Logo
Trang chủ

Chương 336: Trận chiến với Hồng Điệp

Đọc to

- Tằng Ngưu!

Từ không trung vọng xuống, một tiếng quát khẽ vang lên.

Vương Lâm thân hình khẽ động, toàn thân đã lướt lên không trung, một đạo hồng quang với tốc độ cực nhanh lao tới. Ả ta còn chưa đến, một cỗ hàn khí lạnh thấu xương đã lập tức khuếch tán.

Hàn khí này ngưng tụ thành một hạt tròn cỡ ngón chân cái, nhanh chóng biến hình, trước mặt Vương Lâm mười trượng, ngưng tụ thành một tượng băng khổng lồ.

Tượng băng này cao hơn mười trượng, mặt không chút biểu cảm, vung nắm tay lớn, hung hăng đánh về phía Vương Lâm.

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thân hình lùi lại phía sau.

Trên đỉnh đầu tượng băng, hồng quang chợt lóe, Hồng Điệp xuất hiện. Ánh mắt ả lộ vẻ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Vương Lâm, miệng khẽ phun, một đạo ánh sáng diễm lệ bay ra, hóa thành một đóa hoa hồng bằng tuyết, lơ lửng trước người ả.

Ả hạ quyết tâm không dây dưa với Tằng Ngưu, mà phải tốc chiến tốc thắng, dùng tốc độ nhanh nhất để diệt trừ hắn.

Theo một quyền đánh ra của tượng băng, tay trái Hồng Điệp nhẹ nhàng bứt một cánh hoa hồng, ném về phía trước. Lập tức cánh hoa bồng bềnh như chiếc thuyền trên biển, bay bay lắc lắc tiến đến.

Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng, cánh tay phải vung lên, Cấm Phiên xuất hiện. Hắn vẫy Cấm Phiên, cấm khí lập tức biến ảo thành hàng loạt ác long đan xen nhau, tạo thành một nắm tay lớn màu đen, oanh kích thẳng vào nắm đấm của tượng băng.

"Ầm!" Tiếng nổ kinh thiên vang lên. Cây cổ thụ lâu năm phía dưới lập tức gãy đổ, thậm chí con mãng xà lớn kia cũng bị chấn động rớt xuống, thân hình quay cuồng vặn vẹo trên mặt đất, trên người chằng chịt vết thương do chấn động mà thành.

Hai luồng lực cực mạnh va chạm khiến tượng băng khổng lồ lùi lại một bước. Trên nắm tay nó xuất hiện những vết nứt, các khối băng từ trên rơi xuống như bông tuyết bay lượn.

Vương Lâm chấn động tay, nắm đấm cấm khí lập tức sụp đổ, một cỗ lực đạo khổng lồ truyền đến Cấm Phiên, vang lên những tiếng rắc rắc, trên Cấm Phiên xuất hiện vết rách.

- Đây là pháp bảo của Tuyết Vực quốc ta, trải qua năm trăm năm chế tác, Băng Thần! Tằng Ngưu, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa!

Ánh mắt lạnh lẽo của Hồng Điệp lóe lên, cánh tay điểm một cái vào hư không, lập tức cánh hoa hồng đang bay múa kia biến hóa.

Từ cánh hoa hồng bay lượn giữa không trung, lập tức xuất hiện những sợi tơ mịn màng. Những sợi tơ này đan thành một cái lưới lớn, bỗng nhiên chụp về phía Vương Lâm.

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, ném Cấm Phiên trong tay đi, lập tức một tấm màn đen xuất hiện bao phủ bốn phía. Đồng thời tay phải hắn vỗ túi trữ vật, tiên kiếm trong tay hung hăng chém về phía trước.

Kiếm quang xuyên thấu qua màn đen, chém lên cánh hoa.

"Ầm!" Trên cánh hoa lập tức xuất hiện vết rạn, nhưng không vỡ vụn. Vô số sợi tơ từ cánh hoa tiến đến, che phủ trời đất, chụp xuống Vương Lâm.

