"Nguyên thần xuất khiếu!"
Vương Lâm khẽ quát trong tâm, đôi mắt khép hờ. Từ đỉnh đầu, Nguyên thần hắn lập tức thoát ra, trong tay Nguyên thần, hồn thú kia bị nắm chặt lấy cổ, cũng theo đó bay ra.
Hai đạo huyết phù tức khắc bay tới, Nguyên thần tay trái nhanh như chớp chộp lấy, liên tiếp ấn lên trán hồn thú.
Thân hình hồn thú chấn động kịch liệt, một cỗ khí tức cuồng bạo, hung mãnh hơn gấp bội bộc phát ra. Lần này, nó lại muốn hất văng thần thức của Vương Lâm ra ngoài.
Vương Lâm lập tức thu hồi thần thức nhập lại vào thân thể, mở mắt nhìn chằm chằm vào con thú.
***
Cùng lúc đó, ở nơi biên giới giữa quận Hỏa Yêu và Kim Yêu, cách Vương Lâm không biết bao nhiêu vạn dặm.
Nơi này là một dãy núi trùng điệp, quanh năm chìm trong chướng khí độc hại, thuộc về vùng đất mà cả Hỏa Yêu và Kim Yêu đều không thèm đoái hoài.
Sâu trong chướng khí, ẩn hiện một tòa thành trì màu trắng. Chuẩn xác hơn, đó chỉ là một cái thành quách được bao bọc bởi bốn bức tường đá trắng cao chừng mười trượng. Giữa màn chướng khí mịt mù, một cỗ khí tức thần bí lan tỏa.
Bỗng nhiên, một bóng đen từ xa bay đến, lướt nhanh trong làn khí độc, giữa không trung quỳ một gối xuống, cung kính bẩm báo:
"Thuộc hạ tham kiến Lão tổ! Đã điều tra rõ vị trí Vương Lâm năm xưa mất tích ở quận đô thành Cổ Yêu."
Trong tòa thành im lìm một hồi, một giọng nói âm trầm vang lên:
"Tu vi hiện tại của hắn thế nào?"
Bóng đen kia chần chừ một lát rồi đáp:
"Bẩm Lão tổ, điều này thuộc hạ chưa thể xác định, bởi vì tiểu đội đi bắt người ở quận Thiên Yêu trước đó đã toàn quân bị diệt, không truyền lại bất kỳ tin tức nào. Tuy nhiên, thuộc hạ đã biết được hắn hiện đang giữ chức sứ giả của Cổ Yêu."
"Sứ giả Cổ Yêu… Ha ha! Kẻ mà lão phu để mắt tới quả nhiên không phải hạng tầm thường. Phái thêm ba tiểu đội, mang theo cả Tiên vệ đi qua. Bắt sống hắn cho ta!"
Bóng đen vội vàng đáp "tuân lệnh", thân hình lóe lên rồi biến mất.
Trong tòa thành, một lão già dáng người thấp bé, lẩm bẩm:
"Vương Lâm này, nếu dạy dỗ cẩn thận, có thể tăng thêm một Tiên vệ cho ta! Cho dù tu vi của hắn cao đến đâu, chỉ cần chưa đạt tới Vấn Đỉnh, Tiên vệ kia đủ sức bắt hắn!"
***
Ánh mắt Vương Lâm vẫn dán chặt vào hồn thú, sau khi đạo huyết phù thứ ba được khắc lên, khí tức trên người nó bộc phát ra khiến ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút kinh hãi.
Thân hình con thú rung chuyển dữ dội, ánh đỏ trong đôi mắt càng lúc càng đậm, bắn ra xa ba thước. Thân hình vốn đã to lớn trăm trượng như một ngọn núi nhỏ, giờ phút này lại nhanh chóng thu nhỏ lại theo một tiếng gầm khẽ mơ hồ, những tiếng "răng rắc" không ngừng vang lên từ bên trong cơ thể nó.
Vương Lâm bình tĩnh quan sát, thần sắc hắn không đổi nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng ngời. Năm xưa, bản ghi chép về việc giải phong ấn hồn thú trên ngọc giản đã nhấn mạnh điều này.
Uy lực của Xạ Thần Xa phần lớn đều nằm ở trên hồn thú. Bảy đạo huyết phù dung hợp với khí Nguyên thần, mỗi một đạo được khắc lên sẽ kích thích hồn thú tiến hóa.
Sự kích thích này nếu đạt tới đỉnh điểm mà không giải phong ấn, hồn thú sẽ nổ tung mà chết. Nhưng nếu giải phong ấn quá sớm, quá trình tiến hóa của nó sẽ bị gián đoạn, uy lực về sau khó mà đạt tới đỉnh cao.
