Sắc mặt Vương Lâm trầm xuống, gã chăm chú nhìn kẻ đối diện, không nói một lời nào.
Hứa Lập Quốc gã nhìn chằm chằm vào ả nữ tử kia, thân hình khẽ động, tách khỏi tiên kiếm, lướt về phía ả, miệng lẩm bẩm:
- Tiên tử tiểu muội đừng sợ, Hứa ca ca của nàng đến đây!
Ả nữ tử kia mỉm cười, đôi mắt ánh lên tia sáng kỳ dị, giơ tay ngọc điểm một cái vào giữa mi tâm của Hứa Lập Quốc.
Ngay khi ngón tay ả chạm đến, khóe miệng Hứa Lập Quốc bỗng nhếch lên một nụ cười nhạo báng. Thân hình gã lóe lên rồi biến mất ngay tức khắc, thay vào đó là một đạo kiếm quang gào thét lao đến.
- Tiện nhân, nhà người đã cho Hứa gia gia ta nếm mùi một lần, làm sao có thể có lần thứ hai!
Nụ cười trên mặt ả nữ tử càng thêm uy nghiêm. Đối diện với kiếm quang đang lao tới, ả nhẹ nhàng thổi ra một hơi.
Lập tức, kiếm quang nổ tung, vừa chạm vào hơi thở kia đã sụp đổ tiêu tan.
Cảnh tượng này khiến Hứa Lập Quốc kinh hãi, gã vội vã lùi về bên cạnh Vương Lâm, chui vào trong tiên kiếm.
- Ngươi là ai?
Vương Lâm trầm giọng hỏi.
Ả nữ tử kia nhìn Vương Lâm, cất giọng trầm thấp:
- Năm đó, trong đám tu sĩ, bọn họ gọi ta là Mị Cơ, còn ở Tiên Di Tộc, ta là tam tổ!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, gã chậm rãi nói:
- Hóa ra là tam tổ đại nhân, hôm nay vãn bối vô tình xông vào nơi đây, không dám ở lại, xin cáo từ!
Nói xong, thân hình gã chậm rãi lùi về phía sau.
Ánh mắt ả nữ tử lay động, ả mỉm cười duyên dáng nói:
- Đừng gọi người ta là tam tổ đại nhân, ta thích nghe người khác gọi ta là Mị Cơ hơn. Hôm nay ngươi đã đến đây, nếu muốn đi thì chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời ta thôi.
Ả đưa tay ngọc điểm vào hư không một cái, lập tức cửa vào tầng thứ mười bỗng nhiên bị phong tỏa, biến mất.
Vương Lâm nhướng mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ả nữ tử, nói:
- Tiền bối làm vậy là có ý gì?
Ả nữ tử đưa tay che miệng, đôi mắt mang theo vẻ đáng yêu, khẽ cười nói:
- Ta có ý gì sao, chẳng qua ta muốn cho ngươi biết một chút sự tuyệt diệu của đời người mà thôi. Trên người ngươi, ta ngửi thấy một hương vị vô cùng thanh khiết, xem ra từ khi tu luyện đến nay ngươi vẫn chưa từng tận hưởng nữ sắc. Hôm nay đúng là ta đã chiếm được tiện nghi rồi.
Hàn quang trong mắt Vương Lâm càng thêm đậm, gã bình thản nói:
- Ngươi ở đây nhất định là do trọng thương chưa lành. Tam tổ đại nhân, ngươi có nhận ra vật này không?
Gã vừa nói, vừa vỗ túi trữ vật, lấy ra Thập Ức Tôn Hồn Phiên cầm trong tay. Gã rung nhẹ một cái, trên đó phát ra từng trận gầm rú thê lương.
Thanh âm này xuyên thấu linh hồn, đi thẳng vào sâu bên trong hồn phách.
Ánh mắt ả nữ tử lóe lên, ả nhìn chằm chằm vào Hồn Phiên trong tay Vương Lâm, từng chữ một thốt ra:
- Thập Ức Tôn Hồn Phiên!
