Tại Chu Tước quốc này, ba đại tông phái sừng sững như kiềng ba chân, đó là Thiên Ngọc tông, Địa Phách môn cùng Nhân Đạo tiên.
Mỗi một tông phái đều có một lão quái Vấn Đỉnh kỳ tọa trấn, riêng Chu Tước sơn lại có một đệ nhất anh hào Vấn Đỉnh hậu kỳ. Tất cả hợp lại, tạo thành lực lượng hùng mạnh nhất của Chu Tước tinh này.
Đương nhiên, dưới ba tông phái này còn vô số tu chân gia tộc nương tựa, bọn chúng tồn tại phụ thuộc vào ba phái, tạo thành mạng lưới dày đặc, cung cấp đệ tử dồi dào cho ba đại tông phái.
Vào thời khắc này, trên tế đàn của Chu Tước quốc, một cột sáng từ trên trời giáng xuống, chậm rãi tản mát, linh uy khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Trong hậu sơn của Thiên Ngọc tông, trên một hồ sen, Hồng Điệp đang ngồi nhập định đột nhiên mở bừng hai mắt, mục quang nhìn về phía xa xăm, nơi cột sáng giáng xuống, linh uy lan tỏa.
Trong mắt Hồng Điệp hiện lên vẻ lạnh lùng, nàng hạ giọng nói:
- Đến rồi sao...
Phía trên tế đàn, thân ảnh của Vương Lâm dần dần hiện ra. Phía sau hắn, Phùng Ngọc Sơn nhẹ nhàng thở ra. Kể từ lúc Vương Lâm đến đây, nhiệm vụ của hắn cũng coi như hoàn thành, có thể trở về Chu Tước sơn phục mệnh.
Trên tế đàn, ngoại trừ Vương Lâm và Phùng Ngọc Sơn, còn có một người nữa.
Người này mặc một chiếc váy dài màu tím, phía dưới chân váy thêu một đóa hoa bách hợp bằng chỉ đen, trên người khoác áo lam sa, làm nổi bật vẻ thanh thoát, mỹ lệ.
Đôi mắt nàng thản nhiên, khiến người ta có cảm giác u nhã, sống mũi cao, đôi môi mỏng đỏ hồng.
Nàng im lặng đứng đó, ánh mắt dừng lại trên người Vương Lâm.
- Tham kiến Tam sư tỷ.
Phùng Ngọc Sơn sau khi nhìn thấy cô gái, lập tức cung kính nói.
Cô gái khẽ nhăn trán, nhìn Vương Lâm, nhẹ giọng hỏi:
- Vị này là Tằng Ngưu đạo hữu?
Vương Lâm nhìn cô gái, đối với dung nhan tuyệt mỹ của nàng, sắc mặt hắn không hề thay đổi, liền ôm quyền nói:
- Tại hạ Tằng Ngưu.
- Tằng đạo hữu, tiểu nữ là đệ tử Nhân Đạo tiên, tên là Bạch Danh Tuyết.
Cô gái mỉm cười, da trắng như tuyết, mái tóc đen dài ba thước, hai nhánh tóc mai xõa trước ngực, phần còn lại búi cao trên đầu, khiến người khác cảm thấy tao nhã mà không mất đi vẻ lịch thiệp.
- Sư phụ dặn ta ở đây chờ đón đạo hữu đến.
Vương Lâm thần sắc như cũ, liếc mắt nhìn cô gái, rồi nói:
- Nhân Đạo tiên?
Bạch Tuyết gật nhẹ đầu nói:
- Trận chiến giữa Tằng đạo hữu và Hồng Điệp được định ra ở Chu Tước sơn vào nửa tháng sau. Đến lúc đó, các sứ giả tu chân quốc khắp nơi sẽ đến quan sát trận chiến. Vì vậy, Nhân Đạo tiên chúng ta ở đây trước để phụ trách thu xếp cho đạo hữu.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, rồi gật đầu.
Bạch Tuyết mỉm cười, thân hình khẽ động, lập tức từ tế đàn bay xuống. Một luồng bạch quang từ xa xa bay tới, không một tiếng động dừng lại dưới chân Bạch Tuyết, nâng nàng bay giữa không trung.
Đó là một con tiên hạc toàn thân trắng như tuyết.
