Vương Lâm thần sắc như thường, thản nhiên đáp:
"Thần thông của Mạc huynh, ngoài Thập Băng Quyền Ý cùng Yêu Hải Bách Lãng, Vương mỗ không tin là không còn tuyệt chiêu nào khác!"
Mạc Lệ Hải nhìn Vương Lâm, giọng điệu có phần bất đắc dĩ:
"Có. Thần thông này, khi ta vừa trở thành Yêu Tướng, đã được Đế Quân đích thân truyền thụ, tên là Yêu Nhiên. Ta dùng thần thông này, mười tám tầng Chuyển Luân thuật e rằng chỉ phá được mười bảy tầng, đến tầng cuối cùng ắt sẽ bại!"
Hắn trầm giọng, mang theo chút chua xót:
"Vương huynh, ta cùng Mặc Phi trước trận chiến đã có giao ước, ai thua sẽ không được tham gia trận tranh đoạt ngày mai. Mạc mỗ rốt cuộc có thể đoạt được ngôi vị Phó Soái hay không, toàn bộ đều phải nhờ vào Vương huynh!"
Nói đoạn, Mạc Lệ Hải trong lòng ngổn ngang trăm mối, lùi lại phía sau hai bước, hướng về Vương Lâm vái thật sâu.
"Vương mỗ sẽ cố hết sức!"
Vương Lâm vẫn giữ vẻ bình thản, đáp lời.
Mạc Lệ Hải hít sâu một hơi, ôm quyền nói:
"Đã làm phiền Vương huynh. Mạc mỗ không quấy rầy nữa, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau tới Đế Đô!"
Dứt lời, hắn lại ôm quyền, xoay người rời đi.
Bóng dáng hắn, có phần hiu quạnh.
Vương Lâm lẳng lặng đứng ở sân sau, đôi mắt đảo quanh một lượt, trời đã nhá nhem tối!
Sáng sớm hôm sau, ánh dương rực rỡ chiếu rọi mặt đất, xua tan bóng tối bao trùm Thiên Yêu Thành. Ánh mặt trời cũng lan tỏa khắp Đế Đô, khiến cho từ trong tám tòa thành bên ngoài, một cỗ chiến ý hiên ngang bỗng nhiên trỗi dậy.
Trong Đế Đô, môn hạ của Thiên Yêu bày ra một chiếc trống trận cực lớn giữa quảng trường rộng vạn trượng.
Chiếc trống này đen kịt, một luồng khí tang thương từ đó tỏa ra, bao trùm cả ngàn dặm.
Một đội hắc giáp sĩ theo hai bên bước từng bước tiến ra, đi vòng quanh toàn bộ quảng trường. Bỗng nhiên, trong đám quân sĩ có một người lao ra, thân ảnh như tia chớp, tóc xanh phất phơ, trông như một pho tượng chiến thần, cả người bay lên không trung, giáng một quyền vào chiếc trống trận kia.
"Đùng!"
Một tiếng trống trầm hùng từ trong Đế Đô vang lên, vọng ra khắp toàn bộ Thiên Yêu Thành!
Tất cả mọi người trong Thiên Yêu Thành đều biết, nơi đây có một chiếc trống Thiên Yêu, chỉ khi tế tổ, mở Long Đàm hoặc những sự kiện trọng đại mới được sử dụng.
Long Đàm chín tiếng, tế tổ sáu tiếng, còn các sự kiện khác đều là ba tiếng!
Tiếng trống này vang vọng khắp trời đất, toàn bộ mặt đất Thiên Yêu Thành đều rung chuyển, vô số người đang say giấc nồng bỗng giật mình tỉnh giấc.
Từng đám Yêu Tướng mang theo tùy tùng và người trợ giúp, nhộn nhịp tiến thẳng tới Đế Đô.
Tám cửa của Đế Đô toàn bộ đều được mở ra, vô số yêu binh canh gác, cẩn thận xác minh thân phận từng Yêu Tướng rồi mới cho vào.
