Logo
Trang chủ

Chương 578: Nhất đại tông sư!

Đọc to

Một luồng khí tức ẩn chứa tiên lực từ trên thân bọn chúng tỏa ra, giữa không trung dung hợp quỷ dị, hóa thành một đạo hư ảnh. Giờ khắc này, từng đợt tiên lực từ bóng dáng kia tràn ngập ra bốn phía.

Hư ảnh dần ngưng thực, chớp mắt đã biến thành một trung niên nam tử mặc tiên bào, mái tóc dài tung bay, tay cầm một thanh trường kiếm màu xanh biếc.

Một cỗ khí tức sánh ngang tiên uy từ thân ảnh kia bạo phát. Lập tức, đám tu sĩ xung quanh đều quỳ xuống, miệng cung kính hô:

- Hạ giới tu sĩ tham kiến Tiên Đế!

Từ tòa thành vọng ra tiếng cười đắc ý của lão già, giọng điệu cuồng vọng:

- Vương Lâm, lão phu không gạt ngươi. Ta vốn là người Tiên giới, sau khi Tiên giới sụp đổ, may mắn đến được nơi này. Thần thông của lão phu đều là tiên thuật chân chính, ngươi chống cự thế nào? Giờ ngươi rời đi còn kịp, nếu chọc giận lão phu, ngươi chết chắc!

Vương Lâm nhìn trung niên nam tử cầm kiếm kia, mắt lóe dị quang. Tay phải hắn nâng lên, trời đất tối sầm, một đạo Hoàng Tuyền từ trời giáng xuống, như Hoàng Hà trút lũ, bao phủ xung quanh Vương Lâm, trực tiếp lao về phía nam tử kia.

Trong nháy mắt, tiên lực toàn thân tám Tiên vệ như gió lốc, như băng lở, như hồng thủy tuôn ra, theo ấn quyết hai tay dung nhập vào hư ảnh.

Giờ khắc này, một cỗ uy nghiêm khó tả bỗng nhiên từ người trung niên nam tử khuếch tán. Đôi mắt gã nhấp nháy nhìn chằm chằm Vương Lâm, kiếm trong tay chỉ thẳng phía trước.

Đồng tử Vương Lâm co rụt lại. Kiếm chưa công kích, nhưng thân mình hắn đã có cảm giác phải lùi lại. Dường như nếu không lùi, kiếm đâm ra sẽ khiến nguyên thần hắn sụp đổ.

Cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, nhưng Vương Lâm không phải chưa từng gặp. Năm xưa, thiên kiếp cũng có uy lực tương tự!

Vương Lâm nghịch thiên tu hành, đạo tâm kiên định dị thường. Giờ khắc này, hắn cắn răng áp chế cảm giác muốn lùi, chẳng những không lùi mà còn bước lên một bước!

Chỉ là chân hắn vừa bước ra giữa không trung, tám Tiên vệ dưới hư ảnh đồng loạt phun máu tươi, ánh mắt ảm đạm. Trong máu tươi ẩn chứa toàn bộ tiên lực và sinh mệnh lực của chúng.

Tám ngụm máu nháy mắt bị trung niên nam tử kia hút vào. Chớp mắt, ánh mắt gã nhìn Vương Lâm càng thêm linh động!

Khi chân Vương Lâm sắp chạm đất, đôi mắt hắn mở ra, phát ra một từ vô thanh!

Một tiếng vô thanh này truyền vào tai Vương Lâm lại tạo ra từng trận sấm rền kinh thiên động địa. Vương Lâm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Chân hắn vẫn hạ xuống!

Trong nháy mắt chân hắn chạm đất, thân thể tám Tiên vệ chấn động, trong mắt không còn thần thái!

Cùng lúc đó, Hoàng Tuyền quét ngang, hư ảnh trung niên nam tử lóe lên, tan thành mảnh nhỏ.

Cảm giác khủng bố tan thành mây khói.

- Ảo thuật công kích thật lợi hại!

Hàn mang trong mắt Vương Lâm lóe ra, hừ lạnh một tiếng, thân mình lại bước tới. Một bước này hắn đã dung nhập vào Hoàng Tuyền, thân theo Hoàng Tuyền mà đi, như Hoàng Long trực tiếp xuyên qua thân thể tám Tiên vệ đang ngồi trên mặt đất.

