Logo
Trang chủ

Chương 440: Một năm

Đọc to

Trong lầu các uy nghi, bóng dáng một nam nhân đang tĩnh tọa. Kẻ ấy không ai khác, chính là Vương Lâm!

Một năm trước, sau khi thoát khỏi Chu Tước Mộ, hắn đã trở về Triệu Quốc. Đến nơi này, hắn lập tức bế quan, chuyên tâm tu luyện suốt một năm trời.

Sau một năm, những vết thương mà Vương Lâm gánh chịu trong Chu Tước Mộ mới dần hồi phục. Tu vi của hắn cũng có chút tinh tiến, tuy chưa đạt đến Anh Biến trung kỳ, nhưng lại càng củng cố thêm Anh Biến sơ kỳ.

Bảy ngày trước, Chu Vũ Thái từ Chu Tước Quốc đã thân chinh mang thiệp đến mời Vương Lâm tham dự nghi lễ phong hào, nhưng việc này đã bị Vương Lâm khéo léo từ chối.

Chu Vũ Thái thấu hiểu ý chí đã quyết của Vương Lâm, nên cũng không cố gắng níu kéo. Hắn đã phát lời thề, chỉ cần hắn còn sống một ngày, tất cả những người có quan hệ với Vương Lâm sẽ được bảo vệ bình an!

Vương Lâm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi thu hồi ánh mắt, vỗ vào túi trữ vật. Tiên kiếm lập tức bay ra, lơ lửng trước mặt hắn.

Ngay khi tiên kiếm vừa xuất hiện, một thanh loan đao cũng tự động từ trong túi trữ vật bay ra. Nó lượn vòng quanh tiên kiếm, tỏ vẻ vô cùng vui vẻ.

"Chủ nhân! Lão Tứ đã bị ta thuần phục, trở nên vô cùng nghe lời. Lão Tứ! Mau đến tham kiến chủ nhân đi!"

Giọng nói của Hứa Lập Quốc từ trong tiên kiếm truyền ra. Ngay sau đó, một làn hắc vụ từ trong tiên kiếm tràn ra, hóa thành hình dạng Hứa Lập Quốc. Lúc này, nét mặt của hắn vô cùng đắc ý.

Loan đao kia lập tức chấn động, một làn sương màu xanh đậm từ bên trong bay ra, rồi hóa thành hình dạng một đồng tử, nhưng diện mạo lại mờ ảo không rõ. Sau khi xuất hiện, nó nhìn về phía Vương Lâm rồi gật đầu, truyền ra một tia thần thức gượng gạo:

"Bái kiến!"

Vương Lâm nhìn loan đao, trong lòng lại càng thêm bội phục Hứa Lập Quốc.

Trước đây, khi hắn tìm thấy Hứa Lập Quốc trong Chu Tước Mộ, cũng không biết tên này đã dùng thủ đoạn gì mà lại sống chung với loan đao kia vô cùng vui vẻ.

Loan đao kia nhìn thấy Hứa Lập Quốc muốn đi, liền lập tức bay theo. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Vương Lâm.

Đến bây giờ, Vương Lâm vẫn chưa thể điều khiển được loan đao, cũng không có cách nào lưu lại thần thức ở bên trong. Chỉ khi nào Hứa Lập Quốc gặp nguy hiểm, loan đao sẽ lập tức tương trợ.

Hứa Lập Quốc lúc này đã trở nên mạnh hơn trước rất nhiều lần. Nếu không phải trong lòng hắn luôn cảm thấy e ngại Vương Lâm, sống chết bị Vương Lâm nắm giữ trong lòng bàn tay, thì đổi lại là một kẻ khác, Hứa Lập Quốc đã sớm làm phản rồi.

Vương Lâm tự nhận thấy mình không phải là đối thủ của loan đao này, nếu dây dưa vào nó sẽ vô cùng phiền phức. Cũng may, loan đao không biết vì sao lại rất quyến luyến Hứa Lập Quốc, nên hắn cũng có thể điều khiển được một chút.

Một năm qua, Vương Lâm cũng từng bỏ công nghiên cứu loan đao. Hắn muốn biết rốt cuộc mệnh hồn của ai trên Chu Tước Tinh lại mạnh đến như vậy, có thể hợp thành loan đao này.

Nhưng việc đó cũng chẳng có chút tiến triển. Sau một thời gian dài, Vương Lâm cũng không muốn tiếp tục tìm hiểu chuyện này nữa.

"Chủ nhân! Ta dẫn Lão Tứ đi ra ngoài dạo chơi một lát!"