Chiến trường chính của trận chiến Yêu Tướng lần này là quảng trường vạn trượng ở Thiên Yêu Môn. Nơi đây có một trận pháp hùng mạnh bảo vệ, sẽ không dễ dàng bị hư hại.
Phía đông quảng trường, có một khán đài hình thang cao chín tầng, dài chừng trăm trượng. Trên mỗi tầng bày biện rất nhiều bàn ghế, một đám văn thần trong Thiên Yêu Thành đi ra rồi tự an tọa.
Tầng cao nhất chỉ có một ngai vàng, đó chính là vị trí của Yêu Đế!
Phía nam và phía bắc quảng trường cũng có hai khán đài cao tám tầng, dài chừng tám mươi trượng, trên đó có rất nhiều nữ quyến và công tử các phủ đang ngồi. Hai tầng cao nhất của hai khán đài này, mỗi tầng đều có bốn chỗ ngồi!
Mười sáu chỗ ngồi này, tám chỗ trên đỉnh là của các Yêu Soái, tám chỗ ở tầng dưới là của các Phó Soái.
Giờ phút này, toàn bộ quảng trường vạn trượng vô cùng náo nhiệt. Trước khi Yêu Đế giá lâm, rất nhiều người đã ngồi vào vị trí, nhân số càng lúc càng đông.
Trong biển người này, có một số kẻ đang hít thở đều đều, rõ ràng là tranh thủ chợp mắt trong lúc chờ đợi.
Không lâu sau, trên ba khán đài xung quanh quảng trường, trừ chỗ của Đế Quân, Phó Soái và Yêu Soái, toàn bộ chỗ ngồi đều đã kín chỗ. Những âm thanh bàn luận rầm rầm không ngớt lọt vào tai.
"Lần này, Yêu Tướng Mặc Phi chắc chắn sẽ chiếm vị trí thứ nhất, không còn nghi ngờ gì nữa!"
"Không hẳn vậy, Yêu Tướng Thạch Tiêu bản lĩnh thông thiên, nghe đồn người trợ giúp cũng kinh người không kém. Trong trận chiến Yêu Tướng lần này, Thạch Tiêu hoàn toàn có tư cách đoạt ngôi vị quán quân!"
"Yêu Tướng Mạc Lệ Hải cũng không thể xem thường. Người này bản lĩnh cao thâm, một thân thần thông kinh người, lại còn sở hữu thần thông năm xưa Đế Quân truyền thụ. Mạc Lệ Hải đủ sức lọt vào top ba!"
"Mạc Lệ Hải ư? Các ngươi có lẽ không biết, người này mấy ngày trước đã giao đấu với Mặc Phi một trận, cuối cùng thất bại. Hai người bọn họ đã ước định kẻ thua cuộc sẽ không được tham gia trận chiến hôm nay!"
"Thật vậy sao? Nếu đúng như vậy thì thật đáng tiếc cho Mạc Lệ Hải kia."
"Cũng chưa hẳn, Mạc Lệ Hải không thể tham chiến, nhưng người trợ giúp của hắn vẫn có thể. Tuy nhiên, đến giờ vẫn chưa biết người trợ giúp của hắn là ai, e rằng không có cơ hội thủ thắng!"
"Trong cuộc tranh đoạt Yêu Tướng lần này, ngoài ba người này ra, chẳng lẽ không còn cao thủ nào khác sao? Yêu Tướng Vu Sâm kia, một thân sát lục đạo nghe đồn đã sớm tu luyện đến đỉnh phong, người này là kẻ duy nhất trong đám Yêu Tướng không có lãnh địa, quanh năm suốt tháng tu luyện bằng sát lục tại Hỏa Yêu Quận. Nhất định khi xuất hiện sẽ gây nên một trận phong ba!"
"Nhất định là vậy. Còn có Yêu Tướng Ma Văn, công pháp của người này vô cùng đặc biệt, được thừa hưởng từ Long Đàm Cổ Yêu Điện. Ma Văn bình thường cực kỳ khiêm tốn, không ai biết thực lực ra sao. Hôm nay, hãy xem người này có thần thông gì!"