Nháy mắt khi hắn xuyên qua, thân mình tám Tiên vệ lần lượt sụp đổ, rơi vào Hoàng Tuyền, trọn đời không thoát khỏi luân hồi!

Tám khối Toái Ngọc bình thường bay ra bị Vương Lâm bắt lấy, ném vào túi trữ vật. Từ tòa thành truyền ra tiếng rống giận dữ. Một cỗ tiên lực cực kỳ tinh thuần bỗng nhiên từ bên trong bạo phát, hóa thành những đạo tiên khí không ngừng áp súc, nháy mắt bắn thẳng về phía Vương Lâm.

Hoàng Tuyền bên ngoài thân Vương Lâm nháy mắt từ dưới trào lên, hình thành một cây cột khổng lồ như chống trời. Vương Lâm đứng bên trong. Tiên khí lao tới rơi vào Hoàng Tuyền liền tan biến vô ảnh.

- Mở!

Vương Lâm ở trong Hoàng Tuyền khẽ ngâm.

Lập tức Hoàng Tuyền bỗng nhiên tản ra, hình thành một cơn lốc xoáy, quét ra. Chỉ thấy tòa thành màu trắng nháy mắt sụp đổ, mặt đất rung chuyển ầm ầm.

Lão già thấp bé lao ra, đứng giữa không trung. Sau lão, ba nữ tử đồng tu cũng lần lượt bay ra, đứng bên cạnh lão, lạnh lùng quan sát.

Lão già thấp bé tướng mạo gian xảo, không giống tu sĩ mà như một tên trộm cướp. Lúc này, hắn giận dữ quát lớn về phía Vương Lâm:

- Vương Lâm, lão phu đã nhẫn nhịn mấy lần, không muốn đối địch với ngươi. Nhưng ngươi quả thật không biết tốt xấu. Lão phu niệm tình ngươi vốn là tu sĩ hạ giới, tu vi không đủ. Nếu ngươi rời đi, chuyện cũ bỏ qua. Nhưng nếu ngươi cứ dây dưa, đừng trách lão phu vô tình, giết chết ngươi!

Hàn mang trong mắt Vương Lâm lóe lên, không nói lời nào mà tay phải điểm về phía trước, một đạo Tịch Diệt Chỉ Phong bỗng nhiên lao thẳng về phía lão già.

Lão già biến sắc, trong mắt lóe vẻ ngưng trọng. Hắn hít sâu, bỗng nhiên phun mạnh ra, một ngụm tiên khí nồng đậm lao ra, hình thành một mảnh tiên vụ, lập tức vờn quanh Tịch Diệt Chỉ Phong. Từng trận âm thanh chi chi truyền ra, không ngừng triệt tiêu lẫn nhau.

- Vương Lâm, đây là ngươi bức ta!

Sắc mặt lão già thấp bé âm trầm, vỗ túi trữ vật, một khối ngọc thạch màu xanh to bằng nắm tay liền bay ra. Hai tay lão bấm quyết, điểm về phía trước quát:

- Tiên chủng!

Khối ngọc thạch màu xanh kia lập tức chấn động, nháy mắt trở nên mấp máy quỷ dị, sau đó hóa thành vô số sợi tơ dài màu xanh, mang theo âm thanh bén nhọn như dây đàn loạn động, tràn ra.

Những sợi tơ màu xanh vừa xuất hiện, các tu sĩ đứng xung quanh quan sát sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.

Nhìn vô số sợi tơ màu xanh, mắt Vương Lâm lóe tinh quang, hắn chậm rãi nói:

- Tiên thú chi lương!

Lời này vừa ra, các tu sĩ xung quanh có lẽ không hiểu, nhưng sắc mặt lão già thấp bé lại biến đổi, thất thanh nói:

- Ngươi biết nó sao?!

Trước đó, khi Vương Lâm nhìn thấy sợi tơ màu xanh trên người Tôn Vân Sơn đã có cảm giác quen thuộc, cẩn thận nhớ lại thì sợi tơ màu xanh này chính là Tiên Lương khi hắn và đệ tử Đại La Kiếm Tông gặp phải khi tiến vào động phủ năm xưa! Chuyện này hắn chưa từng nói với Tôn Vân Sơn.

