Liễu Mi hai tròng hiện vẻ trầm tư, hồi lâu sau, khẽ gật đầu, thanh âm nhỏ nhẹ:
- Đệ tử có chút ấn tượng, nhưng không sâu sắc.
- Tằng Ngưu kia... chính là Vương Lâm.
Liễu Mi trong mắt không chút gợn sóng, chỉ lặng lẽ gật đầu, không lên tiếng.
- Vốn dĩ ta chuẩn bị cho ngươi chính là Chu Dật của Ngũ Tông. Kẻ này có si tình ý cảnh hiếm thấy trên đời. Nếu như ngươi có thể lưu lại thân ảnh trong đạo tâm của hắn, đem si tình ý cảnh chuyển sang cho ngươi... Đáng tiếc... Kẻ này lại mất tích ở Tiên giới.
Liễu Mi trầm mặc.
- Hôm nay ngươi xuất quan đi, ngươi và Tằng Ngưu kia sẽ sớm gặp nhau thôi. Khi ngươi tiếp xúc với hắn, bất kể dùng biện pháp gì, cũng phải lưu lại thân ảnh bên trong đạo tâm hắn, lấy hắn làm lò luyện. Đến khi ý cảnh của ngươi đại thành, chính là lúc phá lò, sinh tử luân hồi ý cảnh của hắn cũng sẽ bị ngươi nắm giữ. Như vậy, ngươi so với Phong nhi càng có nhiều cơ hội hơn để tiếp nhận danh hiệu Chu Tước!
Lão giả liếc nhìn Liễu Mi một cái, thong thả nói.
Liễu Mi thầm than, cắn môi, lại chìm vào im lặng.
- Hả? Ngươi không muốn?
Ánh mắt lão giả lóe lên một tia hồng quang, không giận mà uy nghiêm.
- Đệ tử xin tuân lệnh!
Liễu Mi khẽ đáp.
Lão giả ngẩng đầu nhìn về phương xa. Ánh mắt hắn như xuyên thấu hang động, vượt qua không gian, nhìn thấy một lão già đang gặm chân gà trong một tu chân quốc cấp thấp.
- Sư đệ, trong bốn người ngươi chọn, Tằng Ngưu là kẻ yếu nhất. Ta an bài như vậy, chắc ngươi cũng không để ý chứ?
- Lão phu sắp sửa bế quan lần nữa, hy vọng lần sau xuất quan, ngươi sẽ thành công.
Sau một hồi lâu, lão giả thu hồi ánh mắt, hồng quang chợt lóe, biến mất trong hang động.
Liễu Mi đứng lên, y phục mỏng manh bó sát cơ thể, tôn lên dáng người tuyệt mỹ. Nàng khẽ thở dài, bước ra khỏi hàn đàm, nhẹ nhàng vung tay phải, trên người nàng dâng lên một làn sương trắng. Khi sương tan đi, hiện ra một tuyệt đại giai nhân.
Khoác trên mình một chiếc áo hoa màu hồng nhạt, bên ngoài là chiếc áo mỏng màu trắng, lộ ra đường cong duyên dáng trên cổ và xương quai xanh. Chiếc quần vải như ánh trăng tinh khiết trôi nhẹ trên mặt đất, kéo dài hơn ba thước.
Ba nghìn sợi tóc đen được dây cột tóc bó lại, buông xuống trước ngực. Da thịt như tuyết, hai má ửng hồng, tạo nên vẻ yểu điệu quyến rũ, khiến lòng người xao xuyến. Cả thân hình vừa giống như cánh bướm bay lượn trong gió, lại vừa thanh tao trong suốt như băng tuyết... Nàng chính là Liễu Mi, so với năm xưa càng thêm xinh đẹp, càng thêm động lòng người.
- Vương Lâm... là thiếu niên sau lưng đeo đại kiếm ở Hằng Nhạc phái sao... Đúng rồi, hắn là người năm đó có đôi mắt sáng ngời nhất, không ngờ qua năm trăm năm, hắn lại lọt vào mắt lão tổ. Người này quả không đơn giản...
Liễu Mi khẽ thở dài, bước ra khỏi hang động.