"Các vị chớ quên Yêu Tướng xếp thứ tư ba trăm năm trước, Yêu Tướng Tà Liên!"
"Tà Liên... Nữ Yêu Tướng duy nhất. Người này trong cuộc chiến Yêu Tướng ba trăm năm trước, nghe nói đã bị thương trước khi tham chiến mà vẫn đoạt được vị trí thứ tư. Có lời đồn rằng nếu nàng không bị thương, ngôi vị quán quân của Mặc Phi ắt hẳn lung lay!"
Tiếng tranh luận vang vọng khắp quảng trường. Mọi người đều ra sức suy đoán ai sẽ là người chiến thắng trong cuộc chiến Yêu Tướng lần này!
Đúng lúc này, một lão giả tóc trắng mặc giáp đen đánh một tiếng lên chiếc trống Thiên Yêu giữa quảng trường. Sau đó hắn đứng thẳng, khép hai mắt lại.
Chợt, hắn mở mắt, thân mình hóa thành một đạo tàn ảnh, bất ngờ giáng một quyền vào chiếc trống!
"Đùng!"
Tiếng trống thứ hai vang dội trời đất. Tiếng bàn luận xôn xao trên quảng trường đột nhiên im bặt. Tiếng trống truyền đi, vang vọng khắp toàn bộ Thiên Yêu Thành.
Âm thanh này trên không trung như một tiếng sấm, từng trận dư âm ầm ầm không ngừng dội lại, xua tan hoàn toàn chút tăm tối cuối cùng của buổi sáng sớm, nghênh đón ánh mặt trời chiếu sáng muôn trượng.
Trong tiếng trống vang vọng, trên không trung dư âm sấm rền lan tỏa khắp nơi, tám đạo cầu vồng với tốc độ cực nhanh từ phía chân trời bay tới. Tám người này không đi vào từ cửa chính, mà trực tiếp từ trên không trung hạ xuống.
Người có tư cách này, chỉ có thể là Soái vị!
Thiên, Huyền, Hoàng, Vũ, Trụ, Hoang sáu vị Phó Soái từ giữa không trung đáp xuống, lần lượt ngồi vào tầng hai khán đài phía nam và phía bắc. Trong đó, Huyền Phó Soái sắc mặt tái nhợt, sau khi ngồi xuống lập tức nhắm hai mắt, không để ý đến mọi sự xung quanh.
Sau khi sáu người an tọa, trên không trung lập tức truyền đến một tiếng sấm còn kịch liệt hơn cả tiếng trống. Toàn bộ tám Yêu Soái của Thiên Yêu Quận bước trên hư không đi đến. Trong tám người này, có bảy nam và một nữ!
Tám người trên không trung ôm quyền chào lẫn nhau, rồi ung dung tiến vào chỗ ngồi, không một lời nào.
Khi tám người này xuất hiện, mọi người xung quanh đều ngước nhìn, trong mắt lộ rõ vẻ cung kính. Danh phận của tám người này trong Thiên Yêu Quận, gần như chỉ đứng sau Đế Quân!
Thậm chí, trên toàn bộ vùng đất Yêu Linh, thanh danh của họ cũng hiển hách, không ai không biết đến!
"Đùng!"
Tiếng trống thứ ba vang lên. Âm thanh này so với tiếng sấm vừa rồi còn kịch liệt hơn mấy lần, ầm ầm truyền ra ngàn dặm, trong tai mọi người văng vẳng tiếng sấm không dứt.
Ánh mắt mọi người giờ phút này đều hướng về tầng thứ nhất của khán đài cao nhất phía đông, vị trí duy nhất còn trống!
Sau ba tiếng trống, khắp quảng trường chỉ còn dư âm văng vẳng. Tại chỗ trống ở tầng cao nhất khán đài phía đông kia, thủy chung vẫn chưa thấy bóng dáng người đệ nhất tôn quý.