Thực tế, cả ba chiếc Xạ Thần Xa này đều chưa từng được sử dụng thì người chế tạo đã bỏ mạng. Theo kế hoạch ban đầu, ba chiếc Xạ Thần Xa cần phải trải qua lần khai phong đầu tiên mới có thể đạt tới trạng thái hoàn mỹ nhất.
Vì vậy, phải đảm bảo hồn thú tiến hóa tới đỉnh điểm ngay trong khoảnh khắc giải phong ấn. Chỉ như vậy, uy lực của nó mới thực sự xứng đáng với cái tên Xạ Thần Xa.
Theo ý tưởng của người chế tạo, ông ta đã chuẩn bị đầy đủ mọi vật liệu, tìm kiếm cường giả cấp bậc Tiên Đế, mời người này khai phong lần đầu cho Xạ Thần Xa. Như vậy, mới có thể đảm bảo mỗi chiếc Xạ Thần Xa đều không có gì phải tiếc nuối!
Thậm chí, ông ta còn tuyên bố trong ngọc giản rằng, với chiếc Xạ Thần Xa thứ ba này, ngay cả người ở cấp bậc Tiên Đế cũng không thể giúp nó hoàn mỹ khai phong.
Thân hình hồn thú không ngừng thu nhỏ lại, khí tức trong cơ thể nó lại càng thêm đáng sợ. Vùng đồng bằng vốn có gió, giờ đây gió dường như cũng không dám xuất hiện, bầu trời cũng dần trở nên u ám, mất đi vẻ sáng sủa.
Trên mặt đất, vô số hạt cát nhỏ bé đang rung động nhẹ nhàng, như có một lực lượng thần kỳ nào đó đang hút chúng.
Ánh mắt Vương Lâm sáng như đuốc, khí tức của hồn thú trong mắt hắn lúc này đã vượt qua Vấn Đỉnh sơ kỳ, dần dần đạt tới Vấn Đỉnh trung kỳ, và vẫn chưa dừng lại.
Vài giây sau, thân hình hồn thú từ trăm trượng co rút lại còn mười trượng, nhưng ánh hồng trong đôi mắt nó cũng đã bắn ra gần bảy thước. Trong ánh hồng, từng sợi sương mù lượn lờ.
Đôi mắt Vương Lâm chợt ngưng lại, hai tay bắt pháp quyết, một mảng ánh sáng đen đậm đặc từ trong tay hắn tràn ra, ánh mắt sắc bén như điện nhìn chằm chằm vào hồn thú.
Ngay trong khoảnh khắc đó, ánh hồng trong mắt hồn thú bỗng co rụt lại, một cỗ khí tức cuồng bạo như muốn hủy diệt tất cả trong chớp mắt bùng nổ trên người nó!
Tốc độ bùng nổ quá nhanh, giống như trong cơ thể hồn thú có một quả cầu đang nhanh chóng phình to ra. Trong đôi mắt Vương Lâm hiện lên những vệt đỏ ửng, mắt không chớp nhìn chằm chằm, hai tay chỉ về phía trước, miệng quát:
"Đạo phong ấn thứ hai! Mở!"
Ngay tại thời điểm khí tức trong cơ thể hồn thú dâng lên tới đỉnh điểm, ánh sáng đen lóe lên, dừng lại trên thân hồn thú. Thân thể nó ngừng rung chuyển, một cỗ khí tức như có thể hủy thiên diệt địa ổn định lại trên người nó, nó ngẩng đầu lên trời gầm lớn một tiếng.
Bầu trời lúc này vang vọng những tiếng sấm "ầm ầm". Từng đạo lôi điện lập tức giáng xuống, đây không phải thiên kiếp, mà là thần thông của con thú này.
Lôi điện "ầm ầm" giáng xuống, tất cả đều rơi lên người hồn thú. Tia chớp liên tiếp không ngừng như nối liền thành một dải dài.
Thân hình hồn thú bị tia chớp bao quanh, tạo thành một hình cầu. Nó đứng thẳng bên trong, rồi chậm rãi nằm sấp xuống. Trong chớp mắt, một loại thú hiếm có trong thiên địa xuất hiện.
Nó không phải Kỳ Lân, mà là Lôi Thú, một loại thú còn hiếm có hơn cả Kỳ Lân ở Tiên giới. Trên đầu nó, một chiếc sừng bạc trong tiếng "xì xì" chậm rãi mọc ra.
Ánh mắt Vương Lâm khi nhìn thấy chiếc sừng bạc kia lộ ra một tia thất vọng. Trong lòng hắn thầm than, bước về phía trước một bước, tay phải hư không vẽ vài cái, đạo huyết phù thứ tư thành hình, bị hắn chộp lấy rồi bay thẳng tới Lôi Thú đang tắm mình trong điện quang.
