Logo
Trang chủ

Chương 320: Thuật Chú Sư

Đọc to

Hồ Lão tiến lên vài bước, tay phải khẽ điểm lên đầu Dã Nhân. Chỉ thấy tất cả những dấu ấn màu đen trên cơ thể của nó lập tức hội tụ về mi tâm, hóa thành một chiếc lá đen hoàn chỉnh.

- Xem ra Tiên Di Chi Địa đã xảy ra biến cố mà ta không hay. Loại Dã Nhân thôi hóa một chiếc lá này năm xưa chỉ xuất hiện ở tầng hai mà thôi.

Hồ Lão trầm giọng nói.

Hứa La sờ lên ngực, vẻ mặt kinh hãi. Tốc độ của Dã Nhân này quá nhanh, lại có thể né tránh phi kiếm. Nếu lão không mặc giáp hộ thân, sợ rằng đã bị một trảo của đối phương xé toạc ngực rồi.

Ba ngày sau, bảy người tiến về phía đông tầng thứ nhất, đến trước cổng tầng thứ hai. Trong khoảng thời gian này, bọn hắn đã đụng độ chín con Dã Nhân. Những con Dã Nhân này xuất hiện quỷ dị, khó lòng dò xét. Dù dùng thần thức tra xét, nếu chúng không lộ diện thì rất khó tìm ra.

Chín con Dã Nhân, trừ con cuối cùng, những con còn lại dấu ấn trên người không nhiều. Sau khi chết, trên mi tâm chỉ có một chiếc lá.

Riêng con Dã Nhân cuối cùng lại xuất hiện ở lối vào tầng hai. Dấu ấn màu đen trên người nó nhiều hơn hẳn những con trước. Đặc biệt là cánh tay phải của nó, dày đặc những ấn ký đen ngòm.

Vương Lâm thấy những dấu ấn này còn mang theo một chút ký hiệu kỳ lạ.

Sau khi giết nó, Vương Lâm phát hiện trên mi tâm tên kia có hai chiếc lá. Thực lực của tên này tương đương với tu sĩ Kết Đan hậu kỳ.

Tiên Di Chi Địa tầng thứ hai thoạt nhìn không khác biệt so với tầng thứ nhất, vẫn là một vùng tăm tối. Nhưng nơi đây lại phát ra một khí tức khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Khí tức này không ảnh hưởng đến Vương Lâm, nhưng đối với đám người Hứa La lại gây ra tác động không nhỏ.

Trên đường đi, Vương Lâm cũng cảm thấy khó hiểu, lão già họ Hồ này vì sao lại mang theo Hứa La và cô gái kia đến đây? Tu vi của hai người này chỉ là Kết Đan kỳ, ở nơi này chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ mất mạng ngay.

Chuyện này Vương Lâm cũng không hỏi rõ. Với tính tình của hắn, nếu gặp nguy hiểm, trừ khi có đủ năng lực, nếu không thì sẽ không mạo hiểm cứu giúp.

Trên mặt đất tầng thứ hai, thỉnh thoảng lại thấy một vài bộ xương cốt đen đúa của thú vật, thậm chí còn có cả những thi thể đang thối rữa. Những con yêu thú này Vương Lâm không rõ, không giống với yêu thú ở Tu Ma Hải.

Mọi người vừa tiến vào tầng hai, Vương Lâm liền biến sắc. Một đạo hắc mang xuất hiện bên ngoài mười trượng, không dám tiến lại gần, dừng lại rồi hóa thành một Dã Nhân.

Hình dạng của Dã Nhân này khác biệt rất lớn so với những con ở tầng thứ nhất. Kẻ này mặc da thú, toàn thân có một phần tư vị trí đều là hoa văn và dấu ấn đen. Ánh mắt của nó không đỏ ngầu mà đen trắng rõ ràng. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy sâu trong mắt nó ẩn chứa một tia sáng kỳ dị.

Dã Nhân này không giống với những con ở tầng thứ nhất. Dã Nhân ở tầng thứ nhất, kể cả tên có hai chiếc lá, trong mắt đều lộ ra vẻ điên cuồng. Sau khi thấy bọn hắn, chúng bất chấp thực lực chênh lệch, điên cuồng tấn công.

