Logo
Trang chủ

Chương 414: Người này là ai?

Đọc to

"Nếu dùng ngọc giản Tư Đồ Nam đưa cho ta, có thể rời khỏi Chu Tước mộ này. Nhưng nếu không đoạt được Tu Tinh Chi Tinh, bản mệnh hồn phách khó mà rút ra. Tuy Tư Đồ Nam còn có biện pháp khác bảo toàn tính mạng cho ta, nhưng cách đó quá phiền phức, hơn nữa linh hồn lại trở nên tàn khuyết, ảnh hưởng không nhỏ đến tu luyện sau này."

Vương Lâm chậm rãi tiến lại gần. Đám tu sĩ bên ngoài Chu Tước Sơn, kẻ thì tụm năm tụm ba khẽ bàn luận, người thì một mình ngồi xuống ngậm chặt miệng không nói lời nào, kẻ lại ánh mắt lấp lánh, đăm chiêu suy nghĩ chuyện khác.

Khi Vương Lâm đến gần, một vài tu sĩ ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt bọn họ lóe lên rồi vội cúi đầu tránh ra, tự động nhường đường.

Tu sĩ bốn phía đông đúc, nhưng hễ thấy Vương Lâm, ai nấy đều biến sắc, lùi lại phía sau.

Vương Lâm xuyên qua đám người, hướng thẳng về phía Chu Tước Sơn. Đúng lúc này, một giọng nói kiêu ngạo đột ngột từ xa vọng đến:

- Dừng lại!

Tiếng quát vừa dứt, đám người lập tức tản ra. Chỉ thấy cách Chu Tước Sơn trăm trượng, có năm tu sĩ đang khoanh chân ngồi, trong phạm vi mười trượng quanh bọn họ không một ai dám tiến lên nửa bước.

Năm người này ba nam hai nữ, tuổi tác có vẻ không lớn. Trong nhóm có một thiếu phụ, một thanh niên, và cả một lão già. Cả năm đều là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn. Đặc biệt là lão già, trên người đã ẩn chứa một tia tiên lực, rõ ràng đã đạt đến cảnh giới tôi luyện thân thể để đột phá lên Anh Biến.

Chỉ tiếc, vì thiếu tiên ngọc, lão chỉ tôi luyện được một phần nhỏ thân thể, không thể hoàn toàn triệt để. Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi, thực lực của lão đã hơn xa những tu sĩ Hóa Thần bình thường.

Kẻ vừa lên tiếng chính là thanh niên đang ngồi cạnh lão già. Hắn có tướng mạo đường hoàng, vẻ mặt anh tuấn, nhìn qua đã thấy quang minh chính đại. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy trong mắt hắn ẩn tàng một tia sáng kỳ dị.

Điểm này, người ngoài khó mà nhận ra, nhưng Vương Lâm thì khác. Nhờ có những giọt nước do Nghịch Thiên châu tạo ra, tướng mạo hắn vẫn như thuở ban đầu tu tiên, nhưng thực chất đã là một lão quái tu luyện mấy trăm năm. Vì vậy, con mắt nhìn người của hắn cũng hơn hẳn người thường, chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu.

Hắn bình thản liếc nhìn thanh niên, cơ thể không hề dừng lại, tiếp tục bước tới.

Trong mắt thanh niên lộ vẻ thận trọng, hắn tiến lên một bước, quát:

- Đạo hữu! Đừng phá vỡ quy củ! Chỗ này sư tôn ta đến trước, chờ đến khi các vị tiền bối Anh Biến kỳ tiến vào, sẽ đến lượt chúng ta. Ngươi đến sau, phải ra phía sau mà chờ!

Ánh mắt Vương Lâm rơi trên người lão già đang tích lũy tiên lực ngồi giữa đám người. Lão mặc áo bào đen, cả người trông như một bộ xương khô. Đặc biệt là đôi mắt… Trong mắt lão lấp lánh một tia u quang chấn nhiếp tinh thần người khác. Lão nhìn về phía Vương Lâm, nhưng ánh mắt lập tức trở nên ngưng trọng, dường như đã hiểu ra điều gì.