- Lưu lại thân ảnh bên trong đạo tâm của hắn, việc này không khó... Chỉ là làm như vậy, có đúng không...?
Ánh mắt Liễu Mi hiện lên vẻ bối rối.
Lúc này, nam tử tà dị tên Kiền Phong từ phía xa đi tới. Phía sau hắn là Hồng Điệp.
Nhưng hai mắt Hồng Điệp trống rỗng, thân thể không còn sức sống, cứ như một con rối.
Liễu Mi ánh mắt bình thản, liếc nhìn Hồng Điệp, không nói gì.
Kiền Phong dừng lại trước mặt Liễu Mi ba trượng, mỉm cười để lộ hàm răng trắng, ôn hòa nói:
- Sư muội, có phải sư muội muốn xuất quan?
Liễu Mi gật đầu, hạ giọng:
- Kiền Phong sư huynh, người phía sau ngươi có phải là Hồng Điệp?
Kiền Phong cười nói:
- Hồng Điệp đã chết, đây là người hầu lò luyện của ta, tên gọi là Tuyệt Tình.
Liễu Mi cẩn thận nhìn Hồng Điệp, trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng, khẽ thở dài, bước ra khỏi cửa động. Nàng biết sức sống của Hồng Điệp này chính là ý cảnh, một khi biến mất, sẽ hoàn toàn trở thành con rối của Kiền Phong.
Là một kiêu nữ của một thời lại có kết cục như vậy, trong lòng nàng cũng có chút phiền muộn. Trong những năm gần đây, Hồng Điệp là người thứ ba bị thôn phệ ý cảnh và sức sống, mỗi lần như vậy tu vi của Kiền Phong lại tăng thêm không ít.
Lão tổ vì bồi dưỡng Chu Tước nên cũng không để ý.
Ánh mắt Kiền Phong chớp động tia tà dị, nhìn chằm chằm Liễu Mi, hạ giọng:
- Sư muội, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi trở thành người hầu của ta! Tuyệt Tình, ngươi thấy sao?
Hồng Điệp phía sau hắn vẫn không nhúc nhích, hai mắt không có ánh sáng, giống như chỉ còn lại một bộ xương khô.
Ở một nơi trong tu chân quốc cấp thấp Chu Tước Tinh, một lão già lôi thôi đang gặm chân gà. Lão ho khan vài tiếng, đem miếng thịt gà đã nuốt phun ra ngoài, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tước Quốc. Sắc mặt lão âm trầm như nước, đang định đứng lên rời đi lại chậm rãi ngồi xuống.
Sắc mặt lão cực kỳ khó coi, thì thào lẩm bẩm:
- Sư huynh, ngươi đã đấu với ta cả đời, chẳng lẽ gần đến lúc chết vẫn muốn tiếp tục đấu hay sao... Danh hiệu Chu Tước, năm đó ta thua, nhường cho ngươi là được... Nhưng không phải ngươi hơi quá đáng sao! Tên Vương Lâm này, nếu hắn có thể sống sót từ Tiên giới trở về thì chính là người mà ta chọn. Nếu ngươi giết hắn, ta sẽ giết Kiền Phong!
Hắn ném chân gà trong tay đi, ánh mắt lóe lên.
- Tuy nhiên, nếu tên Vương Lâm này có thể lật ngược thế cờ, biến Liễu Mi thành lò luyện, khả năng này cũng rất lớn... Sư huynh, ta muốn xem đệ tử của ngươi cao tay, hay người ta lựa chọn tốt hơn, đảo ngược mới thú vị!
Vương Lâm đang cưỡi Văn Thú, nhắm mắt tĩnh tọa. Hồi lâu sau, hắn mở mắt, thầm than một tiếng.
- Thương thế trên thân thể đã ổn, nhưng hao tổn nguyên thần thì có chút phiền phức. Hơn nữa trong Chu Tước Quốc này, ta luôn cảm thấy có một mối nguy cơ, loại cảm giác này tuyệt đối không sai!
