Tiểu hầu kia rít lên một tiếng, khí tức toàn thân bỗng chốc bạo tăng gấp mấy lần. Lúc này, thực lực của nó đã xấp xỉ Vân Tước Tử, đạt tới tu vi Vấn Đỉnh hậu kỳ.
Dù khoảng cách tới tinh thạch rất gần, nó vẫn có chút do dự, không dám vồ lấy.
Lúc này, Vân Tước Tử nhanh như chớp vươn tay chụp tới, nhưng ngay lập tức hắn rít lên một tiếng thảm thiết, thân hình bốc lên từng luồng bạch khí khiến hắn vội vàng rụt tay lại. Cũng may hắn chỉ chụp từ xa chứ không chạm trực tiếp, nếu không, e rằng khó tránh khỏi tai ương.
Biến cố này xảy ra đột ngột, không hề có dấu hiệu báo trước, khiến tiểu hầu và Vân Tước Tử đều tiến thoái lưỡng nan.
Ngay lúc đó, kết tinh trắng kia bỗng phát ra một tiếng "vút", loé lên một cái rồi lao thẳng về phía Vân Tước Tử. Sắc mặt Vân Tước Tử đại biến, vội vàng né tránh. Tinh thạch trắng kia lại đổi hướng, bất ngờ nhắm thẳng Vương Lâm mà tới.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, hắn đã thấy cảnh lão già âm trầm kia tan biến quỷ dị, lập tức xoay người, nhanh chóng bay về phía thông đạo. Toàn thân hắn được Tôn Hồn Phiên bao phủ, tốc độ so với bình thường nhanh hơn không ít.
Đường thông đạo không phải lúc nào cũng thẳng tắp mà có những đoạn gấp khúc, nhưng tinh thạch trắng này dường như có linh tính, cứ nhắm thẳng Vương Lâm mà đuổi, quyết không tha.
Sắc mặt Vân Tước Tử âm trầm, thân hình lóe lên, truy đuổi phía sau.
Tiểu hầu kia cũng không chậm trễ, thân ảnh khẽ động liền hóa thành một đạo hắc mang, càn quét đuổi theo.
Chớp mắt, xung quanh bảo tháp không còn bóng người. Đúng lúc này, một luồng tử sắc quang mang từ đỉnh bảo tháp ngưng tụ lại, chậm rãi hóa thành một bóng người, chính là kẻ mang mặt nạ ở linh sơn trước kia.
Ánh mắt hắn lộ ra vẻ mê man, nhưng lập tức trở nên trong trẻo, thì thào:
"Tu Tinh Chi Tinh sụp đổ... Chu Tước Tử này thật to gan."
Vương Lâm chạy phía trước, kết tinh trắng đuổi theo sát nút phía sau.
Tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, thỉnh thoảng lại lóe lên một cái, mỗi lần lóe lên là khoảng cách lại rút ngắn thêm. Khi chỉ còn cách ba trượng, Vương Lâm đột ngột xoay người, hai mắt lộ vẻ lạnh lùng, tay phải bấm quyết, tiên lực vận chuyển, vỗ mạnh về phía trước, tức thì một trận quái phong nổi lên, thổi thẳng vào tinh thạch trắng kia.
Vương Lâm muốn thổi bay nó đi, vật này quá quỷ dị, hắn không muốn chạm vào.
Nhưng tinh thạch bỗng lóe lên, xuyên thủng quái phong, lao nhanh tới, chớp mắt đã áp sát Vương Lâm.
Vương Lâm nghiến răng, vội lùi lại để giữ khoảng cách, vươn tay chụp lấy tinh thạch phía sau, định ném đi, nhưng hắn phát hiện mình không thể vứt bỏ nó được.
Ngẩn ra một lát, ánh mắt hắn chợt lóe, không chút do dự tiếp tục chạy trốn.
Đúng lúc này, một luồng lực kỳ dị từ tinh thạch trắng theo cánh tay phải của Vương Lâm, chui vào cơ thể hắn với tốc độ kinh người. Trong đầu Vương Lâm vang lên tiếng nổ "ầm ầm".
Từng đạo phù văn kỳ dị lập tức xuất hiện trong đầu hắn.