Nhưng tên này lại đứng im bên ngoài mười trượng, âm thầm quan sát bọn hắn, đặc biệt là nhìn rất nhiều vào cô gái mặc lụa trắng.

- Dã Nhân! Hắn là Dã Nhân chân chính! Phù chú trên người hắn đã đạt đến tiêu chuẩn ba lá, tương đương với Nguyên Anh kỳ tu sĩ!

Cô gái mặc đồ trắng đột nhiên nói.

Dã Nhân thè lưỡi liếm môi. Trong miệng nó phát ra một tiếng kêu lớn, bốn phía đột nhiên xuất hiện hơn mười đạo ô quang, hóa thành một đám Dã Nhân với ấn ký đầy mình, nhào về phía đám người Vương Lâm.

Còn tên Dã Nhân ba lá kia đứng phía sau cười lạnh, ánh mắt âm trầm.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, cơ thể hắn phóng ra như tên bắn. Trong nháy mắt, hắn đã vượt qua đám Dã Nhân đang nhào tới, nhằm thẳng vào tên có ba lá. Dã Nhân ba lá thấy Vương Lâm phóng tới, không hề kinh hãi, tay phải vuốt lên những ấn ký trên người, trên tay lập tức xuất hiện một mảng da thú.

Miệng hắn lẩm nhẩm vài câu thần chú phức tạp. Tấm da thú trong tay hắn lập tức hóa thành một ngọn lửa lớn, phóng thẳng về phía Vương Lâm.

Cơ thể Vương Lâm bị ngọn lửa bao phủ. Trong tay Dã Nhân ba lá lại có thêm một mảnh da thú, hắn cắn đứt đầu ngón tay, vẽ lên đó vài đường, rồi ném ra.

Ngọn lửa lập tức bùng lên dữ dội hơn.

Nhưng đúng lúc này, Vương Lâm đã thoát ra khỏi ngọn lửa. Những ngọn lửa này căn bản không thể bám dính vào người hắn. Khi Vương Lâm phóng ra, ngọn lửa càng ngày càng nhỏ, cuối cùng tắt ngúm.

Dã Nhân ba lá ngẩn người, không nói nhiều, lập tức rút lui, biến mất trong bóng tối. Vương Lâm làm sao có thể để nó chạy thoát, hắn lập tức thuấn di đuổi theo.

Còn những tên Dã Nhân nhào về phía đám người Hồ Lão, bị lão vung tay áo, giết chết toàn bộ.

Lúc này, Vương Lâm trở về, tay xách theo tên Dã Nhân ba lá, ném xuống đất. Sau đó, ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía cô gái mặc lụa trắng, lạnh lùng nói:

- Tử Tâm đạo hữu! Cô có thể nhận ra đẳng cấp của Dã Nhân, mong rằng có thể đem hết những gì cô biết nói ra.

Cô gái mặc lụa trắng khẽ gật đầu, nói:

- Không phải tiểu nữ không muốn nói, mà sau khi tiến vào nơi này, trong đầu ta mới có thêm một số ký ức. Cách tấn công của Dã Nhân không giống tu sĩ, mà được chia làm hai loại: Thuật Chú Sư và Chiến Thú Sĩ.

- Tên này chính là Tam Diệp Thuật Chú Sư!

- Những ký hiệu màu đen trên người bọn họ dùng để phân cấp, ký hiệu càng nhiều thì thực lực càng mạnh.

- Những ký hiệu này dùng máu huyết của yêu thú để vẽ lên, do đó có thể đạt được sức mạnh của yêu thú.

Đúng lúc này, từ phương xa truyền đến một tiếng xé gió. Ngay sau đó, một đạo hắc mang bay tới như tên bắn, hóa thành một khuôn mặt khổng lồ. Cặp mắt trên khuôn mặt, dày đặc những ký hiệu, đảo xuống bên dưới, ánh mắt dừng lại trên người tên Dã Nhân đang nằm trên mặt đất.