Vương Lâm đưa tay trái điểm vào tiên kiếm, một luồng tiên lực dũng mãnh nhập vào, trên tiên kiếm lập tức lóe lên bạch quang. Vương Lâm vung tay, tiên kiếm xé gió chém xuống mặt đất.
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, mặt đất lưu lại một khe sâu hoắm.
- Một kiếm này ta chỉ vận dụng một thành tiên lực!
Vương Lâm nhìn ả, nói.
- Hóa ra là một tiên bảo!
Ánh mắt ả nữ tử lạnh đi, ả nói.
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ với hai dạng pháp bảo khác nhau là có thể giết được ta sao?
- Nếu ngươi hoàn toàn khỏe mạnh thì ta không dám chắc. Nhưng hiện giờ ta chắc chắn ngươi bị thương rất nặng, tiền bối, chớ bức bách ta, như vậy đối với ngươi không có lợi. Việc hôm nay, tại hạ xin được cáo lui chính là để ngươi tiếp tục dưỡng thương, ta sẽ rời khỏi vùng đất Tiên Di.
Vương Lâm bình tĩnh nói.
Đối diện với ả nữ tử này, trong lòng gã không có đến nửa điểm nắm chắc. Dù sao đối phương cũng tương đương với Vấn Đỉnh lão quái, cho dù là bị thương cũng sẽ có một vài thuật thần thông, không giống như bát diệp thuật chú sư kia, Vương Lâm có thể lợi dụng lúc hắn trọng thương để hạ sát dễ dàng.
Ả nữ tử mỉm cười, ánh mắt nhìn Vương Lâm như thể nhìn tình lang, ả mỉm cười duyên dáng nói:
- Người ta cũng không làm khó ngươi, chẳng qua là muốn cùng ngươi giao hoan mà thôi, cớ gì cứ từ chối ta. Hơn nữa, bên dưới vùng đất Tiên Di có tổng cộng mười chín tầng, sau khi qua được tầng của tỷ tỷ, bên dưới còn có cả sức mạnh huyền bí của Tiên Di Tộc ta, lại có tàn hồn của đệ nhất tộc trưởng Tiên Di Tộc ta bảo vệ. Ngươi đã có Thập Ức Tôn Hồn Phiên, chẳng lẽ ngươi không muốn thu tàn hồn của tổ tiên...?
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào ả, giọng điệu lạnh như băng, nói:
- Ta cho ngươi ba nhịp thở để suy nghĩ, đi hay đánh, tùy ý ngươi.
Ả nữ tử thở dài, tay phải điểm vào hư không một cái. Lối vào vừa biến mất bỗng nhiên lại xuất hiện.
- Ngươi đã không muốn gần gũi ta, thì ta sẽ để cho ngươi đi. Tuy nhiên, ý cảnh tàn hồn của ta, ngươi phải lưu lại.
Vương Lâm lùi lại, bình tĩnh nói:
- Để ta rời khỏi vùng đất Tiên Di trước rồi sẽ thả nó ra, với bản lãnh của ngươi, lấy lại không khó.
Nói xong, chân Vương Lâm khẽ động, nhanh như chớp lướt về phía cửa ra.
Ả nữ tử lộ ra một tia hàn quang, khóe miệng cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ:
- Để ta xem ngươi chui đầu vào lưới như thế nào.
Chỉ có điều nụ cười của ả trong nháy mắt đột nhiên ngưng lại.
Chỉ thấy thân hình Vương Lâm khi bay đến lối ra bỗng nhiên dừng lại, không tiến vào mà hai tay bấm quyết, tiên lực trong cơ thể lượn lờ, trong nháy mắt dưới chân lóe lên bạch quang, xuất hiện một trận pháp, bỗng nhiên biến mất tại chỗ. Khi hiện ra, Vương Lâm đã ở trong Truyền Tống Trận mà gã vừa bố trí tại tầng thứ mười, sau khi rơi xuống, gã không hề dừng lại mà tiếp tục bay nhanh đi.
- Thật là một tiểu tu sĩ cẩn thận... Thật khiến người ta thích thú. Nếu hấp thu được hắn, ta có thể khôi phục được một chút lực lượng phù văn.
Ả nữ tử liếm môi, ánh mắt lộ ra vẻ dâm tà.
