Logo
Trang chủ

Chương 446: Bạch Vi

Đọc to

Phường thị tự do phía tây thành quả thật rộng lớn, dòng người mua bán tấp nập không ngớt. Lý Đan Nam, không hổ danh là kẻ lớn lên ở nơi này, dẫn Vương Lâm đi thẳng một mạch vào sâu trong phường thị. Khắp nơi trên mặt đất đều là cửa hàng của tu sĩ, bày bán đủ loại pháp bảo, pháp khí, đan dược, bí tịch... Cái gì cũng có! Thậm chí còn có những gian hàng quảng cáo thượng cổ pháp khí, những vật phẩm hình thù kỳ dị, thu hút không ít ánh mắt tò mò của tu sĩ.

Trên đường đi, Lý Đan Nam không ngừng giới thiệu tỉ mỉ cho Vương Lâm mọi ngóc ngách, mọi chuyện liên quan đến phường thị tự do này. Hắn nói năng lưu loát, lại thêm chút dí dỏm, cứ vài câu lại ghé tai Vương Lâm:

- Tiền bối! Ngài xem gã tu sĩ đầu trọc láng kia kìa! Mấy năm hắn mới đến đây một lần, nhưng thứ hắn bán ra đều là trân phẩm hiếm có đấy ạ!

- Còn gã mặc áo bào đen trắng kia, mới đến đây chưa lâu, nhưng toàn bán hàng dỏm thôi tiền bối ạ! Lừa được khối kẻ không biết nhìn hàng đấy. Mấy hôm trước ta còn thấy có người truy sát hắn, không ngờ hôm nay vẫn còn ngồi chễm chệ ở đây. Chắc là kẻ truy sát kia không phải thất bại thì cũng đã bỏ mạng rồi!

Vương Lâm cũng khẽ đảo mắt nhìn theo lời Lý Đan Nam. Một lát sau, Lý Đan Nam dừng chân trước một cửa hàng lớn bên hông phường thị, chắp tay hướng về phía chủ cửa hàng:

- Trương tiền bối còn nhớ tại hạ không?

Chủ cửa hàng là một lão già mặt đỏ, liếc nhìn Lý Đan Nam, khóe miệng nhếch lên một nụ cười:

- Tiểu tử lanh chanh! Ngươi lại nhắm trúng món bảo bối nào của lão phu rồi hả?

Nói đoạn, lão già liếc mắt sang Vương Lâm. Nhưng ánh mắt lão lập tức ngưng trọng, đồng tử co rút lại. Chỉ bằng một cái liếc mắt, lão đã nhận ra Vương Lâm không phải là hạng tầm thường. Lão vội vàng đứng dậy, cung kính nói:

- Tiền bối! Vãn bối là Trương Hóa Lâm, không biết tiền bối muốn mua vật gì?

- Khôn Mộc Thạch! - Vương Lâm nhìn lão già mặt đỏ, trầm giọng nói.

Lão già ngẩn người ra, đáp:

- Vật ấy thuộc hàng xa xỉ, vãn bối chỉ bán dùm cho bằng hữu thôi. Trước khi đi, hắn đã dặn không được trả giá, không được trao đổi, chỉ bán bằng năm khối cực phẩm linh thạch!

Lý Đan Nam cười khổ:

- Năm khối cực phẩm linh thạch... Giá này cao quá rồi! Cực phẩm linh thạch, trừ thất cấp Tu Chân Quốc ra, từ lục cấp trở xuống có thể nói là vật báu hiếm có. Mà ngay cả ở thất cấp Tu Chân Quốc, vật này cũng là một loại tài liệu tốt, ai lại bỏ ra cái giá đó để mua chứ!

Lão già mặt đỏ thở dài:

- Vật này giá cao cũng vì tên bằng hữu kia quá ngang ngược, không chịu hạ giá. Tại hạ cũng đành chịu. Tiền bối... Ngài xem...

Vương Lâm khẽ trầm ngâm:

- Lấy ra cho ta xem thử.

Lão già mặt đỏ có chút do dự, vỗ vào túi trữ vật, trên tay lập tức xuất hiện một tảng đá màu xanh. Hòn đá chỉ bằng bàn tay, trên mặt có vô số đường vân như những vết nứt, nhìn qua như có một thân cây đang sống bên trong.

