Sắc mặt nam tử áo xám lập tức kịch biến, trắng bệch như tờ giấy, không còn chút huyết sắc, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Vương Lâm ánh mắt âm trầm, bàn tay khẽ co lại, tựa như bóp nát một bọt khí vô hình. Ngọn lửa vốn đã ảm đạm vây quanh gã áo xám bỗng tắt ngúm, hoàn toàn lụi tàn.
Gã áo xám điên cuồng gào thét một tiếng, thân thể lập tức thi triển thuấn di, xuất hiện bên ngoài lốc xoáy, đồng thời lao thẳng vào trong. Lúc này, trong đầu gã chỉ còn một ý niệm duy nhất: "Chỉ có tiến vào tiên giới toái phiến, may ra mới có đường sống!" Nhưng tốc độ của đám du hồn còn nhanh hơn, trong chớp mắt, vô số du hồn ầm ầm chui vào cơ thể gã. Toàn thân gã run rẩy, kêu thảm thiết, từ giữa không trung rơi xuống bình đài, thân thể co giật không ngừng, cuối cùng khí tuyệt bỏ mạng.
Dần dần, toàn bộ thân thể, huyết nhục tan biến, chỉ còn lại một bộ xương khô, trên đó, một đám du hồn vui sướng chui rúc.
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, tâm niệm khẽ động, đám du hồn bốn phía đồng loạt bay trở về, nhập vào trán hắn rồi biến mất.
Lúc này, nam tử Cự Ma tộc kia cười ha hả, tiến lên vài bước, lớn tiếng nói:
- Đạo hữu, vì cớ gì mà ngươi lại chật vật đến thế? Ngay cả Nguyên Anh kỳ tu sĩ cũng nổi lòng tham với ngươi.
Vương Lâm liếc mắt nhìn gã một cái, nhẹ nhàng đáp:
- Tiên giới toái phiến sụp đổ.
Nam tử Cự Ma tộc lập tức ngẩn ra, hai mắt lộ vẻ kinh ngạc, nói:
- Đạo hữu trốn thoát từ sự sụp đổ của tiên giới toái phiến sao?
Vừa nói xong, gã liền cười khổ, tự thấy mình vừa hỏi một câu vô nghĩa, vì thế ôm quyền nói:
- Đạo hữu, tiên giới toái phiến sụp đổ mà còn có thể chạy thoát, quả không phải là hạng tầm thường! Tại hạ là Cự Ma tộc Sất Hổ, bội phục! Không biết đạo hữu xưng hô thế nào?
Vương Lâm lắc đầu, nói:
- May mắn mà thôi, tại hạ Tằng Ngưu!
Nhớ lại cảnh tượng toái phiến sụp đổ, Vương Lâm không khỏi cảm thấy kinh hãi, nếu không liều lĩnh nuốt vào tiên khí kết tinh, e rằng hắn đã vùi thây nơi đó rồi.
"Tằng Ngưu..." Sất Hổ suy tư một chút, bỗng nhiên hai mắt dừng lại, nói:
- Đạo hữu có phải là người của gia tộc Tằng thị trong ngũ cấp tu chân quốc Thiên Hồn Quốc ở nam bộ của Chu Tước tinh không?
Vương Lâm ngẩn ra, lắc đầu không nói.
Sất Hổ suy nghĩ hồi lâu, toàn bộ Chu Tước tinh, tu sĩ bậc cao họ Tằng chỉ có ở Thiên Hồn Quốc. Tuy đối phương không thừa nhận, nhưng cũng không nói tự mình tu luyện, xem ra Tằng Ngưu này chắc là một đệ tử được bồi dưỡng trọng điểm của một ngũ cấp tu chân quốc nào đó.
Nếu không, y mà là người của tứ cấp tu chân quốc, vậy hắn không thể không biết.
Phải biết rằng Cự Ma tộc chẳng qua chỉ là một tứ cấp tu chân quốc, tất nhiên phải chú ý đến các thiên tài trong các tu chân quốc cùng cấp bậc. Thái độ của Sất Hổ lập tức thay đổi, nhưng với tu vi của gã, tự nhiên sẽ không để lộ ra ngoài.