Những phù văn này hóa thành hàng đàn tia chớp, điên cuồng chui vào đầu Vương Lâm. Cảm giác này không hề xa lạ, năm xưa tại nơi của Cổ Thần, khi đạt được truyền thừa ký ức của Cổ Thần Đồ Ti, hắn đã từng trải qua.
Lúc này, phù văn điên cuồng lóe ra trong đầu, từng bức họa hiện lên trong tâm trí Vương Lâm.
Hình ảnh đầu tiên là một nam tử uy nghiêm, chân đạp lên một Tinh La Bàn khổng lồ. Tinh La Bàn này màu tím sẫm, phía trên lóe ra các điện quang quỷ dị, không trung nơi nó bay qua vang lên những tiếng nổ "ù ù".
Phía trước nam tử là một tòa tiên các đồ sộ lơ lửng trên không, trên đó viết ba chữ lớn rõ ràng:
"Tiên Ấn Phủ"
Tốc độ nam tử cực nhanh, chớp mắt đã tiến vào bên trong tiên các.
"Dừng lại!"
Một thanh âm từ hư vô vọng ra, từ trong tiên các lan tỏa, uy nghiêm vô tận, khiến tâm thần người nghe chấn động mãnh liệt.
Nhưng sắc mặt người đàn ông trung niên vẫn bình thản, ôm quyền nói:
"Vãn bối Diệp Vô Ưu, đến từ Chu Tước Quốc, mới thăng lên cấp sáu, phụng mệnh liên minh Tu Chân tới lĩnh ấn quyết của Chu Tước."
Thân hình Vương Lâm chấn động, lúc này toàn bộ tâm thần hắn như bị một cơn lốc cuốn vào, hoàn toàn hòa mình vào bức tranh kia. Thế nhưng, cước bộ của hắn không những không dừng lại mà còn quỷ dị hơn.
Chỉ thấy một luồng hồng quang xuất hiện dưới chân hắn, một lực lượng mênh mông đột nhiên từ trên người Vương Lâm khuếch tán ra. Lực lượng này không phải từ trên người hắn mà đến từ luồng hồng quang dưới chân.
Hồng quang hiện ra, tốc độ Vương Lâm bỗng tăng vọt, với tốc độ không thể tin nổi, điên cuồng lóe lên trong thông đạo, thoát ra ngoài.
Vân Tước Tử đuổi theo phía sau, kinh hãi kêu lên một tiếng, sắc mặt trở nên khó coi, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi:
"Chu Tước Ấn!"
"Tằng Ngưu này sao lại tản mát khí tức Chu Tước Ấn?!"
Trong đầu Vương Lâm, hình ảnh nam tử uy nghiêm bước vào tiên các. Tiên các có vô số tầng, người này chỉ đi tới tầng ba thì dừng lại.
"Chu Tước Ấn, thần thông pháp thuật bậc thấp thuộc loại phương pháp truyền thừa, cần tu sĩ phong hào mới có thể thi triển!"
Thanh âm trong hư vô vang lên lần nữa, cùng lúc đó, một đạo hồng quang, chính là ấn quyết, chậm rãi ngưng hình từ trong hư không. Ấn quyết này cực kỳ phức tạp, mơ hồ, Vương Lâm bỗng có cảm giác nó và phù văn trên đầu lâu Tiên Di Tộc có chút tương tự.
Nhưng nhìn kỹ lại thì hoàn toàn khác biệt, cảm giác này cực kỳ quỷ dị.
Lúc này, ấn quyết chậm rãi bay về phía nam tử, từ mi tâm dung nhập vào. Một sự đau đớn đột ngột từ mi tâm Vương Lâm truyền đến. Cơn đau này gần như hắn chưa từng trải qua, như hồn phách bị khắc lên.
Giờ phút này, hắn như đánh mất bản thân, hóa thân thành nam tử uy nghiêm kia. Từng hồi đau nhức không ngừng truyền đến, Vương Lâm không kìm được gào thét.
Tốc độ thân hình hắn càng nhanh thêm, hồng quang càng thêm chói mắt.
