Vết thương lớn trên ngực gã chậm rãi khép lại, khí tức cũng dần hồi phục.
Hàn quang trong mắt Vương Lâm chợt lóe, thân thể hắn khẽ động, hóa thành một đạo hư ảnh. Bọn Lục Diệp Thuật Chú Sư xung quanh căn bản không kịp phản ứng, chỉ thấy hắn đã xuất hiện trên Luân Hồi Thụ, cạnh bên Bát Diệp Thuật Chú Sư kia.
Tốc độ của hắn nhanh như thiểm điện, vừa hiện thân, tay phải đã giơ lên, hướng về phía lão giả Bát Diệp trong quầng sáng mà chụp tới.
Tay phải Vương Lâm lóe lên một luồng bạch quang nhàn nhạt, đó chính là tiên lực!
Đã không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay, tuyệt đối không lưu tình, phải một chiêu đoạt mạng!
Lão giả Bát Diệp trong quầng sáng bỗng mở bừng hai mắt, trong đó hiện rõ vẻ kinh hãi.
Bàn tay Vương Lâm vỗ mạnh vào quầng sáng, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, lập tức lan khắp tầng thứ tư. Lực công kích cường đại khiến từng đợt sóng không khí cuồn cuộn tràn ra. Đám Lục Diệp Thuật Chú Sư dưới tàng Luân Hồi Thụ liền bị thổi bay ra xa mấy trăm trượng, tất cả đều phun máu tươi, phù văn trên cơ thể trở nên bất ổn, trong thời gian ngắn không thể khôi phục, chỉ cần sơ sẩy một chút là mất mạng như chơi.
"Tu sĩ Anh Biến!"
Một gã Lục Diệp Thuật Chú Sư vừa phun ra một ngụm máu, vừa điên cuồng kêu gào.
Lời này vừa thốt ra, thân thể các Thuật Chú Sư Lục Diệp khác lập tức run lên, không nói một lời liền bỏ chạy tán loạn.
Nếu Vương Lâm chưa đạt tới Anh Biến kỳ, sao có thể chỉ bằng một chưởng, không cần đến pháp bảo gì mà lại tạo ra uy lực kinh người như vậy? Một chưởng này đã có thể sánh ngang một quyền của bản tôn Tam Tinh Cổ Thần!
Bởi vì, trong một chưởng này có ẩn chứa tiên lực!
Tu sĩ Anh Biến kỳ sở dĩ cường đại, sở dĩ ở bất kỳ tu chân tinh nào cũng được tông môn sùng bái, chính là vì có tiên lực.
Quầng sáng bao bọc lão giả Bát Diệp lập tức tan nát. Thân thể lão run lên bần bật, phun ra một ngụm máu lớn, phù văn tang thương trên đầu lập tức lóe sáng, hiện ra bên cạnh lão, ngăn cản tiên lực đang gào thét đánh tới.
Một cỗ lực lượng mênh mông từ trong phù văn truyền ra, khiến một chưởng của Vương Lâm không khỏi chậm lại một chút.
Chỉ trong nháy mắt này, lão giả lập tức hét lớn một tiếng, thân thể lùi nhanh về phía sau, giống như lưu tinh bỏ chạy.
"Ngươi không thoát được đâu!"
Trong mắt Vương Lâm lóe lên vẻ lạnh lẽo, bàn tay nhấn mạnh xuống một cái, vỗ lên Luân Hồi Thụ.
Tiên lực cuồng mãnh điên cuồng gào thét lao ra, chui vào trong Luân Hồi Thụ. Từng đợt âm thanh như sấm đánh vang lên liên hồi, ngay sau đó, Luân Hồi Thụ liền vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ.
Những cái rễ cây dài ngoằng đứt lìa, thân thể hơn trăm tu sĩ lập tức từ trên không trung rơi xuống.
Bọn hắn vừa chạm đất, hai mắt liền trở nên trong sáng, không còn vẻ mê mang nữa.
"Rời khỏi nơi này đi!"
Vương Lâm vội vã lưu lại một câu, thân thể khẽ động, nhanh như chớp đuổi theo lão giả kia. Đồng thời, hắn mở túi trữ vật, thân thể khổng lồ của Văn Thú lập tức xuất hiện trong không trung. Nó ở bên cạnh Vương Lâm nhiều năm, linh trí đã khai mở, không cần hắn ra lệnh cũng hiểu được ý tứ.
Sau khi hiện thân, Văn Thú lập tức rống lớn một tiếng, hóa thành một đạo hắc sắc thiểm điện, nhằm về phía đám Thuật Chú Sư Lục Diệp đang bỏ chạy mà lao tới. Cái miệng khổng lồ đớp một cái, Thuật Chú Sư Lục Diệp chỉ kịp kêu thảm một tiếng, thân thể đã nhanh chóng khô héo, cuối cùng hóa thành một cái xác da bọc xương, chết không toàn thây.
