Logo
Trang chủ

Chương 432: Sát khí

Đọc to

Kim giáp đại hán kia lập tức ném ánh mắt về phía lão già âm trầm, cự kiếm trong tay lại vung lên, kiếm quang vừa rồi có chút dừng lại nay lại nhanh chóng lóe ra, hóa thành một thanh kiếm dài chừng trăm trượng từ trên trời chém xuống. Thế công mãnh liệt, dù chưa tới gần thân thể lão già, mặt nước biển đã bị áp xuống, tạo thành một khe rãnh sâu hoắm.

Lão già khẽ gầm một tiếng, hồng quang trong mắt chợt bùng nổ. Ngay khoảnh khắc kiếm mang xé gió lao đến, một đạo hư ảnh màu đỏ từ trong cơ thể hắn thoát ra.

Hư ảnh màu đỏ này chỉ có thể nhận ra hình dáng con người, nhưng không rõ là nam hay nữ. Sau khi hiện thân, tay phải nó ấn về phía trước một chưởng, lập tức kiếm mang bị khựng lại, không ngờ lại bị nắm lấy.

Tay phải của hư ảnh vung lên, kiếm quang trực tiếp bị ném sang một bên, chìm vào lòng biển sâu thẳm.

Kim giáp đại hán liếc nhìn lão già, gật gật đầu, rồi không đoái hoài nữa.

Hư ảnh lại nhập vào cơ thể lão già âm trầm. Thân thể lão khẽ run, ánh mắt lại lóe lên hồng quang, tiến vào lòng biển. Con khỉ nhỏ cũng nhoáng lên một cái, theo sát phía sau.

Cảnh tượng này, Vương Lâm thu hết vào mắt. Với lịch duyệt của hắn, tự nhiên có thể nhận ra Kim giáp đại hán này không có ý định gây thương tích. Chẳng qua, phàm kẻ nào muốn tiến vào lòng biển tìm kiếm cung điện kia, đều phải vượt qua một kiếm của hắn mới đủ tư cách.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, mơ hồ nhìn ra được một chút huyền diệu. Ví như, khi lão già đoạt xá tách khỏi con khỉ nhỏ, Kim giáp đại hán chuẩn bị đối phó riêng với từng người.

Nhưng khi hai kẻ này tụ lại một chỗ, Kim giáp đại hán cũng chỉ chém ra một đạo kiếm quang duy nhất.

Hiển nhiên, Kim giáp đại hán nhận ra rằng hai kẻ này vốn là đồng hành.

Đúng lúc này, ánh mắt của Kim giáp đại hán khổng lồ chợt lóe lên, kiếm trong tay đột nhiên khẽ động, một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, chém xuống lòng biển. Chỉ nghe từ dưới biển truyền lên một trận âm thanh ầm ầm, ngay sau đó, một cột sóng biển dựng đứng phóng lên cao. Chu Vũ Thái và Tử Tâm chật vật bay ra khỏi con sóng, dừng lại cách đó trăm trượng. Chu Vũ Thái phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt tái nhợt.

Về phần Tử Tâm, cũng hiện rõ vẻ kinh hãi.

Hai kẻ này trước đó trốn dưới đáy biển, âm thầm đi trước, nhưng không ngờ lại không thoát khỏi cặp mắt của Kim giáp đại hán. Khi kiếm quang chém xuống, hai kẻ này không thể không nhanh chóng tháo lui. Dù vậy, vẫn bị kiếm quang quét trúng, lập tức bị thương.

Kim giáp đại hán không truy kích, cự kiếm trong tay vung ngang, ánh mắt nhìn về Vương Lâm. Hàn mang trong mắt Vương Lâm lóe lên, thực lực của Kim giáp đại hán cực kỳ cường đại. Một kiếm của hắn đã đạt đến uy lực một kích của tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ, nên lão già đoạt xá âm trầm kia phải xuất ra bản hồn mới có thể chống cự.

Chỉ có Vân Tước Tử mới có khả năng thong dong kháng trụ, còn mượn lực để chìm vào lòng biển.

Tuy nhiên, Kim giáp đại hán hiển nhiên không có ý định sát hại người. Nếu không, Chu Vũ Thái và Tử Tâm khó lòng giữ được mạng sống.

