Vương Lâm sững người, nghiến răng phất tay áo, một tòa bảo tháp hiện ra. Nữ thi kia chợt lóe, cùng hai thanh tiên kiếm liền biến mất trong bảo tháp. Ngay lập tức, ánh mắt của đám người đều đổ dồn về phía hắn, trong những ánh mắt ấy tràn ngập vẻ tham lam khôn cùng.
Sắc mặt Sất Hổ bên cạnh âm tình bất định, một hồi lâu sau, hắn cười khổ, lùi lại vài bước, im lặng không nói.
Vương Lâm thu hồi bảo tháp, ánh mắt âm trầm như u cốc. Hắn không ngờ nữ thi và tiên kiếm lại quay về tay mình, vậy là hắn đã trở thành cái đích cho mọi người rồi sao?
- Vị đạo hữu này, hai thanh kiếm tiên kia, ngươi nhường cho ta một thanh, tám người Hỗn Nguyên Tông ta sẽ bảo vệ ngươi bình an rời khỏi đây, thế nào?
Một lão giả hắc y bước lên phía trước, trầm giọng nói.
Phía sau lão là bảy người, trong mắt bọn chúng đều lộ rõ vẻ thèm thuồng, từng bước tiến lại gần.
- Ba tên Hóa Thần hậu kỳ, tám tên Hóa Thần trung kỳ, còn lại đều là Hóa Thần sơ kỳ...
Vương Lâm hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng quét ngang một lượt.
Tu sĩ bốn phía không một ai tu vi dưới Hóa Thần kỳ, với lực lượng này, ta căn bản không thể chống cự!
- Hỗn Nguyên Tông tính là cái thá gì? Đạo hữu, nếu ngươi dâng ta một thanh kiếm tiên, Thiên Ma Môn ta sẽ bảo đảm sự an toàn cho ngươi!
Một trung niên nam tử áo lam tiến lên vài bước, khinh miệt nhìn đám người Hỗn Nguyên Tông, cất giọng châm biếm.
- Hỗn Nguyên Tông, Thiên Ma Môn chẳng qua chỉ là lũ tép riu. Hai thanh kiếm tiên này, Thiên Kiếm Phái ta nhất định lấy cả!
Một tràng cười dài vang vọng, ngay sau đó, một bóng người từ trong đám đông lao ra, nhắm thẳng Vương Lâm mà tới. Hắn vừa động, liền kích động cả trăm tu sĩ cùng xông lên.
Vương Lâm nhướng mày, kẻ kia đã đến gần. Hắn trông đã già nua, tóc xám, ánh mắt lộ vẻ tự tin. Tu vi của hắn là Hóa Thần trung kỳ!
Khi hắn áp sát, ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Ta biết, nếu giờ ta lùi bước, sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Thần sắc hắn ung dung, giơ tay phải lên, hướng lão điểm một chỉ, Sinh Tử ý cảnh lập tức ầm ầm tuôn trào.
Lão giả tóc xám kia vừa đến gần, lập tức ánh mắt cứng lại. Ngón tay đối phương không hề có linh lực ba động, nhưng lại ẩn chứa một cỗ ý cảnh đánh úp tới.
- Ý cảnh Hóa Thần sơ kỳ mà cũng dám múa may trước mặt lão phu sao!
Lão giả lộ vẻ khinh thường, thân thể không hề dừng lại, ngược lại còn tăng tốc.
Lão biết rõ, công kích bằng ý cảnh là loại thủ đoạn đặc biệt của tu sĩ Hóa Thần kỳ. Nhưng loại công kích này cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần sơ suất, tâm thần sẽ đại loạn.
Huống chi, dùng ý cảnh Hóa Thần sơ kỳ để công kích một tu sĩ Hóa Thần trung kỳ, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
- Muốn chết!
Lão giả nhe răng cười, ý cảnh trong nguyên thần chợt động, muốn nghiền nát ý cảnh của đối phương.
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, khẽ thốt:
- Thế nào là Sinh!
