Logo
Trang chủ

Chương 421: Thiên huyễn tình dục đạo

Đọc to

Vân Tước Tử khẽ giật mình, lên tiếng:

- Một tia dâm tà ý cảnh năm xưa của ngươi ư?

Tam tổ gật đầu, giọng khẳng định:

- Đúng là nó. Nếu để nó đoạt xá thành công, ắt hẳn sẽ hút đi một phần căn nguyên của ta! Ta sao có thể để điều đó xảy ra!

Năm đó, sau khi ta chia cắt tia ý cảnh kia, không ngờ lại bị một tiểu tu sĩ đạt được. Vậy thì, tiểu tu sĩ kia giờ phút này hẳn là đang ở trong Chu Tước Mộ. Tuy ta không thể trực tiếp hủy diệt tia ý cảnh đó, nhưng có thể khiến nó sinh ra chút biến đổi. Bình thường thì không sao, nhưng trong quá trình đoạt xá, một chút biến cố cũng có thể khiến nó thất bại!

Dứt lời, Tam tổ điểm tay phải lên mi tâm. Cái cây yêu dị trên trán lập tức nhúc nhích quỷ dị. Vô số phù văn từ trong mi tâm lóe ra, tiến vào hư không, rồi chậm rãi tan biến.

Trong Chu Tước Mộ, Vương Lâm vừa bước vào Tế Đàn, liền cảm nhận được một cỗ lực lượng truyền tống dâng lên. Hắn cúi người, đặt tay phải lên Tế Đàn, chuẩn bị truyền tống đi.

Ngay lúc này, không hề báo trước, vô số bụi phấn đột ngột trào ra từ thất khiếu của Liễu Mi. Tiếng kinh hô của Mị Cơ lập tức vang lên:

- Sao có thể như thế? Sao lại có một cỗ lực lượng giống như căn nguyên của ta từ ngoại giới can thiệp vào việc đoạt xá của ta? Chuyện này là thế nào?

Từ khi Mị Cơ sinh ra, nàng chưa từng có chút ký ức nào về quá khứ. Chuyện hôm nay chính là lần đầu tiên nàng gặp phải.

Trước đó, nàng tiến vào cơ thể Liễu Mi, ngay khi đang phá hủy ý cảnh của ả, bỗng nhiên cảm nhận được một cơn đau đớn từ sâu trong hồn phách. Cơn đau khiến nàng như mất hết thần thông, một cảm giác suy yếu đột ngột lan ra toàn thân.

Thế là, nàng lập tức bị ý cảnh của Liễu Mi phản phệ, buộc phải lao ra khỏi cơ thể đối phương.

Ngay khoảnh khắc Mị Cơ từ thất khiếu của Liễu Mi thoát ra, Liễu Mi mở mắt, thốt lên:

- Một "huyễn" cuối cùng, ngươi chạy không thoát đâu!

Theo lời của ả, vô số bụi phấn lập tức bị hút trở lại vào thất khiếu.

Mị Cơ hét lớn một tiếng, toàn thân vẫn đang suy yếu vô lực. Ánh mắt nàng hiện lên tia tuyệt vọng. Nhưng lập tức, nàng cắn răng, căm hận nói:

- Nếu không thể đoạt xá, vậy thì dung hợp!

Dứt lời, không biết Mị Cơ dùng biện pháp gì, hồn phách của nàng phát ra hào quang yêu dị, cuối cùng ầm một tiếng, tan nát. Một tia dâm tà ý cảnh cường hãn cũng theo đó tan biến, cuốn vào trong cơ thể Liễu Mi.

Mọi chuyện diễn ra cực nhanh, gần như ngay khi Vương Lâm quay lại nhìn Liễu Mi, Mị Cơ đã tan nát.

Trong khoảnh khắc đó, một cỗ sương mù màu hồng nhạt tràn ngập dục ý điên cuồng từ mọi ngóc ngách trong cơ thể Liễu Mi phát tiết ra qua từng lỗ chân lông. Quần áo trên người ả lập tức tiêu tan, hóa thành tro bụi. Trước mắt Vương Lâm là một thân thể mềm mại, nổi bật, vô cùng tuyệt vời, khiến người ta nhìn vào cũng phải mê mẩn.