Ánh mắt Vương Lâm chớp động, hắn tự biết, với tu vi của bản thân, không thể chống lại kiếm quang của đại hán Kim giáp này, trừ phi triệu hồi hồn phách Vấn Đỉnh ra.

Lúc này, cách đó không xa, Kiền Phong và Liễu Mi cũng nhíu mày, hiển nhiên hai kẻ này cũng nhìn ra được manh mối.

- Tằng Ngưu, ba người chúng ta liên thủ chống lại kiếm quang của đại hán Kim giáp, ngươi thấy sao?

Ánh mắt Kiền Phong chợt lóe lên, bỗng nhiên lên tiếng.

- Tốt!

Ánh mắt Vương Lâm lộ ra một tia lạnh lùng, gật đầu nói.

Kiền Phong yêu cầu Vương Lâm liên thủ cũng là hành động bất đắc dĩ. Rõ ràng, hắn cùng Liễu Mi đơn độc chống đỡ, không chắc có thể tiếp được một kiếm. Nếu không tiếp được, liền không thể tiến vào bên trong cung điện. Lúc này, Vân Tước Tử và lão giả xa lạ kia đã tiến nhập vào, nếu chần chừ thêm, cơ hội này e rằng sẽ tan thành mây khói.

Hiện tại, có thêm Vương Lâm, cả ba người liên kết lại chống đỡ, khả năng thành công sẽ lớn hơn nhiều.

Trong lòng Kiền Phong, không vì Vương Lâm là Anh Biến sơ kỳ mà sinh lòng khinh thường. Ngược lại, hắn cho rằng Vương Lâm tuyệt đối là kẻ có thực lực tương đương mình. Hơn nữa, tận sâu trong tâm can, Vương Lâm với Thập Ức Tôn Hồn Phiên trong tay, có thể tiêu diệt hắn, đoạt lấy bảo vật. Đối với Vương Lâm, hắn cực kỳ kiêng kỵ.

Cho nên, hắn mới yêu cầu Hồng Điệp bám theo Vương Lâm, để hắn có cơ hội cướp đoạt Tu Tinh Chi Tinh. Đáng tiếc, sau khi tiến vào Linh Sơn, hắn mới phát hiện, hóa ra muốn đạt được Tu Chân Chi Tinh, vẫn còn phải vượt qua vài cửa ải nữa.

Trước đây, Vương Lâm trong lòng hắn chưa đến mức này. Bất quá, tận sâu trong tâm khảm, Kiền Phong vẫn ẩn chứa một tia ngạo mạn.

Hắn nghĩ rằng, nếu Vương Lâm không có Thập Ức Tôn Hồn Phiên, tuyệt đối không thể ngang hàng với hắn. Nghe được lời đồng ý của Vương Lâm, Kiền Phong có chút trầm ngâm, rồi nói:

- Tằng đạo hữu, ta và ngươi ở phía trước ngăn cản kiếm quang, sư muội ta ở phía sau tiếp ứng. Ngươi thấy thế nào?

Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh liếc nhìn Kiền Phong và Liễu Mi. Cùng lúc đó, ánh mắt Liễu Mi cũng nhìn về phía hắn, thản nhiên cười, đang định lên tiếng thì Vương Lâm thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói:

- Không cần phiền toái vậy. Vương mỗ sẽ là người đầu tiên đón kiếm quang, hai người các ngươi theo sau tiếp ứng.

Kiền Phong ngẩn ra, ánh mắt lóe lên. Người đầu tiên đón kiếm quang, chẳng những phải chống cự lại uy lực của kiếm quang, mà còn phải đề phòng độc thủ của kẻ phía sau, đây là việc cực kỳ nguy hiểm. Kiền Phong sở dĩ đề xuất cùng Vương Lâm ra tay, chính là vì sợ Vương Lâm e dè, không phát huy toàn bộ thực lực. Hơn nữa, Liễu Mi tiếp ứng phía sau, cho dù Vương Lâm có ra tay ám muội, hắn cũng không hề lo lắng.

Lúc này, Kiền Phong đã quyết định, chống cự lại kiếm quang mới là lựa chọn hàng đầu, trừ khử Vương Lâm tính sau.