Giờ khắc này, trong lòng hắn, cảnh tượng tu sĩ Hóa Thần kỳ của Liên Minh Tứ Quốc như thiêu thân lao vào lửa, máu nhuộm đỏ cả Tuyết Vực lại hiện lên vô cùng rõ ràng. Ý cảnh đánh thẳng vào lão giả áo xám đang lao tới, sắc mặt hắn đại biến. Hắn lập tức nhận ra, ý cảnh của kẻ này có chút quỷ dị, ý cảnh của mình dùng toàn lực, không ngờ lại không thể ngăn cản. Chỉ trong nháy mắt, cả tâm thần của hắn dường như đã hòa nhập vào trong thiên địa luân hồi.
Trong kinh hãi, hắn lập tức lùi lại, nhưng chưa được vài bước, khóe miệng đã rỉ máu tươi, không nói được lời nào, khoanh chân, nhắm mắt ngồi xuống đất.
Phía sau Vương Lâm bỗng nhiên xuất hiện một quầng sáng màu xám, bên trong quầng sáng này, một tầng khí xám từ từ lan tỏa, hình thành một bức tranh khổng lồ. Chẳng qua, bức tranh này vẫn chưa ngưng thực, mà cực kỳ mơ hồ, giống như một cơn gió thổi qua sẽ tan biến mất.
Trong bức tranh này, chỉ có hai màu đen trắng, có vẻ đơn điệu. Nhưng bức tranh vừa hiện ra, khiến mọi người xung quanh sững sờ, lập tức dừng lại, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.
- Đây là loại ý cảnh gì?
- Kẻ này lấy ý cảnh Hóa Thần loại gì vậy? Bức họa trắng đen này, vì sao lại khiến ta cảm thấy kinh hãi?
- Luân hồi, đây là bức tranh sinh tử luân hồi!
Hai màu trắng đen tuy đơn giản, nhưng màu đen đại diện cho sự chết chóc, màu trắng đại diện cho sức sống.
Thân ảnh Vương Lâm đứng trước bức tranh cực lớn này, mang đến một cảm giác giống như thiên đạo luân hồi. Hắn nhìn lão già áo xám, cất giọng:
- Thế nào là Tử?
Phía sau lão già áo xám, đột nhiên thoáng hiện một loạt hư ảnh, trong hư ảnh này, có thể thấy hai lão nhân tóc bạc phơ thân thiết nhìn một người đàn ông trung niên đang quỳ trên mặt đất. Bộ dạng người trung niên và hai lão nhân này có chút tương tự, rõ ràng là hình ảnh tuổi trẻ của họ.
Ý cảnh của kẻ này chính là Hiếu!
Nhưng lập tức, hư ảnh này tan vỡ, thay vào đó chỉ còn lại hình ảnh của hai màu trắng đen.
Lão già áo xám run rẩy, hai mắt trợn trừng, miệng phun ra một ngụm tiên huyết, cả người lập tức trở nên uể oải, hai mắt ảm đạm, không còn sức sống. Ý cảnh của hắn bị phá, đạo tâm bị cưỡng ép tiêu diệt, tu vi Hóa Thần kỳ đã không còn ý cảnh, lập tức giảm xuống.
Vương Lâm khẽ thở dài, tiến lên một bước, ngón trỏ tay phải điểm vào mi tâm lão già.
- Phanh.
Đầu lão già lập tức nát vụn, thân mình ngã gục.
- Tuy tu vi của ta chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, nhưng vừa rồi, ý cảnh đã tiến tới Hóa Thần trung kỳ. Ý cảnh sinh tử đạt tới tầng thứ hai. Đến Hồng Điệp, Hóa Thần hậu kỳ ta còn dám đánh một trận, huống chi là ngươi...
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên tia sáng kỳ dị, nhìn xung quanh.
Dưới cái nhìn này, mọi người xung quanh đều im lặng. Nhưng trong mắt bọn chúng, sự tham lam không hề vơi bớt.
Bọn chúng cho rằng, ý cảnh của Vương Lâm tuy mạnh, nhưng chỉ một mình hắn, hôm nay chắc chắn phải chết không nghi ngờ!