Thân mình Vương Lâm, ngay khi bụi phấn khuếch tán, không kịp truyền tống đi, lập tức bay nhanh trở lại. Cùng lúc đó, tay phải hắn vung lên phía trước, một cỗ cuồng phong mang theo tiên lực lập tức tràn ngập, thổi về phía bụi phấn.

Chỉ có điều, dù hắn đã lùi lại cực nhanh, nhưng cỗ cuồng phong này không hề ngăn được bụi phấn. Nó như một loại tồn tại trong suốt, không bị cản trở, vẫn điên cuồng khuếch tán.

Tốc độ khuếch tán quá nhanh, khi Vương Lâm lui về phía sau, vẫn có một chút bụi phấn theo lông tóc chui vào cơ thể hắn.

Tuy số lượng không nhiều, nhưng tiên lực trong cơ thể Vương Lâm lưu chuyển, liền tiến hành áp chế. Sắc mặt hắn âm trầm, thân mình nhanh chóng lui về phía sau, mới tránh khỏi bị phấn vụ xâm nhập thêm.

- Bụi phấn này không phải là pháp thuật, mà là do ý cảnh biến thành, cho nên thần thông vô dụng với nó!

Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, nhìn vào mảng sương mù bụi phấn hình tròn bên trong thung lũng.

Trong sương mù, một bóng người nổi bật đi ra, dần dần lộ rõ diện mạo.

Liễu Mi, nguyên bản làn da trắng nõn không tì vết, giờ phút này lộ ra vẻ hồng nhạt. Nhất là đôi mắt của ả, khi thì vô tình, khi lại sắc dục.

Biểu tình của ả lộ ra vẻ giãy dụa thống khổ.

Đúng lúc này, vẻ vô tình trong mắt Liễu Mi biến mất, hoàn toàn bị sắc dục chiếm cứ. Ả nở một nụ cười tuyệt mỹ, tay phải điểm một cái vào hư không. Lập tức, bụi phấn xung quanh thân thể gào thét, điên cuồng lan tràn với tốc độ khó có thể tưởng tượng.

Sự lan tràn này giống như một cuộc trùng kích, mang theo một cỗ kình lực khổng lồ, gào thét hướng ra xung quanh.

Tốc độ lan tràn vượt qua tốc độ của Vương Lâm. Chỉ trong chớp mắt, phạm vi mấy vạn dặm biến thành một thế giới màu hồng của bụi phấn. Ngọn núi bị bụi phấn bao phủ, như mây mù trong thâm sơn, khiến người ta từ xa nhìn lại có cảm giác như mộng như ảo.

Vương Lâm đứng không xa Liễu Mi, là tâm điểm của sự khuếch tán bụi phấn. Với định lực của hắn, nếu đình chỉ hô hấp, vận chuyển ý cảnh, miễn cưỡng có thể tránh né.

Nhưng giờ khắc này, trước khi Vương Lâm kịp thoát đi, chút bụi phấn trong cơ thể, tuy đã bị áp chế, vốn chỉ cần ngồi xuống một nén hương là có thể khu trừ hoàn toàn, đã cùng với bụi phấn màu hồng bao phủ bên ngoài cơ thể hắn, đột phá áp chế, lan tràn khắp cơ thể. Trong ngoài kết hợp, khiến thần trí của Vương Lâm lần đầu tiên rơi vào mê muội.

Thiên Huyễn Vô Tình Đạo trên người Liễu Mi, đã đạt tới Anh Biến trung kỳ. "Thiên Huyễn" này thực chất mới chỉ là chín trăm chín mươi chín "huyễn". Mỗi một "huyễn" chính là một thế của Liễu Mi.

Giống như Liễu Mi ở Thiên Đạo Tông năm đó, cũng chỉ là một "huyễn" của bản thể nàng mà thôi.

Những "huyễn thân" như vậy, Liễu Mi đã trải qua chín trăm chín mươi chín lần. Chỉ cần thêm một "huyễn" nữa là có thể đạt tới Thiên Huyễn Vô Tình Đạo, đạt tới Anh Biến hậu kỳ đại viên mãn. Chỉ cần ả có đủ tiên ngọc, khiến tiên lực đạt đến cực hạn, liền có thể hướng đến Vấn Đỉnh, trải qua khảo nghiệm sinh tử, hoặc là bỏ mình, hoặc là tiến nhập Vấn Đỉnh kỳ.

