Logo
Trang chủ

Chương 309: Tu sĩ Hóa Thần của Luyện Khí Các

Đọc to

Trên lầu ba, trong một gian phòng trang nhã, đệ tử Luyện Khí Các kính cẩn dâng lên những loại hoa quả đặc sản của Tu Ma Hải. Vương Lâm và Lý Mộ Uyển ngồi ở vị trí này, chỉ cần phóng tầm mắt xuống dưới, liền có thể thấy rõ bục cao đặt giữa đại điện tầng một, nơi mà buổi đấu giá long trọng sắp diễn ra.

Hai người nhẹ giọng trò chuyện, Lý Mộ Uyển thỉnh thoảng lại nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt nàng nhìn Vương Lâm tràn đầy yêu thương và mãn nguyện.

Lữ Phi và Thiết Nham khoanh chân ngồi im lặng bên cạnh cửa, hai người bọn hắn trên đường đi được Vương Lâm chỉ điểm đôi điều, tu luyện càng thêm chuyên cần, tranh thủ từng giây từng phút để nâng cao tu vi. Theo lời Vương Lâm, chỉ khi nào linh lực tạp nhạp trong cơ thể được đồng nhất, bọn hắn mới có thể tiến hành cảm ngộ Hóa Thần.

Dù sao, hai người bọn hắn tuy là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng đã nhiều năm trôi qua vẫn chưa đạt tới đại viên mãn.

Muốn Hóa Thần, nếu không có kỳ ngộ đặc biệt, chỉ có thể từng bước một đạt tới đại viên mãn, rồi mới có thể thử sức tấn công vào cảnh giới Hóa Thần.

Từ khi đi theo Vương Lâm, niềm tin vào việc Hóa Thần của hai người bọn hắn trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Thực tế, tuổi thọ của hai người tuy có cao hơn Lý Mộ Uyển, nhưng cũng không còn nhiều. Nếu trong vòng trăm năm nữa vẫn không thể Hóa Thần, vậy chỉ còn con đường trở về cát bụi. Đó cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất khiến hai người quyết tâm đi theo Vương Lâm.

Bỗng nhiên, một đạo thần thức từ trên lầu ba quét ngang qua phòng. Lữ Phi và Thiết Nham lập tức mở mắt, hừ lạnh một tiếng. Thần thức của Lữ Phi lập tức tản ra, va chạm mạnh mẽ với đạo thần thức vừa tấn công tới.

Ngay lập tức, từ một gian phòng bên trái phát ra tiếng thét thảm, đạo thần thức kia lập tức biến mất. Từ đầu đến cuối, Vương Lâm vẫn không hề ngẩng đầu, vẫn cùng Lý Mộ Uyển nhẹ nhàng trò chuyện. Hắn biết rằng, những năm gần đây, hắn đã quá ít thời gian để ở bên cạnh Lý Mộ Uyển.

Đối với nàng, trong lòng hắn, ngoài tình yêu sâu sắc, còn có cả sự day dứt khôn nguôi.

Phòng bên trái lại truyền đến một đạo thần thức khác, hiển nhiên là thần thức của mấy người hợp lại, quét tới. Ánh mắt Thiết Nham lóe lên, thần thức của hắn kết hợp với Lữ Phi, mạnh mẽ va chạm tới.

- Lá gan thật lớn, ta thật muốn xem kẻ nào lại kiêu ngạo như vậy! - Từ phòng bên trái truyền ra một tiếng hừ lạnh. Dưới tiếng hừ này, thần thức của Lữ Phi và Thiết Nham lập tức tiêu tan, nhưng hai người bọn hắn cũng không bị thương, chỉ cười lạnh.

- Tông chủ! Tu vi của kẻ này không phải Hóa Thần, chẳng qua thời gian ở Nguyên Anh hậu kỳ lâu hơn chúng ta mà thôi. Chắc là Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn.

Lời Lữ Phi vừa dứt, từ phòng bên trái bước ra một người. Gã mặc áo tía, tóc hoa râm, vẻ mặt không giận mà uy, bước nhanh về phía phòng của Vương Lâm. Trong lòng gã có chút tức giận. Vốn, đệ tử của gã nhìn thấy Hứa La của Luyện Khí Các tự mình dẫn đường đưa người vào lầu ba, tò mò nên mới dùng thần thức dò xét xem thế nào. Nhưng không ngờ lại bị đối phương đánh tan thần thức, suýt nữa thì bị thương, khiến gã tức giận đi ra.