Đúng lúc này, một nam tử mặc áo giáp vàng từ trong cung điện phía sau quảng trường bước ra. Ánh mắt hắn đảo qua, cuối cùng nhìn về phía trước, lớn tiếng quát:
"Các Yêu Tướng, bước ra khỏi hàng!"
Lời vừa thốt ra như sấm đánh truyền đi bốn phía. Thiên Yêu Môn phía trước hắn bỗng nhiên mở ra... Từng người một bước vào.
Bên cạnh những người này đều có một tu sĩ đi theo. Khi họ tiến vào quảng trường, ánh mắt mọi người xung quanh lập tức đổ dồn về phía này.
Huyền Phó Soái mở mắt, nhìn chằm chằm vào một người trong đám Yêu Tướng, ánh mắt lộ vẻ căm giận, khẽ hừ một tiếng.
Người bị hắn nhìn chăm chú chính là Vương Lâm. Hắn đi cạnh Mạc Lệ Hải, ngẩng đầu hướng về Huyền Phó Soái nhìn thoáng qua, rồi thu hồi ánh mắt.
Mạc Lệ Hải cau mày, lắc đầu nhìn thoáng qua chỗ trống trên khán đài phía trước, thì thào lẩm bẩm:
"Kỳ quái. Đế Quân vì sao lại không tới?"
Mấy trăm Yêu Tướng đồng loạt từ Thiên Yêu Môn bước ra, chia thành hai hàng. Một luồng chiến ý nồng đậm từ trong thân thể họ tràn ra, bao trùm cả trời đất.
"Phụng mệnh của Đế Quân, quy tắc cuộc chiến Yêu Tướng lần này vẫn như cũ, lấy khiêu chiến làm nguyên tắc!"
Thanh âm trầm thấp từ miệng nam tử mặc giáp vàng truyền ra.
"Người thua có quyền yêu cầu người trợ giúp ra thay, đồng thời người chiến thắng cũng có thể rút lui, đổi người trợ giúp ra đánh. Hai lần đều thắng sẽ chiến thắng chung cuộc, nếu một thắng một bại thì cả hai đều mất tư cách! Ngoài ra, người chiến thắng, trong vòng đó không được khiêu chiến với người khác!"
Nam tử mặc giáp vàng chậm rãi nói.
Thanh âm hắn không lớn, nhưng truyền đến tai mọi người rất rõ ràng. Nghe quy tắc này, ánh mắt Vương Lâm ngưng lại.
Quy tắc này nghe có vẻ bình thường, nhưng ẩn chứa bên trong là một trận gió tanh mưa máu! Trận gió tanh mưa máu này đến từ câu "một thắng một bại toàn bộ hủy bỏ tư cách" kia!
Vậy nên, trong cuộc chiến Yêu Tướng lần này, tất cả sẽ dốc toàn lực để giành chiến thắng. Chỉ cần trận đầu thất bại, Yêu Tướng đó chắc chắn mất tư cách, điều duy nhất hắn có thể làm là toàn lực trả thù, khiến cho người chiến thắng thua ở trận tiếp theo, cả hai cùng bị loại!
"Đây không phải là một kỳ thi, mà là một trận chém giết!"
Vương Lâm trầm mặc.
"Trong cuộc chiến Yêu Tướng này, có thể có tử vong, nhưng người chết không thể là Yêu Tướng, mà chỉ có thể là những người trợ giúp. Một khi Yêu Tướng tử vong, kẻ giết Yêu Tướng lập tức sẽ bị trảm!"
Nam tử mặc giáp vàng lại nói.
Vương Lâm nhướn mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn nam tử mặc giáp vàng.
"Trong cuộc so tài Yêu Tướng, tu sĩ phải lấy chém giết để đổi lấy chức vị. Tại vùng đất Yêu Linh này, nhất định phải tắm trong mưa máu mới có thể đạt được chức vị!"
Vương Lâm thu hồi ánh mắt, trầm ngâm không nói.
"Người tham chiến sẽ do ta chỉ định!"
Nam tử mặc giáp vàng chỉ tay, người được chỉ là một kẻ gầy yếu.
"Yêu Tướng Mộ Vân, bước ra khỏi hàng!"