- Tằng huynh, có thể lại gần một chút để nói chuyện không?
Sất Hổ do dự một chút, bỗng nhiên lên tiếng.
Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, nhìn gã, khẽ gật đầu.
Sất Hổ lập tức tiến tới gần Vương Lâm, tay phải tùy ý vung lên, tạo thành một quầng sáng bao bọc hai người.
Vương Lâm vẫn bình tĩnh, âm thầm đề phòng.
- Tằng huynh, ta và ngươi cùng đến từ Chu Tước tinh, xin huynh giúp đỡ một tay!
Sất Hổ đi thẳng vào vấn đề, nói.
- Gì cơ? Sất Hổ huynh có chuyện gì, cứ nói đừng ngại.
Vương Lâm cười nói.
Sất Hổ cắn răng một cái, lấy ra một chiếc ngọc giản, ném cho Vương Lâm, nói:
- Đạo hữu xem là biết!
Vương Lâm tiếp lấy ngọc giản, thần thức đảo qua, dù hắn định lực rất cao, vẫn không khỏi lộ vẻ xúc động. Trong ngọc giản này là một đoạn hình ảnh thần niệm ghi lại, bên trong là một nơi chim hót líu lo, non xanh nước biếc, cực kỳ tráng lệ.
Nổi bật nhất là một đầm nước, trên mặt đầm có một khối quan tài bằng ngọc thạch.
Trên quan tài cắm ba thanh kiếm tiên, Vương Lâm nhìn bộ kiếm này cực giống với thanh kiếm trên tay hài cốt trong động phủ năm xưa.
Hai mắt Vương Lâm co rụt lại, nếu hắn không nhìn lầm, quan tài bằng ngọc thạch kia hoàn toàn được tạo thành từ tiên ngọc!
Đồng thời, trên mặt đầm còn lơ lửng một loại thực vật như tràng hạt, hiển nhiên cũng không phải vật tầm thường!
Vương Lâm trầm mặc một chút, trả lại ngọc giản cho Sất Hổ, không nói gì.
- Tằng huynh, nhiều năm trước, một người trong Cự Ma tộc tiến vào tiên giới, sau đó vô tình xâm nhập vào nơi đó. Nơi đó có tiên thú bảo vệ, đồng thời còn có vô số cấm chế, với sức một người, hắn không dám manh động, chỉ lặng lẽ ghi lại rồi quay trở lại.
Sất Hổ nhìn Vương Lâm, hạ giọng nói.
- Qua nhiều năm như vậy, nơi này e rằng đã sớm có người phát hiện rồi.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, nói.
- Không có khả năng đó, Tằng huynh! Nơi này, ta dám cam đoan vẫn chưa có ai phát hiện ra, xin Tằng huynh thứ lỗi, nguyên nhân thì tại hạ hiện tại không tiện nói ra.
Sất Hổ cười nói.
Vương Lâm trầm mặc một lát rồi nói:
- Chỉ có hai người chúng ta thế này, e rằng rất khó thành công.
Sất Hổ mỉm cười nói:
- Hai người chúng ta có lẽ không đủ, nhưng ta đã hẹn thêm một người nữa. Ba người cùng đi, tự nhiên độ chắc chắn sẽ tăng lên không ít.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên:
- Việc này tại hạ không thể trả lời ngay được, để ta suy nghĩ mấy ngày đã!
Sất Hổ gật đầu nói:
- Điều đó là đương nhiên. Như vậy đi, nếu Tằng huynh đã suy nghĩ thông suốt, thì một tháng sau, đến địa điểm được chỉ trong bản đồ ngọc giản này tập hợp. Nếu một tháng sau mà Tằng huynh không đến, tại hạ sẽ không chờ đợi.
Nói xong, gã lấy ra một khối ngọc giản đưa cho Vương Lâm.