Tảng đá được bao phủ bởi một vầng sáng mỏng manh. Đó là một loại pháp thuật bắt buộc phải có khi buôn bán ở nơi này, gọi là Khốn Phong Chú. Sau khi thi triển, nó có thể đề phòng kẻ mua dùng vũ lực cướp đoạt. Trừ phi tu vi của đối phương cao hơn người thi pháp quá nhiều, bằng không muốn phá bỏ pháp thuật này phải mất hơn mười nhịp thở. Nhưng mười nhịp thở đó cũng đủ để thu hồi vật phẩm.

Vương Lâm vung tay phải, tảng đá lập tức bay khỏi tay lão già mặt đỏ, vào tay Vương Lâm. Vầng sáng mỏng manh không hề phản ứng, lóe lên rồi tan biến.

Sắc mặt lão già biến đổi, âm thầm hít sâu một hơi. Lão đã biết thanh niên trước mặt tu vi không tầm thường, nhưng không ngờ vẫn đánh giá quá thấp. Tu vi của người này ít nhất cũng phải là Anh Biến kỳ!

Vương Lâm cầm Khôn Mộc Thạch lên, cẩn thận quan sát vài lần. Sau khi xác định đúng là vật mình cần, hắn vung tay thu vào túi trữ vật.

- Tiền bối... - Sắc mặt lão già mặt đỏ trở nên khó coi.

Không đợi lão nói hết câu, năm khối linh thạch hình thoi tỏa ra bạch quang đã xuất hiện, lơ lửng trước mặt.

Lão già mặt đỏ liếc mắt đã nhận ra đây chính là cực phẩm linh thạch. Lão vội vàng thu hồi, cẩn thận nhìn xung quanh. Thấy không có mấy người chú ý, lão mới thở phào nhẹ nhõm.

Khi lão nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng Vương Lâm đang khuất xa trong đám người.

Lão già mặt đỏ do dự, nửa ngày sau, lão lập tức thu dọn quầy hàng, nhanh chóng rời khỏi Minh Hồng thành. Lão biết mình đang ôm ngọc mắc tội, năm khối cực phẩm linh thạch đã đủ khiến đám tu sĩ Hóa Thần thèm khát, kéo đến truy sát lão.

Từ trước đến nay, lão chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày bán được Khôn Mộc Thạch.

Khi Vương Lâm bước ra khỏi phường thị, ánh mắt hắn khẽ đảo ra phía sau, vẻ mặt vẫn bình thản. Vừa rồi, khi mua Khôn Mộc Thạch, hắn đã cảm nhận được ba luồng ánh mắt sắc như dao găm đang nhìn về phía mình.

- Lý Đan Nam!

Vương Lâm thản nhiên nói.

- Tiền bối! Có vãn bối!

Lý Đan Nam vội vàng bước lên phía trước, cung kính đáp lời. Bộ dạng hắn còn cung kính hơn lúc trước rất nhiều. Khi Vương Lâm cầm lấy Khôn Mộc Thạch, nội tâm hắn đã chấn động mạnh.

- Mua bán ở đây, nếu là bảo vật quan trọng, sẽ dẫn đến ánh mắt của bọn trộm cướp. Nếu đã như vậy, tại sao nơi này vẫn tấp nập kẻ đến người đi? - Vương Lâm hỏi.

Lý Đan Nam vội vàng đáp:

- Tiền bối còn có điều chưa biết! Người mua bán trong phường thị đều là những tu sĩ đại thần thông, lại thường không đi một mình, nên không sợ kẻ khác dòm ngó.

- Còn những người lo lắng chuyện này sẽ tìm đến những cửa hàng lớn có uy tín để bán. Sau khi bán xong, tiền vào đến tay, sẽ tránh được những phiền phức không cần thiết.

- Thậm chí, còn có thể đến chỗ thành chủ, bỏ linh thạch ra thuê tu sĩ bảo vệ. Nhưng từ trước đến nay, những kẻ thấy lợi mà mờ mắt vẫn còn nhiều lắm.