Hứa Lập Quốc vừa dứt lời, thấy Vương Lâm gật đầu, liền lập tức nhảy lên tiên kiếm, hóa thành một đạo cầu vồng từ bên trong cửa sổ lóe lên bay thẳng ra ngoài. Loan đao cũng bám theo phía sau, phát ra những tiếng ngân trong trẻo.

Một đao, một kiếm, trong nháy mắt đã biến mất ở phía chân trời, không biết là đi đến nơi nào.

Vương Lâm sờ vào túi trữ vật. Trước khi hắn rời đi, còn có một số chuyện cần phải làm. Pháp bảo bên trong túi trữ vật còn rất nhiều thứ cần phải tế luyện lại. Dù sao, lần này hắn rời khỏi nơi này để đi Thiên Vận Tinh, con đường phía trước quá mờ mịt, cũng không biết sẽ phát sinh những chuyện gì.

Vương Lâm đang suy tư, đột nhiên từ trong hư vô vang lên một âm thanh cương quyết, rồi chui thẳng vào trong tai hắn:

"Vương Lâm! Chuyện ngươi nhờ ta kiểm tra đã có manh mối! Ngoài Phượng Hoàng thành của Sở Quốc có một chỗ được gọi là Tang Viên Thôn! Sau này những chuyện nhỏ nhặt như vậy đừng làm phiền đến lão nhân gia ta nữa. Bây giờ lão tử làm thân vương rất vui vẻ, không có thời gian để ý đến ngươi. Được rồi, khi nào ngươi đi thì nói cho ta biết một tiếng là được. Hai ta sẽ rời khỏi nơi này!"

Giọng nói Tư Đồ Nam rất thoải mái, rồi dần dần biến mất. Khóe miệng Vương Lâm lộ ra một nụ cười mỉm. Sau khi hắn rời khỏi Chu Tước Mộ, đã gặp lại Tư Đồ Nam. Hắn định cùng lão trở về Sở Quốc xử lý xong một số chuyện vụn vặt rồi rời khỏi nơi này, nhưng Tư Đồ Nam đi được nửa đường lại nhìn thấy một hoàng cung của phàm nhân. Lão lập tức muốn trở thành thân vương. Lão nói không muốn cùng đi với Vương Lâm đến Sở Quốc, rồi biến vào trong hoàng cung của người ta. Cũng không biết lão dùng thủ đoạn gì, mà đến ngày thứ hai đã được hoàng đế sắc phong làm Tự Tình Kiên Vương!

Từ đó trở đi, lão trở nên tiêu dao khoát hoạt, nhưng cũng không quên chuyện rời khỏi nơi này. Lão nói với Vương Lâm, để trước khi đi hắn phải nói với lão một tiếng.

Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, đứng thẳng người lên, rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Vương Lâm vừa mới xuất hiện, cô gái đang ngồi dưới bóng cây lập tức mở đôi mắt đẹp ra, nhìn vào hắn. Nàng nhoẻn miệng cười, kết thúc thổ nạp, vui mừng nói:

"Thúc thúc! Người xem Nhu Nhi tu luyện tiến triển thế nào! Con bây giờ đã là Ngưng Khí kỳ tầng thứ hai rồi!" Cô gái đó chính là Chu Như!

Một năm trước, khi Vương Lâm đi đến Sở Quốc, hắn lập tức lấy bảo tháp, để Nhu Như và Tiểu Bạch từ bên trong đi ra.

Đồ ăn Vương Lâm để trong bảo tháp khá nhiều, cũng đủ cho Chu Như. Sau khi Chu Như đi ra, nàng năn nỉ Vương Lâm dạy mình tu đạo. Hắn cũng không muốn nàng cứ quấn lấy mình, bèn lấy khẩu quyết Ngưng Khí dạy cho nàng.

Vương Lâm nhìn cô gái duyên dáng yêu kiều ở trước mặt, mới đó mà Chu Như đã từ một cô bé trở thành một thiếu nữ trưởng thành. Nhìn nàng, hắn lại cảm thấy nhớ Lý Mộ Uyển.

"Thúc thúc! Người làm sao vậy?" Chu Như bước lên, ngạc nhiên nhìn Vương Lâm.

Những ký ức của Chu Như về Lý Mộ Uyển đã bị Vương Lâm xóa đi, khiến cho nàng không biết đến Lý Mộ Uyển. Còn Tiểu Bạch cũng không nói cho Chu Như biết những chuyện đó.