Vương Lâm nhận lấy xem qua, ngọc giản này rất giống với vật truyền tống của Đại La Kiếm Tông, đều là vật thiết yếu để mở ra truyền tống trận. Chẳng qua, trên đó, những mảnh nhỏ bên trong chỉ có một chỗ sáng hẳn lên.
- Cầm chiếc ngọc giản này, khi tiến vào lốc xoáy, có thể lựa chọn địa điểm. Tằng huynh, tại hạ chờ đợi sự tham gia của huynh!
Sất Hổ chắp tay, xoay người rời đi, không hề ngoảnh lại, bước vào lốc xoáy, thân ảnh dần biến mất.
Vương Lâm thu hồi ngọc giản, khoanh chân ngồi xuống, lấy ra Cấm Phiên, vung lên, trùm cả bốn phía lại. Hắn ngồi trong màn sương đen, nhắm mắt, nguyên thần từ đỉnh đầu chậm rãi chui ra. Hai tay hắn bấm quyết, lộ vẻ thống khổ. Dần dần, một viên tiên khí kết tinh to bằng hạt gạo từ mi tâm của nguyên thần dần bị hắn ép ra.
Khi viên kết tinh này xuất hiện, nguyên thần lập tức trở nên uể oải, dường như chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua cũng có thể tiêu tan, chậm rãi chìm vào bên trong thân thể Vương Lâm.
Hồi lâu sau, Vương Lâm mở mắt, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi.
Viên tiên khí kết tinh được hắn cầm trong tay, nhìn thoáng qua rồi thu vào túi trữ vật. Với tu vi của Vương Lâm, căn bản không thể dung hợp tiên khí, càng không nói đến tiên khí kết tinh. Tiên khí này là bảo vật mà chỉ sau khi Hóa Thần tu sĩ đạt đến hậu kỳ, trùng kích lên Anh Biến kỳ mới có thể thử hấp thu.
Có thể nói, ở Chu Tước tinh, sở dĩ không có nhiều Anh Biến kỳ, nguyên nhân quan trọng chính là do tiên khí rất khan hiếm. Dù sao, không phải tu sĩ nào cũng có cơ hội tiến vào tiên giới để thu được tiên khí.
Ở một số đại phái có lịch sử vạn năm, có lẽ còn tàng trữ tiên khí kết tinh. Nhưng mấy thứ này, chỉ có những nhân vật thiên tài hoặc trưởng lão mới có tư cách sử dụng, và với một số lượng nhất định.
Có ít Anh Biến kỳ, nên cũng hiếm có Vấn Đỉnh kỳ.
Nếu không đạt tới Hóa Thần hậu kỳ mà đã cố dung hợp tiên khí, thì đối với tu sĩ, vật ấy không phải là báu vật mà là độc dược.
Vương Lâm cười khổ, nguyên thần của hắn bị tổn hao khá nghiêm trọng. May mắn hắn có du hồn, sau khi cắn nuốt một ít, nguyên thần đã khôi phục phần nào.
Hắn vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện một vật. Đó là một khối ngọc thạch màu trắng, tỏa ra tiên khí. Thần thức Vương Lâm đảo qua, lập tức phát hiện cái gọi là tiên ngọc này thực tế cũng không khác biệt nhiều so với linh thạch.
Chẳng qua, linh thạch phát ra linh khí, còn tiên ngọc này lại phát ra tiên khí.
Vương Lâm biết, sau khi đạt đến Anh Biến kỳ, ngoại trừ lĩnh ngộ ý cảnh, không thể thổ nạp thiên địa linh khí được, tiên khí này chính là một vật rất trọng yếu.
Do đó, có càng nhiều càng tốt.
Vương Lâm biết mức độ quý báu của tiên khí, nhất là khối tiên ngọc trong tay này. Nếu đặt ở Chu Tước tinh, chắc chắn sẽ gây ra một tai họa lớn, thậm chí Chu Tước quốc cũng sẽ ra tay cướp đoạt.
Nhìn thoáng qua, Vương Lâm thu hồi lại khối ngọc này.