Thời điểm này, nghe Vương Lâm chủ động đề xuất một mình hắn đối kháng, trong lòng Kiền Phong có chút nghi hoặc. Nhưng hắn biết, bây giờ không phải lúc để cân nhắc tỉ mỉ, gật đầu nói:

- Như vậy đi, toàn bộ nhờ cậy vào Tằng đạo hữu!

Liễu Mi nhướn mày, nàng cảm thấy việc này có chút cổ quái, trầm ngâm một chút rồi nhìn về phía Vương Lâm.

Vương Lâm đến nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, thân hình bay lên, nhắm thẳng về phía đại hán Kim Giáp mà lao tới. Hai người Kiền Phong và Liễu Mi theo sát phía sau, ba người hình thành hình chữ phẩm, bay nhanh tới.

Ngay khoảnh khắc ba người áp sát, đại hán Kim giáp đang lơ lửng giữa không trung, hai mắt chợt sáng lên, nâng thanh kim kiếm trong tay lên, kim mang vạn trượng tức khắc lóe lên, phát ra từng luồng hào quang rực rỡ chói mắt.

Tiếp theo, hắn mạnh mẽ chém xuống phía dưới.

Lập tức, kiếm quang trăm trượng kia, tựa như một đòn đánh phá trời long đất lở từ trên bầu trời phát ra, mạnh mẽ gào thét, phá không tiến đến trong nháy mắt.

Tất cả trời đất, giờ phút này chỉ còn thanh âm gào thét lên tận chín tầng mây, tốc độ cực nhanh, ầm ầm giáng xuống.

Trên mặt biển lúc này, nước bị tách ra thành một khe rãnh, dọc theo hai bên nhanh chóng tản ra, lộ ra một khe dài sâu thẳm. Lúc trước, chỉ thấy Vân Tước Tử và lão già âm trầm đối kháng với nhát kiếm thử thách này, Vương Lâm chưa tự mình tham dự, cảm xúc tuy có nhưng không khắc sâu. Bây giờ, khi hắn tự mình đón nhận một kiếm này, lập tức cảm nhận được bên trong có khí tức khủng bố hủy thiên diệt địa.

Trong luồng khí tức này, nguyên thần hắn thậm chí bắt đầu run rẩy, có dấu hiệu bất ổn. Không chỉ vậy, trên toàn thân, gần như mỗi một vị trí đều có cảm giác như bị vô số tòa núi lớn đè lên.

Loại cảm giác này, hắn không hề xa lạ. Năm đó, khi ở chỗ sâu bên trong linh mạch dưới lòng đất Luyện Hồn Tông, hắn đã cảm thụ được linh uy tương tự, chẳng qua, bây giờ lực đạo hùng mạnh gấp trăm, ngàn lần so với năm đó.

Kiếm quang vừa bay ra, chưa tiến lại gần, tiên huyết đã chảy xuống khóe miệng Vương Lâm, nhưng trong mắt hắn vẫn lộ ra vẻ bất khuất.

Thấy bộ dáng của Vương Lâm, cước bộ Kiền Phong hơi khựng lại. Không nhịn được, ánh mắt hắn lóe lên, trên mặt lộ vẻ do dự, không biết nên giết Vương Lâm đoạt lấy Thập Ức Tôn Hồn Phiên, hay là hiệp trợ hắn như kế hoạch ban đầu để chống lại luồng kiếm quang này.

Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, hắn liền quyết định thay đổi chủ ý, chuẩn bị giết Vương Lâm đoạt Hồn Phiên, rồi sử dụng uy lực của Hồn Phiên hoàn toàn có thể chống cự lại luồng kiếm quang này.

Trong đầu hắn, tất cả ý tưởng này lóe lên trong thời gian cực ngắn. Sau khi đã quyết định, Kiền Phong cười ha hả, nói:

- Tằng đạo hữu, chớ hoảng sợ, Kiền mỗ tới đây!

Kiền Phong nói xong, thân ảnh như điện bay nhanh tiến lại.

Một đòn này nhất định phải thành công, vì thế Kiền Phong cũng không quá sốt ruột, mà chuẩn bị để sau khi tiếp cận, sẽ lưu lại cho Vương Lâm một đòn mà cả đời khó quên. Hắn phải một đòn thành công, nếu để Vương Lâm có cơ hội tế ra Thập Ức Tôn Hồn Phiên, thì không hay.