- Nếu vừa rồi phải động thủ, quả thật là có chút phiền phức. Nếu như nơi đây bị hắn phá hủy, ta chỉ có thể cưỡng ép giết hắn, như vậy cũng thật lãng phí... Giờ hắn đã rời khỏi nơi này, ta có thể rảnh tay bắt giữ hắn để hưởng thụ một phen. Người mà tỷ tỷ để mắt đến, không thể chạy thoát được đâu...
Ả nữ tử điểm vào cuộn tranh trên đỉnh đầu một cái, hạ giọng nói:
- Bắt hắn mang về đây cho ta.
Vừa dứt lời, cuộn tranh trên đỉnh đầu lập tức thu lại, chợt lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
- Tiểu tử Anh Biến Kỳ kia không ngờ còn chưa được hưởng lạc thú... Ả đưa tay phải sờ sờ môi, vẻ dâm tà trong mắt càng đậm, hạ giọng nói:
- Tiểu tử kia, mau quay về đây, tỷ tỷ chờ ngươi có chút nóng nảy rồi...
Vương Lâm bay nhanh một mạch, thần thức tản ra, âm thầm cảnh giác, gã không tin đối phương dễ dàng để gã rời đi như vậy. Gã bay với tốc độ cực nhanh, không lâu sau từ tầng thứ mười đã về tới tầng thứ hai.
Trong nháy mắt, cửa vào tầng thứ nhất đã ở trước mắt. Vương Lâm đang muốn thuấn di, nhưng đúng lúc này thần sắc gã bỗng thay đổi, tiên kiếm trong tay chém mạnh về phía sau.
Chỉ nghe một tiếng va chạm, kiếm quang trên tiên kiếm lập tức dừng lại ở khoảng không phía sau Vương Lâm. Khoảng không đó bỗng nhòa đi, hư ảnh của cuốn tranh bay trên đỉnh đầu ả nữ tử kia hiện ra.
Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, gã quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cuộn tranh kia.
Trên trục cuốn tranh phát ra một luồng hắc khí yêu dị, cuốn tranh rung lên một cái, từ từ mở ra, lộ ra bên trong là một bức màn đen, trên đó có mười tử quang điểm xếp thành một vòng tròn.
Những quang điểm này phát ra một sức mạnh kỳ dị, đột nhiên chuyển động.
Lập tức, một ký hiệu hình con rắn từ trong mười quang điểm kia lóe lên, tách ra khỏi cuốn tranh, biến thành một con giao long to lớn, dữ tợn, dài chừng nghìn trượng.
Khí tức trên người con giao long này gần như tương đương với hoang thú. Sau khi xuất hiện, nó lập tức gầm lên một tiếng, há miệng nuốt chửng Vương Lâm.
Trên trán con giao long lóe lên ký hiệu hình con rắn.
Tiên kiếm trong tay Vương Lâm chém một nhát, kiếm quang bắn ra, nhưng xuyên thẳng qua con giao long, cứ như nó không phải là thật.
- Chẳng lẽ tiên lực đối với nó vô dụng!
Vương Lâm kinh hãi.
Con giao long gầm thét lao đến, một luồng khí hôi tanh phả vào mặt Vương Lâm. Gã hai tay bấm quyết, một đạo cấm chế lập tức hình thành. Cấm chế này ẩn chứa tiên lực, vừa xuất hiện liền phát ra bạch quang, lao thẳng vào miệng con giao long.
- Ầm!
Con giao long đau đớn, thân mình co rút lại. Trên miệng nó, đạo cấm chế màu trắng giống như một tấm lưới lớn, khiến cái miệng lớn của nó không thể mở ra.
Con giao long gầm nhẹ, thân mình lao tới, nhanh như tia chớp nhằm vào Vương Lâm.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tiên kiếm chắn ngang trước người. Sau khi va chạm với giao long, thân hình gã lập tức bị bắn về phía sau, lợi dụng lực va chạm lao tới cửa vào tầng thứ nhất, lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
Giờ phút này, mười tử quang điểm trên bức tranh chuyển động. Một ký hiệu hình con hổ lóe lên, hóa thành một con hổ màu đen cực lớn. Con hổ này thân dài trăm trượng, sau khi xuất hiện liền tung ra một trảo, cấm chế trên miệng giao long lập tức bị phá nát.