Chuyến đi tiên giới này, tuy nguyên thần hao tổn, nhưng thu hoạch cũng rất phong phú. Vương Lâm thở sâu, mắt chớp lên, lại lấy ra một vật khác từ túi trữ vật. Đó là một thanh thiết phiến màu vàng ở trước ngực thi hài kia.
Tôn Lôi từng nói thiết phiến này là một tiên khí phòng ngự, nhưng ngay khi Vương Lâm cầm lấy, lập tức phát hiện ra nó không thể là tiên khí.
Lúc ấy, hắn không có thời gian để nghiên cứu, lúc này đã thu xếp ổn thỏa, thần thức lập tức khẽ động, tiến hành tra xét.
Ngay khi thần thức hòa nhập vào thiết phiến, trong đầu hắn ong lên một tiếng, khiến hắn hơi choáng váng. Ngay sau đó, từng luồng tin tức dũng mãnh tràn vào não hắn.
Hồi lâu sau, hai mắt Vương Lâm lộ vẻ hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào thiết phiến, ánh mắt không ngừng chớp động.
Hiện tại, hắn có thể xác định, nếu những gì vừa biết là thật, thì thiết phiến này có lẽ là vật có giá trị nhất trong ba vật này.
Thiết phiến này giống như một ngọc giản, ghi chép phương pháp luyện chế một loại pháp bảo gọi là Xạ Thần Xa.
Theo miêu tả trên thiết phiến, chủ nhân của hài cốt tự xưng là Thiên Bảo thượng nhân. Người này sau khi phi thăng tiên giới, đã dồn toàn bộ tâm huyết vào việc luyện chế pháp bảo, không hề hứng thú với việc tu luyện.
Thực tế, sở dĩ hắn cố gắng đạt được tu vi đủ yêu cầu để phi thăng, chỉ vì có thể sống thêm vài năm, để hoàn thành lý tưởng vĩ đại của cuộc đời mình: chế tạo ra một loại pháp bảo có uy lực lớn nhất trong thiên địa.
Nhưng đáng tiếc, lý tưởng của hắn đã tan theo đại nạn trong tiên giới. Cả đời hắn nghiên cứu chế tạo Xạ Thần Xa, nhưng cuối cùng không vừa lòng, nên phong ấn nó trong động phủ.
Ngay trước khi đại nạn của tiên giới ập đến, hắn rời khỏi động phủ, chuẩn bị thu thập thêm một ít tài liệu để thử chế tạo lại. Nhưng đáng tiếc, lần ra đi này là sinh ly tử biệt.
Trước khi chết, hắn không muốn công trình nghiên cứu cả đời mình bị đoạn tuyệt, nên đã lưu lại thiết phiến, cho người hữu duyên phát hiện ra.
Trong thiết phiến, người này không hề giấu giếm, viết ra phương pháp chế tác Xạ Thần Xa mà hắn cũng chưa hoàn toàn vừa lòng. Cũng lưu lại địa chỉ động phủ, để người hữu duyên phát hiện thiết phiến nhất định phải đến đó lấy Xạ Thần Xa. Ngoài ra, nếu có năng lực, thì hãy tiếp tục nghiên cứu thêm.
Vương Lâm thở sâu, phương pháp chế tác Xạ Thần Xa này cực kỳ phức tạp. Chỉ riêng việc nói về tài liệu, phần lớn đều là vật đã tuyệt tích, dĩ nhiên không thể chế tạo lại được.
Tuy nhiên, trong miêu tả của Thiên Bảo thượng nhân, Vương Lâm biết rằng trong động phủ của hắn còn lưu giữ một chiếc Xạ Thần Xa. Vương Lâm cũng có chút động tâm.
Trầm ngâm một lát, hắn đứng lên, thu hồi Cấm Phiên, bước lên bình đài phía trên lốc xoáy.
Mấy người trên bình đài thấy Vương Lâm đi đến, đều dời ánh mắt đi chỗ khác. Tu vi của những người này đều là Nguyên Anh kỳ, họ không dám tiến vào lốc xoáy, mà tính toán ở lại đây, chờ có tu sĩ bị thương đến thì cướp bóc.
