kỳ dung hợp với nhau một cách hoàn mỹ. Sau đó, quá trình tế luyện bắt đầu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Lâm chẳng hề có một chút chần chừ. Sau khi chuẩn bị tất cả mọi thứ, hắn liền nhanh chóng tế luyện.
Tất cả các cấm chế đồng loạt rơi vào trên Cấm phiên. Không biết mất bao nhiêu thời gian, chín mươi chín cấm chế cũng chỉ còn một cái là có thể thành công.
Vào lúc này, Vương Lâm lại có chút do dự. Nếu bản thân không nhầm, thì tế luyện ở đây thiên lôi cũng sẽ đánh xuống. Như vậy thì rất khó có thể giữ được cấm phiên. Một khi bị hư hỏng, thì từ nay về sau, trừ khi có thể kiếm thêm Mặc Gian thạch, nếu không chỉ có lấy cái của Lý Mộ Uyển mà dùng.
Nếu bây giờ dừng lại, tuy uy lực của Cấm phiên không đủ, nhưng cũng không bị hỏng. Nếu sử dụng một cách cẩn thận, thì cũng có thể chấp nhận được.
Suy nghĩ một chút, một tia sáng trong mắt Vương Lâm lại lóe lên. Nếu Cấm phiên không có đủ uy lực, sẽ hết sức yếu. Mà khi đó, chắc chắn hành trình đi vào tiên giới chi môn không hề có tác dụng. Hắn cắn răng, tay phải đánh nốt một đạo cấm chế cuối cùng vào Cấm phiên.
Tức thì, Cấm phiên chấn động, xuất ra từng làn hắc khí. Một cảm giác nguyên sơ lập tức tỏa ra. Thần thức Vương Lâm đảo qua, suy đoán uy lực của Cấm phiên chỉ có một thuộc tính. Trong lòng hắn cảm thấy khiếp sợ. Uy lực của nó không ngờ gấp mấy chục lần khi chưa đại thành. Chẳng khác nào tu sĩ Hóa Thần kỳ đi bắt nạt một đứa trẻ.
Nhất là sau khi Cấm phiên thành tựu, ngoài chín mươi đạo cấm chế kết hợp làm một. Lấy chín đạo cấm chế còn lại làm chủ, có thể thi triển ra một lần cấm linh thuật.
Cấm linh thuật trong một phạm vi nhất định, không chỉ linh khí trong Thiên Địa, mà ngay cả linh lực trong cơ thể tu sĩ cũng bị cấm chế. Kể từ đó, ngoại trừ tu sĩ tu luyện khí tiên giới, tất cả những tu sĩ còn lại trong khoảng thời gian ngắn mất đi linh lực.
Hai mắt Vương Lâm chớp chớp, nắm Cấm phiên trong tay. Sự tự tin trong lòng đối với hành trình vào tiên giới tăng lên rất nhiều.
Về phần khi Cấm phiên thành công không dẫn động thiên kiếp, khiến Vương Lâm có chút hưng phấn. Hắn biết bản thân đã thành công. Trong cơ thể Cổ thần tự hình thành một thế giới riêng, hiển nhiên là thiên kiếp không thể cảm nhận được sự tồn tại, lại càng không thể phủ xuống.
Hắn hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục đánh ra một đạo cấm chế. Chỉ có điều, hắn không thể hoàn thành chín trăm chín mươi chín đạo cấm chế. Bởi vì, cấm chế chỉ có tính năng công kích không nhiều lắm. Đó cũng là nguyên nhân hạn chế của Cấm phiên có một thuộc tính.
Sau khi đánh ra mười tám đạo cấm chế khác nhau lên Cấm phiên, Vương Lâm thầm than một tiếng. Hắn đã dốc hết sức cũng chỉ có thể làm được đến thế này. Nếu muốn tiếp tục, chỉ có thể sau này cứ gặp cấm chế là nghiên cứu cẩn thận, tập hợp sở trường trăm nhà, mới có thể tăng thêm được số lượng cấm chế chỉ có khả năng công kích.
Vương Lâm đã quyết định sau này phải trao đổi nhiều hơn về cấm chế mới được. Mới chỉ có chín mươi chín đạo cấm chế đã có được uy lực như thế này. Vương Lâm thầm hỏi, nếu có thể đạt được chín trăm chín mươi chín đạo cấm chế, thì Cấm phiên sẽ như thế nào? Chỉ sợ cho dù là Anh Biến kỳ cũng có thể chấn nhiếp.
Vương Lâm nghĩ tới đây, trong lòng liền cảm thấy hưng phấn. Hắn trầm ngâm một lúc rồi thu hồi lại Cấm phiên. Sau đó hắn lại xuất ra cái cấm phiên bị phá hủy. Do dự một chút, hắn liền bỏ qua ý định đánh ra một đạo cấm chế cuối cùng.
Sau khi tạo xong Cấm phiên, thân thể Vương Lâm liền lóe lên, chầm chậm bay về phía thông đạo chỉ có một bóng đêm.
Trong khoảng không gian này, Vương Lâm có thể nói là rất quen thuộc. Dù sao thì năm đó hắn cũng cẩn thận từ dưới mà đi lên. Khi đó đã trải qua vô số nguy hiểm. Lúc này đi lại, hắn cũng không dám khinh thường, mà cẩn thận trầm xuống.
Sở dĩ hắn lựa chọn linh thú ở đây, là bởi vì tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng mỗi một con cũng có thực lực hơn xa đám yêu thú trong Tu Ma Hải.
Ở chỗ này, cho dù là Hoang thú, cũng tồn tại vài con có thực lực tương đương với tu sĩ có đại thần thông. Vì vậy mà Vương Lâm không muốn động đến chúng. Mục tiêu của hắn là thượng phẩm linh thú tương đương với Hóa Thần kỳ.
Sở dĩ lựa chọn thú ở đây, một phần là bởi vì Vương Lâm có một loại pháp bảo. Tên của nó là Hỗn Nguyên khu thú quyển. Không gian bên trong nó có thể điều khiển linh thú cho bản thân sử dụng. Chỉ có điều là tiêu hao rất nhiều linh lực. Cái pháp bảo đó Vương Lâm lấy được vào lần đầu tiên đến Cổ Thần chi địa. Hắn đoạt được từ trong tay mấy vị tu sĩ thượng cổ. Nó đã giúp cho hắn rất nhiều.
Sau đó mấy năm, Vương Lâm cũng đã tìm một ít hạ phẩm linh thú để thí nghiệm, nên xác định nó có thể dùng. Vì vậy mà bây giờ, hắn mới quyết định bắt một con.
Vì để có được khí tiên giới bên trong tiên giới chi môn, Vương Lâm chuẩn bị một cách hết sức kỹ càng. Lần này nếu bắt được một con thượng phẩm linh thú, có thực lực tương đương với tu sĩ Hóa Thần kỳ, thì ở tiên giới hắn sẽ có thêm nhiều trợ lực.
Đề xuất Tâm Linh: Vớt Thi Nhân (Dịch)
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.