Bằng sự thông minh của mình, Liễu Mi lập tức hiểu được ý đồ của Kiền Phong, trong mắt có chút do dự, nhưng rồi vẻ lạnh lùng chợt hiện lên, không vội tiến lên, mà ở phía sau tiếp ứng.

Nàng vốn là người vô tình, nếu Kiền Phong có thể giết Vương Lâm, đồng nghĩa với việc Thiên Huyễn đạo tâm của nàng sẽ không còn khí tức của đối phương, sau này đối với đại đạo của nàng cũng bớt đi một tâm ma.

Thời điểm này, kiếm quang đã tới trước người, chính xác là trên đỉnh đầu Vương Lâm, tiếp tục phá không tiến đến.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, khóe miệng lộ một nụ cười trào phúng. Hắn đề xuất mình là người đầu tiên chống lại kiếm quang, sao có thể không tính đến trường hợp Kiền Phong đổi ý?

Hết thảy chuyện này đúng như hắn suy đoán, hoàn toàn nằm trong dự kiến của hắn.

Lúc Kiền Phong bay như luồng gió tiến đến, giữa không trung kiếm quang gào thét trong nháy mắt chém xuống, Vương Lâm âm thầm tính toán thân ảnh của Kiền Phong. Lúc thân ảnh này xuất hiện ở trong vòng mười trượng bên cạnh hắn, trong nháy mắt ấy, Vương Lâm cười dài một tiếng, vỗ túi trữ vật, lập tức một tòa bảo tháp từ trong túi trữ vật theo tay hắn bay ra, nhoáng lên cái liền trực tiếp đứng chắn trước người hắn.

Trên bảo tháp lập tức một tia thần thức Vấn Đỉnh sơ kỳ của Chu Dật tỏa ra. Luồng kiếm mang kia bị tia thần thức này đánh trúng, không khỏi bị trì hoãn một chút. Mượn lúc trì hoãn này, Vương Lâm cười lớn ha hả, triệu hồi bảo tháp lại, thân hình nhoáng lên một cái, bỗng nhiên hướng về phía mặt biển phóng tới. Thế nhưng tốc độ của hắn không nhanh lắm, luôn luôn bảo trì khoảng cách mười trượng với Kiền Phong.

Đại hán Kim giáp ánh mắt ngưng lại, không tiếp tục truy kích Vương Lâm, mà nhìn về phía Kiền Phong. Chỉ thấy kiếm mang kia không có thần thức Vấn Đỉnh kỳ đối kháng, liền khôi phục lại uy lực, rồi bỗng nhiên hướng về phía Kiền Phong giáng xuống.

Kiền Phong sắc mặt đại biến, hắn không rảnh để đoán vì sao kiếm quang này của đại hán Kim giáp không công kích Vương Lâm, mà lại công kích chính mình. Lúc này, hắn vội hét lớn một tiếng, vỗ túi trữ vật, trong tay lập tức xuất ra một cái dùi màu đỏ, nhoáng lên một cái, các tia chớp trên cái dùi trở nên dày đặc, điên cuồng nhằm hướng luồng kiếm mang đánh tới.

Trong mắt Vương Lâm hiện lên một vẻ trào phúng. Lúc trước, khi lão già âm trầm và con khỉ nhỏ đối kháng kiếm quang, hắn đã cảm thấy có chút nghi hoặc. Phân tích việc này, hắn có thể khẳng định rằng đại hán kim giáp này nhất định đã phán đoán một người một khỉ kia là cùng một nhóm, cho nên mới xuất ra một đạo kiếm quang.

Vương Lâm tính toán, lúc ấy khoảng cách giữa con khỉ nhỏ kia và lão già âm trầm không tới mười trượng, trong khoảng cách này liền bị đại hán Kim giáp chém tới, đó là điểm mấu chốt.

Ở trong phạm vi này, ai có khoảng cách gần nhất với kiếm mang kia, kiếm mang sẽ công kích người đó!