- Cho nên, khi giao dịch, chắc chắn sẽ có nguy hiểm, tất cả đều phải xem số mệnh thôi ạ!

Vương Lâm khẽ cười. Lần đầu đến đây, hắn có chút bỡ ngỡ, nhưng những chuyện như thế này hắn cũng hiểu rõ. Ngày xưa ở Tu Ma Hải, chẳng phải chỉ vì hắn là người thủ hộ đan lô mà bị người ta truy sát cướp đoạt sao?

- Nơi đây có Mặc Tuyết Dịch không? - Vương Lâm ngước nhìn bầu trời, hỏi.

- Mặc Tuyết Dịch...?

Lý Đan Nam suy nghĩ một hồi, hình như chưa từng nghe qua vật này, đành phải cười khổ:

- Tiền bối! Vãn bối không biết ạ!

Nói xong, mắt Lý Đan Nam chợt sáng lên:

- Tiền bối! Tuy ta không biết Mặc Tuyết Dịch là vật gì, nhưng cửa hàng Thương Thức trong Minh Tư thành tự xưng là có tất cả mọi vật, có lẽ sẽ có thứ này!

- Hửm? Nói rõ hơn một chút. - Vương Lâm thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói.

- Thương Thức là cửa hàng lớn nhất trong Minh Tư thành. Nghe nói, sau khi được sự ủng hộ của thất cấp Tu Chân Quốc, rất nhiều cửa hàng của nó đã mọc lên trên Giao Dịch Tinh.

- Hễ ai đến cửa hàng mua bán hay đổi chác, đều được bảo vệ cho đến khi ra khỏi tinh cầu trăm vạn dặm. Nếu có yêu cầu, sẽ được đưa trở về tinh cầu sở tại! - Lý Đan Nam lập tức nói.

Vương Lâm nghe xong, gật đầu:

- Dẫn đường!

Lý Đan Nam cảm thấy hưng phấn trong lòng. Hắn ở Minh Tư thành nhiều năm, nhưng chỉ mới đến thành bắc hai lần, hơn nữa cũng chỉ dám đứng quanh quẩn bên ngoài, chẳng dám bước chân vào cửa hàng. Nơi đó chỉ có những tu sĩ đại thần thông mới dám lui tới, kẻ không có tiền vào cũng chẳng mua được thứ gì.

Dưới sự dẫn đường của Lý Đan Nam, hai người nhanh chóng bay đến thành bắc. Vương Lâm liếc mắt đã thấy chín tòa cửa hàng rộng lớn, cao chót vót như hoàng cung, sừng sững ở nơi đây.

- Tiền bối! Tòa nhà sâu bên trong chính là cửa hàng Thương Thức. Đây không phải là nơi tu sĩ bình thường có thể tùy tiện bước vào, sẽ có người kiểm tra...

Không đợi Lý Đan Nam nói hết câu, những cơn sóng màu xanh da trời đột nhiên xuất hiện trong hư vô, lan tỏa về phía Vương Lâm.

- Người đến xin dừng bước! - Một giọng nói ngạo nghễ và lạnh lùng từ trong hư vô truyền ra.

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn không đổi, khẽ nâng tay phải, vỗ nhẹ về phía trước. Một luồng quái phong lập tức lao thẳng ra, lan tỏa bốn phía. Cuối cùng, cách Vương Lâm khoảng trăm trượng, lam quang lấp lánh, hóa thành một thanh niên mặc đồ màu lam. Người này vẻ mặt khó chịu, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.

Ánh mắt Lý Đan Nam chợt lóe lên. Hắn sống ở Minh Hồng thành nhiều năm, tuy chỉ ghé qua thành Bắc hai lần và cũng từng thấy có người đi ra kiểm tra, nhưng chưa bao giờ gặp cảnh vừa bước vào đã bị ngăn cản như thế này.