Vương Lâm khẽ điểm chân một cái, liền dừng lại trên lưng tiên hạc. Con hạc kêu lên một tiếng, thân ảnh hóa thành hình vòng cung, bay đi về hướng xa xăm.
Phùng Ngọc Sơn hâm mộ liếc mắt nhìn tiên hạc kia một cái, rồi tự mình bay xuống tế đàn, hướng về Chu Tước sơn bay đi.
Bạch Tuyết đứng trên lưng tiên hạc, thỉnh thoảng nhìn về phía Vương Lâm. Những năm gần đây, danh khí của Tằng Ngưu này thật lớn. Giờ phút này được tận mắt nhìn thấy, Bạch Tuyết không khỏi có chút thất vọng, bất đắc chí.
Nàng vốn tưởng Tằng Ngưu này là người có tuyệt đỉnh thiên tư, nhưng hôm nay gặp mặt, thấy cũng chỉ là bình thường cực điểm.
- Tằng đạo hữu, không biết trận chiến với Hồng Điệp, đạo hữu nắm chắc mấy thành?
Hai người trầm mặc hồi lâu, sau đó Bạch Tuyết nhẹ giọng hỏi.
- Không nắm chắc phần nào.
Vương Lâm thu hồi ánh mắt đang quan sát địa mạo phía dưới Chu Tước quốc, lắc đầu đáp.
Bạch Tuyết ngẩn ra, lập tức cười nói:
- Tằng đạo hữu không cần khiêm tốn.
Vương Lâm không để ý tới cô gái này, tiếp tục nhìn xuống mặt đất phía dưới, đem các cảnh tượng địa hình ghi nhớ trong lòng. Bản đồ ngọc giản trong tay hắn đối với Chu Tước đại lục chỉ miêu tả đơn giản, không ghi rõ tỉ mỉ.
Vương Lâm tự nhủ, Chu Tước quốc xác nhận chuẩn bị thu mình làm hạch tâm đệ tử, nhưng trong lòng vẫn phải luôn cảnh giác.
- Bạch Tuyết đạo hữu, Chu Tước quốc có gì đặc biệt?
Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi hỏi.
Bạch Tuyết thanh âm nhỏ nhẹ dễ nghe, nàng nhất nhất kể rõ. Vương Lâm nhờ vậy cũng có thêm chút hiểu biết về Chu Tước quốc.
- Cùng tham gia trận chiến với ngươi, Hồng Điệp muội muội là đệ tử của Thiên Ngọc tông.
Nói xong, Bạch Tuyết than nhẹ, lại liếc mắt nhìn Tằng Ngưu một cái. Nghe sư tôn nói, hình như Chu Tước sơn sẽ an bài người này sau này gia nhập tông phái của bọn họ.
Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, không nói một lời nào.
Tốc độ của tiên hạc không nhanh nhưng đều đặn, trên đường đi, bất kể xuyên qua vùng núi nào, cũng đều được Vương Lâm lén ghi nhớ trong lòng.
Chu Tước quốc linh lực cực kỳ sung túc, điểm này bất kỳ tu chân quốc nào cũng không thể sánh bằng. Ví dụ như linh mạch, Vương Lâm dọc đường đã thấy không dưới mười chỗ.
Chính vì sự tồn tại của những linh mạch này, linh khí trong Chu Tước quốc mới sung túc đến vậy.
Đang bay trên trời, bỗng nhiên Vương Lâm ánh mắt ngưng lại ở một điểm xa xăm. Có một ngọn núi cao ngất chìm trong mây, mây khói lượn lờ, tựa như núi tiên cảnh.
Tiên hạc dưới chân hai người không bay về hướng ngọn núi này, mà bay về hướng khác. Mặc dù Vương Lâm thần sắc vẫn như thường, nhưng trong nội tâm cũng có chút xao động.
- Nơi đó chính là sơn môn của Thiên Ngọc tông, có trận pháp thủ hộ, nên nhìn không thấy cảnh vật bên trong.
Bạch Tuyết nhẹ giọng nói.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một thân ảnh màu hồng từ phía trên ngọn núi tiên kia hạ xuống, đạp lên một áng mây trắng, từ xa xa nhìn về phía này.
Vương Lâm ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm bóng hồng kia, trầm mặc không nói. Mãi cho đến khi tiên hạc càng lúc càng bay xa, bóng hồng kia dần dần biến mất trong tầm mắt.
