Luồng sáng bảy màu kia tựa ánh nến trước gió, chớp tắt không ngừng. Nhưng rồi, nó bỗng lóe lên một cách quỷ dị, dung hợp vào nhau, hóa thành đôi mắt sáng ngời trên bầu trời, như xuyên qua không gian nhìn thẳng vào đồng tử kia.
Đồng tử ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng, tay phải vung lên. Lập tức, bên trong gian nhà, đống củi khô chất cao như núi nhỏ bỗng bay lên. Hai tay đồng tử múa nhanh như chớp, ngân quang lóe lên liên tục, một lượng lớn củi khô rơi xuống. Những thanh củi đó trong nháy mắt biến thành những căn nhà và tượng điêu khắc những người hàng xóm.
Hai tay đồng tử phất mạnh, những tượng gỗ này tự động bốc cháy, phát ra u quang kỳ dị. U quang này như ngọn lửa thiêu đốt, bùng lên điên cuồng, lan tỏa ra bốn phía.
Chỉ thấy những người trong thôn, nhà cửa, tiếng chim hót, hương hoa ngày trước bỗng tan biến. Trong nháy mắt, mọi thứ dần hồi phục nguyên trạng, nơi đây lại trở thành chốn bồng lai tiên cảnh.
"Bất kể ngươi là ai, cút ngay cho ta!"
Đồng tử kia bình thản nói, giọng điệu tuy nhẹ nhưng sát khí ngập trời.
Hai con mắt trên không trung nhìn chằm chằm đồng tử, một lát sau từ từ biến mất.
Dưới gốc bồ đề trong Thiên Vận Tông, thanh niên vẻ mặt hiền lành kia bỗng lóe mắt, thì thào:
"Hóa ra là vậy. Kẻ này tu luyện đạo luân hồi, trách nào có thể kiên trì tám mươi ba ngày. Mỗi ngày hắn lại luân hồi một lần, cảm ngộ luân hồi cũng tăng thêm một chút."
Trong sân sau Nhân Chi Quan, lão giả thở dài, đứng lên nhìn đồng tử, nhỏ giọng:
"Lần thứ tám mươi tư sắp bắt đầu, ngươi thật sự muốn tiếp tục?"
Đồng tử cúi đầu nhìn tượng gỗ thứ tám mươi ba trong tay, vẫn chưa thành công. Bức tượng khắc hình một nữ tử.
"Tiếp tục thôi... Đây chính là vấn đạo... cũng là ý nghĩa thật sự của Nhân Chi Quan!"
Sâu trong Thiên Vận Tông, giữa tế đàn màu đen, Thiên Vận Tử đang ngồi khoanh chân, nhắm mắt tĩnh tu. Bỗng hắn mở mắt, khóe miệng mỉm cười hài lòng, hạ giọng:
"Người này quả nhiên không tầm thường!"
Mười ngày sau, từ chốn bồng lai tiên cảnh trong Nhân Chi Quan bước ra một người. Khi mới bước ra, thân thể vẫn là một đồng tử, nhưng hai bước sau đã hóa thành thiếu niên, ba bước sau, cả người nhanh chóng biến thành thanh niên!
Thanh niên tóc dài không gió tự động, mặc áo trắng như tuyết, từng bước một đi ra khỏi chốn tiên cảnh. Trong tay hắn cầm một tượng gỗ, cuối cùng cũng đã thành công.
Đó là một nữ tử xinh đẹp dịu dàng, tựa tiên nữ. Khóe miệng nàng mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt vui vẻ.
Thanh niên này chính là Vương Lâm!
"Không đủ trăm năm luân hồi sao có thể vấn đạo, không đủ ngàn năm tu vi sao có thể hiểu được vấn đạo. Nhân Chi Quan này quả thật thú vị!"
Ánh mắt Vương Lâm bình thản. Giờ phút này, so với trước khi vào đây, hắn đã có một sự biến hóa kỳ dị. Nhưng sự biến hóa này được hắn che giấu rất kỹ, khó mà phát hiện.
Chỉ thấy ánh mắt hắn sáng ngời hơn trước, tựa như sao trời.
Vương Lâm từng bước đi ra, cả người biến mất trong hư không, rời khỏi Nhân Chi Quan.
"Địa Chi Quan khảo nghiệm tu vi, ngươi đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng có dám bước vào?"
"Có gì không dám!"
Vương Lâm mỉm cười ngẩng đầu.
Địa Chi Quan là thế giới tràn ngập lửa đỏ. Những ngọn lửa đỏ từ khe nứt trên mặt đất phun thẳng lên trời. Vương Lâm đứng ở nơi này, nhìn bốn phía, thần sắc không đổi.
"Nơi này sẽ khảo nghiệm tu vi theo phương pháp nào?"
Vương Lâm thong dong bước đi, ánh mắt suy tư. Từ khe nứt không xa bỗng phun ra một ngọn lửa ngút trời, hòa tan giữa không trung, biến thành một thân ảnh màu đỏ. Kẻ này đầu tóc đỏ rực không gió tự động, phất phơ như vô số xúc tu. Hai tay hắn khoanh trước ngực, vẻ mặt hỗn độn, trong nháy mắt xuất hiện hai đạo u quang quỷ dị.
"Ta là đệ thập hộ tiên của Địa Chi Quan. Đánh bại ta, ngươi mới có thể đi tiếp."