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn bình thường. Tu vi của người này tuy chưa đạt đến Anh Biến sơ kỳ như hắn, nhưng cũng chỉ còn nửa bước chân. Hắn đang trong quá trình hấp thụ tiên ngọc. Tiên lực trong cơ thể người này đủ để hắn tiến lên Anh Biến, nhưng hắn cũng đang chuẩn bị giống như Vương Lâm, chọn phương pháp thứ hai. Nếu có đủ tiên ngọc, việc tiến lên Anh Biến kỳ sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Thanh niên kia nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, hừ lạnh một tiếng:

- Cút!

Trong mắt Vương Lâm, hàn quang chợt lóe lên. Hắn tiến về phía trước một bước. Sau khi dung hợp cùng bản tôn và đấu pháp với Tư Đồ Nam cả tháng trời, kinh nghiệm chiến đấu của Vương Lâm đã tăng lên rất nhiều, đặc biệt là tốc độ. Lúc này, cơ thể hắn chỉ cần khẽ động, với tốc độ cực nhanh.

Gần như chỉ trong nháy mắt, Vương Lâm đã vượt qua khoảng cách trăm trượng, hữu quyền đấm thẳng về phía trước. Một luồng sức mạnh khổng lồ ngưng tụ trên nắm đấm.

Nắm đấm không tạo ra tiếng xé gió, nhưng không gian tĩnh lặng lại xuất hiện vài vết nứt nhỏ, như muốn sụp đổ.

Sắc mặt thanh niên kia biến đổi. Hắn không ngờ đối phương chỉ là Anh Biến sơ kỳ, mà một quyền lại có uy lực đến thế. Đừng nói là hắn, ngay cả tu sĩ Anh Biến sơ kỳ đỉnh phong muốn đỡ cũng phải tốn một luồng tiên lực khổng lồ, nếu sơ ý sẽ trọng thương ngay lập tức.

Hắn muốn lùi về phía sau, nhưng cơ thể lại bị một sức mạnh khó tin trói buộc, khiến hắn không thể di chuyển được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm đấm đang ngày càng lớn ở trước mặt.

Mồ hôi lạnh túa ra từ chóp mũi hắn, nhưng ánh mắt hắn lại không hề hoảng loạn. Hắn rõ ràng biết tu vi của Vương Lâm chỉ là Anh Biến kỳ, vậy mà còn dám ngông cuồng, chắc chắn ở đây sẽ có người tu vi cao hơn, có thân phận kinh người.

- Dừng tay!

Một giọng nói thản nhiên từ gian hàng thứ ba từ từ truyền ra. Theo sau là một đạo thanh quang, chỉ là một chén trà, nhưng tốc độ lại cực nhanh. Trong chén trà ẩn chứa một luồng tiên lực khổng lồ, vừa lao ra đã phóng thẳng về phía Vương Lâm.

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tay phải bấm pháp quyết, một đạo tiên lực lập tức ngưng tụ trên đầu ngón tay, vẽ ra một đường cong phóng thẳng đến chén trà. Vương Lâm khẽ hô trong miệng:

- Tinh Chuyển!

Đạo tiên lực từ ngón tay Vương Lâm thoát ra, ngưng tụ lại rồi nhanh chóng xoay chuyển, trở thành một vòng tròn hoàn chỉnh, phóng thẳng tới, xuyên qua chén trà.

Tốc độ của chén trà khựng lại, nhưng sau đó lại xoay tròn, tạo thành một đường cong bao quanh trước người Vương Lâm ba trượng.

Một tiếng "A!" từ trong cửa hàng truyền ra.

Một quyền như tia chớp của Vương Lâm rơi vào hư không. Tên thanh niên ngông cuồng sắc mặt đỏ hồng một cách khác thường, phun ra một ngụm máu màu nâu, hai mắt trở nên ảm đạm, chầm chậm lùi về phía sau mấy bước. Cơ thể hắn run lên, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Thân hình hắn chấn động liên tục, từng đạo tiên khí bạch sắc từ những lỗ chân lông trên thất khiếu điên cuồng bay ra. Chỉ trong nháy mắt, trong cơ thể hắn đã không còn một chút tiên lực nào.

- Ngươi... Ngươi phế tiên cơ của ta!

Sắc mặt thanh niên không còn đỏ hồng mà trở nên trắng bệch như người chết.