Hồng Điệp đứng ở bên ngoài Thiên Ngọc tông, nhìn Vương Lâm xa xăm kia chậm rãi rời đi, trên mặt nàng càng thêm vẻ lạnh lùng như băng, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên. Một ngọn gió lạnh buốt thổi qua, ở vị trí tay phải của nàng, một tay áo trống không theo gió bay múa, mang đến một vẻ chết chóc.
- Hắn quả nhiên đến rồi!
Hồng Điệp xoay người đi về Thiên Ngọc tông, biến mất không thấy.
Vương Lâm đứng trên lưng tiên hạc, ánh mắt lạnh như băng quét qua Bạch Tuyết, người đang có vẻ mặt bình thản. Cô gái này chọn con đường này, sợ là trong lòng còn có ý khác với hắn.
Không lâu sau, tiên hạc bay đến một dãy núi dài, phảng phất như hình hài một con rồng. Tiên hạc xuyên qua từng trận mây khói, bay về phía sâu bên trong.
Từ xa, một thung lũng rất lớn xuất hiện trong tầm mắt của Vương Lâm. Thung lũng này vô cùng rộng lớn, có vô số phòng xá, lầu các đẹp đẽ. Sau khi tiên hạc đến nơi, Bạch Tuyết thân mình khẽ động, từ trên lưng tiên hạc nhảy xuống.
Vương Lâm giẫm chân về phía trước, lập tức bay xuống.
Xuống tới mặt đất, Bạch Tuyết quay đầu lại, hạ giọng nói:
- Tằng Ngưu đạo hữu, nơi này không phải là tông môn của Nhân Đạo tiên chúng ta, mà là tiên phủ của sư tôn ta. Lúc này sư tôn đang bế quan tu luyện. Ba dãy phòng phía bắc, đạo hữu tùy ý chọn một phòng để ở. Đợi sư tôn tu luyện xong sẽ gặp đạo hữu.
Nói xong, nàng hướng Vương Lâm ôm quyền, xoay người rời đi, biến mất trong các phòng xá.
Vương Lâm biết rõ nơi này thuộc Chu Tước quốc, thần thức không thể tùy ý sử dụng, nếu không sẽ gây ra phiền toái không cần thiết. Sau khi nghe Bạch Tuyết nói xong, hắn hướng về phía bắc đi đến.
Dọc theo đường đi, hắn gặp một vài người hầu, những người này đều có vẻ mặt như gỗ, cũng không liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, mà vội vàng đi qua.
Không lâu sau, Vương Lâm đi đến khu phía bắc, thấy ba dãy phòng cực kỳ xa hoa. Hắn chọn một gian tiến vào.
Bên trong phòng có đầy đủ mọi thứ, Vương Lâm khoanh chân ngồi trên giường, tâm tư bắt đầu trầm ngâm.
Từ lúc bắt đầu tiến vào Chu Tước quốc, hắn đã có một loại dự cảm nguy cơ. Loại cảm giác này tuy rất mờ ảo, nhưng luôn tồn tại. Vương Lâm biết, với tu vi của mình, ở Chu Tước quốc này, người có thể giết chết hắn không hề ít. Bất cứ một tu sĩ Anh Biến kỳ nào cũng đều có thể đưa hắn vào chỗ chết.
Thái độ của Chu Tước quốc đối với hắn cũng có chút kỳ quái, không ngờ còn có người đến đón trước. Như vậy, sư tôn của Bạch Tuyết kia cũng sẽ triệu kiến hắn.
Trầm ngâm một chút, Vương Lâm nhắm hai mắt lại, bắt đầu ngồi xuống tĩnh tọa.
Hoàng hôn buông xuống, bên ngoài có chút ảm đạm, bên trong phòng ánh sáng mờ ảo, theo thời gian trôi qua, dần dần càng tối thêm.
Trong bóng đêm, Vương Lâm bỗng nhiên có một loại cảm giác cô độc. Hắn nhìn về bốn phía xa lạ trong phòng, một tông phái xa lạ, một Chu Tước quốc xa lạ, không tìm thấy một cảm giác quen thuộc nào.
Vương Lâm than nhẹ một tiếng, định châm lửa vào ngọn nến, bỗng nhiên hắn giật mình nhìn về phía cửa phòng. Tiếng gõ cửa khẽ khàng trong bóng đêm trở nên vang vọng.