Sở dĩ Vương Lâm cự tuyệt cùng Kiền Phong hai người cùng tiến lên chống cự, Liễu Mi tiếp ứng phía sau khi cần thiết, bởi vì như vậy sẽ gần nhau quá. Tuy nói rằng hắn và Kiền Phong rất gần, phù hợp khoảng cách mười trượng, nhưng bởi vì đúng là khoảng cách gần nhau quá, nên nếu hắn có chút động tác nhỏ, với cơ trí của Kiền Phong, không biết chừng sẽ lập tức phản ứng lại, như vậy sẽ gặp sự phòng bị.

Cho nên, hắn đề nghị để hắn một mình đối kháng, quả nhiên Kiền Phong trúng kế, tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng phải đồng ý.

Kỳ thật, cho dù Kiền Phong không đồng ý, hắn cũng sẽ không đề xuất ba người liên thủ. Vương Lâm cũng đã tính toán đối mặt một mình. Hắn không tin rằng, khi một mình đối mặt kiếm quang vào lúc nguy hiểm nhất, Kiền Phong sẽ không ra tay đánh lén. Chẳng qua, như vậy thì muốn dẫn dụ đối phương tới trong vòng mười trượng cũng có chút phiền phức. Tuy nhiên, Vương Lâm cũng có kế sách, có tám phần nắm chắc sẽ dẫn Kiền Phong tiến vào.

Sau đó Kiền Phong đề xuất ba người liên thủ, dưới sự đề nghị của Vương Lâm, quả nhiên Kiền Phong không cưỡng lại được sự hấp dẫn, bỏ qua phương án mọi người cùng chống đỡ, mà đồng ý với lời lừa gạt của Vương Lâm, để mình hắn chống đỡ, sau đó tiếp cận tới gần hắn để ra tay ám toán. Chỉ có điều, Kiền Phong không nghĩ tới, Vương Lâm sớm đã nhìn ra hết thảy.

Lúc này, tia thần thức Vấn Đỉnh của Chu Dật trên bảo tháp phía trước Vương Lâm cũng đã tạo ra tác dụng mấu chốt. Nhân cơ hội luồng kiếm quang kia trong nháy mắt đình trệ, lúc này Vương Lâm mới có cơ hội, lóe lên một cái thoát ly khỏi kiếm quang, khiến cho Kiền Phong là người có khoảng cách gần nhất với kiếm quang.

Hết thảy sự việc này nói thì chậm, nhưng trên thực tế lại giống như tia điện quang lóe lên một cái đã hoàn thành toàn bộ. Lúc luồng kiếm quang nhằm hướng về phía Kiền Phong, thân hình Vương Lâm dừng lại một chút, không lập tức lao ra, mà lạnh lùng liếc nhìn Liễu Mi đứng cách đó không xa.

Khóe miệng Vương Lâm lộ nụ cười lạnh lẽo, trong nháy mắt tay phải khẽ vỗ trên túi trữ vật, toàn bộ tượng gỗ điêu khắc Tuế Nguyệt từ trong túi bay ra.

- Tuế Nguyệt!

Vương Lâm gầm lên một tiếng, lập tức tất cả các tượng gỗ điêu khắc ầm ầm tự bạo. Một luồng ý cảnh Tuế Nguyệt điên cuồng bay ra. Tuy rằng ý cảnh Thiên Huyễn của Liễu Mi đã đại thành, nhưng các tượng gỗ điêu khắc ý cảnh Tuế Nguyệt cũng được Vương Lâm tỉ mỉ chuẩn bị. Tuy nói không thể tạo thành thương tổn đối với Liễu Mi, thậm chí thời gian trì hoãn cũng ngắn ngủi, nhưng trong thời khắc nguy cơ này, chỉ cần đình trệ một chút thôi cũng là đòn trí mạng.

Thân hình Liễu Mi không khỏi chậm lại một chút. Thân ảnh của Vương Lâm lập tức hạ xuống phía dưới Liễu Mi.

Lúc này, trên không trung có hai đạo kiếm quang, đột nhiên hai đạo hợp lại thành một, điên cuồng chém xuống, mục tiêu lúc này chính là Liễu Mi.

Trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên sát khí, tay phải nhằm hư không phía trước điểm nhẹ một cái, một đạo cấm khí từ trong ngón tay bỗng nhiên bay ra, nhằm Liễu Mi phóng đến.

