Logo
Trang chủ

Chương 330: Ly khai

Đọc to

Kẻ kia nếu không có người dẫn đường, tìm kiếm như mò kim đáy bể, nên hắn mới tạm tha cho hai kẻ này. Hắn cố ý lưu lại ấn ký trong thân thể chúng, để chúng dẫn đường tìm đến Vương Lâm.

Trong hư vô mịt mờ, Vương Lâm khoanh chân trên Tinh La Bàn. Hắn bỗng mở mắt, tinh quang chợt lóe, lẩm bẩm:

- Thì ra là thế!

Hàn quang lóe lên trong mắt, hắn đứng dậy, thúc giục La Bàn bay lên. Thần thức tản ra, xâm nhập hư vô, tìm kiếm tung tích hai kẻ kia.

Thời gian chầm chậm trôi qua. Vương Lâm suốt ngày thúc giục La Bàn, phi hành cực nhanh trong không gian. Bỗng nhiên, sắc mặt hắn khẽ động. Ở phía trước, không xa lắm, hắn thấy hai đạo thân ảnh đang bay tới.

Chính là lão già áo xanh và nữ tử áo lụa trắng.

Giờ phút này, cả hai đều có chút chật vật, hơi thở suy yếu.

Hai người kia thấy Vương Lâm, sắc mặt lập tức trở nên phức tạp. Nữ tử áo lụa trắng định mở miệng, nhưng lại thôi, chỉ khẽ thở dài, rồi im lặng.

Vương Lâm lạnh lùng nhìn hai người, liếc mắt một cái, thân hình khẽ động, bay đến gần. Tay phải hắn vung lên, lập tức hai giọt máu tươi từ mi tâm hai người bay ra, nằm gọn trong lòng bàn tay Vương Lâm.

- Tiền bối... ta... Nữ tử áo lụa trắng do dự một chút, khẽ nói.

Vương Lâm căn bản không để ý tới chúng, lấy máu xong, tay phải vung lên, Tinh La Bàn lập tức thu vào trong túi trữ vật.

Đúng lúc này, Bổn Tôn khoanh chân ngồi ngoài miệng hố sâu, bỗng nhiên mở mắt, trong mắt lộ ra một tia linh động. Hắn tung một quyền vào hư không, lập tức, một khe nứt không gian hình tròn xuất hiện.

Khe nứt này xuất hiện ngay trước mặt Vương Lâm trong hư vô. Thấy cảnh tượng đột ngột, hắn không hề kinh ngạc, nhanh chóng bước ra.

Từ đầu đến cuối, hắn và hai kẻ kia không hề nói với nhau một lời.

Sau khi Vương Lâm bước qua, khe nứt tự nhiên biến mất, để lại hai kẻ kia trong hư vô mịt mờ.

Khi Vương Lâm trở lại hố sâu, cảm nhận ánh nắng mặt trời chiếu rọi, hắn hít sâu một hơi, cảm giác sống sót khiến hắn thấy nhẹ nhõm.

Hắn cúi đầu nhìn xuống hố sâu, thân hình khẽ động. Hắn và Bổn Tôn lập tức biến mất.

Ngày hôm đó, Vương Lâm từ vùng đất Tiên Di trở về, dừng chân ngoài rừng, mở bảo tháp, khoanh chân ngồi dưới tháp, nhắm mắt dưỡng thần, Bổn Tôn cũng ngồi như hắn.

Một ngày sau, cả hai cùng mở mắt.

Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lấy ra một quả luân hồi phát ra ánh sáng chói mắt. Hắn trầm ngâm suy tính, phẩm chất quả này hiển nhiên thích hợp với Bổn Tôn.

- Đáng tiếc chỉ có một! Vương Lâm ném đi, Bổn Tôn bắt gọn trong tay.

Bổn Tôn bóp mạnh, quả luân hồi vỡ vụn, bên trong chảy ra chất lỏng sền sệt màu vàng. Chất lỏng không nhiều, nhưng khi chạm vào da Bổn Tôn, lập tức xuất hiện những vết rạn, lan ra khắp thân thể.