- Thương thế của Hồng Điệp cũng giống như ta, không quá nặng. Nhưng hình như nàng có điều cảm ngộ, sau khi bế quan chắc chắn sẽ đột phá. Nếu ta không thể đạt tới Hóa Thần Hậu Kỳ, lần tới chạm trán, sợ là khó chống cự.
Vương Lâm đang trầm tư bỗng nhiên biến sắc. Văn Thú dưới chân lập tức dừng lại, ngơ ngác nhìn xung quanh.
- Đấu chuyển!
Một thanh âm tang thương đột nhiên từ trong hư vô truyền đến. Ngay sau đó, trên không trung xuất hiện một trận đồ cực lớn.
Vương Lâm không chút do dự thu hồi Văn Thú, thân mình chợt lóe, thuấn di thoát đi. Chỉ là khi ra ngoài trăm dặm, thân mình hắn liền bị đánh bật trở lại.
Ngay sau đó, trận đồ trên không khẽ động. Một luồng lực đạo khổng lồ từ bên trong điên cuồng phát tiết ra. Vương Lâm kinh hãi, thân mình lập tức bị hút lấy, như cầu vồng bay về phía trận đồ.
Trong nháy mắt, thân ảnh hắn biến mất trong trận đồ.
Trận đồ chậm rãi tiêu tan. Một lão già đầu bạc xuất hiện giữa không trung, lẩm bẩm tự nói:
- Tuyết Vực Quốc. Lần này các ngươi nợ lão phu một món ân tình rồi!
Người này chính là người ngày đó ngồi bên cạnh Công Tôn Phá. Hắn là ngoại sự trưởng lão của Thiên Ngọc Tông.
Cực bắc của đại lục Chu Tước, nơi này là một vùng hoang vu. Giờ phút này giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một trận đồ cực lớn. Từ bên trong trận đồ, một bóng người bay ra rồi rơi xuống.
Vương Lâm bật mình giữa không trung, thận trọng nhìn bốn phía. Sau đó, sắc mặt hắn trở nên âm trầm.
Ở phía trước có một người đàn ông trung niên. Trước mặt hắn có một cái bàn, trên đó có một bộ đồ trà.
Lúc này, hắn ngồi trên ghế, cầm chén trà, thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm, ngẩng đầu cười nói:
- Tằng Ngưu đạo hữu, tại hạ là Tông chủ Tuyết Vực Quốc Lý Nguyên Phong, thay Hồng Điệp lấy tính mạng của ngươi!
- Anh Biến lão quái!
Vương Lâm liếc mắt liền nhận ra tu vi của đối phương. Trong lòng hắn càng thêm âm trầm. Hắn không nói lời nào, tay phải vạch một đường lên không trung, định xé rách không gian, dùng Tinh La Bàn để bỏ trốn.
Đối mặt với lão quái Anh Biến Kỳ, Vương Lâm biết rõ không thể chống cự, chỉ có thể trốn chạy.
Nhưng lập tức, hai mắt Vương Lâm hiện lên một tia âm hàn. Trước đây, với tu vi của hắn, xé mở một khe không gian dễ như trở bàn tay. Nhưng hiện tại, hắn dốc toàn lực, không ngờ vẫn không thể xé rách được không gian.
Việc này không liên quan nhiều đến việc tu vi của hắn bị giảm. Dù tu vi bị giảm, hắn vẫn là Hóa Thần Sơ Kỳ, không thể nào không xé được không gian.
Người đàn ông trung niên đặt chén trà xuống, lắc đầu nói:
- Tiểu tử kia, để đề phòng ngươi chạy trốn, nơi này đã bị phong tỏa, không còn khe không gian nào nữa. Tinh La Bàn của ngươi xem như bỏ đi.
Vương Lâm không nói gì, xoay người thuấn di. Nhưng lập tức, vẻ lạnh lẽo trong mắt hắn càng đậm, thuấn di cũng không thể sử dụng!
Tinh La Bàn vô dụng, thuấn di cũng vô dụng. Hiển nhiên đối phương đã hiểu rõ về hắn, bày ra thiên la địa võng, không cho hắn một nửa cơ hội trốn thoát.
Vương Lâm đạp chân, bay nhanh về phía sau.
Đề xuất Tiên Hiệp: Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.