Sau đó, khuôn mặt kia hút một cái thật mạnh, những ký hiệu trên thân thể Tam Diệp Dã Nhân đang nằm trên mặt đất lập tức chuyển động, giống như có sức sống, bay ra khỏi cơ thể. Trong nháy mắt, chúng đã bị hút vào trong miệng của khuôn mặt khổng lồ.

Hồ Lão hừ nhẹ một tiếng, định tiến lên thì đột nhiên biến sắc, dừng bước.

Sắc mặt Vương Lâm cũng có chút khó coi, chỉ thấy ở phương xa đột nhiên xuất hiện năm đạo hắc mang, lập tức hóa thành những khuôn mặt khổng lồ với ánh mắt âm trầm, nhìn chằm chằm về phía mọi người.

- Đây là Ngũ Diệp Thuật Chú Sư, tương đương với Hóa Thần tu sĩ…

Âm thanh của cô gái mặc lụa trắng trở nên run rẩy.

- Tất cả mọi người phân tán ra, tập hợp ở cổng xuống tầng ba ở cực bắc!

Hồ Lão nói nhanh, chộp lấy Hứa La và cô gái rồi lập tức bay thẳng về phương xa. Khâu Tứ Bình vội vàng bay theo phía sau.

Vương Lâm không nói nhiều, xoay người bay đi.

Những mặt người khổng lồ thấy mọi người bỏ chạy, lập tức tản ra đuổi theo. Theo sau Vương Lâm là kẻ xuất hiện sớm nhất, đã hấp thu những ký hiệu của tên Tam Diệp Dã Nhân.

Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh. Sau khi bay được một đoạn, hắn dừng lại, xoay người nhìn về phía bộ mặt đang truy đuổi. Hắn vỗ vào túi trữ vật, Cấm Phiên lập tức xuất hiện trên tay. Hắn rung tay, vô số cấm khí đột nhiên bay ra, bay lượn xung quanh cơ thể.

Đồng thời, Lôi Oa cũng từ trong túi trữ vật bay ra, biến thành một thân thể khổng lồ, phình bụng bay về phía khuôn mặt khổng lồ. Lôi Oa há rộng miệng, một tiếng nổ lớn vang lên, một lôi cầu từ trong miệng nó bay ra, mang theo khí thế xé toạc không gian, điên cuồng lao thẳng về phía trước.

Hai mắt trên gương mặt khổng lồ lộ ra vẻ kỳ dị, trên khuôn mặt lập tức tuôn ra vô số hắc vụ, nhanh chóng cô đọng lại một chỗ, tạo thành một tấm khiên khổng lồ.

Lôi cầu bay đến, đập vào tấm khiên.

"Ầm!" Tấm khiên rung lên, xuất hiện một vài vết nứt, nhưng lập tức được hắc vụ bổ sung. Sau khi lôi cầu đi qua, hắc vụ trên tấm khiên càng dày đặc, rồi người ta thấy trong đó có một người đi ra.

Đây là một người trung niên, tóc buộc sau đầu, mặc áo da thú. Toàn thân hắn có một nửa được che kín bởi những ký hiệu. Những ký hiệu này không phải được vẽ trên người mà hơi nổi lên, tương đối lộn xộn, rõ ràng không chỉ được vẽ một lớp.

Trên mặt hắn cũng vậy, nửa bên mặt đầy những ký hiệu.

- Người từ bên ngoài Chú Phù Tinh đến, các ngươi không tuân thủ theo giao ước, chưa đến một trăm năm đã có người xâm nhập nơi này. Giết!

Giọng của người trung niên không lưu loát, chậm rãi nói.

Ánh mắt Vương Lâm chớp động. Hắn không phát hiện được trên người đối phương có chút linh lực nào, nhưng những ký hiệu lại làm hắn cảm thấy nguy hiểm.

Người đàn ông trung niên dùng tay phải vuốt lên những ký hiệu trên người, ký hiệu lập tức lấp lánh, hóa thành một đạo cầu vồng, cuộn quanh bàn tay phải của người đàn ông trung niên, nhanh chóng xoay tròn.