Lão già bước nhanh tới phòng của Vương Lâm, nhấc rèm cửa lên nhìn vào bên trong. Nhưng đúng lúc này, Vương Lâm ngẩng đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn gã một cái. Ánh mắt của lão già chạm phải ánh mắt của Vương Lâm, lập tức lùi lại ba bước, trán đầy mồ hôi. Chỉ một cái liếc mắt đã khiến nguyên anh trong cơ thể gã suýt nữa thì vỡ nát. Gã lập tức phản ứng lại, tên thanh niên kia chắc chắn là tu sĩ Hóa Thần! Lão già trong lòng kêu khổ. Nếu biết sớm, gã tuyệt đối sẽ không đến gây phiền toái cho một tu sĩ Hóa Thần kỳ. Nhưng lúc này, gã cũng không dám nhúc nhích, chỉ có thể ôm quyền, chua xót nói:

- Vãn bối không biết tiền bối ở đây, có chỗ nào không phải mong được thứ tội.

Ánh mắt Vương Lâm rơi vào trầm tư, hắn vừa nhìn thấy đối phương liền cảm thấy người này có chút quen thuộc, hình như là người quen của hắn năm xưa ở Tu Ma Hải. Chỉ có điều thời gian đã quá lâu, nhất thời hắn khó mà nhớ ra.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười dài. Ngay sau đó, lão già đầu bạc có được Thao thú của Luyện Khí Các đi lên lầu ba. Hắn cũng không thèm nhìn lão già áo tía một cái, mà đứng trước cửa phòng của Vương Lâm, cười nói:

- Nghe nói lần bán đấu giá này của tệ Các có đạo hữu Hóa Thần tới. Hồ mỗ vui mừng đến đây muốn gặp, lại không ngờ hóa ra là bạn cũ.

Vừa nói, rèm cửa tự động nhấc lên, lão già đầu bạc thong dong bước vào. Lữ Phi và Thiết Nham lập tức biến sắc mặt, vội vàng lui về phía sau Vương Lâm.

- Ngồi! - Vương Lâm mỉm cười, vẻ mặt như thường. Lão già đầu bạc liếc mắt nhìn Lý Mộ Uyển một cái, rồi ngồi xuống một bên, cười nói:

- Năm đó từ biệt, đạo hữu vẫn mạnh khỏe như cũ, không biết đã lấy được mấy cái hỏa tuyến rồi?

Vương Lâm trong lòng chợt nhớ ra. Năm đó ở ngoài Toái Tinh Loạn, hắn đội mũ rơm, không để cho người này nhìn thấy hình dạng. Nhưng không ngờ hôm nay, hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra bản thân, chắc hẳn là do có thần thông gì đó. Vương Lâm thần sắc như thường, cười nói:

- Cửa động đó quá nhỏ, không lấy được mấy cái.

Lão già gật gật đầu, nói:

- Lão phu ngày đó cũng chịu giới hạn của cửa động, không lấy được nhiều lắm. Tuy nhiên, mấy năm trước ta lại lên đó xem, lại phát hiện có mấy bó to hơn mấy lần!

Vẻ mặt hắn thản nhiên, sau khi nói xong thì nhìn về phía Vương Lâm. Đối với Vương Lâm, trong lòng hắn có chút kiêng kỵ. Nếu không phải hắn tu luyện một loại thần thông có thể dựa vào hình thể để đánh giá thân phận, hôm nay hắn cũng sẽ không nhận ra người này chính là người đội mũ rơm năm đó.

Giờ phút này, lão già áo tía ở ngoài phòng có chút xấu hổ, gã không dám rời đi, chỉ có thể đứng ở bên ngoài như vậy.

Trong lúc lão già đầu bạc và Vương Lâm nói chuyện, cuộc đấu giá ở lầu một đã bắt đầu. Những món đồ được đưa ra đầu tiên đều là những loại linh đan pháp bảo, rất được hoan nghênh.

Lý Mộ Uyển im lặng ngồi bên cạnh Vương Lâm, dịu dàng trang nhã, thỉnh thoảng nhìn xuống phía dưới xem đấu giá, khóe miệng luôn nở nụ cười.

Ánh mắt lão già đầu bạc lóe lên, nói:

- Đạo hữu! Ta thấy ngươi có chút quen mặt, ngoài lần trước bên ngoài Toái Tinh Loạn, hai chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa?

Thực tế, từ khi mới bước vào phòng, nhận ra Vương Lâm chính là người năm xưa bên ngoài Toái Tinh Loan, trong lòng lão vẫn nghi hoặc. Diện mạo của Vương Lâm khiến lão có cảm giác quen thuộc, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra đã gặp nhau ở đâu.