Người được chỉ tên bước vài bước tiến ra giữa quảng trường. Người này mặc áo giáp, khuôn mặt gầy gò, hai mắt rất sâu, sắc mặt có hơi vàng vọt.
Hắn đứng đó không hề nhúc nhích, tựa như một cây tùng già.
"Mộ Vân! Kẻ này trong đám Yêu Tướng có thể lọt vào top ba mươi. Nghe đồn hắn tu luyện Cửu Tử Cửu Sinh chi khí, ba trăm năm trước đã đạt tới cảnh giới Ngũ Tử Ngũ Sinh rồi!"
"Người đánh trận đầu tiên đã là cao thủ như vậy, trận đại chiến Yêu Tướng này sẽ rất thú vị đây!"
"Không biết ai sẽ khiêu chiến với hắn. Phải biết rằng nếu thắng trận đầu sẽ được Đế Quân coi trọng. Dù Đế Quân hôm nay không đến, nhưng tin tức chắc chắn sẽ được trình lên để ngài xem xét!"
"Sau mười nhịp thở, nếu không ai khiêu chiến, ta sẽ chỉ định!"
Nam tử mặc giáp vàng thản nhiên nói, rồi nhắm hai mắt, không nói thêm lời nào.
Trên quảng trường, kẻ gầy yếu lẳng lặng đứng đó, thời gian chầm chậm trôi qua. Đến nhịp thở thứ năm, một người trong đám Yêu Tướng bước ra!
Thạch Tiêu vừa xuất hiện, đôi mắt Yêu Tướng Mộ Vân bùng phát ra một đạo tinh quang.
Người này vừa ra, lập tức xung quanh quảng trường nổi lên một tiếng kinh hô.
"Thạch Tiêu!"
"Yêu Tướng Thạch Tiêu. Bản lĩnh của người này có thể lọt vào tam giáp. Hắn xuất chiến chẳng phải là có chút ức hiếp người ta sao?"
"Ta vốn tưởng đối thủ của Thạch Tiêu phải là Mạc Lệ Hải. Ba trăm năm trước, Mạc Lệ Hải đã để lại một vết sẹo trên mặt Thạch Tiêu, vết sẹo này chính là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời hắn!"
Tướng mạo của Thạch Tiêu chỉ có thể dùng hai chữ "yêu dị" để hình dung. Hắn tiến vào quảng trường, dừng lại cách Mộ Vân ba mươi trượng, bình thản nói:
"Mộ Vân, ngươi không phải là đối thủ của ta, nhận thua đi!"
Yêu Tướng Mộ Vân nhếch mép cười. Nụ cười này kết hợp với tướng mạo của hắn khiến người ta cảm thấy giống như một tử thi đang mỉm cười, toát ra một luồng khí âm u.
"Thạch Tiêu!"
Mộ Vân vung tay phải lên hư không, từng đạo khí xanh lục từ năm ngón tay nồng đậm tràn ra, còn có những tiếng động sột soạt vang vọng. Năm đạo khí xanh lục này như năm con linh xà, nhẹ nhàng uốn lượn trên ngón tay.
"Năm đạo sinh tử yêu khí, xem ra bản lĩnh của ngươi đã đột phá đến tầng thứ bảy trong Cửu Tử Cửu Sinh bí quyết!"
Thạch Tiêu liếc nhìn Mộ Vân, lắc đầu nói:
"Nhưng thế này vẫn chưa đủ!"
Mộ Vân cười lạnh, tay phải đưa về phía trước. Năm đạo khí xanh lục trên ngón tay lập tức vặn vẹo, điên cuồng kéo dài ra, lao thẳng về phía Thạch Tiêu.
Năm đạo khí xanh lục kéo dài, tạo nên những tiếng xé gió liên tiếp. Cùng lúc đó, từng trận gió tanh tràn ngập xung quanh.
Các Yêu Tướng xung quanh lập tức ngưng thần, nhìn chằm chằm vào năm đạo khí xanh lục kia, lộ vẻ kinh dị.