Một rồng một hổ gào thét lao đến, đuổi theo lên tầng thứ nhất. Phía sau chúng, cuộn tranh kia phát ra những tia yêu dị chậm rãi bay tới.
Vương Lâm vừa bước vào tầng thứ nhất, một rồng một hổ đã đuổi theo.
- Chỉ dùng pháp bảo tầm thường này mà muốn vây khốn Vương mỗ, quả là coi thường ta quá!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, gã vỗ túi trữ vật, lấy ra một vật.
Vật ấy chính là cuộn tranh mà từ trước tới giờ gã không có cách nào khống chế.
Giờ đây nhìn thấy cuộn tranh này giống hệt như bức tranh kia, Vương Lâm chợt nảy ra một ý, quyết định đem ra thử một lần.
Vừa hiện ra, hai con giao long và mãnh hổ đang đuổi theo lập tức dừng lại, không dám tiến lên nữa, đứng cách đó trăm trượng không ngừng gầm thét, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, gã cầm cuộn tranh kéo một cái, cuộn tranh mở ra. Bên trong cuộn tranh là một bức màn đen, trên đó chỉ có một tử quang điểm.
Ngay khi cuộn tranh mở ra, giao long và mãnh hổ kia lập tức ngừng gầm thét, nhìn thẳng vào cuộn tranh, mắt lộ vẻ kỳ dị. Lúc này, phía sau chúng, cuốn tranh có mười tử quang điểm cũng bay lên.
Trước mắt là một cảnh tượng có chút kỳ lạ.
Hai cuộn tranh bề ngoài giống nhau y hệt đứng cách nhau vài trăm trượng, ở giữa là giao long và mãnh hổ. Đầu hai con thú này nhoáng lên, lần lượt nhìn hai cuộn tranh, ánh mắt lộ vẻ bối rối.
Tam tổ ở tầng thứ mười một, giờ phút này sắc mặt đại biến.
- Phù Thú Đồ Phổ, người này làm thế nào mà có được bảo vật của Tiên Di Tộc ta! Chẳng lẽ tổ tiên nào đó năm xưa đã làm thất lạc ở bên ngoài hay sao!
Ả nữ tử ánh mắt lóe lên, miệng nói:
- Thu!
Vừa nói xong, ở tầng thứ nhất, cuộn tranh có mười tử quang điểm kia lập tức chấn động. Giao long và mãnh hổ kia lập tức hóa thành hai ký hiệu màu đen, khẽ động một cái, bay về phía cuộn tranh.
Nhưng đúng lúc này, Vương Lâm ném cuộn tranh kia ra, tử quang điểm duy nhất trong tranh chợt lóe lên, từ trong bức tranh hiện ra thân ảnh một nữ tử. Không nhìn rõ diện mạo, chỉ có thể thấy một thân ảnh mơ hồ.
Nữ tử này nâng tay lên, vẫy về phía hai phù văn giao long và mãnh hổ. Hai phù văn kia lập tức chấn động, không chút do dự, đổi hướng bay về phía nữ tử. Chúng xoay quanh bên người nữ tử, có vẻ vô cùng sung sướng.
Ngay sau đó, nữ tử kia chậm rãi quay lại tiến vào bên trong bức tranh, cùng với hai phù văn kia.
Tam tổ dưới tầng mười một lập tức tái mặt, phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên là thương thế sinh ra do phù thú bị gọi đi, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Đây là một vị tổ tiên của tộc ta. Không ngờ nàng lại phong ấn chính mình vào trong Phù Thú Đồ Phổ, cam chịu trở thành phù thú...
Tam tổ hít sâu, tay phải điểm vào giữa lông mày, trên trán ả hiện ra một gốc cây cửu diệp.
- Phù Thú Đồ Phổ, thu!
Ở tầng thứ nhất, cuộn tranh dưới sự khống chế của tam tổ lập tức thu lại, hóa thành một đạo u quang biến mất tại chỗ.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, gã không nói lời nào, cầm lấy cuộn tranh của mình, không có thời gian xem xét, thu vào túi trữ vật, rồi hướng về cửa ra lóe lên bay đi.