Vương Lâm khẽ vuốt mái tóc Chu Như, ánh mắt hắn có một sự yêu thương. Thứ ánh mắt này của hắn từ trước đến nay cũng chưa có nhiều. Tuy nhìn bề ngoài thì tuổi tác của hắn bây giờ không khác gì Chu Như, nhưng ánh mắt yêu thương của hắn lại rất tự nhiên.

"Thúc thúc già rồi! Nhìn thấy ngươi lại nhớ đến một người bạn cũ… …." Vương Lâm khẽ nói.

Chu Như nở một nụ cười duyên dáng. Giọng nàng giống như gió thổi chuông bạc, cười nói:

"Thúc thúc không già đâu! Ngày hôm trước có một vị tiểu sư đệ vừa mới nhập môn lén chạy tới đây hỏi có phải người là ca ca của con không!"

Vương Lâm mỉm cười. Đứa bé này ngày hôm qua rõ ràng ngồi ở đây cả ngày, làm gì có vị tiểu sư đệ nào chạy đến đây chứ. Nàng nói như vậy rõ ràng muốn an ủi hắn.

"Thúc thúc từ khi bắt đầu tu chân đến nay đã gần sáu trăm năm, có thể không già sao?"

Vương Lâm than nhẹ, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia thương tang.

Khoảng thời gian sáu trăm năm, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện. Từ một kẻ phàm nhân không ai biết đến, dò dẫm từng bước đến khi trở thành người được chọn để làm Chu Tước Tử. Nhiều lúc hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã xảy ra, Vương Lâm cứ cảm thấy giống như một giấc mộng.

Sáu trăm năm tu chân, Vương Lâm biết được rất nhiều chuyện, đồng thời lòng hắn lại càng trở nên cứng rắn.

"Như Nhi có nhớ cha mẹ không?" Vương Lâm nhìn Chu Như.

Cơ thể Chu Như khẽ run lên, trong ánh mắt nàng lộ ra một tia thương nhớ. Một lúc sau, nàng cúi đầu khẽ nói:

"Chỉ còn lại những ấn tượng mơ hồ… …."

Vương Lâm nhìn Chu Như, trong mắt hắn lộ ra một tia day dứt. Nếu không có hắn, thì Chu Như lúc này sẽ đang ở bên cạnh cha mẹ. Nàng sẽ có một tuổi thơ ấm áp, chứ không phải như bây giờ chỉ có một con hổ làm bạn.

"Như Nhi! Thúc thúc đưa ngươi về nhà…"

Vương Lâm khẽ nói. Hắn khẽ vung tay áo, một đám mây lập tức xuất hiện dưới chân. Hắn kéo Chu Như lên, đám mây lập tức phóng thẳng lên trời, rồi bay về phương xa.

Tiểu Bạch lập tức lật người dậy. Nó không thèm nằm phơi nắng nữa, mà gầm lên một tiếng, rồi phóng thẳng người lên không, bay theo phía sau.

"Thúc thúc! Người… người tìm được cha mẹ của con rồi sao?"

Trên đám mây, Chu Như cắn môi khẽ nói.

"Tìm được rồi! Như Nhi! Từ nay về sau con phải hiếu thuận với cha mẹ. Nhớ kỹ, đạo hiếu là việc quan trọng nhất của đời người, không hiếu thuận sẽ không phải là người!"

Vương Lâm nói xong, trước mắt hắn lại hiện lên hình bóng của phụ mẫu. Chu Như gật đầu. Nàng nhìn về phía Vương Lâm, do dự một lúc lâu mới nói:

"Thúc thúc! Không phải người muốn mang con rời khỏi Chu Tước Tinh sao?"

Vương Lâm liếc mắt nhìn Chu Như. Hắn than nhẹ một tiếng, nói:

"Như Nhi! Con và ta duyên phận đã hết…"

"Thúc thúc!"

Cơ thể Chu Như chấn động, biến sắc, hai mắt đỏ hồng. Những giọt lệ của nàng đã tràn đầy khóe mắt.

"Đừng nhiều lời!"

Vương Lâm trầm giọng nói, đám mây dưới chân lại tăng tốc, bay về phương xa như tên bắn. Tiểu Bạch ở phía sau gầm lên một tiếng. Nó bay thẳng lên, trong mắt lộ ra vẻ bực bội, thầm nghĩ:

"Hổ gia gia chạy không nhanh, nhưng đừng hòng cắt đuôi ta. Gia gia cho dù hộc máu, cũng phải đuổi kịp cho bằng được!"

Đề xuất Voz: Chạy Án
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.