Từ miệng thân ảnh lửa đỏ truyền ra giọng nói lạnh băng. Vương Lâm bình tĩnh nhìn đối phương, không nói gì, thân mình xông lên, hai tay bấm quyết, một trước một sau như Thái Cực quy nguyên, rung lên, chụp về phía trước.
"Phá!"
Vương Lâm khẽ nói, toàn thân mạnh mẽ lóe ra tinh quang. Thân ảnh lửa đỏ hai mắt ảm đạm bỗng sáng ngời, thân mình lui về phía sau, bỏ hai tay đang khoanh trước ngực, chụp về phía trước. Một tiếng nổ ầm vang, bão cát nổi lên, mặt đất nứt toác, tiếng nổ điên cuồng lan ra bốn phía. Thân ảnh lửa đỏ lùi mạnh, hai tay thoáng thấy máu chảy, lùi hơn mười trượng mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vương Lâm. Vương Lâm dừng lại, buông tay, thần thái ung dung nhìn kẻ phía trước, nhẹ nhàng:
"Lui ra!"
Người lửa đỏ trầm mặc một lát, hướng Vương Lâm khom người chào, thân mình nhoáng lên, lại hóa thành những vệt khói lửa chui vào khe nứt trên mặt đất, biến mất. Vương Lâm bình tĩnh nhìn ra xa, ở đâu đó chắc chắn cũng có một sinh linh tương tự khảo nghiệm tu vi của người nhập quan.
"Ba cửa ải của Thiên Vận Tông hôm nay có người ngoài đến viếng thăm."
Vương Lâm khóe miệng cười khó hiểu, không tiến lên mà xoay người rời đi.
"Ta bỏ qua Địa Chi Quan!"
Một lời nói ra, thân ảnh Vương Lâm biến mất trong Địa Chi Quan. Dưới gốc bồ đề trong Thiên Vận Tông, thanh niên vẻ mặt hiền lành chau mày, ánh mắt lóe lên vẻ khó hiểu.
"Kẻ này bỏ qua cũng rất quyết đoán, đáng tiếc không thể mượn cơ hội này để xem xét bản lĩnh của hắn tới đâu. Tuy nhiên, hắn cũng chỉ là Anh Biến Sơ Kỳ, cho dù sử dụng lại thần thông này cũng là quá đủ."
Bỗng nhiên mắt hắn sáng lên, lông mày giãn ra, lại lộ vẻ hiền lành, không hề xoay người, nhẹ nhàng:
"Tam sư đệ, nhiều ngày không gặp, mọi việc đều thuận lợi chứ?"
"Có đại sư huynh quan tâm đến đệ, đương nhiên mọi việc đều rất thuận lợi."
Một thanh âm nhẹ nhàng từ xa truyền tới. Cùng lúc đó, một thanh niên áo trắng từ khoảng không phía xa từng bước đi tới, sau vài bước đã đến cô sơn. Người này chính là Bạch Vi, người mà Vương Lâm đã gặp ở Giao Dịch Tinh! Thanh niên hiền lành xoay người, nhìn Bạch Vi mỉm cười:
"Tam sư đệ, đã dâng lễ vật lên cho sư tôn chưa?"
Bạch Vi tùy ý nhìn lướt qua khoảng không phía xa, cười:
"Lễ vật mà sư đệ chuẩn bị chẳng qua chỉ là chút thành ý, sao sánh được với sư huynh... A?"
Đang nói chuyện, bỗng Bạch Vi ánh mắt ngưng lại, nhìn chằm chằm vào hư không, ánh mắt lộ vẻ kỳ dị. Thanh niên hiền lành động tâm:
"Người này là ký danh đệ tử của sư tôn ở Chu Tước Tinh, đến đây từ mấy tháng trước, đang trải qua ba cửa ải khảo nghiệm, hiện giờ đã đến cửa thứ ba rồi!"
"Là hắn."
Bạch Vi hai mắt chợt lóe, gật đầu:
"Thì ra là thế."
"Sư tôn đã sắp xếp cho người này ở lại Tử Vân Các!"
Thanh niên hiền lành tùy ý nói.
"Tử Vân Các!"
Vẻ kỳ dị trong mắt Bạch Vi biến mất, chuyển thành lạnh băng, trầm mặc một lát rồi chậm rãi:
"Sư huynh, đệ còn có việc, không thể nói chuyện lâu. Năm lá diệp thảo ba nghìn năm của huynh cho đệ một lá, đệ sẽ dùng hỏa diễm tinh để đổi, được không?"
Thanh niên hiền lành cười ha hả, gật đầu:
"Việc này được. Ngươi đến động phủ của ta, bảo đồng tử dẫn đi lấy!"
Bạch Vi ôm quyền, thoáng nhìn vào sâu trong hư không, xoay người nhoáng lên, biến mất. Thanh niên hiền lành xoa cằm, ánh mắt lộ vẻ chán ngấy, lẩm bẩm:
"Sư tôn sắp xếp cho người này vào Tử Vân Các thật sự có ý gì... Nếu không như vậy, chỉ sợ người này ở trong tông phái sẽ càng thuận lợi hơn, hiện tại như vậy cũng là đặt người này lên lửa..."
Đề xuất Voz: [Chia sẻ] Người Việt và câu chuyện di trú, định cư
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.