Thân thể Bổn Tôn giờ như một tấm lưới bằng vàng, toàn thân là những vết rạn. Ban đầu không có gì khác thường, nhưng sau đó, lại phát ra từng trận kim quang.

Dần dần, kim quang càng thêm rực rỡ. Cuối cùng, theo vết rạn, nó dung nhập vào máu thịt, rồi biến mất trong cơ thể Bổn Tôn.

Vẻ mặt Bổn Tôn không hề thay đổi. Một lúc sau, trong mắt hắn chợt lóe lên một đạo kim quang. Tất cả kinh mạch của hắn biến mất, tốc độ hấp thu linh lực thiên địa tăng lên vô số lần.

Giờ đây, Bổn Tôn mới chính thức trở thành Cổ Thần.

Quả luân hồi, giờ đã biến mất không còn dấu vết.

Bản Tôn đứng lên, bước một bước, chìm xuống đất, biến mất không thấy.

Vương Lâm thở sâu, vỗ túi trữ vật, một đoạn luân hồi mộc xuất hiện trước mặt.

Hắn cầm lấy một khối, bắt đầu chế tác tượng gỗ tuế nguyệt.

Thời gian cũng như tuế nguyệt, chầm chậm trôi qua.

Trong Chu gia thôn, Chu Như đã ba tuổi, từ nhỏ đã xinh xắn, nhưng ba tuổi rồi vẫn chưa biết nói.

Vì chuyện này, cha mẹ nàng đã mời không ít thầy lang, cho uống không ít thuốc, nhưng cuối cùng vẫn vậy.

Tính tình Tiểu Chu cũng khác những đứa trẻ trong thôn. Nó không chơi đùa, mà cứ ngồi trong sân nhà mình, ngước nhìn trời cao, ánh mắt lộ vẻ mê hoặc.

Cha Chu Như là một người đàn ông trung niên, hai tay thô ráp, lúc này cũng đang ngồi trong sân, thở dài. Vì con gái mà mấy năm nay, hắn mua không ít thuốc quý, tìm rất nhiều thầy lang. Đáng tiếc, đứa nhỏ vẫn không chịu nói.

Chẳng lẽ con bé bị câm điếc sao? Phụ thân Chu Như thầm than.

Một ngày nọ, một lão già mặc đạo bào đến Chu gia thôn. Mấy vị trưởng bối trong thôn ra nghênh đón, đồng thời gọi tất cả trẻ con dưới sáu tuổi đến.

Không lâu sau, mười chín đứa trẻ được cha mẹ đưa đến, tập trung ở giữa thôn.

Chu Như và cha mẹ cũng có mặt. Chu Như có đôi mắt to sắc sảo, nhìn xung quanh vẻ mê hoặc. Nàng có chút sợ hãi, túm chặt áo mẹ.

Mẹ nàng ngồi xổm xuống, nhẹ giọng vỗ về. Sau đó, đến lượt Chu Như, một người đàn ông ngẩng đầu nhìn nàng, thấp giọng nói:

- Như nhi còn nhỏ quá, ta e là vô ích.

Mẹ Chu Như lắc đầu, nói:

- Cứ thử xem sao, nếu con bé được chọn, sau này ắt sẽ phú quý.

Mẹ Chu Như cắn môi dưới, không nói gì.

Lão già mặc đạo bào kia, bộ dạng kiêu căng, mơ hồ lộ vẻ thiếu kiên nhẫn. Hắn đã đi qua mấy thôn rồi, vẫn chưa tìm được ai. Nếu môn phái không quy định cứ sáu năm đệ tử phải đi tìm người có linh căn, hắn đã không xuống núi.

Ở Chu gia thôn, sáu năm trước hắn đã đến, mười hai năm trước cũng đã đến, đều không phát hiện được đứa trẻ nào có linh căn.

Sáu năm trước ở Lưu gia thôn, hắn phát hiện được một đứa trẻ có linh căn, lần này lại đi, không biết có gặp may mắn như vậy không. Nếu tìm được một người như thế, sẽ có ba khối trung phẩm linh thạch. Lão già thầm nhủ, liếc nhìn đám trẻ, mày nhíu chặt, trong mắt đầy vẻ thất vọng.

Bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng lại ở Chu Như, lập tức giật mình. Hắn bước nhanh đến bên cạnh Chu Như, tay phải điểm vào trán nàng, sắc mặt hắn lộ vẻ mừng rỡ.

- Đứa bé này... trời sinh linh lực, bách mạch đều thông, tử quang thấu thể, tốt! Lão già nhìn chằm chằm Chu Như, ánh mắt hắn không phải nhìn một đứa trẻ, mà là nhìn một khối thượng phẩm linh thạch trong veo, lấp lánh!

Môn phái hắn tuy nhỏ, nhưng nương tựa Vân Thiên Tông mà tồn tại. Trong môn phái có chút linh thạch. Chưởng môn tuy keo kiệt, nhưng vẫn thưởng rất hậu hĩnh cho người tìm được đệ tử có tư chất tuyệt hảo.

- Đứa bé này, ta muốn!

Lão già cười ha hả, nói với mấy vị trưởng bối trong thôn.

Chu Như ánh mắt lộ vẻ kinh hoảng, bám chặt lấy áo mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét.

Mẹ Chu Như vẻ mặt không đành lòng, ôm lấy Chu Như, nhìn sang chồng mình với ánh mắt cầu xin.

Cha Chu Như trầm mặc một chút, thấp giọng nói:

- Đạo trưởng, đứa nhỏ này bẩm sinh câm điếc…

- Câm điếc? Không sao cả!

Tay phải lão già vung lên, thân hình mẹ Chu Như run lên, lùi về phía sau mấy bước. Lão ta ôm lấy Chu Như, cười nói:

- Tốt lắm! Ngươi đi với ta!

Chu Như lộ vẻ sợ hãi, thân mình run rẩy, nước mắt không ngừng chảy xuống. Cô bé chỉ mới ba tuổi, trong lòng giờ phút này vô cùng hoảng sợ.

Cha Chu Như cắn răng, định lên tiếng, bỗng nhiên lão già nhướn mày, quay đầu lại, lạnh lùng nói:

- Con cái nhà ngươi được ta chọn là phúc đức của các ngươi, đừng có ồn ào!

Lúc này, mấy lão nhân trong thôn cũng bước lên khuyên giải cha mẹ Chu Như.

Lão già kia hừ lạnh một tiếng, nói:

- Lão không cướp con các ngươi, mà mang đến cho nó một vận may lớn, sau này các ngươi còn có dịp gặp lại nó.

Nói xong, thân hình hắn chuyển động, đi về phía cổng thôn.

Trong cơn hoảng sợ, Chu Như khóc thét lên, trong tiếng khóc tràn đầy vẻ hoảng sợ.

- Cha! Mẹ!

Một giọng nói non nớt đột nhiên vang lên từ miệng cô bé. Lão già ngẩn ra, cười ha hả nói:

- Thì ra không phải câm điếc! Vậy càng tốt!

- Con!

Nước mắt người phụ nữ tuôn rơi, muốn đuổi theo thì bị cha Chu Như ngăn lại. Hắn ngơ ngác nhìn theo bóng lão đạo biến mất, hạ giọng nói:

- Được chọn là phúc của con bé!

Lão già kia ra khỏi cổng thôn, càng lúc càng hưng phấn, lẩm bẩm:

- Một khối thượng phẩm linh thạch... ha ha! Có khối thượng phẩm linh thạch này, ta có thể trùng kích Trúc Cơ trung kỳ. Đứa nhỏ... Lão phu sẽ không bạc đãi ngươi. Sau này khi ngươi trưởng thành, lão phu sẽ thu ngươi làm đồ đệ!

Hắn định lấy phi kiếm, bay về môn phái, đột nhiên Chu Như cắn vào cánh tay lão già. Một đứa trẻ ba tuổi thì có mấy sức lực!

Nhưng lão già cũng nhíu mày, hừ lạnh:

- Nhóc con này, ngươi không biết điều sao!?

Nói rồi, tay trái hắn vung lên, định tát Chu Như một cái để dạy cho nó một bài học, để trên đường đi khỏi khóc nhè, coi như mình cướp đi một con búp bê mà thôi.

Đề xuất Voz: Gặp em
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.