- Sư tôn của ta là Tôn Giả Man Hoang Nam Minh...

Thanh niên thấy vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, liền vội vàng nói ra danh hiệu.

- Câm miệng!

Ánh mắt lão già chợt lóe, quát lớn. Trong lúc thanh niên còn đang ngẩn người, lão đã đứng thẳng dậy, cung kính ôm quyền hướng về phía Vương Lâm, nói:

- Tại hạ Man Hoang Nam Minh, bái kiến tiền bối! Đệ tử của Nam mỗ không hiểu chuyện, lời nói có gì mạo phạm, mong tiền bối thứ lỗi!

Nói xong, lão vội vàng lùi sang một bên, nhường đường.

Lời này vừa thốt ra, bốn người bên cạnh lập tức ngây người, nhưng tất cả đều đứng lên, cung kính lui ra.

Vương Lâm khẽ gật đầu với lão già, rồi đi qua bên cạnh bọn họ, tiến vào trong phạm vi trăm trượng quanh Chu Tước Sơn. Ngay khi hắn bước vào, trừ lão già Hóa Thần hậu kỳ duy nhất, mười lăm con mắt còn lại lập tức tập trung lên người hắn như tia chớp.

- Sư phụ! Người này tu vi thế nào? Chẳng phải là Anh Biến lão quái sao? Nhưng vì sao đệ tử không phát hiện ra nửa điểm tiên lực trên người hắn? - Thanh niên kiêu ngạo vừa rồi, đang truyền âm với lão già bên cạnh.

- Đương nhiên ngươi không nhìn ra, ngay cả vi sư cũng chỉ phát hiện được khi vị tiền bối này đến gần. Tu vi của người này không chỉ là Anh Biến kỳ, mà còn là loại người tuyệt đối không thể trêu chọc. Sau Anh Biến hậu kỳ chính là Vấn Đỉnh! Chỉ có tu sĩ Anh Biến hậu kỳ, tiên lực trong cơ thể mới xuyên suốt toàn thân, rồi chạy theo huyết mạch, nên nhìn qua sẽ không thấy khác biệt. - Lão già kia truyền âm đáp.

Trong khoảnh khắc mười lăm ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm, chúng chợt lóe lên rồi thu về. Hai bên trầm mặc hồi lâu, không ai nói lời nào.

Hành động của bọn họ đã chính thức công nhận Vương Lâm có tư cách ngang hàng, có thể gia nhập nhóm mười sáu người được tiến vào Chu Tước mộ nhanh nhất.

Vương Lâm tiến về phía Chu Tước Sơn, ngồi xuống ở một lối vào, trầm mặc không nói.

...

Ngay khi Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, người đàn ông trung niên Anh Biến hậu kỳ duy nhất mở mắt, ánh mắt hắn hết sức bình tĩnh, không chút dao động, nhìn về phía Vương Lâm, rồi bình thản nói:

- Tằng Ngưu!

Lời vừa dứt, mười lăm tu sĩ Anh Biến kỳ lập tức động dung, lại đảo mắt nhìn Vương Lâm.

Cái tên Tằng Ngưu có danh vọng chói sáng trên Chu Tước Tinh, hầu như tu sĩ nào cũng biết. Nếu như trước đó, trận chiến giữa hắn và Hồng Điệp chỉ được lưu truyền trong đám tu sĩ Hóa Thần, thì những tu sĩ Anh Biến vẫn chưa quá mức chú ý. Nhưng khi Lý Nguyên Phong chết, Cự Ma Tộc lão tổ cũng toái diệt, hai đại sự này lập tức khiến đám tu sĩ Anh Biến phải chú ý đến cái tên Tằng Ngưu.

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, không chút biến hóa. Hắn nhìn về phía người đàn ông trung niên, nhẹ nhàng hỏi:

- Có phải bạn bè không?

Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười, sờ đầu một con khỉ nhỏ bên cạnh, đáp:

- Không phải!