Tại hố sâu ở vùng đất Tiên Di, Vương Lâm triệu hồi hồn phách bao bọc toàn thân, từ trong cái cây khổng lồ bay ra. Lúc này bên ngoài đã là đêm khuya, tối đen như mực.
Vừa bay ra, thân hình gã lại lóe lên, biến mất hoàn toàn, ý cảnh tàn hồn của tam tổ kia Vương Lâm cũng không trả lại. Thứ này một khi đã rời khỏi tam tổ thì sẽ tự thân tồn tại, không còn chịu sự khống chế của ả nữa. Nếu không, năm xưa lão tổ Cự Ma Tộc cũng không có khả năng đoạt được.
Thậm chí, theo lời tam tổ kia nói, Vương Lâm cảm thấy ả đối với ý cảnh tàn hồn cũng không quá coi trọng, dường như có cũng được, không có cũng không sao.
Tuy nhiên, đối với Vương Lâm, một tia ý cảnh tàn hồn này lại rất có tác dụng. Đây chính là thủ đoạn tối hậu mà sau này gã sẽ dùng để đối phó với người khác.
Trên Chu Tước Sơn, Chu Tước Tử đang khoanh chân tĩnh tọa trong cấm địa phía sau núi. Bay lơ lửng trước mặt gã là một tinh thạch màu đỏ, có hình dạng như trái tim. Đây chính là Tu Tinh Chi Tâm, thứ khống chế Tu Tinh Chi Tinh.
Một lúc sau, Chu Tước Tử mở mắt, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng. Ánh mắt này hiếm khi xuất hiện ở gã.
- Vân Tước Tử, lão phu không hận Tiên Di Tộc, nhưng đối với ngươi, ta hận thấu xương! Tên phản đồ này, ha ha, ngươi phản bội hay lắm. Lúc ngươi đánh lén ta, tuy ta có bị thương, nhưng trong lòng cũng cảm thấy hưng phấn. Kiền Bình Hải, nếu ngươi có linh, hãy tận mắt mà xem, đây chính là người mà năm xưa ngươi đã lựa chọn!
Vân Tước Tử, ngươi và ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tư chất không hơn kém bao nhiêu, nhưng tại sao Chu Tước Tử đời trước, Kiền Bình Hải, lại luôn có vài phần ưu ái đặc biệt đối với ngươi. Đối với ngươi thì khen ngợi hết lời, còn đối với ta thì không ngừng mắng chửi, nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng, như thể chỉ cần ta phạm lỗi là sẽ giết ta ngay vậy.
Năm đó, khi hắn cho ta Chu Tước Huyền Trận, ta cực kỳ hưng phấn, ta cũng có chút cảm kích đối với hắn. Thậm chí, những chuyện trước kia ta cũng quên hết, trong đầu chỉ thầm nghĩ một việc, đó là đem cả cuộc đời dâng hiến cho Chu Tước Tinh, làm tốt vai trò Chu Tước Tử.
Nhưng ta không ngờ Kiền Bình Hải lại ác độc đến vậy. Chu Tước Huyền Trận kia vốn là con dao hai lưỡi, mỗi lần sử dụng, nguyên thần sẽ tổn hại rất lớn. Đến khi dùng một số lần nhất định, nguyên thần sẽ tổn hại cả đời, vĩnh viễn không thể khôi phục. Mãi cho đến khi hắn chết, ta vẫn không hiểu được tất cả chuyện này rốt cuộc là vì sao!
Nếu năm xưa lão phu không âm thầm ra tay, chuẩn bị nhiều năm, cuối cùng trước lúc Chu Tước Tử đời trước chết đã lấy được Tu Tinh Chi Tâm, thì e rằng đương kim Chu Tước Tử sẽ không phải là lão phu.