- Cốc, cốc, cốc...
- Mời vào!
Vương Lâm trầm giọng nói.
Không có tiếng động nào, cửa phòng được mở ra, một người hầu trẻ tuổi mặc áo choàng ngắn bằng vải gai đi vào.
Trong tay hắn bưng một mâm, bên trên bày đặt một ít hoa quả. Sau khi tiến vào phòng, hắn cũng không liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, đặt mâm lên bàn, rồi xoay người đi ra bên ngoài.
- Chờ một chút!
Vương Lâm nói.
Người hầu nam trẻ tuổi kia dừng bước, xoay người nhìn về phía Vương Lâm.
Tuy trong phòng mờ tối, nhưng với đôi mắt của Vương Lâm, chỉ cần hắn muốn là có thể nhìn rõ ràng. Hắn quan sát tướng mạo của người hầu nam trẻ tuổi. Người này tuổi còn nhỏ, chỉ mười ba, mười bốn tuổi, sắc mặt trắng nõn, diện mạo thanh tú.
Không đợi Vương Lâm hỏi, người hầu nam trẻ tuổi há miệng ra chỉ chỉ, cái lưỡi trong miệng hắn chỉ còn lại có một nửa.
Vương Lâm ngẩn ra, không nói lời nào.
Người hầu nam trẻ tuổi nhìn Vương Lâm cười thiện ý, rồi xoay người rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Không biết vì sao, đối với tòa nhà này, Vương Lâm có một loại cảm giác u ám.
Nhìn khay hoa quả trên bàn, Vương Lâm trầm mặc nhắm mắt lại, tiếp tục ngồi tĩnh tọa. Tay phải hắn luôn đặt trên túi trữ vật, bất cứ lúc nào có nguy cơ, cũng có đủ thời gian để phản kháng.
Thời gian dần trôi qua, trong nháy mắt ba ngày đã qua. Trong ba ngày này, ngoại trừ người hầu nam trẻ tuổi kia, Vương Lâm không nhìn thấy thêm bất cứ ai. Vào sáng sớm ngày hôm sau, hắn từng đi ra ngoài dạo một vòng. Dọc theo đường đi, những người tôi tớ hắn nhìn thấy, toàn bộ chỉ có nửa cái lưỡi, không thể nói chuyện.
Ngoài ra, nơi đây có rất nhiều vị trí đều có cấm chế cường đại. Những cấm chế này Vương Lâm không thể phá giải trong thời gian ngắn.
Nơi này lộ ra một tia kỳ dị.
Vương Lâm sau khi trầm ngâm một chút, cũng không dám tìm hiểu thêm, mà lấy bất biến ứng vạn biến, luôn ngồi tĩnh tọa trong phòng, giữ cho trạng thái của mình luôn ở mức cao nhất, sung mãn nhất, để nghênh tiếp trận chiến với Hồng Điệp.
Mười ngày đã trôi qua. Một ngày này, Vương Lâm đang tĩnh tọa, bỗng nhiên cảm thấy có người đang dò xét mình. Mở nhanh hai mắt ra, hắn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế trong phòng, cầm ấm rót trà vào chén, nhìn về phía Vương Lâm.
Người này tướng mạo uy nghi, trên mặt râu ria lởm chởm, thiếu sự chăm sóc, nhưng đôi mắt sáng ngời, bên trong tựa như có mây khói mờ mịt xao động. Ngồi ở đó không nói gì, nhưng vẫn thể hiện sự uy nghiêm.
Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, đối với việc người trước mắt có thể thoải mái tiến vào phòng mà hắn không phát giác, hắn không hề ngạc nhiên. Ở Chu Tước quốc này có rất nhiều tu giả tu vi cao thâm. Vương Lâm không phải là đứa trẻ mới bước vào tiên giới, do đó không dễ dàng khiếp sợ.
Người đàn ông trung niên uống một ngụm trà, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ nhàng trên bàn, không nói một lời nào.
Vương Lâm cũng lặng lẽ không nói gì.
Trong phòng xuất hiện một sự yên tĩnh có chút đáng sợ, một áp lực vô hình từ ngón tay gõ nhẹ của người đàn ông trung niên chậm rãi lan tỏa khắp căn phòng.