Lão già thấp bé mặc kệ vì sao Vương Lâm biết thứ này, nhưng từ khi hắn có được Tiên Lương này vẫn không thể hoàn toàn khống chế, lúc này xuất ra hiển nhiên đã định liều mạng. Thực ra, hắn vốn là Vấn Đỉnh trung kỳ tu sĩ, không nên có tâm tư như vậy. Nhưng trong lòng hắn có nỗi khổ khó nói nên mới làm ra việc này.

- Nuốt hắn cho ta!

Lão già thấp bé hét lớn, hai tay bấm quyết, hư không điểm về phía vô số sợi tơ biến hóa ra từ khối ngọc thạch màu xanh kia.

Hơn trăm ngàn sợi tơ màu xanh nháy mắt lao thẳng về phía Vương Lâm.

Cảnh tượng này Vương Lâm không xa lạ. Năm xưa, hắn đã từng gặp một lần đại quân Tiên Lương còn nhiều hơn gấp trăm ngàn lần so với lúc này. Giờ phút này chỉ có chưa đến ngàn sợi, căn bản không có chút gì là khẩn trương.

Hắn vỗ túi trữ vật, một cây Hồn Phiên bình thường xuất hiện trong tay. Trước khi tới đây Vương Lâm đã nghi ngờ nên tự nhiên có sự chuẩn bị. Lúc này, Hồn Phiên trong tay hắn rung lên, đầu Kỳ Lân thú mà hắn phát hiện ở Luyện Hồn Tông lập tức gầm thét lao ra.

Con thú này tuy chỉ là hồn phách của Kỳ Lân, nhưng ít nhiều vẫn có chút kế thừa. Lúc này, sau khi hiện ra, nó lập tức gầm lên một tiếng, thân mình rung lên, cái đầu cực lớn nhìn chằm chằm vào đại lượng Tiên Lương đang tấn công.

Hai mắt Kỳ Lân bỗng nhiên tuôn ra một đạo quang mang kỳ dị, như một con ác quỷ bị bỏ đói vô số năm cuối cùng đã gặp được thức ăn!

- Tiên... Kỳ Lân!?

Lão già thấp bé nhìn thấy Vương Lâm không ngờ lại thả ra một con Kỳ Lân, đáy lòng thầm kêu không ổn. Sau đó, lão thấy được ánh mắt của Kỳ Lân thì trở nên âm tình bất định.

Đám Tiên Lương nhanh chóng lao đi không ngờ nháy mắt khi Kỳ Lân xuất hiện toàn bộ đều run lên, như gặp phải thiên địch, phát ra những âm thanh bén nhọn như tiếng kêu cứu. Chúng không chút do dự quay đầu lại, muốn chạy trốn.

Thậm chí không chỉ Tiên Lương trên bầu trời, mà ngay cả các tu sĩ trên mặt đất giờ phút này thân mình không ngừng run rẩy, thống khổ cực kỳ. Giữa mi tâm, thanh văn lộ ra, nhanh chóng co rút thành đoàn, ngưng tụ thành một điểm.

Thấy đám Tiên Lương muốn chạy trốn, hai mũi Kỳ Lân phun ra một cỗ khí vô hình, ngẩng đầu gầm rít một tiếng. Trong thanh âm này ẩn chứa một loại lực lượng kỳ dị, Tiên Lương xung quanh lập tức run lên, không dám chạy nữa.

Bốn chân Kỳ Lân bước lên, đi tới cạnh những Tiên Lương giữa không trung. Nó há miệng hút một cái, tất cả Tiên Lương lập tức bị hút vào miệng, chuyển hóa thành một cỗ khí cực kỳ bổ dưỡng đối với Tiên thú.

Lão già thấp bé chứng kiến cảnh tượng này liền há hốc mồm kinh hãi.

Đề xuất Đô Thị: Mệnh Danh Thuật Của Đêm
Quay lại truyện Tiên Nghịch (Dịch chuẩn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Hữu Luân Lê

Trả lời

1 tháng trước

Chap 933 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ủa lỗi gì đó b?

Ẩn danh

Tao Pham

Trả lời

2 tháng trước

vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu

Ẩn danh

Túc Mệnh

Trả lời

2 tháng trước

Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.