Vương Lâm không thèm liếc mắt nhìn bọn họ, phi thân tiến vào lốc xoáy.
Trong lốc xoáy, thân mình Vương Lâm không ngừng chìm xuống, trong quá trình này, hai mắt hắn mở to. Theo ghi chép trên thiết phiến, động phủ của Thiên Bảo thượng nhân ở phía tây của tiên giới.
Nhưng hiện tại, tiên giới đã vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ, không biết động phủ của người này còn ở chỗ cũ hay không, đã bị người khác phát hiện ra chưa.
Thân thể Vương Lâm không ngừng chìm xuống, ở một mảnh nhỏ tại phía đông, hắn rơi xuống mặt đất.
Liếc nhìn xung quanh, Vương Lâm lập tức bay lên không trung, lên cao hơn nữa, rồi đi vào bình đài phía trên lốc xoáy.
Sau đó, hắn lại tiến vào lốc xoáy, không chút dừng lại mà hạ xuống. Làm thêm vài lần, cuối cùng Vương Lâm cũng hạ xuống một mảnh ở phía tây.
Theo miêu tả của Thiên Bảo thượng nhân, động phủ của hắn nằm dưới ngọn núi có hình hổ. Sau khi hạ xuống mảnh nhỏ này, thần thức đảo qua, nhưng không thấy ngọn núi hình hổ nào.
Hắn trầm ngâm, tuy rằng tìm kiếm rất khó khăn, nhưng hắn không từ bỏ, vẫn cẩn thận tìm kiếm trong mảnh nhỏ này. Hắn cũng thấy hai tu sĩ đang đánh giá nhau, không động thủ mà lướt qua nhau.
Nhiều ngày sau, Vương Lâm vẫn không có thu hoạch gì, lại bay lên không, rồi hạ xuống lốc xoáy lần nữa. Mấy người trên bình đài nhìn Vương Lâm cứ ra ra vào vào, đều đoán già đoán non, nhưng không ai dám liều lĩnh hỏi.
Một ngày nọ, Vương Lâm lại từ lốc xoáy hạ xuống. Nơi hắn đến không phải phía tây, mà là bên cạnh phía đông. Rơi xuống đất, hắn thầm than một tiếng. Nếu cứ như thế này, không biết đến ngày nào mới tìm kiếm hết các mảnh nhỏ phía tây.
Hóa ra, động phủ của Thiên Bảo thượng nhân thật khó tìm.
Lúc hắn định rời đi, bỗng nhiên phía trước truyền đến hai luồng dao động pháp lực. Hai bóng người, một trước một sau, đang nhanh chóng bay đến. Người phía trước, ngoài thân có nhiều đám mây đen, chạy nhanh như gió. Phía sau hắn có một nam tử áo trắng, cầm quạt, khuôn mặt cười lạnh.
Người đang chạy trốn phát hiện ra Vương Lâm, lập tức bay về phía hắn, hô lớn:
- Đạo hữu, cứu ta với!
Sắc mặt nam tử áo trắng trở nên âm trầm, gập quạt lại, giơ tay chỉ về phía trước, lập tức trong hư không xuất hiện một bàn tay khổng lồ, chụp về phía người kia.
Người kia biến sắc, dường như không thể tránh né, bị bàn tay khổng lồ kia bắt lấy. Nhưng quỷ dị thay, khi bàn tay chạm đến, thân thể người này hóa thành vô số tiểu trùng, tản ra từ kẽ hở.
Ngoài trăm trượng trước mặt Vương Lâm, người kia thi triển thuấn di, xuất hiện. Vương Lâm ngưng thần nhìn, nhận ra người này là thiếu niên có ánh mắt khát máu, cùng đến từ Chu Tước tinh như hắn.
Giờ khắc này, vẻ mặt hắn rất âm trầm. Sau khi hiện thân, hắn do dự, không tiếp tục chạy trốn, mà xoay người đối diện với nam tử áo trắng đang đuổi theo.
Nam tử áo trắng đánh giá Vương Lâm, ôm quyền nói:
- Đạo hữu, việc này không liên quan đến ngươi, mời ngươi rời đi!