Nếu Vương Lâm không phải đã trải qua một thời gian dài ở Hóa Thần kỳ, thì lúc này, dưới áp lực này, chắc chắn sẽ không chịu nổi. Kể cả khi tu vi còn ở Hóa Thần sơ kỳ, lúc mới tiến vào tiên giới, hắn cũng khó có thể chống đỡ được.
Nhưng hiện tại, Vương Lâm rất bình tĩnh.
Hồi lâu sau, người đàn ông trung niên đứng lên, cũng không liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, xoay người ra khỏi phòng. Từ đầu đến cuối, hắn không hề nói một câu nào.
Hắn đi rồi, Vương Lâm đứng lên, đi đến cái bàn phía trước, chỉ thấy trên bàn, một dòng nước trà tản đi, để lộ hai chữ.
- Bại, chết.
Vương Lâm trầm mặc, tay phải phất lên, dòng chữ bằng nước biến mất.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ tăm tối, ánh mắt chớp động.
Người đàn ông trung niên vừa rồi chắc chắn có tu vi Anh Biến kỳ, chỉ sợ chính là sư tôn của Bạch Tuyết.
Người này để lại hai chữ, ý tứ rõ ràng cho thấy, trận đấu giữa hắn và Hồng Điệp, nếu thua, chỉ có một con đường chết.
Vương Lâm thở sâu, ngồi sang một bên, tiếp tục nhắm mắt tĩnh tọa.
Vài ngày sau, ngày đại chiến đã đến.
Chu Tước quốc đã bố trí một tế đàn thật lớn. Các sứ giả của các tu chân quốc đến đây, vô cùng náo nhiệt, đều đang chờ đợi trận đại chiến này.
Chu Tước quốc đối với trận chiến giữa Vương Lâm và Hồng Điệp, từ mười năm trước đã công bố ra ngoài, thu hút sự chú ý của tuyệt đại đa số tu sĩ.
Trận giao chiến giữa hai người, tuy nói chỉ có tu vi Hóa Thần kỳ, nhưng thân phận của họ lại chênh lệch rất lớn.
Hồng Điệp, thiên kiêu chi nữ của Tuyết Vực quốc, bên trong Chu Tước quốc được coi là người có thiên tư đệ nhất. Trong vòng trăm năm đạt Hóa Thần hậu kỳ, là một trong những người có khả năng nhất đạt tới Vấn Đỉnh kỳ.
Tằng Ngưu, không rõ xuất xứ, yên lặng vô danh, nhưng có thể đạt tới Tiên Cương, tiến vào tiên giới, lại còn chặt đứt một cánh tay của Hồng Điệp, uy danh nổi lên.
Nếu chỉ như vậy, cũng không khiến người ta chú ý, nhưng Tằng Ngưu này, lúc tiến vào tiên giới chỉ có tu vi Hóa Thần sơ kỳ. Lấy Hóa Thần sơ kỳ chống lại Hóa Thần hậu kỳ, lại còn chặt đứt một tay của đối phương, do đó tự nhiên trở thành truyền kỳ.
Hiện tại, trận chiến giữa hai người, lập tức khiến khắp nơi đều chú ý.
Phía trên tế đàn, Hồng Điệp im lặng đứng ở phía bên phải. Nàng mặc bộ quần áo xanh nhạt màu nước biển, trên cổ tay áo thêu một hoa văn màu tím đơn giản mộc mạc. Mái tóc đen như mun, chỉ dùng một sợi dây màu xanh nhỏ nhẹ nhàng buộc lại, thân thể như mảnh mai, không trang sức. Vẻ thanh tân, thoát tục hiện rõ, nhưng không thể che giấu khuôn mặt thơm mát trắng trẻo như ngọc.
Chỉ có điều, lúc cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, tay áo trống không bay bay về phía sau, khiến người xem cảm giác Hồng Điệp như một bức tranh có một chút tì vết.
Hồng Điệp xinh đẹp giống như thiên tư của nàng, lộ ra vẻ cao ngạo, tuyệt tình.
Ở lưng chừng trên không trung bên ngoài tế đàn, có một hình vành khuyên màu bạc, được bày đặt các ghế trúc. Ngồi ở bên trên là mấy người, trong đó có nam có nữ, có già có trẻ, đều là các sứ giả.
Từ xa nhìn lại, những người này mặc dù không đủ một trăm người, nhưng cũng không sai biệt nhiều.
Mọi người đều im lặng, không có tiếng ồn ào.