Vương Lâm bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
- Ngươi còn trốn đến bao giờ?
Lời vừa dứt, trên không trung lập tức có tiếng động ù ù. Một cỗ quan tài lớn hiện ra, đột nhiên lao vút lên cao rồi ầm một tiếng, nện xuống phía trước Vương Lâm mấy trượng.
Một luồng sóng khí lan tỏa ra xung quanh.
Tức thì, các tu sĩ đều nhảy lùi lại, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Trên quan tài, một lão già ngồi khoanh chân. Sau khi xuất hiện, lão nhìn Vương Lâm không chớp mắt, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.
- Ngươi biết ta ở đây?
Lão già chậm rãi hỏi.
Vương Lâm thần sắc như thường, cười nói:
- Đương nhiên, trên đường đi, ngươi vẫn luôn theo dõi ta mà.
Lão già hừ nhẹ một tiếng.
- Thi Âm Tông!
Các tu sĩ xung quanh lập tức nhận ra, sắc mặt không khỏi đại biến, thất thanh kêu lên.
Vừa nghe đến "Thi Âm Tông", đại bộ phận người đều khẽ biến sắc.
- Cút ngay!
Lão già nhướn mày, trong lòng có chút phiền muộn. Tay phải hắn phất lên, hai tu sĩ đứng gần hắn nhất lập tức miệng phun tiên huyết, thân hình như bị một lực lượng mạnh va chạm, bị ném ra ngoài rất xa.
- Anh Biến!
Các tu sĩ hít sâu, đồng loạt lùi lại.
Lão già Thi Âm Tông đảo mắt, nhìn Vương Lâm rồi đột nhiên nhếch miệng cười, nói:
- Tiểu tử, chúng ta làm một cuộc giao dịch, thế nào? Ta giúp ngươi giết hết đám người này, ngươi cho ta một ngàn năm tự do. Trong ngàn năm này, ta không tìm ngươi, ngươi cũng đừng vô cớ bóp nát nguyên thần của ta. Thế nào?
Vương Lâm cười nói:
- Một ngàn năm quá dài. Hơn nữa, trong vòng ngàn năm này, nếu ta chết thì sao?
Lão già ngẩn người, hung hăng cào cấu mái tóc trên đầu rồi nói:
- Khỉ thật! Ta vì ngươi mà làm. Nếu ngươi không sống được ngàn năm, chẳng phải ta bồi táng một nguyên thần hay sao!
Đến lúc này, lão già mới nghĩ tới vấn đề này, hai mắt đỏ bừng, trong lòng một nỗi buồn bực nồng đậm khiến hắn có chút phát cuồng. Hắn trừng mắt nhìn Vương Lâm một cái, thân mình vừa động, lập tức xông về phía tu sĩ xung quanh.
Cả đám tu sĩ vội vã lùi lại, tìm cách trốn khỏi nơi này. Với tu vi của bọn chúng, đối mặt với một tu sĩ Anh Biến trung kỳ, căn bản không có nửa điểm chống cự.
Đây đúng là một trận đồ sát.
Sất Hổ ngơ ngác đứng im tại chỗ. Một đám tu sĩ đang vây quanh bỗng nhiên ngã xuống, người nào cũng bị giết rất thảm, tâm thần đại chấn.
Vương Lâm từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên thần sắc, lẳng lặng nhìn xung quanh, không nói một lời.
Một hồi lâu sau, lão già trở về. Trên người hắn tỏa ra sát khí dày đặc, khiến không khí xung quanh dường như đỏ hồng lên. Hắn nhìn Vương Lâm chằm chằm một hồi lâu, rồi vung tay phải về phía trước, miếng ngọc giản lập tức hóa thành điện quang, bị Vương Lâm bắt lấy.
- Trong vòng ngàn năm, vì ngươi ta ra tay một lần, ngươi hãy cố gắng mà sống sót cho tốt!
Lão già nói xong, xoay người một bước, thân hình cùng cỗ quan tài bay lên trời, biến mất không dấu vết.
