Côn Cực Tiên vốn thuộc về Sở Vân Phi, nhưng hắn bị bức bách phải vứt bỏ nó. Dù biết rõ bí mật ẩn chứa trong Côn Cực Tiên, trong mắt hắn nó chỉ là một thứ bỏ đi. Khi Sở Vân Phi liều mạng bỏ chạy, Côn Cực Tiên rơi vào tay Kiền Phong, đệ tử của Chu Tước Tử. Sợ rằng sẽ phát sinh thêm những chuyện rắc rối, Sở Vân Phi quyết định rời khỏi Chu Tước tinh.
Ánh mắt Vương Lâm chớp động, hắn cuối cùng cũng cảm thấy cây roi này có chút kỳ dị. Trầm ngâm một hồi, hắn liền thu hồi nó lại.
Lật tay phải, một bức tranh lại xuất hiện trong tay hắn. Vương Lâm nhìn chằm chằm vào bức tranh, trầm mặc rất lâu, sau đó chậm rãi thu hồi. Bức tranh này là một trong những pháp bảo có độ thần bí sánh ngang với Nghịch Thiên Châu, nay lại có thêm một cây Côn Cực Tiên thần bí không kém.
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về phía hư không, trong mắt lộ ra vẻ suy tư. Vuốt nhẹ vào túi trữ vật, một chiếc chiến xa nhọn hoắt, dữ tợn lập tức xuất hiện trên mặt đất.
Chiếc xe vừa mới xuất hiện, gió bụi bốn phía lập tức tản ra, không dám tiếp cận. Những mũi nhọn sắc bén trên chiến xa lấp lánh hàn quang, khiến người ta vừa liếc mắt nhìn đã cảm thấy hoảng sợ trong lòng.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào chiếc xe, tay phải hắn lại vỗ vào túi trữ vật, Khu Thú Quyển chậm rãi bay ra.
Xạ Thần Xa đã tặng cho Tư Đồ Nam một cái, nên trong tay Vương Lâm chỉ còn lại hai cái. Một trong hai cái này rất lớn, hắn biết với tu vi hiện tại mình không thể điều khiển được nó, nếu gắng gượng sẽ bị phản phệ.
Nhưng Vương Lâm có thể chắc chắn khống chế được chiếc Xạ Thần Xa thứ hai trong Khu Thú Quyển.
Nửa tháng sau, Vương Lâm rời khỏi vùng bình nguyên này. Trong suốt nửa tháng, trên bình nguyên hầu như cả ngày đều vang vọng tiếng gầm rống của cự thú.
Tiếng gầm rống của cự thú vang vọng tận chín tầng trời. Toàn bộ Chu Tước tinh, thậm chí những vùng đất của Tiên Di Tộc đều có người cảm nhận được tiếng gầm rống không thuần phục của chiến hồn.
Vương Lâm khoanh chân ngồi trên lưng Văn Thú, bay thẳng về phương xa như tên bắn. Vẻ mặt hắn trắng xanh, trong tay cầm một khối tiên ngọc. Chốc lát sau, tiên ngọc vỡ tan, hóa thành tro bụi.
Ngay khi tiên ngọc biến mất, một khối tiên ngọc khác lại xuất hiện trong tay Vương Lâm, hắn lại tiếp tục hấp thu tiên lực.
Sức mạnh của hồn thú vượt xa dự đoán của Vương Lâm. Đặc biệt, trong nó còn ẩn chứa ý chí bất khuất, cuồng ngạo đến cực điểm, ngang ngược không chịu khuất phục vạn vật trên thế gian.
Cuối cùng, Vương Lâm phải dùng hết sức bình sinh để nhốt nó vào trong Khu Thú Quyển, nhưng trên Khu Thú Quyển lại xuất hiện một vết nứt.
Sau khi nhốt được những hồn thú không chịu khuất phục, toàn bộ tiên lực trên người Vương Lâm cạn kiệt, thiếu chút nữa mất mạng. May mà hắn đã chuẩn bị từ trước, nên mới kiên trì được đến giai đoạn cuối cùng.
Vương Lâm mở mắt ra, sờ lên Khu Thú Quyển trên cổ tay, trong mắt vẫn còn lộ ra vẻ sợ hãi.