Những người này ngồi ở bên ngoài quầng sáng, tận cùng bên trong quầng sáng chỉ có bốn ghế trúc, giờ phút này có bốn người ngồi lên.
Bốn người này cũng đều là các lão già tóc bạc trắng.
Lúc này, ở xa xa, một con hạc từ từ bay tới. Một người thanh niên mặc áo trắng đứng ở trên đó. Dáng người hắn cao ngất, tóc được sợi tơ màu tím buộc lại, tướng mạo tuy bình thường, nhưng có một khí chất khó nói.
Bên cạnh hắn còn có một cô gái áo tím, cô này tướng mạo so với Hồng Điệp cũng không hề thua kém.
Tiên hạc bay lượn trên tế đàn, kêu lên một tiếng. Thanh niên áo trắng từ trên lưng hạc nhảy xuống, dừng ở tế đàn.
Hắn chính là Vương Lâm.
Hồng Điệp cúi đầu, nhìn thoáng qua tay áo phải trống rỗng của mình, ánh mắt bắt đầu lóe lên tia lạnh lẽo, còn ẩn chứa hận ý sâu đậm. Nàng thân là thiên chi kiêu nữ. Trước khi gặp Vương Lâm, những người cùng thế hệ gặp nàng thường bại trận.
Vương Lâm là người đầu tiên đánh bại và là người đầu tiên phế bỏ cánh tay nàng. Nếu Vương Lâm quang minh chính đại đánh bại nàng, thì nàng tuy hận, nhưng cũng không mãnh liệt như thế.
Nhưng năm đó, Vương Lâm nhân lúc nàng đang ở lúc suy yếu nhất, phế một tay của nàng, không chỉ như thế, lại còn muốn phá hủy đạo tâm của nàng. Nhiều năm như vậy, tu vi của nàng cũng không tiến lên được nửa bước. Tất cả những điều này, nàng đều quy tội cho Vương Lâm. Chỉ có giết hắn, nàng mới có thể khôi phục đạo tâm.
Thần sắc Vương Lâm như thường, ánh mắt bình tĩnh, đứng trên tế đàn, nhìn về phía Hồng Điệp.
Một lão già đầu bạc trong nhóm người ngồi ở bốn chiếc ghế phủ gấm lớn, giờ phút này ánh mắt lạnh như băng quét nhìn Vương Lâm và Hồng Điệp một lượt, mở miệng nói:
- Lão phu là trưởng lão Chu Tước sơn, Công Tôn Phá, là trọng tài cho trận chiến của hai người.
Tay phải hắn bấm quyết, điểm một cái lên hư không. Lập tức, phía trên tế đàn, chỗ Vương Lâm và Hồng Điệp, xuất hiện một cánh cửa bằng ánh sáng.
- Vào đi, nơi đó là chiến trường của các ngươi!
Lão già nói xong, nhắm hai mắt lại, không nói gì nữa.
Hồng Điệp không nói hai lời, thân mình khẽ động, đi vào cánh cửa bằng ánh sáng, biến mất.
Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, cẩn thận liếc nhìn cánh cửa bằng ánh sáng, rồi giẫm chân đi vào.
Lúc hai người bọn họ đều tiến vào, cánh cửa bằng ánh sáng lập tức trở nên to lớn, bao trùm toàn bộ tế đàn. Bên trong lộ ra một vùng thâm sơn hoang vắng. Ở bên ngoài, thông qua cánh cửa ánh sáng này, có thể nhìn thấy hết thảy cảnh tượng bên trong.
Vương Lâm tiến vào cánh cửa ánh sáng, lập tức phát hiện phía sau cánh cửa nối với một truyền tống trận. Hiện thời, bày ra trước mặt hắn là một vùng thâm sơn hoang vắng.
Xung quanh bốn bề im lặng, không trung mờ tối, không ánh sáng. Một bầu không khí làm người ta bực bội bao phủ phía chân trời.
Những cây cổ thụ thật lớn chằng chịt sinh trưởng khắp nơi. Bên ngoài mười trượng, có một con mãng xà to có vằn màu hồng, thân hình uốn éo quấn quanh một chạc cây, lắc lư cái đầu, hai mắt lạnh băng nhìn về phía Vương Lâm.
Đề xuất Tiên Hiệp: Dị Giới Hệ Thống Cửa Hàng (Gemini)
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.