Hồng Điệp hai mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng, lại lấy ra một cánh hoa, ném về phía trước. Đồng thời tay trái bấm quyết, ngón tay ngọc điểm một cái. Lập tức cánh hoa này biến lớn, bay nhanh lên giữa không trung, hướng về phía Vương Lâm chụp tới.

Ả không hề thu tay, lại hái thêm một cánh hoa nữa. Lần này, ả cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi lên cánh hoa. Lập tức vết máu trên cánh hoa chợt lóe lên, hóa thành chín thanh trường kiếm màu đỏ. Từng trận kiếm quang từ trên cánh hoa lóe ra, chín thanh kiếm điên cuồng tấn công Vương Lâm.

- Ba cánh hoa cùng lúc! Để ta xem ngươi có chết hay không!

Hồng Điệp vỗ vào thân thể tượng băng khổng lồ, nó lập tức gào lên một tiếng, giẫm chân tiến lên, tay phải khua lên từng trận gió, theo sát sau phi kiếm, tấn công Vương Lâm.

Mỗi lần nó giẫm chân xuống đất, đều để lại một cái hố sâu. Vô số cây đại thụ bị bẻ gãy, mặt đất rung chuyển ầm ầm, khắp nơi xuất hiện những vết nứt lớn.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn đã trải qua vô số trận chiến, nhưng lần này có thể nói là cực kỳ hung hiểm. Khu Thú Quyển trên cổ tay hắn nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên sử dụng. Dù sao nơi này là Chu Tước Quốc, hơn nữa hắn tin rằng trận chiến giữa hắn và Hồng Điệp chắc chắn có rất nhiều người quan sát, nếu lộ quá nhiều sẽ gây bất lợi cho bản thân.

Đối mặt với những sợi tơ hồng che phủ trời đất, Vương Lâm hét lớn một tiếng, tiên kiếm trong tay điên cuồng chém về phía trước. Từng đạo kiếm quang phá tan những sợi tơ đỏ, xé rách một đường.

Vương Lâm đạp chân một cái, lập tức theo lỗ hổng kia thoát ra. Cùng lúc đó, hắn há miệng phun một cái. Một luồng khí đen từ trong miệng bay ra, hóa thành một chiếc ấn lớn, nhằm cánh hoa khổng lồ kia đập xuống.

Hắc ấn run lên, cánh hoa lập tức bọc lấy nó. Chỉ sau một khắc, chiếc ấn biến mất, hóa thành một vũng nước đen nhỏ giọt rơi xuống. Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, trong khoảnh khắc hắc ấn ngăn cản cánh hoa, thân mình chợt lóe lên, hiện ra ngoài trăm trượng.

Đúng lúc này, chín thanh trường kiếm màu đỏ im hơi lặng tiếng mà đến, tốc độ nhanh như chớp. Vương Lâm lập tức vỗ túi trữ vật, hai chiếc chuông bay ra va chạm vào nhau, phát ra một đạo sóng âm.

Chín thanh trường kiếm bị sóng âm làm chậm lại một chút, nhưng lập tức lại bay nhanh đến.

Trong lúc đó, hai chiếc chuông vỡ vụn, tạo thành một chiến giáp bao bọc lấy Vương Lâm. Hắn hét lớn một tiếng, thân mình lại nhoáng lên. Lúc này, hắn nhằm Hồng Điệp mà bay tới.

Chỉ là, thân mình hắn vừa xuất hiện, tượng băng khổng lồ dưới chân Hồng Điệp đã vung nắm tay, ầm ầm đánh ra một quyền. Quyền này nhanh hơn lúc trước gấp nhiều lần, gần như trong nháy mắt, đánh trúng người Vương Lâm.

Thân mình Vương Lâm lập tức bị bắn ngược về phía sau, bị chín thanh trường kiếm điên cuồng đâm vào. Ngay sau đó, cánh hoa khổng lồ trên không trung chụp xuống, bọc kín người Vương Lâm, không để lộ một kẽ hở nào.

Hai mắt Hồng Điệp lóe lên sát khí, quát:

- Tằng Ngưu, chết đi!

Tay trái ả bấm quyết, điểm xuống dưới một cái. Trên không trung, từ bên trong cánh hoa đang bọc lấy Vương Lâm truyền ra những tiếng bang bang.