Người đàn ông trung niên dùng tay trái nhanh chóng điểm vài cái lên những ký hiệu. Ký hiệu bị hắn điểm lên lập tức thay đổi vị trí. Trong nháy mắt, những ký hiệu này tập hợp lại, tạo thành một đạo cầu vồng phát ra một luồng khí tức vô biên. Khi hắn vung tay, những ký hiệu lập tức tản ra bốn phía, bao phủ một chu vi trăm trượng.

Cực nhanh.

Những ký hiệu mạnh mẽ co rút lại, rồi đột nhiên lao thẳng về phía Vương Lâm.

Cấm khí bên ngoài cơ thể Vương Lâm lập tức hóa thành một con cấm long, gào thét bay về phía những ký hiệu.

"Ầm! Ầm! Ầm!" Những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, mỗi một đạo cấm khí và một ký hiệu sau khi va chạm mạnh thì tiêu tán trong không gian.

- A!

Người đàn ông trung niên nhướng mày, tay phải vung một trảo cách không, một ký hiệu lập tức bị hắn chụp vào tay, thoáng cái đã biến thành một tấm da thú, ném ra ngoài.

Tấm da thú này lập tức bốc cháy, tốc độ tấn công của những ký hiệu lập tức tăng mạnh. Trong những tiếng nổ ầm ầm liên tục, cấm khí của Vương Lâm càng ngày càng ít.

Vương Lâm vẫn đứng yên tại chỗ, quan sát những ký hiệu. Lúc này, ánh mắt hắn lóe lên, thầm nghĩ:

- Hóa ra cách tấn công của Dã Nhân là dùng những ký hiệu này. Những ký hiệu tuy không tồn tại linh lực, nhưng lại có một luồng sức mạnh kỳ lạ.

Khi thấy đối phương ném tấm da thú, trong mắt Vương Lâm hiện lên một tia sát khí. Hắn vỗ vào túi trữ vật, tiên kiếm khổng lồ lập tức lơ lửng trước mặt.

Hắn chụp lấy tiên kiếm, khẽ quát một tiếng, nâng kiếm lên rồi chém xuống. Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, giống như chém trời rạch đất. Một đạo hắc mang lóe lên trên thân tiên kiếm, chém xuống.

Sắc mặt người đàn ông trung niên đại biến, hai tay liên tục vung vẩy. Tất cả ký hiệu lập tức quay trở về, tập trung trước người hắn, tạo thành một tấm khiên.

Nhưng khi tiên kiếm chém xuống tấm khiên, hắc mang lóe lên, xé toạc nó ra trong nháy mắt.

Người đàn ông trung niên kêu lên một tiếng sợ hãi, cơ thể lập tức hóa thành hắc vụ, bao bọc một khuôn mặt khổng lồ, bay về phía sau như tên bắn.

Lúc kiếm quang màu đen của tiên kiếm chém xuống, trong hắc vụ truyền ra một tiếng kêu thảm, máu huyết rơi xuống đất. Tốc độ của khuôn mặt khựng lại giây lát, nhưng lập tức bay đi nhanh hơn.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn không đuổi theo mà rơi lên lưng Lôi Oa.

- Uy lực một kiếm lại không giết chết được hắn. Một kiếm này của ta, dù là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, nếu không có pháp bảo cực tốt, cũng khó mà cản được. Ngũ Diệp Dã Nhân này thật lợi hại!

Lôi Oa phóng người lên, bụng nó phình ra trên không trung rồi há miệng phun ra một lôi cầu. Trong những tiếng ầm ầm, lôi cầu lao đi với tốc độ tia chớp, hóa thành những ánh sáng điện, đuổi theo người đàn ông trung niên đang bỏ chạy. Nó bay vào bên trong làn hắc vụ.

"Ầm!" Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, hắc vụ tiêu tan, khuôn mặt khổng lồ bên trong cũng biến mất.

Vương Lâm nhảy từ lưng Lôi Oa xuống chỗ hắc vụ tiêu tán. Nơi này tràn ngập mùi máu tươi. Thân thể người trung niên bị lôi cầu đánh trúng đã chết.