Vương Lâm trầm mặc một chút, vỗ túi trữ vật, la bàn bay ra. Hắn nhảy lên ngồi trên la bàn, quay đầu liếc nhìn Sất Hổ một cái rồi nói:
- Sất Hổ huynh, lên đây đi. Chúng ta quay về Chu Tước Tinh.
Sất Hổ hít sâu, bay lên la bàn, nhìn Vương Lâm, miệng mấp máy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời.
Hắn lùi lại vài bước. Sau khi lùi lại, giao tình giữa hai người mới trỗi dậy trong lòng hắn.
Vương Lâm không nói gì, khống chế la bàn tiến vào hư vô, hướng về phía lốc xoáy mà bay nhanh.
Một lúc sau, trên Tinh la bàn, Sất Hổ hạ giọng nói:
- Cảm ơn.
Vương Lâm mỉm cười gật đầu, không nói gì. Hắn biết, Sất Hổ cảm tạ điều gì. Lúc vừa rồi, chỉ cần hắn nói một câu, Tôn Thái sẽ lập tức giết Sất Hổ.
- Ngươi yên tâm, chuyện hôm nay, ta sẽ không nói với ai. Ta, Sất Hổ, lấy Cự Ma Tộc ra thề!
Sất Hổ hít sâu, ngưng trọng nói.
Thời gian chậm rãi trôi qua, với tốc độ của Tinh la bàn, cũng phải mất vài ngày mới xuyên qua được mảnh vỡ, rốt cuộc đến được vị trí của cơn lốc xoáy lớn kia.
Trên bình địa lúc này, chỉ còn một ít tu sĩ đang khoanh chân ngồi, châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ. Tất cả đều bàn luận về việc kiếm tiên.
Chẳng qua, mọi người trong mảnh vỡ đều đã bị Tôn Thái giết chết. Vì vậy, người bên ngoài phỏng chừng không biết kiếm tiên kia cuối cùng thuộc về ai.
Cách lốc xoáy một đoạn, Vương Lâm thu hồi la bàn, cùng Sất Hổ bay về phía trước, rất nhanh đã đến được bình địa nơi có cơn lốc xoáy kia.
Hai người nhìn nhau, Vương Lâm liền ôm quyền cười nói:
- Sất Hổ huynh, Chu Tước Tinh gặp lại!
Nói xong, hắn vỗ vào túi trữ vật, Vu Hồi Đỉnh xuất hiện trong tay.
Sất Hổ hít sâu, chân thành nhìn Vương Lâm nói:
- Tằng huynh, nếu có cơ hội, nhất định phải đến Cự Ma Tộc. Ta và ngươi, nhất định phải nâng cốc uống một trận.
Vương Lâm cười ha hả, gật đầu. Vu Hồi Đỉnh trong tay mở ra, một lốc xoáy khổng lồ hiện ra trước mặt hắn. Vương Lâm nhìn thoáng qua Tiên Giới này lần cuối, rồi bước vào trong lốc xoáy, biến mất.
Sất Hổ vỗ túi trữ vật, một cái đỉnh cũng xuất hiện trong tay, hắn mở đỉnh ra rồi tiến vào.
Mấy tháng gần đây, Chu Tước Tinh đã xảy ra không ít đại sự, nhưng trong tất cả những sự kiện này, sự kiện khiến mọi người chú ý nhất, có thể nói là khiến tất cả Tu Chân Quốc cấp bốn của Chu Tước Tinh rung động, chính là việc đệ tử hạch tâm của Chu Tước Quốc, Hồng Điệp, bị người khác chặt đứt một tay.
Từ khi theo diệt Liên Minh Tứ Phái, Tuyết Vực Quốc được đề thăng lên Tu Chân Quốc cấp năm, cô gái Hồng Điệp này đã trở nên nổi danh khắp Chu Tước Tinh.
Nghe đồn, cô gái này chưa đến trăm tuổi đã là Hóa Thần hậu kỳ, lập tức được Chu Tước Quốc coi trọng, trở thành đệ tử hạch tâm, tất cả những chuyện này đều được bàn luận sôi nổi.