Thạch Tiêu lắc đầu, thân mình bất động, tay phải vung về phía trước, ngón trỏ khẽ điểm, ngón giữa tiếp theo, ngón áp út lại điểm ra, sau đó tay phải thành một chưởng, nhấn về phía trước!
Một đạo quang đồ hình thoi trong khoảnh khắc biến hóa lóe lên trước người Thạch Tiêu, nhanh chóng va chạm với năm đạo khí xanh lục của Mộ Vân.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, trên mặt đất xuất hiện một cơn bão cát chuyển động. Năm đạo khí xanh lục tiến vào trong quang đồ kia lập tức bị cắn nát, hóa thành những tia xanh lục tiêu tan ra bốn phía.
Cùng lúc đó, quang đồ lại lóe lên, với tốc độ nhanh đến không thể tin nổi, trực tiếp ấn thẳng vào người Mộ Vân, ầm ầm nổ tung ngay trước mặt hắn.
Luồng khí sinh ra sau vụ nổ khiến vẻ mặt cứng đờ của Mộ Vân lập tức tái nhợt, thân mình đạp đạp lùi lại mấy trượng mới đứng vững được, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
"Ta đã nói rồi, ngươi còn chưa đủ tư cách! Người trợ giúp của ngươi đâu, xuất chiến đi!"
Thạch Tiêu thu tay phải, bình thản nói.
Lời vừa dứt, mặt đất rung chuyển, một người trong đám Yêu Tướng bước ra. Thân mình người này rất to lớn, hắn cởi trần, trông vô cùng dữ tợn, mỗi bước đi đều khiến mặt đất rung lên.
Sau ba bước, hắn đã đứng trước mặt Thạch Tiêu, cười hung ác:
"Nhóc con, gia gia ngươi là Thiên Khôi Công Nhân từ Cự Linh Môn, là người trợ giúp của Mộ Vân!"
Vương Lâm nhìn thoáng qua kẻ to béo kia. Cự Linh Môn là một môn phái lớn trên Thiên Vận Tinh. Thần thông của môn phái này so với Cự Ma Tộc có chút tương tự, đều thiên về sức mạnh!
Người to lớn kia gào thét, lao về phía trước. Tiên lực từ lỗ chân lông trên thân thể hắn tràn ra, hình thành những đám sương tiên lực. Toàn thân hắn giờ phút này được tiên lực vờn quanh, nấp trong sương mù, với tốc độ cực nhanh lao về phía Thạch Tiêu!
Mặt đất rung động, tựa như vạn mã bôn đằng. Thân ảnh trong đám sương tiên lực kia gào thét lao đến, từng trận chú ngữ khe khẽ truyền ra. Không gian trong phạm vi trăm trượng lập tức bị một sức mạnh kỳ dị bao phủ, hình thành một đạo cấm chế!
Trong đám Yêu Tướng xung quanh, có một người thân mình mập mạp. Người này mặc áo xanh, sau lưng đeo một thanh đại kiếm, giờ phút này ánh mắt hắn ngưng lại, lẩm bẩm:
"Phong thái hiện tại của người này so với kiếm hồn của ta có chút tương tự."
Thạch Tiêu hừ lạnh, thân mình không hề động, tựa như đã cắm rễ xuống đất. Hắn vươn tay phải, nhanh chóng điểm vào hư không, năm ngón tay điểm liên tiếp, hình thành một hình nón, hướng về phía trước đâm ra.
Ngay lúc ngón tay điểm vào hư không, một tia yêu lực từ trong cơ thể hắn tràn ra, hóa thành một tia màu đen theo ngón tay bay ra, dung nhập vào hình nón.
Ngay khi nam tử cao lớn gào thét lao đến, tay phải Thạch Tiêu điểm về phía trước, hình nón trên ngón tay hắn thế như chẻ tre, phá tan đám sương tiên lực trước người nam tử, tựa như một con rồng cuồng nộ đâm thẳng vào giữa lông mày của nam tử to lớn!
"Tốc độ của Thạch Tiêu quá nhanh!"