"Ngọc giản kia từng nói, Xạ Thần Xa thứ hai nếu hoàn mỹ khai phong đạo phong ấn thứ hai, thì thứ xuất hiện phải là sừng vàng."
Thân hình hắn lóe lên, trong nháy mắt đã tới gần, tay phải xuyên qua tia chớp, trực tiếp đặt lên mi tâm Lôi Thú.
Thời cơ hắn chọn chính là thời điểm đã được nhắc đến trong ngọc giản. Sau khi hồn thú tiến hóa thành Lôi Thú, ngay trong khoảnh khắc chiếc sừng xuất hiện, con thú này sẽ sinh ra một ấn ký duy nhất trong đời. Ấn ký này do người chế tạo cố ý để lại, có tác dụng để hạ lạc ấn.
Huyết phù in vào mi tâm Lôi Thú, trong khoảnh khắc trên chiếc sừng bạc của con thú này dường như hiện lên một tia sáng vàng. Vương Lâm ngẩn ra, khi nhìn kỹ lại thì không thấy ánh sáng vàng đâu nữa.
Lôi Thú bị bốn đạo huyết phù lạc ấn, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm đã không còn mâu thuẫn, nhưng cũng không ôn hòa. Nó liếc nhìn Vương Lâm một cái, sau đó thân hình nhoáng lên, biến mất trong Xạ Thần Xa.
Tay phải Vương Lâm chộp một cái, Xạ Thần Xa được hắn thu vào túi trữ vật, ánh mắt hắn hơi lóe lên, trong lòng suy nghĩ:
"Ánh sáng vàng kia không phải là ta nhìn lầm, nhưng tại sao lại như vậy? Tuy nhiên, dù là sừng bạc, uy lực của nó cũng đủ để đối kháng Vấn Đỉnh trung kỳ! Chỉ có điều, nếu là yêu nhân nơi đây thì tốt, nhưng nếu là tu sĩ, đã có thể đạt tới Vấn Đỉnh trung kỳ, nếu không có thần thông mạnh mẽ gì thì khẳng định có pháp bảo kinh người, hoặc thậm chí cả hai đều có!
Như vậy, ta với tu vi Vấn Đỉnh sơ kỳ, không dám nói có thể chiến thắng bất kỳ Vấn Đỉnh trung kỳ nào, nhưng nếu muốn giết ta cũng là không thể. Mà nếu gặp phải Vấn Đỉnh trung kỳ mà thần thông hoặc pháp bảo không bằng, thì cũng có thể giết chết!"
"Còn về Vấn Đỉnh hậu kỳ, lại có chút khó khăn!"
Vương Lâm thở dài.
"Bất kể là Chu Tước Tử năm xưa, hay lão già áo đen kia, tu vi của bọn họ cũng đều đạt tới Vấn Đỉnh hậu kỳ. Uy lực của hậu kỳ, dù ta dùng Lôi Thú sợ là cũng không thể chống cự. Cũng may ta có kiếm khí của Lăng Thiên Hậu, nếu thật sự gặp phải cũng chẳng phải sợ!"
Vương Lâm bước tới trước một bước, thân hình thuấn di, trở về bên trong bảo tháp ở bộ lạc Luyện Hồn.
"Vấn Đỉnh hậu kỳ sở dĩ mạnh như vậy, là vì cảnh giới đó đã là cuối cùng của bước đầu tu đạo. Mà tu sĩ Vấn Đỉnh hậu kỳ đại viên mãn lại nằm ở đỉnh của bước đầu tiên. Nhân vật như vậy, tu vi đó cũng chỉ có người cùng cấp bậc mới có thể đánh một trận. Căn bản không phải tu sĩ Vấn Đỉnh trung kỳ có thể chống cự. Trừ phi có loại pháp bảo cực kỳ nghịch thiên, giống như là kiếm khí của Lăng Thiên Hậu, hay là Hồn thứ tư trong Tôn Hồn Phiên năm xưa!"
"Mặc dù là như thế, Đệ Tứ Hồn cuối cùng cũng bị Chu Tước thu phục, Độn Thiên sư tôn cũng bỏ mình… Lão già năm xưa dưới ma tháp từng nói, thần thông Phong Vũ Lôi Điện, chỉ là một chiêu yếu nhất của hắn, lời ấy hẳn là không sai…"
Trong tháp, Vương Lâm khoanh chân ngồi, mắt lộ vẻ trầm tư.
Đề xuất Bí Ẩn: Mô Kim Hiệu Úy - Ma Thổi Đèn
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.