Vương Lâm không xem xét kết quả. Hắn biết, giờ phút này thời gian cực kỳ cấp bách, không chút do dự, thân mình lập tức nhanh như chớp tiến vào phía trong lòng biển. Trong lòng biển, một tòa cung điện thật lớn đang phát ra trận trận kim mang.

Thân hình Vương Lâm nhoáng lên, hướng về phía cung điện, lấy tốc độ nhanh nhất điên cuồng tiến đến. Ở phía trong lòng biển, có một luồng lực kỳ dị bao phủ. Vương Lâm không cần thử qua cũng biết, lực này tất nhiên dùng để hạn chế pháp thuật thuấn di. Loại cảm giác này, hắn từng đã cảm thụ qua ở một số nơi kì dị, nên tự nhiên hiểu được.

Vào lúc thân hình hắn đang chuẩn bị tiến nhập vào cung điện, trong nháy mắt, mặt biển phía trên truyền đến từng hồi tiếng động rít gào. Nước biển bên cạnh Vương Lâm lập tức rẽ mạnh ra hai bên, một đạo kiếm quang trăm trượng với tốc độ cực nhanh từ trên trời giáng xuống, thẳng tiến đuổi theo Vương Lâm.

Kiếm quang càng lúc càng gần, Vương Lâm thậm chí có thể cảm nhận được từ phía trên truyền tới trận trận phong nhận cường đại như các mũi tên bén nhọn. Lập tức, một sự đau đớn từ trên thiên linh cái truyền xuống.

Hắn hung hăng cắn răng một cái, mắt thấy không còn đến trăm trượng là có thể tiến nhập vào cung điện, nhưng luồng kiếm quang phía sau cũng đã tiến đến sát người.

Một tia tiên huyết từ trên trán Vương Lâm chảy xuống, cảm giác đau đớn càng lúc càng mãnh liệt.

Chín mươi trượng, tám mươi trượng, bảy mươi trượng, sáu mươi trượng.

Khoảng cách càng lúc càng rút ngắn lại, nhưng âm thanh gào thét của kiếm quang trên đỉnh đầu như quanh quẩn trong tâm thần. Vương Lâm cố sức bay nhanh, phun ra một ngụm tiên huyết trên không trung, rồi mạnh mẽ vỗ một cái lên túi trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện một cái rìu chiến.

Trong nháy mắt, hắn quay đầu lại, hét lớn một tiếng, rìu chiến trong tay vung ngang trước người.

Lúc này, kiếm quang tiến đến bỗng nhiên dừng lại một chút phía trên rìu chiến. Sắc mặt Vương Lâm đỏ lên, một ngụm tiên huyết lại phun ra, nguyên thần chấn động. Hắn gầm nhẹ một tiếng, tâm niệm vừa động, lập tức tay phải giơ lên vỗ trên túi trữ vật, một kiện bảo tháp từ trong túi trữ vật bay ra.

Ý cảnh Chu Dật ngay lập tức khuếch tán ra, kiếm quang dừng lại một chút.

Mượn sự trì hoãn này, thân mình Vương Lâm còn nhanh hơn tia chớp, nhoáng cái vượt qua khoảng cách năm mươi trượng, rốt cục đi vào trong vòng bảo vệ của cung điện.

Trong nháy mắt lúc thân hình hắn vừa tiến vào cung điện, kiếm quang lóe lên một cái rồi chậm rãi dần dần tan biến.

Tiên huyết trên khóe miệng Vương Lâm chảy xuống, thu hồi rìu chiến và bảo tháp, liền lập tức khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một lượng lớn đan dược ngấu nghiến ăn vào, rồi ngay tức khắc vận công. Cảm giác toàn thân đau đớn, hắn cắn răng một cái, xuất ra một khối tiên ngọc, nhìn chằm chằm một chút, rồi một ngụm nuốt vào ngay, lập tức một luồng tiên lực vô biên lưu chuyển trong cơ thể.

Vận chuyển một vòng, tức khắc Vương Lâm cảm giác thân mình nhẹ đi. Nương theo tiên lực, đem nội thương áp chế xuống, hắn đứng lên, đạp một cái, hướng về phía trong cung điện bay nhanh phóng tới.

Đề xuất Tiên Hiệp: Cửu Tinh Bá Thể Quyết
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.