Nam tử to lớn rít gào, cuộc tấn công dũng mãnh đã tiêu tan dưới hình nón kia. Sắc mặt hắn khẽ biến, thân mình nhẹ nhàng lùi lại phía sau.
"Ầm ầm ầm!"
Sau khi người này lùi lại, mặt đất liên tục vỡ vụn, nam tử to lớn lùi liên tiếp ba bước, không biết bao nhiêu trượng. Sau khi hắn lùi đến bước cuối cùng, thân mình run lên, lập tức tan vỡ, hóa thành một đám máu thịt khổng lồ bắn ra khắp quảng trường.
Năm đường chỉ nhỏ màu đen từ trong đám máu thịt bay ra, dung nhập vào cơ thể Thạch Tiêu.
"Cuộc chiến Yêu Tướng không kể sinh tử, các ngươi từ bên ngoài đến sẽ chôn thân tại đây!"
Thạch Tiêu thu tay lại, không nhìn đến đám máu thịt trên mặt đất, mắt lộ hàn quang, nhìn về phía Mạc Lệ Hải trong đám Yêu Tướng.
"Mạc Lệ Hải, ngươi có dám cùng ta đánh một trận không?"
Lời vừa nói ra, mọi người xung quanh đều ngước nhìn, những tiếng bàn luận nổi lên. Có vẻ như sự kích thích của máu tanh khiến tinh thần mọi người trở nên sôi nổi hơn.
Mạc Lệ Hải liếc nhìn Thạch Tiêu, bình thản nói:
"Ta đã bại dưới tay Mặc Phi, trận tranh đoạt này ta sẽ không tham gia!"
Trong mắt Thạch Tiêu sát khí chợt lóe, nhìn chằm chằm Mạc Lệ Hải. Hồi lâu sau, ánh mắt hắn chuyển sang nhìn Vương Lâm, âm trầm nói:
"Ngươi, xuống đây chơi với ta một chút!"
"Đánh nhau mà không giết người, Vương mỗ không hứng thú!"
Vương Lâm không nhìn Thạch Tiêu, bình thản đáp.
Thạch Tiêu hừ lạnh. Nam tử mặc giáp vàng lạnh lùng nhìn Vương Lâm, trầm giọng nói:
"Yêu Tướng Thạch Tiêu, lui ra. Trận này ngươi đã thắng! Theo quy tắc, ngươi không được khiêu chiến người khác!"
Thạch Tiêu liếc nhìn Vương Lâm, đi về hướng đó, trực tiếp lướt qua bên người Vương Lâm. Lúc đi ngang qua, hắn hạ giọng:
"Mạc Lệ Hải không dám xuất chiến, ta sẽ giết ngươi cho hả giận!"
Vương Lâm không nhìn người này, thần sắc như thường.
Nam tử mặc giáp vàng chỉ tay vào Vương Lâm:
"Ngươi, bước ra khỏi hàng!"
Vương Lâm thần sắc ung dung, tiến ra đứng giữa quảng trường.
"Trong mười nhịp thở, nếu không ai khiêu chiến, ta sẽ chỉ định!"
Nam tử mặc giáp vàng nói xong, nhắm hai mắt lại.
Gió mát thổi trên quảng trường, từng trận gió quét ngang qua, vô số y phục bị gió thổi vào, phát ra những tiếng phần phật.
Áo trắng trên người Vương Lâm theo gió thổi về phía sau, tóc dài phất phơ phiêu dật.
Đứng giữa quảng trường, Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên không trung, thần sắc ung dung, dường như mọi chuyện trước mắt chỉ như phù du, hắn chỉ là một lữ khách.
Khán đài xung quanh quảng trường, ngay khi Vương Lâm xuất hiện, đều vang lên những tiếng bàn luận rất nhỏ.
"Mạc Lệ Hải không ra trận, người này tuy là người trợ giúp, nhưng e khó giúp Mạc Lệ Hải giành chiến thắng cuối cùng."
"Người này lời lẽ cuồng vọng, nhưng lại không dám nhận lời khiêu chiến của Thạch Tiêu, thật nực cười!"