Hai năm trước, Hồng Điệp cầm Vũ Đỉnh tiến vào Tiên Giới, việc này không nhiều người biết. Nhưng vào tháng trước, trên đàn tế của Chu Tước Quốc, trong dịp Chu Tước Quốc triệu tập toàn bộ Tu Chân Quốc cấp năm để tiến hành hội nghị, một sự kiện bất ngờ đã xảy ra.
Hội nghị đang diễn ra, đột nhiên trên không trung xuất hiện dị biến. Một lốc xoáy khổng lồ từ trên trời giáng xuống, từ trong lốc xoáy, Hồng Điệp bay ra. Nàng bị chặt đứt một tay, sau khi rơi xuống đất chỉ nói một cái tên rồi lập tức hôn mê.
- Tằng Ngưu!
Đây là cái tên mà Hồng Điệp nghiến răng nghiến lợi nói ra trước khi hôn mê.
Tất cả sứ giả của các Tu Chân Quốc lập tức xôn xao. Việc Hồng Điệp bị cụt tay, miệng nói ra cái tên Tằng Ngưu, tin đồn này từ Chu Tước Tinh lan ra, lập tức giống như một cơn cuồng phong.
Cái tên Tằng Ngưu bỗng nhiên nổi lên như cồn, hoàn toàn áp đảo Hồng Điệp, trở thành tâm điểm chú ý ở Chu Tước Tinh.
Mọi người đều phỏng đoán không biết Tằng Ngưu này là tu sĩ của tinh cầu nào.
Đúng lúc này, Hồng Điệp tỉnh lại, nói ra lai lịch của Tằng Ngưu.
- Tằng Ngưu này là tu sĩ của Chu Tước, đích xác là người thuộc Tằng thị gia tộc.
Lời vừa nói ra, lập tức toàn bộ Chu Tước Tinh rung chuyển.
Đầu tiên, Lão Tổ của Tằng thị gia tộc giở gia phả ra tra, không ngờ đúng là có người trong tộc tên là Tằng Ngưu, tuy nhiên tuổi của người này chưa đến ba mươi, tu vi cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ. Sau đó, người này mang theo gia phả đến Chu Tước Quốc, dâng lên để chứng minh sự trong sạch của Tằng gia.
Kể từ đó, các tin đồn liên quan đến Tằng Ngưu lập tức trở thành đề tài bàn tán của tất cả tu sĩ.
Lại có vô số tu sĩ tiến hành điều tra cẩn thận, muốn tìm ra thân phận thật sự của người này, nhưng cuối cùng không ai thành công.
Đối với việc này, Chu Tước Quốc hiếm khi lại không có động thái gì, như thể chuyện này chưa từng xảy ra.
Cái tên Tằng Ngưu, sau sự việc này ở Chu Tước Tinh trở thành cao thủ số một trong thế hệ trẻ.
Tằng thị gia tộc mặc dù nhiều lần khẳng định Tằng Ngưu này không phải là Tằng Ngưu thật, nhưng không mấy ai tin. Thường xuyên có tu sĩ từ các quốc gia đến bái phỏng.
Điều này khiến "Tằng Ngưu" lúc thì hoảng sợ, có lúc lại đắc ý.
Ba ngày trước, Thiếu tộc trưởng Cự Ma Tộc trở về, sự việc này lại trở nên ồn ào. Sất Hổ trở về, lập tức có rất nhiều tu sĩ đến bái phỏng, Chu Tước Quốc lại phái người đến để điều tra những chuyện liên quan đến Tằng Ngưu.
Đối với bất kỳ sự việc gì liên quan đến Tằng Ngưu, Sất Hổ luôn ngậm miệng không nói. Cuối cùng, Chu Tước Quốc cử người đến áp bức, hắn mới nói ra một câu:
- Ta không biết tên thật của hắn, chỉ biết gọi là Tằng Ngưu. Người này tu vi sâu không lường được. Về phần ân oán giữa Hồng Điệp và người này, ta không rõ. Nhưng theo ta thấy, Hồng Điệp đã ra tay trước, sau ba lần như vậy, Tằng Ngưu bị dồn vào đường cùng mới phản kháng lại. Nếu lời ta nói ra có chút nào sai sự thật, nguyên thần sẽ tan nát.