Vương Lâm trầm ngâm một lát, thu hồi Lôi Oa, bay thẳng về phía bắc. Trên đường, thần thức của hắn tản ra. Vài canh giờ sau, vẻ mặt Vương Lâm khẽ động, nhìn về phía bên phải.

Sau đó, cơ thể hắn hóa thành một đạo lưu tinh, bay đi như tên bắn.

Chỉ thấy ở nơi đó có hai người Dã Nhân, một người có mái tóc hoa râm, toàn thân hắn có hai phần phủ đầy ký hiệu.

Bên cạnh hắn là một người thiếu niên, ký hiệu trên người hắn không nhiều lắm, chỉ chưa đến một phần tư.

Trước mặt hai người họ là một cái đầm lầy đầy bùn, một đám bong bóng khí từ bên trong nổi lên rồi vỡ ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Hai người lập tức nhìn thấy Vương Lâm. Người thiếu niên ngẩn người ra, nhìn sang lão già bên cạnh, không nói gì.

Ánh mắt của lão già rất trấn tĩnh, liếc nhìn Vương Lâm, không thèm để ý đến hắn mà chuyển ánh mắt nhìn xuống đầm lầy.

Đúng lúc này, một con giao long khổng lồ từ trong đầm lầy bay ra, gầm gừ rồi lao về phía lão già.

Lão già rất bình tĩnh, vỗ lên những ký hiệu trên tay phải. Những ký hiệu trên cơ thể lão lập tức nổi lên, ngưng tụ về phía tay phải. Hầu như chỉ trong nháy mắt, những ký hiệu đã tạo nên một thanh trường đao.

Lão già cầm trường đao, phóng người lên, chém một đao về phía giao long. Giao long rống lên, vung đầu né qua lưỡi đao, húc vào người lão già.

Nhưng trong nháy mắt va chạm, cơ thể lão già ầm một tiếng, hóa thành vô số ký hiệu, tản ra khắp bốn phía.

Hai mắt Vương Lâm ngưng trọng. Từ khi tiến vào Tiên Di Chi Địa, hắn gặp vài người Dã Nhân, mà thuật thần thông bọn họ sử dụng hoàn toàn khác biệt so với tu sĩ.

Cơ thể lão già hóa thành vô số ký hiệu, lan rộng sang bên cạnh giao long. Sau đó, ký hiệu mạnh mẽ thu nhỏ lại, lập tức chui vào cơ thể nó.

Giao long đau đớn liên tục gầm rống. Cơ thể khổng lồ của nó bay ra khỏi đầm lầy, làm tung tóe một đống bùn lớn.

Dã Nhân thiếu niên kia tránh đám bùn đất, ánh mắt hắn sáng ngời, nhìn về phía giao long.

Giao long trở nên yếu ớt rất nhanh. Lúc này, từ trong cơ thể nó, cả đám ký hiệu bay ra, ngưng tụ lại một chỗ, tạo thành hình dạng lão già.

Lão già giống như chui ra từ trong cơ thể giao long. Khi ký hiệu cuối cùng hòa vào cơ thể, lão phóng người lên trên giao long, tay phải chém thẳng xuống đầu nó. Trên đầu giao long xuất hiện một vết thương lớn, vô số máu tươi phun ra.

Người thiếu niên hoan hô, vọt thẳng lên, tắm mình trong máu tươi. Những ký hiệu màu đen trên cơ thể hắn lập tức chuyển động, giống như đang hấp thu máu vậy.

Một lúc sau, người thiếu niên ngồi xếp bằng xuống. Tay phải hắn dính đầy máu giao long. Những ký hiệu trên cơ thể được vẽ thêm nhiều cái mới, thay thế cho những ký hiệu cũ.

Nhìn thấy cảnh này, trong đầu Vương Lâm đột nhiên nhớ đến một người.

Năm đó, khi hắn cướp được Trúc Cơ của Đằng Lệ, đã đi vào một đống hoang tàn, nhìn thấy quái nhân kia!

Ký hiệu trên khắp người thiếu niên tỏa ra ánh sáng yêu dị, trong nháy mắt đã trở nên chói sáng, nhưng lại lập tức tăm tối trở lại. Cuối cùng, những dấu ấn ký hiệu trên thân thể thiếu niên được kéo dài ra một chút rồi chậm rãi dừng lại.