Giết xong một người, Văn Thú không hề do dự, lập tức nhả cái xác khô trong miệng ra, đuổi theo kẻ khác.
Với tốc độ của nó, cho dù Lục Diệp Thuật Chú Sư có chạy nhanh đến đâu cũng không thoát nổi.
Kết Đan kỳ tu sĩ bốn phía sau khi tỉnh lại, trong đó có một người vừa nhìn thấy Vương Lâm liền lập tức nhận ra thân phận hắn, vừa mừng rỡ vừa kinh hãi kêu lên: "Thủy Tổ!"
Vương Lâm trước khi đi, ngoái đầu nhìn lại người vừa gọi mình là Thủy Tổ. Người này có chút xa lạ, hắn cũng không kịp hỏi han gì, thân hình khẽ động, hướng lão giả kia đuổi theo.
Mọi chuyện nói thì dài, nhưng thực tế lại phát sinh chỉ trong chớp mắt.
Thân ảnh Vương Lâm như tia chớp, xé gió mà đi. Phía trước hắn, xa xa là lão giả có tu vi Bát Diệp, sắc mặt tái nhợt đang nghiến răng nghiến lợi bỏ chạy.
Lão vốn là Bát Diệp Thuật Chú Sư bên cạnh Ngũ Tổ đại nhân, dù tại Tiên Di Tộc cũng là một vị trưởng lão, nắm quyền lớn trong tay. Lần này Tiên Di Tộc trở lại thế gian, tu sĩ chết trong tay lão cũng không đếm xuể.
Một tháng trước, lão bị một tu sĩ Anh Biến hậu kỳ ở Chu Tước Quốc đánh trọng thương, suýt chút nữa là mất mạng, cuối cùng trốn về nơi này, dùng Luân Hồi Thụ để chữa thương. Nhưng lão tuyệt đối không ngờ được, trong lúc đang chữa thương lại xuất hiện một tu sĩ Anh Biến kỳ khác!
"Chỉ cần chạy được tới tầng thứ mười một là có thể được cứu rồi!"
Tam Tổ đại nhân đang thủ hộ linh thụ, lại bị Chu Tước đánh trọng thương, đang ở đó chữa thương. Nếu ta có thể trốn đến đó, Tam Tổ đại nhân nhất định sẽ ra tay cứu ta.
Lão giả cắn răng một cái, hướng về phía cửa tầng thứ năm mà lao đi.
Vương Lâm đuổi sát phía sau. Ánh mắt hắn lóe lên hàn quang, tay phải vỗ túi trữ vật. Lập tức, tiên kiếm xuất hiện trên tay. Cầm lấy tiên kiếm, Vương Lâm hít sâu một hơi, tiên lực trong cơ thể khởi động, dung nhập vào trong tiên kiếm.
"Chết đi!"
Vương Lâm khẽ quát một tiếng, tay phải giơ lên. Tiên kiếm trong tay phát ra bạch quang chói mắt, chém xuống một cái, giống như khai thiên tích địa. Mặt đất cả tầng thứ tư đột nhiên chấn động. Kiếm quang của tiên kiếm hóa thành một luồng ánh sáng khổng lồ, trong nháy mắt xé gió bay đi.
Sắc mặt lão giả có tu vi Bát Diệp kia đại biến. Hắn không cần quay đầu lại cũng nhận ra một cỗ khí tức cường đại khiến da đầu tê dại từ phía sau truyền tới. Nếu là lúc hắn chưa bị thương nặng, hắn còn có phương pháp chống đỡ, nhưng giờ phút này, hắn đã sa cơ lỡ vận, cơ thể như đèn dầu sắp cạn.
Lão khổ sở hét lớn một tiếng, mạnh mẽ xoay người, đôi mắt hiện lên vẻ điên cuồng. Trong nháy mắt khi kiếm quang ẩn chứa tiên lực lao tới, hắn vỗ mạnh vào trán, quát lớn:
"Tổ Phù!"
Cái phù văn mà trước kia bay lơ lửng trên đầu hắn, chặn được một chưởng chứa tiên lực của Vương Lâm, đột nhiên hiện ra trước người hắn. Phù văn này vô cùng phức tạp, tỏa ra từng trận khí tức tang thương.
Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, đứng ở ngoài trăm trượng. Thân thể hắn khựng lại trong nháy mắt, kiếm quang đã lao thẳng vào phù văn kia.
"Ầm!"