"Thân là kẻ từ bên ngoài đến, ở vùng đất Yêu Linh không nên càn rỡ, nếu không ắt chết không toàn thây. Xem ra người này không biết thân phận của mình!"
Trong tiếng bàn luận, Huyền Phó Soái trên khán đài phía bắc khẽ hừ một tiếng. Bên cạnh hắn là một người trung niên, mặc một bộ giáp màu lam, tướng mạo tầm thường, nhưng lại toát lên vẻ uy nghiêm.
Nghe tiếng hừ nhẹ của Huyền Phó Soái, người trung niên quay đầu cười:
"Huyền Phó Soái, ngài biết người này?"
Huyền Phó Soái sắc mặt âm trầm, lắc đầu:
"Không biết."
Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
"Tuy nhiên, người này cuối cùng có thể lọt vào top ba, thậm chí vị trí thứ nhất cũng không phải không thể."
Người trung niên ngẩn ra, quay lại cẩn thận nhìn thoáng qua Vương Lâm, nói:
"Người này tu vi cũng chỉ là Anh Biến Hậu Kỳ viên mãn. Muốn lọt vào top đầu e rằng không dễ!"
Huyền Phó Soái hừ lạnh:
"Hoàng Phó Soái, ta và ngươi đánh cược, nếu người này không giành được vị trí dẫn đầu, ta sẽ đưa cho ngươi Phó Thiên Triệu Kỳ! Nếu người này đứng đầu, ngươi phải đưa cho ta Huyền Huyền Đan!"
Người trung niên cười khẽ:
"Được thôi. Ta muốn xem người này có thần thông gì mà khiến Huyền Phó Soái quả quyết như vậy!"
Huyền Phó Soái trong lòng cười lạnh:
"Người này nếu như đánh ngươi trọng thương, ta tin ngươi cũng sẽ quả quyết như vậy!"
Đúng lúc này, một người từ trong đám Yêu Tướng bước ra. Người này mặc một bộ áo giáp màu đất, trong lúc đi tới thân thể nhoáng lên một cái, xuất hiện cách Vương Lâm trăm trượng.
"Nhờ sự chiếu cố của các vị đồng liêu, không ai tranh giành cơ hội khiêu chiến với người này!"
Tiếng cười dài vang vọng, vẻ mặt hắn đắc ý, trong tiếng cười lộ ra sự tự tin mạnh mẽ.
"Yêu Tướng Ngao Địch! Ta đoán nhất định hắn sẽ xuất chiến!"
"Người trong đám Yêu Tướng có bản lĩnh trung bình, nhưng đối nhân xử thế rất xảo trá, tuy rằng trơ trẽn, nhưng hôm nay hắn giành cơ hội này là vô cùng tuyệt vời!"
"Chiến thắng tu sĩ này cũng tương đương với chiến thắng Mạc Lệ Hải, hơn nữa Mạc Lệ Hải không thể tham chiến, lúc này chỉ cần thắng một trận là có thể thắng vòng này, chả trách Ngao Địch nói được đồng liêu chiếu cố!"
Yêu Tướng Ngao Địch hướng về bốn phía ôm quyền, sau đó nhìn Vương Lâm, cười:
"Ngươi nhận thua đi để còn bảo toàn tính mạng. Nếu không, một khi ta ra tay, dù ngươi có thể ngang ngửa ta, nhưng đừng quên ta còn có người trợ giúp!"
Lời vừa nói ra, nhiều Yêu Tướng xung quanh lộ vẻ xem kịch vui. Nhưng trong đám Yêu Tướng này, chỉ có vài người thần sắc không giống vậy, trong đó có Mặc Phi.
Mặc Phi im lặng đứng một bên, lạnh lùng liếc nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm thần sắc vẫn bình thản, thu hồi ánh mắt nhìn lên không trung, liếc Ngao Địch một cái, khẽ lắc đầu:
"Ngươi không phải là đối thủ của ta!"
Đề xuất Voz: Cát Tặc
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.