Hiện tượng này xảy ra trên người một tu sĩ Hóa Thần cũng không nhiều. Lão già đầu bạc rất tin tưởng rằng, nếu lão đã từng gặp đối phương trước kia, tất nhiên sẽ không quên.

Vương Lâm hơi nhíu mày, không trả lời, mà ngoắc tay về phía lão già áo tía đang đứng bên ngoài phòng. Lão già áo tía thở phào nhẹ nhõm, bước lên mấy bước tiến vào phòng, cung kính nói:

- Vãn bối là Khâu Tứ Bình bái kiến tiền bối! - Nói xong, gã lại quay sang lão già đầu bạc, nói một câu tương tự.

Lão già đầu bạc khẽ "ừ" một tiếng coi như trả lời, ánh mắt lão hiện lên một tia không hài lòng. Lão thầm nghĩ, ngươi ta đều là tu sĩ Hóa Thần, ta hỏi ngươi không trả lời cũng được, việc gì phải triệu tập tiểu bối Nguyên Anh kỳ này vào đây. Vương Lâm mỉm cười, nói:

- Khâu đạo hữu, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn không thay đổi.

Khâu Tứ Bình lập tức ngẩn ra, ngay cả lão già đầu bạc ánh mắt cũng lóe lên, nhìn Khâu Tứ Bình.

Khâu Tứ Bình cẩn thận nhìn Vương Lâm vài lần, càng nhìn càng thấy quen mắt. Nhưng gã không thể nhớ ra đã gặp Vương Lâm khi nào, vì thế thật cẩn thận hỏi:

- Tiền bối biết vãn bối? - Vương Lâm khẽ cười, nói:

- Thời gian quá dài, chỉ sợ ngươi cũng quên rồi. Nếu không nghe được tên của ngươi, ta cũng không thể nghĩ ra. Khâu đạo hữu, hai cái nguyên anh năm xưa, ngươi ta mỗi người một cái. Còn có cái ngọc giản ghi lại bản đồ, ngươi nhớ ra chưa?

Ánh mắt Khâu Tứ Bình lộ ra vẻ không thể tin nổi, hít vào một hơi, thất thanh nói:

- Vương Lâm! Ngươi... ngươi lại có thể Hóa Thần!

Vương Lâm gật gật đầu, sau đó nhìn về phía lão già đầu bạc, cười nói:

- Hồ đạo hữu có nhớ ra chưa?

Lão già đầu bạc trong mắt lóe lên vẻ khiếp sợ, nhìn Vương Lâm, hồi lâu sau cười khổ, nói:

- Ta nhớ ra rồi. Không ngờ tu sĩ Kết Đan năm đó, hôm nay lại đã đạt tới Hóa Thần.

Lão đúng là đã nhớ ra, năm đó Vương Lâm và Khâu Tứ Bình ở cùng nhau. Sau khi lão gặp được, chỉ liếc mắt một cái, lão đã nhìn ra trong cơ thể Vương Lâm có một cỗ lực lượng kỳ dị, mơ hồ là cực cảnh trong truyền thuyết. Lão động lòng tham muốn cưỡng ép thu người này làm đồ đệ, xem xem có thể lấy loại lực lượng kỳ dị này ra hay không.

Chẳng qua, lão không thể ngờ được, mấy trăm năm sau gặp lại, đối phương dĩ nhiên đã Hóa Thần, hơn nữa tu vi ngang ngửa lão. Ý niệm trong đầu lão ngày xưa lập tức tan thành mây khói.

Khâu Tứ Bình hoàn toàn ngây dại, trí nhớ ngày xưa, từng cảnh từng cảnh hiện ra trong đầu gã. Vương Lâm này, từ đầu đến giờ vẫn luôn đè trên đầu gã. Lúc Kết Đan, gã đánh không lại Vương Lâm.

Sau khi Nguyên Anh, gã vẫn đánh không lại. Hiện tại, gã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn, nhưng khi lại nhìn thấy Vương Lâm, đối phương đã Hóa Thần. Lão già đầu bạc cười ha hả, nói:

- Chuyện năm đó là Hồ mỗ lỗ mãng, Vương đạo hữu xin đừng trách. - Nói xong, lão chuyển đề tài, nói:

- Không biết Vương đạo hữu lần này đến tệ Các, là vì loại pháp bảo nào?

Đề xuất Tiên Hiệp: Võ Đạo Độc Tôn
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.