Hai mắt thiếu niên toát ra vẻ hưng phấn, dùng một loại ngôn ngữ kỳ lạ nói với lão già.

Nghe thấy ngôn ngữ kỳ dị này, Vương Lâm lập tức khẳng định quái nhân năm xưa chắc chắn có quan hệ với bọn họ! Bởi vì ngôn ngữ này rất giống với quái nhân.

Lão già Dã Nhân gật đầu, xoa đầu thiếu niên, ánh mắt chuyển về phía Vương Lâm.

Lão già liếc nhìn Khu Thú Quyển trên tay Vương Lâm, đặt hai tay trước ngực, hơi khom lưng, nói:

- Người bên ngoài! Ta là Tạp Mạc, người Tiên Di tộc, Lục Diệp Thuật Chú Sư, chào ngươi!

Ánh mắt Vương Lâm rất trấn tĩnh, ôm quyền nói:

- Tốt! Tại hạ là Vương Lâm, tu sĩ Hóa Thần.

Lão già nhìn Vương Lâm, nói:

- Thời hạn trăm năm chưa tới, những tu sĩ đến Tiên Di Chi Địa đều phải chết. Vừa rồi ngươi không thừa lúc đệ tử ta tắm máu mà ra tay, ta cũng không muốn làm khó ngươi. Đừng vào tầng ba, nhanh chóng rời khỏi nơi này thì còn có một con đường sống.

- Sao?

Hai mắt Vương Lâm lóe lên.

Lão già nói:

- Đồng bạn của ngươi, dù tiến vào tầng ba, cũng không thể sống sót rời khỏi đây. Ở tầng ba có Thất Diệp Thuật Chú Sư tồn tại. Thực lực của bọn chúng tương đương với tu sĩ Anh Biến của các ngươi.

Vương Lâm trầm mặc, nói:

- Đa tạ.

Nói xong, hắn chỉ vào người thiếu niên, hỏi:

- Hắn mới lấy máu yêu thú để vẽ ký hiệu lên người. Đây là bí thuật của tộc các ngươi sao?

Lão già gật đầu, nói:

- Đúng vậy! Tiên Di tộc chúng ta dùng ký hiệu để hấp thu sức mạnh của yêu thú. Yêu thú càng mạnh thì mang đến cho chúng ta sức mạnh càng lớn.

Vương Lâm nhìn lão già một cái, ôm quyền, cơ thể chợt lóe lên rồi biến mất.

Thiếu niên kia nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm vừa biến mất. Trong mắt hắn hiện lên một tia sát khí, khẽ nói:

- Vì sao sư phụ không bắt hắn giao cho tộc trưởng?

Lão già lắc đầu, nói:

- Phù lực của con không đủ, không nhìn thấy Phù Hồn ở phía sau hắn. Nếu ta đoán không lầm, Phù Hồn kia thuộc về Mặc Mặc. Người có thể giết chết Ngũ Diệp Thuật Chú Sư mà không bị thương, vi sư cũng không nắm chắc có thể bắt được hắn. Một khi động thủ, sẽ có nguy hiểm.

Trong mắt thiếu niên, sát khí càng đậm, nói:

- Con không sợ chết, chết chỉ là quay về trong phù văn thôi.

Lão già xoa đầu thiếu niên, trong ánh mắt lộ ra vẻ hiền hậu, nói:

- Bộ tộc chúng ta không đủ thực lực. Giết những người này, tự có những người hùng mạnh của các bộ tộc khác đi làm. Mặt khác, ta cảm thấy cái vòng đồng trên cổ tay người này có một luồng hồn lực cực đại, tốt nhất đừng trêu chọc hắn.

Người thiếu niên gật đầu, nói:

- Sớm muộn gì cũng có một ngày chúng ta đánh thẳng lên, đuổi tất cả những kẻ ngoại lai này ra khỏi Phù Văn Tinh!

Đề xuất Voz: Độc hành – Hành trình vào cõi chết
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.