Vân Tước Tử phía sau, vẻ không thể tin nổi trong mắt càng sâu đậm. Hắn ngơ ngác nhìn luồng hồng quang bao phủ Vương Lâm, thì thào:
"Đây... đây là Chu Tước truyền thừa! Sao có thể như vậy? Không có Chu Tước Tử chấp nhận, không dung hợp với Tu Tinh Chi Tinh, kẻ kia sao lại nhận được truyền thừa của Chu Tước?!"
Tiểu hầu kia, hai mắt lóe ra hồng quang, nhìn chằm chằm Vương Lâm, lộ vẻ âm trầm.
Tiếng gào thét của Vương Lâm vang vọng trong thông đạo, thân ảnh hắn như điện, bỗng thoát khỏi thông đạo, trực tiếp từ cửa cung điện bay ra, hiện thân trong lòng biển.
Hắn không dừng lại, tiếp tục lao lên mặt biển.
Lúc này, toàn bộ cơ thể hắn đều bị hồng quang bao phủ, một tia khí tức Chu Tước lan tỏa bốn phía.
Hai mắt hắn không còn vẻ thanh minh mà chỉ còn giãy dụa trong hôn ám.
Trong đầu hắn, cơn đau như sóng trào, ập đến từ ba hướng, kéo dài, gần như đến cực hạn không thể chịu đựng. Toàn thân hắn nổi gân xanh, hai mắt đầy tơ máu.
Thương thế bị đè nén trong cơ thể giờ phút này bùng nổ. Nhưng luồng hồng quang lướt qua, lập tức áp chế nó xuống.
Trong đầu Vương Lâm, một thanh âm uy nghiêm đột ngột vang vọng:
"Ngươi có nguyện trở thành Chu Tước phong hào, thủ hộ Chu Tước Tinh cho đến khi hết thọ nguyên?"
Trong đầu Vương Lâm, thanh âm này như sấm xuân nổ vang, "ầm ầm", ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ thanh minh. Lúc này, hắn có cảm giác chỉ cần đồng ý, liền có thể đạt được kế thừa Chu Tước Ấn. Dù tu vi chỉ có Anh Biến sơ kỳ, nhưng nhờ Chu Tước Ấn, hắn có thể đánh một trận với tu sĩ Vấn Đỉnh.
"Không muốn!"
Vương Lâm đáp lời trong đầu.
Thứ mà Vương Lâm theo đuổi không phải là trở thành Chu Tước Tử.
Sau khi câu trả lời vang lên, hắn mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài, tiếp theo, toàn bộ hồng quang trên người chợt lóe rồi biến mất nhanh chóng. Cuối cùng, nó ngưng tụ lại trên tay phải hắn, chính là tinh thạch trắng kia.
Cùng với sự rút đi của hồng quang, các ấn ký trong đầu Vương Lâm cũng biến mất như thủy triều, nhanh chóng như chưa từng xuất hiện.
"Mệnh hồn!"
Trong quá trình này, Vương Lâm gào thét trong lòng:
"Một mạng, đổi một mạng!"
Thanh âm kia lại vang lên rồi chậm rãi tiêu tan, chỉ để lại một phù văn quỷ dị phát ra ánh sáng u tối trong đầu Vương Lâm.
Cảm nhận được phù văn này, Vương Lâm bừng tỉnh, chợt hiểu ra.
Muốn thu hồi mệnh hồn từ Tu Tinh Chi Tinh, tất nhiên phải dùng một mạng đổi một mạng. Ngoài ra, chỉ còn cách chờ mệnh hồn bị linh vật hấp thu, sau khi dung hợp xong thì giết chết linh vật để đoạt lại mệnh hồn. Nhưng cách thứ hai, trong thiên hạ bao la, muốn gặp được loại vật này chỉ có thể dựa vào kỳ ngộ, không thể cưỡng cầu.
Giờ phút này, thân hình Vương Lâm lao lên từ mặt biển. Phía sau hắn, Vân Tước Tử theo sát không tha. Phân thức của Thác Sâm ẩn nấp trên tiểu hầu cũng đã biến mất.
Khi lao ra khỏi mặt biển, tâm thần Vương Lâm hoàn toàn khôi phục vẻ thanh minh. Hắn có thể chắc chắn vật này không liên quan đến Cực Cảnh, càng không thể giúp Cực Cảnh tiến hóa.