Một quyền của Vương Lâm không giết chết được hắn, nhưng lại tiêu hủy tiên cơ mà hắn vất vả lắm mới ngưng tụ được. Điều này chẳng khác nào trực tiếp khiến tu vi của hắn, đang ở bên bờ Anh Biến, quay trở về Hóa Thần kỳ.

Vương Lâm thu quyền, chắp tay sau lưng, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cửa hàng đã ném ra chén trà.

Pháp thuật Tinh Chuyển là của Tư Đồ Nam. Nếu như trước kia ở Chu Tước Tinh, khi Vương Lâm đấu pháp với người khác, pháp bảo là quan trọng nhất. Còn bây giờ, sau một tháng rèn luyện với Tư Đồ Nam, hắn đã không còn ỷ lại vào pháp bảo như trước nữa.

- Đối với tu sĩ đại thần thông chân chính, pháp bảo chỉ là vật phụ trợ. Thần thông pháp thuật mới là đáng sợ. Tất nhiên, nếu có pháp bảo cực mạnh từ trung giai trở lên thì là ngoại lệ! - Đây là những gì Tư Đồ Nam từng nói với Vương Lâm.

- Vị huynh đài này bản lĩnh thật cao cường, không biết tính danh là gì?

Một giọng nói bình thản từ trong cửa hàng truyền ra, một bóng người cao ráo chợt hiện ra theo giọng nói.

Đó là một thanh niên mặc áo bào màu tím, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt thâm thúy, khiến người khác không thể nhìn thấu. Không gian xung quanh nơi hắn đứng xuất hiện những cơn sóng dao động, rõ ràng hắn đã đạt đến cảnh giới phóng ra tiên lực của Anh Biến trung kỳ đỉnh phong.

Vương Lâm quét mắt nhìn người này, vẻ mặt vẫn không đổi, chậm rãi nói:

- Vương Lâm.

- Vương Lâm... Tại hạ là Bạch Vi!

Thanh niên kia vung tay phải, một cây quạt lông trắng đột nhiên xuất hiện trong tay, nhìn qua có khí chất của một công tử.

Thanh niên bị Vương Lâm phá hủy tiên cơ đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt tái nhợt, tập tễnh đi vài bước đến bên cạnh Bạch Vi, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, ác độc nói:

- Công tử! Giết hắn đi!

Bạch Vi nhướng mày, xoay người, thản nhiên nói:

- Chỗ này không có phần ngươi nói! Lui ra!

Tên thanh niên ngẩn người, nhìn Bạch Vi, rồi lại nhìn Vương Lâm, trong mắt lộ ra vẻ kỳ lạ, hừ nhẹ một tiếng, nhưng không nói thêm lời nào.

Vẻ mặt Vương Lâm vẫn không đổi. Hắn thấy tên của người kia có chút nữ tính, nhưng liếc mắt đã biết người này là nam chứ không phải nữ.

- Vương huynh! Hạ nhân vô lễ, xin huynh đừng trách. Bạch mỗ đến từ Thiên Vận Tinh, sư môn là Thiên Vận Tông, không biết Vương huynh là người nơi nào?

Bạch Vi nhã nhặn cười nói, như mọi chuyện không vui trước đó đã tan thành mây khói. Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ kỳ dị, nói:

- Chỉ là một kẻ lưu lạc, không có môn phái!

Bạch Vi mỉm cười, lắc đầu nói:

- Nếu Vương huynh không muốn nói, tại hạ cũng không miễn cưỡng. Nếu Vương huynh có thời gian rảnh, xin đến Thiên Vận Tinh một chuyến, để tại hạ tận tình khoản đãi!

Vương Lâm gật đầu, tiến lên một bước, trực tiếp đi xuyên qua hai người, phóng thẳng về phía trước. Lý Đan Nam kinh hoàng, vội theo sát phía sau, sợ tai họa ập xuống đầu mình.

Bạch Vi vẫn nhìn theo bóng lưng Vương Lâm, trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, thu cây quạt trong tay lại, gõ nhẹ lên tay trái, khẽ nói:

- Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri…

(Trên núi có cây, cây có cành. Lòng thiếp yêu chàng, chàng biết chăng)

Thanh niên bị phế tiên cơ liếc nhìn Bạch Vi một cái, vẻ cổ quái trong ánh mắt lại càng đậm.