Kiền Bình Hải, ngươi có mắt như mù, không ngờ trước khi chết lại chỉ định Vân Tước Tử là Chu Tước Tử đời tiếp theo. Nếu lão phu thật sự làm theo tâm nguyện của ngươi, đem Tu Tinh Chi Tâm giao cho Vân Tước Tử, thì bây giờ Chu Tước Tinh đã sớm trở thành thiên hạ của Tiên Di Tộc rồi. Kiền Bình Hải, ngươi là lão thất phu, thi thể của ngươi lão phu không an táng tại mộ Chu Tước mà đem bán cho Thi Âm Tông. Chỉ có như vậy mới có thể làm cho mối hận của lão phu đối với ngươi giảm đi một phần.
Kiền Bình Hải, sự thật đã chứng minh, ta mới là người thích hợp nhất để trở thành Chu Tước Tử! Năm đó ngươi sai rồi, sai lầm vô cùng!
Lão phu tìm kiếm trên toàn bộ Chu Tước Tinh, rốt cuộc trong đám hậu duệ của ngươi tìm được Kiền Phong. Người này có linh căn giống với ngươi, dáng vẻ của hắn so với ngươi năm đó cũng không khác biệt nhiều, mỗi lần nhìn thấy hắn, mối hận đối với ngươi lại tăng thêm vài phần. Lão phu muốn nuôi hắn khôn lớn, truyền cho hắn Chu Tước Huyền Trận giống như năm xưa ngươi đối xử với ta. Mỗi lần nhìn thấy hắn sử dụng Chu Tước Huyền Trận, trong lòng ta lại tràn đầy sảng khoái.
Chỉ có như vậy, ta mới có thể báo đáp được những gì mà năm xưa ngươi đã làm cho ta!
Vân Tước Tử, ngươi biết được sự tồn tại của Tu Tinh Chi Tinh, nên cho lão phu thời gian ba tháng để lão phu cân nhắc, xem rốt cuộc cùng chết với các ngươi, hay trao đổi với tu chân liên minh thì tốt hơn.
Tu Tinh Chi Tinh tuy đã bị đệ nhị Chu Tước Tử phong ấn, các đời Chu Tước Tử về sau không thể khống chế, nhưng chỉ cần phá nát Tu Tinh Chi Tâm, có thể khiến cho Tu Tinh Chi Tinh cũng bị phá nát. Việc này có thể làm được, chẳng qua cái giá phải trả là quá lớn, mệnh hồn của lão phu cũng ở trong Tu Tinh Chi Tinh kia, một khi nó bị phá nát thì lão phu cũng sẽ tử vong. Tu chân liên minh sẽ không dễ dàng nhúng tay vào mọi chuyện của các tu chân tinh, nhưng với một điều kiện tiên quyết, đó là Tu Tinh Chi Tinh không bị phá nát. Nói về mức độ coi trọng Tu Tinh Chi Tinh, tu chân liên minh có một thái độ rất điên cuồng. Về điều này, các đời Chu Tước Tử đều rất nghi ngờ, nhưng không thể đoán được tại sao lại như vậy. Chỉ biết rằng, nếu Tu Tinh Chi Tinh bị phá nát, tu chân liên minh trước tiên sẽ phái người đến điều tra, đến lúc đó, bọn tiểu nhân Tiên Di Tộc các ngươi chắc chắn sẽ chết không còn nghi ngờ gì.
Ngươi cho ta ba tháng thời gian chính là muốn ta thận trọng suy xét, không muốn bức bách ta. Vân Tước Tử, lão phu sẽ nhân tiện chơi đùa với ngươi một phen. Nếu ngươi thua, thì trước khi tuổi thọ của lão phu kết thúc, lão phu sao có thể giao Chu Tước Tinh này cho ngươi. Chỉ khi nào ngươi thắng, lão phu mới điên cuồng hủy diệt toàn bộ Chu Tước Tinh, kéo theo cả Tiên Di Tộc của ngươi cùng chết.
Lão phu không được làm Chu Tước Tử đầu tiên, nhưng ta muốn làm Chu Tước Tử cuối cùng! Ngươi không nên cho ta cơ hội!
Vẻ điên cuồng trong mắt Chu Tước Tử càng nồng đậm, gã điên cuồng cười lớn.
Đề xuất Voz: Thợ Săn Dị Thể
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.