Sất Hổ nói xong, lập tức tuyên bố bế quan, xin miễn tiếp khách.
Không biết ai đã truyền những lời này ra, cái tên Tằng Ngưu lại một lần nữa dậy sóng, lần này cuồng mãnh hơn, khiến thanh thế của Tằng Ngưu tăng lên rất nhiều.
Sau đó, Hồng Điệp ở Chu Tước Quốc hồi phục vết thương, lập tức thông qua Chu Tước Quốc phát ra một thông điệp:
- Tằng Ngưu, cuộc chiến của chúng ta vẫn chưa kết thúc. Ta chờ ngươi đến tìm ta.
"Tằng Ngưu, ngươi rốt cuộc là ai?" Nghi vấn này không chỉ tồn tại trong lòng Sất Hổ, Hồng Điệp, mà còn trong lòng tuyệt đại bộ phận tu sĩ. Tất cả đều đoán "Tằng Ngưu là ai?". Mặc dù Hồng Điệp đã vẽ hình ảnh hắn vào họa giản lưu lại trong Chu Tước Quốc, nhưng vẫn chưa công bố. Rốt cuộc, không ai biết Chu Tước Quốc đang có tính toán gì.
- Tằng Ngưu và cha ta tên giống nhau. Cha ta từng được gọi là Đại Ngưu...
Trong một môn phái nhỏ của Tu Chân Quốc cấp bốn, một người đàn ông trung niên nhìn về phương xa, thì thào tự nói.
Ở Chu Tước Tinh, nơi Vương Lâm rời đi trước khi tiến vào Tiên Giới, vào lúc này, trên không trung mây đen dày đặc, sấm chớp lóe ra, mưa lớn liên miên không dứt.
Mưa đã rơi liên tục hơn một tháng, không hề ngớt. Trong những ngày mưa này, ngay cả tu sĩ cũng ít khi ra khỏi sơn môn, huống chi là phàm nhân.
Một ngày nọ, từ phía chân trời xa xôi bay tới hai đạo kiếm quang, trên đầu có một quầng sáng nhu hòa che mưa. Trong quầng sáng có hai người, một già một trẻ.
Lão già kia tóc bạc phơ, trên mặt có nhiều nếp nhăn, còn thiếu nữ kia khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng vẻ xinh đẹp.
- Sư phụ, bay trong ngày mưa này, linh lực tiêu hao nhanh hơn, cứ coi như là một phương pháp tu luyện vậy.
Thiếu nữ cười nói.
- Không tệ, nếu con luôn chăm chỉ như vậy, trong vòng mười năm có thể Kết Đan!
Lão già cười ha hả.
- Sư phụ, người nói Tằng Ngưu kia có tu vi cao đến đâu mà có thể chặt đứt một tay của thiên kiêu chi nữ Chu Tước Quốc? Có phải hắn đã đạt đến Anh Biến kỳ trong truyền thuyết?
Thiếu nữ đột nhiên hỏi.
- Tằng Ngưu... Đây là một cao nhân tiền bối, vi sư sao dám bình luận. Tuy nhiên, theo phân tích của vi sư, tu vi của người này chắc là Hóa Thần hậu kỳ, không thể nào là Anh Biến. Nếu không, Hồng Điệp không chỉ bị cụt tay, mà đã mất mạng rồi.
Lão già vừa dứt lời, bỗng nhiên phía trước có tiếng ầm ầm, một tiếng sét đánh vang lên từ giữa không trung.
Nhưng càng lúc, sấm sét trong không gian càng dày đặc. Bên trong trận sấm sét, một cơn lốc xoáy khổng lồ xuất hiện.
Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Cổ Tối Cường Tông (Dịch)
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.