Gần như ngay lập tức, không chút do dự, hắn ném mạnh tinh thạch trắng trong tay, miệng quát:
"Này, đây là Tu Tinh Chi Tinh!"
Hướng hắn ném, không ngờ lại có hai người, chính là Kiền Phong và Liễu Mi.
Hai người họ vẫn luôn chờ đợi bên ngoài. Lúc này, thấy Vương Lâm và hai người kia lao ra, Kiền Phong đang định tế ra pháp bảo mà Chu Tước Tử đã cho hắn, đột nhiên thấy một đạo bạch quang từ tay Vương Lâm ném tới.
Ánh mắt hắn chợt lóe, không lập tức bắt lấy, nhưng ngay sau đó, hắn hối hận. Bởi vì hắn thấy tốc độ Vân Tước Tử đột nhiên tăng lên, bỏ qua Vương Lâm, lao thẳng tới tinh thạch.
Kiền Phong nghiến răng, không nói hai lời, vỗ vào túi trữ vật, một người bằng đồng màu xanh xuất hiện trong tay. Trên người bằng đồng có vô số chấm đen, một tia hắc mang từ những chấm đen này khuếch tán bay ra.
Tế ra bảo vật này, hai tay Kiền Phong bấm quyết, bỗng mặt thoáng hồng, phun ra một ngụm tiên huyết, rơi thẳng lên người bằng đồng.
Ngay lập tức, người bằng đồng kia hút sạch máu, phát ra một tia sáng hắc hồng rồi khuếch tán thành vầng sáng màu tím.
Vân Tước Tử phía trước dừng lại, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm người bằng đồng:
"Chu Tước Tử!"
Vân Tước Tử trầm giọng nói.
Lời vừa dứt, thân thể Kiền Phong run rẩy, ngay sau đó, hàng loạt đạo bạch quang từ miệng, mũi, thất khiếu bay ra, không chịu sự khống chế, toàn bộ bị người bằng đồng kia hấp thu.
Ánh mắt Kiền Phong lộ vẻ sợ hãi, nâng cánh tay phải, nắm một miếng ngọc giản rồi bóp nát. Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng lớn ngưng tụ trước người Kiền Phong. Một tiếng nổ vang lên, thân hình hắn bị đẩy lùi mười trượng, các tia bạch quang tán loạn, hơn một nửa quay về cơ thể.
Đồng nhân hấp thu một lượng lớn bạch quang, bắt đầu tan chảy, hóa thành một đám đồng dạng lỏng. Nhưng đám đồng này sôi trào, một tia khói hồng bay lên, ngưng tụ thành người giữa không trung, không ngờ hóa thành Chu Tước Tử.
Dung nhan Chu Tước Tử không còn già nua mà hồng nhuận hơn:
"Sư đệ, cuộc chơi này giờ mới cao trào! Lão phu mượn hóa thân chi mệnh của Kiền Phong, chính là cách tốt nhất để tụ họp với ngươi!"
Nói xong, hắn phất tay, tinh thạch trắng kia bay đến tay hắn như chớp.
Chu Tước Tử cầm tinh thạch, vỗ vào trán, tinh thạch dung nhập vào trong.
Sắc mặt Vân Tước Tử âm trầm, hừ lạnh, hai tay múa may, một đám phù văn lóe lên, tản mát uy áp kinh người.
Chu Tước Tử cười lớn, thân hình lóe lên, tản mát một làn sương hồng bao phủ cả khu vực mười dặm, bao gồm cả Vân Tước Tử.
Trong sương hồng, từng đợt dao động pháp lực mạnh mẽ xuất hiện. Vân Tước Tử và Chu Tước Tử khai chiến.
Bị sương hồng che khuất, người bên ngoài không thể nhìn rõ.
Chu Tước Tử không chú ý, trong khoảnh khắc sương hồng khuếch tán, tiểu hầu chợt lóe lên, chui vào sương hồng rồi biến mất.
Lúc này, bên ngoài sương hồng còn năm người:
Kiền Phong, Liễu Mi, Chu Vũ Thái, Tử Tâm và Vương Lâm.