Nhưng đúng lúc này, một luồng khí đen từ bên trong phát tiết ra, cánh hoa đang bọc lấy Vương Lâm lập tức rung động. Hồng Điệp biến sắc, một đạo kiếm quang hùng hậu như có thể khai thiên lập địa từ bên trong điên cuồng lóe ra.

Cánh hoa bị chém đứt làm hai. Vương Lâm từ bên trong chậm rãi bước ra.

Dải lụa buộc tóc trên đầu hắn bị đứt, mái tóc đen không gió mà bay. Hai mắt hắn thoáng hiện từng trận khí lạnh ngợp trời, nhìn Hồng Điệp như nhìn một kẻ đã chết.

Linh giáp chiến giáp trên người hắn nhiều chỗ vỡ vụn. Phía sau hắn, chín thanh trường kiếm màu đỏ cũng toàn bộ vỡ tan.

- Hồng Điệp, cuộc chiến bây giờ mới bắt đầu. Nãy giờ chỉ là làm nóng người mà thôi!

Vương Lâm thanh âm trầm thấp, chậm rãi nói.

Hồng Điệp nhìn chằm chằm Vương Lâm, tay trái còn lại sáu cánh hoa hồng, chuẩn bị thi triển.

- Hồng Điệp, ngươi nhìn xem đây là cái gì?

Khóe miệng Vương Lâm nở một nụ cười tà dị, trong tay cầm một vật. Vật này trông như một hòn đá có hình dạng một cái kén, bên trên lóe lên những ký hiệu đạo pháp.

Tay phải Vương Lâm đập lên trên một cái, lập tức ký hiệu trên mặt lóe sáng.

Sắc mặt Hồng Điệp lập tức trắng bệch, giữa lông mày hiện lên một làn khí đen. Ả lạnh lùng nói:

- Tằng Ngưu, kia là cái gì!

- Một cánh tay mà thôi!

Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, tay phải vỗ lên trên, lập tức cái kén đá vỡ vụn. Đá vụn rơi xuống, bên trong lộ ra một cánh tay đen kịt, vô cùng khô héo.

Cầm cánh tay gãy trong tay, Vương Lâm nhìn Hồng Điệp, tà dị cười nói:

- Hồng Điệp, ngươi nhìn cánh tay này có quen không?

Thân mình Hồng Điệp run lên, nhìn chằm chằm cánh tay kia. Sau đó ả nhìn mạnh về phía Vương Lâm, khí lạnh trong mắt đã đạt tới cực điểm.

- Tằng Ngưu, ngươi là tên đê tiện!

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, cười ha ha, sau đó lập tức âm trầm nói:

- Ta đê tiện? Ngày đó ở Tiên Giới, ta với ngươi không thù không oán, ta cũng không trêu chọc ngươi, nhưng ngươi lại hết lần này đến lần khác đẩy ta vào chỗ chết. Đến bây giờ, ta vẫn chưa biết là vì sao.

- Ngươi giết ta như thế, ta cũng không thể phản kháng sao?

Sắc mặt Hồng Điệp âm trầm, không nói lời nào, tay ngọc điểm lên đóa hoa hồng một cái. Lập tức sáu cánh hoa trên đóa hoa này đều tách ra.

Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng, không chút do dự vỗ túi trữ vật, lấy ra một cây cờ đen. Vật này là một Cấm Phiên chỉ còn thiếu một đạo cấm chế là có thể gọi thiên kiếp tới.

Hắn khẽ động tay trái phía trước thân người, một đạo cấm chế xuất hiện. Cấm Phiên này chấn động, phía trên dâng lên một luồng khí chói mắt.

Hồng Điệp biến sắc, tay ngọc nhanh chóng bắt quyết, trong miệng truyền ra vài tiếng chú ngữ phức tạp khó hiểu. Lập tức, sáu cánh hoa bay đi rất nhanh, trong tiếng bang bang, hóa thành sáu nữ tử mặc quần áo màu đỏ.

Đề xuất Nữ Tần: Xâm Nhiễm Giả
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.