"Vật này đúng là một pháp bảo cực mạnh! Tiếc là trong Hồn Phiên chỉ còn lại ba chủ hồn, nếu không thì dùng nó để phối hợp, chắc chắn những kẽ hở khi mở Xạ Thần Xa ra sẽ dễ dàng được che đậy hoàn toàn."
"Với những pháp bảo ta có bây giờ, cũng không sợ đối mặt với Anh Biến trung kỳ. Với Anh Biến hậu kỳ, chỉ cần cho ta thời gian mở Xạ Thần Xa, thì cũng có một chỗ đứng. Nhưng nếu đối mặt với những người có tiên bảo, hoặc Anh Biến hậu kỳ viên mãn sắp tiến lên Vấn Đỉnh, ta sẽ không có cơ hội chiến thắng. Nếu phải trực tiếp đối mặt với tu sĩ Vấn Đỉnh, thì sẽ không có một cơ hội nào!"
"Mình vẫn còn quá yếu! Thiên Vận tinh chắc chắn hơn hẳn Chu Tước tinh. Cao thủ ở trên đó nhất định sẽ mạnh hơn ở đây rất nhiều. Ta dù ở nơi nào cũng phải hết sức cẩn thận!"
"Đáng tiếc là Nghịch Thiên Châu vẫn còn thiếu thuộc tính kim. Kiền Phong hấp thụ mất Ngũ Hành Tứ Linh của Hồng Điệp, Kim Linh bị ta bắt được, nhưng chỉ làm cho thuộc tính kim của nó tăng lên được một phần ba..." Vương Lâm thở dài, rồi bay thẳng về phương xa. Hắn đang đi đến chỗ ở của Kiên Vương Tư Đồ Nam.
Trong đô thành hoàng tộc phàm nhân ở Chu Quốc, tứ cấp Tu Chân Quốc, giọng nói sảng khoái của Tư Đồ Nam từ trong một phủ đệ cực lớn truyền ra văng vẳng:
"Ha ha! Hầu hạ lão gia cho tốt vào! Nếu ta cảm thấy thoải mái, sẽ ban cho các ngươi một chút linh đan. Nó có thể giữ cho làn da của nương tử các ngươi trắng mịn suốt hai ba mươi năm..."
Những giọng nói yến oanh từ bên trong liên tục truyền ra, cùng với tiếng nhạc rộn rã làm say mê lòng người.
Đêm khuya, một bóng đen dữ tợn bay lượn dưới ánh trăng trên bầu trời, rồi từ từ hạ xuống.
Một người có mái tóc dài phất phơ đang đứng trên lưng Văn Thú. Hắn chắp tay sau lưng, mặc một bộ đồ xanh. Trông qua hết sức nổi bật.
Người đó chính là Vương Lâm.
Văn Thú từ từ bay đến, dưới thân nó là một tòa thành của phàm nhân, đô thành của Chu Quốc.
Phía dưới là những nóc nhà chen chúc nhau. Trong thành có một dòng sông vắt ngang từ phía nam sang phía bắc. Đã là canh ba, nhưng đèn đuốc trên một chiếc thuyền hoa vẫn còn sáng chói, tiếng ngâm thơ đàn ca chốc chốc lại vang lên bên tai. Tiếng cười duyên của các cô gái càng làm tăng thêm vẻ phồn hoa ở nơi đây. Vương Lâm liếc mắt nhìn con thuyền, Văn Thú bay xẹt qua giống như một u linh lướt qua dòng sông, không một tiếng động.
Trong thuyền hoa, một công tử say rượu đi ra ngoài hóng gió. Hắn ngẩng mặt lên nhìn trời, rồi vô tình nhìn thấy hình bóng Văn Thú. Hơi rượu trên người hắn lập tức tan sạch, hắn trợn mắt há mồm, sau một lúc lâu mới định thần trở lại. Hắn thầm cười, cho rằng mình uống rượu quá nhiều nên xuất hiện ảo ảnh. Phía đông thành có một tòa phủ đệ xa hoa và khổng lồ, tiếng hoan hô, tiếng cười, tiếng nhạc, tiếng ngâm thơ liên tục truyền vào trong tai. Vương Lâm đứng trên người Văn Thú, bình thản nói:
"Tư Đồ Nam! Đến lúc đi rồi!"