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, một đợt sóng không khí cao ba trượng cuộn trào, tràn ra khắp bốn phương, hất tung đất cát lên cao ba thước.
Tổ Phù kia phát ra những tiếng răng rắc liên hồi, sau đó vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Lão giả đứng ngay sau nó, hai mắt cũng ảm đạm đi, khí tức nhanh chóng tiêu tán.
Vết thương trước ngực hắn phun máu tươi như suối. Hai mắt hắn tuy đã vô thần, nhưng vẫn lộ ra vẻ độc ác sâu đậm, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, cao giọng hỏi:
"Ngươi... ngươi là ai!?"
"Ta là ai, ngươi cũng không cần biết!"
Thân thể Vương Lâm khẽ động, xuất hiện trước người lão giả, tay phải bắt quyết, đánh một đạo ấn ký vào trong cơ thể hắn. Sau đó, tiên kiếm phất nhẹ, đầu hắn lập tức lìa khỏi thân thể, rơi vào tay Vương Lâm.
Thân thể lão giả rơi bịch xuống đất.
Tay phải Vương Lâm điểm lên mi tâm của lão, một lúc sau, hắn nhíu mày, lẩm bẩm: "Không có hồn phách sao?"
Hắn, trong nháy mắt khi người này chết, đã thi triển bí thuật của Luyện Hồn Tông, có thể đảm bảo người này sau khi chết, hồn phách ngưng tụ trong đầu, không tan biến.
Hắn trầm ngâm một chút, liếc nhìn cái đầu một cái, tay phải vung lên, một đoàn u hỏa lập tức bao trùm cái đầu lại. Lập tức, một loạt tiếng xèo xèo vang lên. Đầu lâu của lão giả liền bị luyện hóa tức thì.
Chẳng quản cái đầu lâu này dưới tác động của u hỏa cũng không hề có dấu hiệu tan biến, trên đầu có một cái phù hào màu đen không trọn vẹn.
Phù hào này giống hệt với cái Tổ Phù mà lão giả vừa phóng thích.
Trầm ngâm một chút, Vương Lâm đem đầu lâu thu vào túi trữ vật, thân thể khẽ động, hướng về phía xa bay đi.
Hắn đang phi hành thì từ xa truyền lại âm thanh xé gió. Thân thể khổng lồ của Văn Thú lóe lên, cái miệng khổng lồ đầy máu tươi, ánh mắt lộ vẻ sung sướng.
Thu lại Văn Thú, Vương Lâm quét ngang một vòng tầng thứ tư, không phát hiện ra Luân Hồi Thụ nào nữa, lúc này mới tiến vào tầng thứ năm.
Tầng thứ năm rộng hơn hẳn tầng thứ tư. Trên mặt đất không trơ trụi mà dày đặc những thứ cây như tảo biển mà Vương Lâm đã từng gặp ở Sở Quốc, mọc dày đặc quấn quýt với nhau thành từng mảng lớn.
Lá của thứ cây này chậm rãi chuyển động theo một quy tắc nào đó, nếu nhìn chúng trong một thời gian dài thì thân thể sẽ không tự chủ được mà chuyển động theo.
Ở tầng thứ năm, thần thức của Vương Lâm phát hiện ra ba gốc Luân Hồi Thụ. Mỗi một thân cây đều có Bát Diệp Thuật Chú Sư đang chữa thương. Thương thế của bọn hắn đều cực kỳ nghiêm trọng.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, thân thể khẽ động, thuấn di tới hướng một Thuật Chú Sư.
Chỉ là khi thân thể hắn vừa tới bên cạnh Luân Hồi Thụ nọ, đột nhiên sắc mặt hắn biến đổi, không hề do dự liền biến mất tại chỗ, sau khi xuất hiện đã ở ngoài trăm trượng.
Chỉ thấy tại vị trí hắn vừa xuất hiện lúc trước, thứ thực vật như tảo biển kia đột nhiên mọc lên dày đặc một cách quỷ dị. Hầu như chỉ trong nháy mắt khi cơ thể hắn biến mất, thứ thực vật này đã bao phủ hoàn toàn vị trí đó.
Ngay sau đó, thực vật giống tảo biển trên mặt đất tầng năm lập tức vươn lên, quấn lấy nhau, hình thành một đám vật hình người.
Thứ sinh vật này do thứ thực vật đó tạo thành, tỏa ra khí tức quỷ dị. Chúng liên kết với thứ thực vật kia, thân thể lơ lửng, uốn éo yêu dị trên không. Chỉ trong nháy mắt, bốn phía xung quanh Vương Lâm đã xuất hiện vô số sinh vật loại này.
Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Quản Gia Là Ma Hoàng
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.