Mắt Vương Lâm lộ sát khí, vươn tay chộp lấy Thập Ức Tôn Hồn Phiên. Hắn nhìn Kiền Phong và Liễu Mi, chậm rãi nói: "Chết đi!"
Kiền Phong thở hổn hển, bị Chu Tước Tử dùng phương pháp kỳ dị thu lấy pháp lực, giờ thân thể rất suy yếu. Hắn hận Chu Tước Tử thấu xương:
"May mà lão tử không nghe hắn, nếu đang đấu pháp mà tế Đồng nhân, chưa giết được địch đã bị hắn hút cạn!"
Kiền Phong nghiến răng, nhưng không phải lúc hận Chu Tước Tử, quan trọng nhất là đối phó với sát khí trước mặt.
Thực ra, Chu Tước Tử đã có chủ ý với Kiền Phong từ lâu. Nếu không có Tiên Di Tộc xuất hiện, hắn có lẽ đã thành công tìm cách tránh luân hồi, đoạt xá Kiền Phong để kéo dài tuổi thọ.
Chu Tước Tử bắt đầu kế hoạch từ khi Kiền Phong còn nhỏ, cho Kiền Phong thôn phệ một loại ý cảnh, thể ngộ thiên đạo của người từng trải. Hắn làm vậy không phải vì Kiền Phong, mà vì bản thân.
Thủ đoạn hắn thi triển trên người Kiền Phong là pháp thuật mà các đời Chu Tước Tử bí mật nghiên cứu. Tuy nhiên, pháp thuật này chưa hoàn thiện, tỷ lệ thành công không đến một thành. Dù thành công, cũng chỉ có thể xoa dịu, thêm được mấy chục năm thọ nguyên.
Đồng thời, để có mấy chục năm thọ nguyên, hắn phải trả giá rất lớn.
Đồng nhân là mấu chốt, được Chu Tước Tử đời thứ tư luyện chế từ thiên ngoại chi thiết, trải qua vô số lần luyện chế và tế luyện, mới có được thần thông giúp ngưng hóa thu lấy thọ nguyên.
Thực ra, Đồng nhân có thần thông này là nhờ cảm ngộ từ Tu Tinh Chi Tinh.
Tuy nhiên, vật này chưa hoàn thiện, còn nhiều sơ hở trí mạng. Ví dụ, Chu Tước Tử hiện tại tuy có vẻ sung mãn, nhưng thực chất đã hết đà, chỉ là tạm thời.
Thập Ức Tôn Hồn Phiên trong tay Vương Lâm rung lên, vô số hồn phách gào thét bay ra, tràn ngập đất trời, như lốc xoáy phát ra tiếng quỷ khóc thảm thiết.
"Dung hợp!"
Ánh mắt Vương Lâm lóe sát khí, ngôn từ vừa dứt, hồn phách dung hợp. Gần như ngay lập tức, sáu chủ hồn, dù chưa đạt Vấn Đỉnh, nhưng mạnh hơn tu sĩ Anh Biến hậu kỳ bình thường, xuất hiện, tàn hồn của kỳ lân cũng ở trong đó.
"Đấu với hai người các ngươi, không cần dung hợp Vấn Đỉnh!"
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, vỗ túi trữ vật, chiến phủ xuất hiện, vung lên rồi chém xuống.
Sắc mặt Kiền Phong đại biến, vỗ túi trữ vật, Chu Tước Trùy rung lên, một đạo điện quang đỏ gào thét bay ra, hóa thành cầu vồng lao tới Vương Lâm.
Sắc mặt Vương Lâm lạnh lùng, vung chiến phủ, một đạo ánh sáng từ lưỡi phủ lóe lên. Cùng lúc đó, hắn hét lớn, ném chiến phủ về phía trước. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, chiến phủ gào thét lao tới.
Chu Tước Trùy tản mát điện quang tan tành, chiến phủ gào thét hạ xuống.
Trong mắt Kiền Phong lộ vẻ hung hãn, gầm nhẹ, hai tay bấm quyết rồi điểm về phía trước. Khi chiến phủ tới gần, toàn thân hắn bỗng tản ra hồng quang chói mắt, Chu Tước huyền trận đã mở ra.
Đề xuất Voz: Ký sự chuyển mộ
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.