Trong khoảnh khắc, tất cả những tiếng động trong phủ đệ đột nhiên dừng lại, không còn bất kỳ âm thanh nào vang lên, tất cả mọi người đều trở nên đông cứng. Một người mặc áo bào màu tím từ bên trong đi ra, nét mặt hắn đầy vẻ không muốn, hắn cảm thán nói:
"Lão tử còn chưa hưởng thụ đủ mà! Tu đạo với chả tu đạo, tu cái đạo khốn kiếp! Lão tử đang hưởng thụ cuộc sống thân vương, tiêu dao tự tại, không ai dám làm phiền!"
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời, chậm rãi nói:
"Nên đi thôi!"
"Ngươi đợi một chút! Dù sao tên tiểu hoàng đế ở Chu Quốc đối với ta cũng rất tốt, ta phải đi làm cho hắn vài chuyện tốt đã!" Tư Đồ Nam lóe lên, rồi biến mất ngay tại chỗ. Sau nửa nén hương, hình bóng Tư Đồ Nam đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Vương Lâm. Lão cười ha hả, quát lớn:
"Đi thôi! Rời khỏi Chu Tước tinh!"
Lão nói xong, thì giẫm chân xuống người Văn Thú. Văn Thú vốn rất sợ lão, nên vội vàng kêu lên một tiếng thảm thiết, bay thẳng về phía trước, rồi hóa thành một đạo ánh sáng xông thẳng lên chín tầng mây.
Tốc độ của Văn Thú càng lúc càng nhanh, như một cơn gió cuốn thẳng về phía chân trời. Nó bay vào khu vực Đoạn Cương Phong, rồi rời khỏi Chu Tước tinh!
Trong nháy mắt khi Văn Thú bay vào trong luồng gió, liền được Vương Lâm thu vào trong túi trữ vật. Sau đó, Vương Lâm giống như một ngọn lưu tinh, bay thẳng vào bên trong.
Tốc độ của Tư Đồ Nam còn nhanh hơn. Lão nhảy vào bên trong luồng gió trước Vương Lâm một bước. Luồng gió thổi từ phía chân trời đến, lực ép của nó quá sức khủng khiếp. Tư Đồ Nam cười ha hả, hét lớn:
"Tản ra cho lão tử!"
Sau một tiếng rống khủng khiếp, luồng gió giống như bị một bàn tay vô hình xé toạc ra làm hai, trước mặt Vương Lâm và Tư Đồ Nam. Từng cơn gió nhanh chóng rút về phía sau, tạo ra một con đường lớn.
Gió trên trời vốn là vật vô hình, chỉ có thể dùng thân thể để cảm nhận, nhưng lúc này trong gió mây quay cuồng, có rất nhiều những ngọn sóng, trong nháy mắt những con sóng này lại lan rộng ra khắp bốn phía.
Lúc này, tất cả phàm nhân và tu sĩ trên Chu Tước tinh đều phải ngẩng đầu lên.
Bầu trời trong mắt bọn họ ngày hôm nay đột nhiên trở nên vô cùng rực rỡ. Những ánh hào quang với đủ mọi sắc màu chiếu rọi khắp thế gian.
Trên Chu Tước Sơn, Chu Vũ Thái mặc một bộ áo bào màu đỏ, đứng trên đỉnh núi nhìn về phía chân trời, trong mắt hắn lộ ra một tia cảm khái.
Đi theo sau hắn là một nhóm người chấp sự Chu Tước Sơn mới được tuyển chọn. Họ phụ trách việc truyền đạt mỗi một mệnh lệnh của hắn.
"Vương huynh! Lên đường bình an!"
Chu Vũ Thái thì thào nói. Những chuyện xưa khi hắn quen biết Vương Lâm không ngừng xẹt qua trong đầu. Từ một tiểu vương gia phàm nhân trên Tứ Phái Liên Minh, đến khi nó diệt vong, rồi đi thẳng đến bây giờ. Vương Lâm vứt bỏ tước vị Chu Tước Tử, rồi nhường cho hắn.
Chu Vũ Thái hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện, mà cảm thấy nó giống như một giấc mộng. Đúng là năm tháng trôi qua, vật đổi sao dời.
Đề xuất Voz: Yêu Người IQ Cao
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.