Thiếu niên kia lập tức nói:
- Đạo hữu, người này cướp tiên khí kết tinh của ta. Nếu ngươi giúp ta tiêu diệt hắn, khối kết tinh kia, ngươi một nửa ta một nửa.
Nam tử áo trắng nhíu mày, cười lớn:
- Thật là vớ vẩn! Rõ ràng là ngươi cướp đồ của ta!
Vương Lâm nhướn mày, không muốn tham gia vào chuyện này, không nói một lời, lùi lại mấy bước rồi bay đi.
Thiếu niên kia biến sắc, đuổi theo Vương Lâm, hô lớn:
- Đạo hữu, mong ngươi nể tình đồng hương Chu Tước tinh, giúp ta lần này!
Sắc mặt Vương Lâm trầm xuống, quay đầu lại quát:
- Cút! Việc của hai người các ngươi, đừng liên lụy ta. Nếu còn đi theo, đừng trách ta vô tình!
Ánh mắt thiếu niên lộ vẻ độc ác, tay phải vung lên, ném về phía Vương Lâm một khối tiên khí kết tinh cỡ hạt gạo, rồi thân mình lóe lên, bay đi.
- Ngươi không muốn giúp đỡ, vậy thì tự chịu tai họa đi! Cùng lắm thì lão tử không cần kết tinh kia nữa!
Ánh mắt nam tử áo trắng lóe lên, bỏ qua thiếu niên kia, chuyển sang Vương Lâm, nhanh chóng bay đến.
Vương Lâm không thèm nhìn kết tinh, tay phải khẽ búng ra, nó bay về phía nam tử áo trắng. Gã sững sờ, lúng túng dừng lại, ôm quyền nói:
- Đa tạ! Tại hạ là Tư Mã Vân của Quỳ Thủy phái, không biết đạo hữu là...?
- Tằng Ngưu!
Vương Lâm nói xong, xoay người bay đi. Hắn tính toán sau khi tìm kiếm, sẽ trở lại lốc xoáy, thử thêm vài lần. Nếu vẫn không tìm được động phủ kia, thì đành phải từ bỏ.
- Tằng đạo hữu, ta đã tìm kiếm nơi này mấy ngày, không thấy tiên khí nào, không cần lãng phí thời gian nữa. Ngươi có Tiên giới truyền tống điểm không? Nếu có, chúng ta có thể trao đổi!
Nam tử áo trắng lớn tiếng nói.
Vương Lâm dừng bước, xoay người, cẩn thận đánh giá nam tử này. Gã là Hóa Thần sơ kỳ, nhưng nhìn uy lực pháp thuật vừa rồi, có thể biết gã không hề đơn giản.
Vương Lâm trầm ngâm, vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện truyền tống ngọc giản của Đại La Kiếm Tông. Hắn truyền linh lực vào, trên ngọc giản liền xuất hiện một bức họa, phần lớn đều ảm đạm, nhưng có hơn ba mươi mảnh nhỏ phát ra màu sắc rực rỡ.
Nam tử áo trắng nhìn thoáng qua, rồi lấy ra một khối ngọc giản từ túi trữ vật. Dưới tác động của linh lực, một hình ảnh tương tự xuất hiện, có hơn hai mươi điểm sáng lấp lánh.
Vương Lâm nhìn thoáng qua, nội tâm khẽ động, trong mảnh nhỏ của đối phương, có năm chỗ thuộc về phía tây.
- Tằng đạo hữu, bản đồ của ta có hai mươi mốt chỗ, có tám chỗ trùng với của ngươi. Những chỗ trùng lặp không tính, ngươi xóa bớt, để chúng ta trao đổi, ngươi thấy sao?
Nam tử áo trắng nói.
Vương Lâm không nói gì, lấy ra một khối ngọc giản trống, sao chép lại. Một lát sau, hắn phục chế một số lượng truyền tống điểm tương đương với đối phương, rồi nhìn về gã.
Đề xuất Nữ Tần: Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.