Mãi đến khi bóng dáng Vương Lâm khuất hẳn trong cửa hàng, Bạch Vi mới thu hồi ánh mắt, nhìn sang người hầu bên cạnh, khẽ cười nói:

- Không phải chỉ là tiên cơ thôi sao, khi bản công tử trở về Thiên Vận Tinh sẽ bù cho ngươi! Đi thôi! Ngày mừng thọ vạn năm của sư tôn lão nhân gia sắp đến rồi, ta không thể đến muộn được!

Nói xong, hắn đi thẳng vào cửa hàng thứ ba phía trước. Vật hắn muốn mua không cần quý giá, nhưng phải đặc biệt tinh xảo. Hắn đã đi hết tất cả các cửa hàng ở đây, chỉ còn lại cửa hàng này là chưa tìm thử.

Những nơi Bạch Vi đi qua, ngoại nhân thường không được phép vào, kiểu cách ngang ngược như vậy lan cả lên người tôi tớ, nên mới có cảnh ngăn cản Vương Lâm tiến vào thành Bắc.

Vương Lâm bước chân vào cửa hàng Thương Thức. Đó là một tòa cung điện khổng lồ, vô cùng xa hoa. Trong đại điện, đập vào mắt là chín mươi chín bức tượng được điêu khắc từ linh thạch.

Một luồng linh khí nồng đậm ập thẳng vào mặt, khiến Lý Đan Nam trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt. Từ khi sinh ra đến giờ, hắn chưa từng thấy nơi nào có linh lực nồng đậm đến vậy.

Lý Đan Nam do dự một chút, cắn răng ngồi xuống thổ nạp, mặc kệ Vương Lâm muốn làm gì thì làm.

Vương Lâm nhìn một loạt tượng người được sắp xếp chỉnh tề trước mặt. Tất cả đều là tượng con gái dịu dàng, xinh đẹp như tiên, mỗi bức tượng một vẻ, nhưng đều tuyệt sắc giai nhân.

Trong tay mỗi bức tượng đều cầm một hộp gấm, bên trên đặt đủ loại linh đan, pháp bảo kỳ lạ, cái gì cũng có.

Một tiếng cười thanh như chuông bạc từ trong hư vô truyền ra. Một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người từ trên cầu thang đi xuống, đảo đôi mắt đẹp qua, dừng lại trên người Vương Lâm.

Người phụ nữ mặc một bộ đồ trắng như tuyết, váy dài chấm đất, dưới tà váy có nhiều lớp được thêu những đóa hoa cà độc dược, nổi bật trên nền trắng.

Mái tóc mềm mại như tơ thả dài sau lưng, cài ba chiếc trâm thủy tinh hai màu tím trắng. Mỗi bước đi, suối tóc lại uốn lượn như những con sóng nhấp nhô. Ba miếng dán mỏng màu tím nhạt như cánh ve ở dưới mắt trái, chốc chốc lại chớp động ánh sáng, khiến khuôn mặt nàng càng thêm xinh đẹp như tranh vẽ.

- Hoan nghênh đạo hữu đến với cửa hàng Thương Thức.

Giọng nói cô gái ngân nga, du dương như chim hoàng oanh. Vẻ đẹp của nàng có thể nói là tuyệt luân, nhưng ánh mắt Vương Lâm chỉ đảo qua những miếng dán mỏng màu tím dưới mắt nàng.

Với nhãn lực của hắn, dễ dàng nhận ra những mảnh nhỏ đó là một loại pháp bảo.

Ngay cả chín đóa hoa cà độc dược trên quần áo nàng cũng là một loại pháp bảo hiếm có.

Ba chiếc trâm cài tóc trên đầu nàng chắc chắn cũng là pháp bảo. Trên người cô gái này đều là bảo vật, cho thấy mức độ xa hoa ở nơi đây.

- Ở đây có Mặc Tuyết Dịch không?

Vương Lâm nhìn thẳng, thản nhiên hỏi.

Đề xuất Tâm Linh: Những câu chuyện tâm linh em đã gặp khi đi làm!
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.