Vương Lâm không nói gì thêm, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Ánh mắt người đàn ông kia chợt lóe lên, hắn mỉm cười nói:

- Nghị lực của Tằng đạo hữu thật lớn, với phương pháp Luyện Tiên Phản Nguyên, một khi rửa sạch phàm căn, sẽ mạnh hơn nhiều so với người khác dùng phương pháp cô đọng để tiến lên Anh Biến, rồi đợi đến khi Anh Biến đến giữa hậu kỳ mới tẩy đi phàm căn. Nếu ta không phải là tu sĩ Anh Biến, người ngoài nhìn vào, sẽ cho rằng Tằng đạo hữu đã đạt đến Anh Biến hậu kỳ, chứ không phải Anh Biến sơ kỳ như thực tế.

- Tu sĩ Anh Biến thử nghiệm phương pháp này cũng không nhiều lắm, thảo nào có thể giết chết Lý Nguyên Phong và lão tổ Cự Ma Tộc!

Vương Lâm nhíu mày, mở mắt nhìn người kia, bình thản hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Người đàn ông kia lắc đầu, đáp:

- Không!

- Tại hạ đang tĩnh tu, xin đừng làm phiền! - Vương Lâm nói xong, nhắm chặt hai mắt lại.

Trong mắt người đàn ông kia lóe lên hàn quang, tay phải hắn khẽ bóp lên người con khỉ nhỏ bên cạnh. Tiểu hầu kêu lớn, hai mắt hóa thành màu đỏ.

Đúng lúc này, đường vào Chu Tước mộ lập tức lấp lánh ô quang, một làn sóng thanh sắc từ bên trong chậm rãi lan ra. Điều này chứng tỏ bên trong Chu Tước mộ đã có người chết, và có thể tiến vào.

Người đàn ông trung niên nhướng mày, liếc nhìn Vương Lâm, rồi đứng thẳng dậy, tiến về phía con đường. Hai mắt đỏ hồng của tiểu hầu bên cạnh hắn đã dần tiêu tán, hồi phục lại như thường, tuy vẫn còn ánh hồng quang, nhưng đã kém hơn vừa rồi mấy lần.

- Vương Lâm! Bây giờ ngươi không nhận ra ta, nhưng ta lại biết rõ ngươi! Chúng ta đã lâu không gặp... - Người đàn ông trung niên thầm nghĩ. Ngay khi cơ thể hắn tiến vào trong con đường, hắn quay đầu lại, liếc nhìn Vương Lâm, khóe miệng nở một nụ cười âm trầm.

Hai mắt Vương Lâm chợt lóe, nhìn chằm chằm vào bóng lưng người kia khuất dần trong bóng tối. Chắc chắn hắn đã từng gặp người này, nhưng nụ cười quỷ dị của đối phương khi quay đầu, lại khiến hắn cảm thấy quen thuộc. Hắn suy nghĩ rất lâu, cũng không thể nhớ ra đã từng thấy nụ cười như vậy ở đâu.

Sau khi bóng dáng người đàn ông trung niên biến mất, trong mười lăm người chỉ còn lại ba lão quái Anh Biến trung kỳ, cơ thể bọn họ chợt lóe lên, phóng thẳng về phía thông đạo, biến mất trong nháy mắt.

Vẻ mặt những người còn lại khẽ động, vội vàng phóng theo. Rõ ràng, số người chết trong Chu Tước mộ lúc này đã rất nhiều, số người có thể đi vào cũng tăng lên đáng kể.

Cơ thể Vương Lâm chợt lóe lên, đuổi sát theo phía sau mọi người, phóng thẳng về phía trước. Thanh quang dao động, tất cả bóng dáng người nhảy vào lập tức biến mất. Thanh quang lại lóe lên, một tu sĩ Anh Biến sơ kỳ trong đám người đột nhiên bắn thẳng ra, phẫn nộ gầm lên một tiếng, xoay người trở lại lối vào. Hắn khoanh chân ngồi xuống, nắm chặt nắm đấm.

Đề xuất Voz: Dòng đời nổi trôi
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.