Mị Cơ xuất hiện, đối với Liễu Mi là một lần khảo nghiệm nghiêm khắc. Nếu không có Tam tổ vô tình trợ giúp, Liễu Mi rất có thể đã bị Mị Cơ đoạt xá, trở thành một tấm thân chỉ biết hưởng thụ thú vui nhục dục.

Cho nên trong mắt ả, Vương Lâm thật đê tiện.

Tam tổ vô tình trợ giúp, khiến Mị Cơ không thể không sụp đổ, lựa chọn dung hợp. Vì vậy, một đời của nàng trở thành một "huyễn" của Liễu Mi.

Giờ khắc này, ý cảnh của ả đã vượt xa Sinh Tử Luân Hồi ý cảnh Anh Biến sơ kỳ của Vương Lâm, hắn tự nhiên không thể kháng cự.

Sương mù hồng phấn tràn ngập phạm vi mấy vạn dặm, dần dần co rút lại về trong thung lũng.

Sự co rút này hoàn thành vào ngày hôm sau. Chỉ có điều bụi phấn bên trong thung lũng vẫn không tiêu tan. Từ trong sương mù truyền ra những âm thanh rên rỉ yêu kiều. Nhưng thanh âm này chứa đầy cảm giác tuyệt vời như một khúc nhạc nhẹ nhàng của tiên nữ, khiến ai nghe được cũng phải rung động, cảm xúc tuôn trào.

Không biết đã qua bao lâu, sương mù hồng phấn dần loãng đi, lộ ra cảnh tượng nơi này. Một nữ tử nằm bên cạnh tế đàn, hai mắt dần thanh tỉnh.

Trên tế đàn, cỗ truyền tống trận tản ra một chút dư âm, hiển nhiên vừa có người truyền tống rời đi.

Một lúc sau, đám sương mù hồng phấn toàn bộ tiêu tan. Bên trong thung lũng lại khôi phục lại nhan sắc như xưa. Nữ tử ngồi dậy, đôi mi thanh tú nhíu lại, tay phải xuất ra một trảo cách không, một túi trữ vật từ chỗ xa bay tới tay nàng.

Lập tức, bạch mang lóe ra, thân mình lõa lồ của nàng được khoác lên một bộ quần áo màu trắng.

Nàng đứng lên, cúi đầu nhìn thoáng qua những vết hồng trên tế đàn, trở nên trầm mặc.

- Thiên Huyễn Vô Tình Đạo, một "huyễn" cuối cùng không ngờ lại là "huyễn" này. "Huyễn" này vừa xuất hiện, ý cảnh lập tức biến thành Thiên Huyễn Tình Dục Đạo. Hết thảy coi như mộng ảo, nhưng lại chân thật như thế! Không ngờ Thiên Huyễn Vô Tình Đạo của Liễu Mi ta lại đạt được như vậy… Sư phụ khiến đạo tâm của hắn lưu lại bóng hình của ta, nhưng cũng không thể nào tưởng tượng được, trong một "huyễn" cuối cùng của ta lại có hơi thở của hắn…

Đôi mi thanh tú của nàng nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn ra xa xa, than nhẹ một tiếng. Trong tiếng thở dài lộ ra một cỗ ý niệm cực kỳ phức tạp. Đáy lòng nàng bỗng nhiên có chút mờ mịt. Mọi chuyện vượt quá dự tính của nàng.

Bên trong Chu Tước Mộ, trên một cánh đồng hoang vu, bóng dáng Vương Lâm chợt lóe lên, xuất hiện tại đây. Sau khi hiện ra, hắn nhìn lên không trung, ánh mắt lộ vẻ phức tạp.

Khi sương mù bụi phấn màu hồng bao phủ hắn, hắn như lâm vào một giấc mộng. Một khắc sau khi tỉnh lại, thấy được nữ tử dưới thân, đáy lòng hắn chấn động.

- Lúc này còn có chuyện phải làm. Việc của Liễu Mi hãy tạm gác lại, nghĩ nhiều cũng vô dụng… Ai!

Vương Lâm than nhẹ, sờ mi tâm, tiến vào Thiên Nghịch không gian. Trong đó, Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển đang chậm rãi tẩm bổ, dần dần khôi phục. Sẽ có một ngày, nàng sẽ thức tỉnh.

Đề xuất Voz: Ma nữ
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.